Mục lục
Cầu xin em quay lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cầu Xin Em Quay Lại




" Tổng giám đốc, thiếu phu nhân sinh rồi ".

" Đến bệnh viện ".

[ ... ]

Trong phòng bệnh ...

Giảng Phong nhìn đứa bé đang ngủ rất ngon trong nôi, rồi lại nhìn sang người phụ nữ đang nằm trên giường, cuối cùng hắn mới nói:

" Tiểu Lôi, cậu ra ngoài trước đi. Đừng để ai vào trong phòng này, kể cả bác sĩ ".

Tiểu Lôi nghe vậy thì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn tiện tay đóng lại cửa trong Giảng Phong.

Bên trong không còn người lạ, hắn tiến lại gần cái nôi, bế đứa bé lên.

" Nhiên Nhi, nếu tôi hút cạn máu của đứa bé này, em có hận tôi không ? ".

Hắn biết Tĩnh Nhiên đang giả vờ ngủ, nên mới cố tình nói thế. Quả nhiên hắn đoán không sai.

" Giảng Phong, anh điên rồi. Đứa bé này là con của anh là con của anh ".

Tĩnh Nhiên gào lên, từng tiếng hét của cô sao lại bi thương đến thế.

" Con của tôi ? Con của tôi mà tại sao nó lại không phải là ma cà rồng ? Nhiên Nhi, em đừng hòng lừa tôi. Hai năm em trốn tôi rốt cuộc đã tạo ra nó cùng thằng khốn nào ? ".

Giảng Phong tức giận, hắn chỉ hận không thể giết chết kẻ đã động vào người cô.

" Giảng Phong, tôi không giống anh. Đứa bé này là con của anh. Giảng Phong, đừng hại nó ".

Tĩnh Nhiên toan tính đi đến trước mặt anh, thế nhưng sức lực của cô lại không đủ. Vừa bước được một bước ngắn ngủi đã ngã xuống.

" Con của tôi thì phải là ma cà rồng. Đứa bé này căn bản không phải con của tôi ! ".

" Tôi nhất định sẽ giết nó, giết nó trước mặt em. Nhất định phải hút cạn máu của nó đấy là sự trừng phạt tôi giành cho em ".

Tĩnh Nhiên bò đến ôm lấy cổ chân của Giảng Phong. Đứa nhỏ này là con của cô và hắn. Hắn không nhận con, nhưng cô nhận.

Giảng Phong gạt tay cô, dùng chân đá cô sang một bên.

Hắn nâng đứa bé lên cao, cắn vào cổ đứa bé, chất lỏng màu đỏ dần dần chảy vào khoang miệng Giảng Phong.

Đôi đồng tử của hằn lên những tia máu đỏ, đôi bàn tay nổi đầy gân xanh.

Tĩnh Nhiên nhìn cảnh tượng ấy, chỉ biết gào thét cầu xin hắn dừng lại.

" Giảng Phong ... Đừng mà ... ".

" Cầu xin anh ... Buông tha cho nó .... ".

" Giảng Phong ... Nó là con anh ... ".

Cuối cùng Giảng Phong cũng dừng lại, nhưng bây giờ đứa bé cũng chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo. Hắn ném đứa bé cho Tĩnh Nhiên, lạnh nhạt nói.

" Máu của đứa trẻ này quả nhiên rất ngon ".

[ ... ]

Năm năm trước, Giảng Phong và Tĩnh Nhiên kết hôn. Mới đầu cô đương nhiên không biết thiếu gia của Giảng gia lại là một con ma cà rồng chỉ biết hút máu người.

Hắn nói, hắn lấy cô là để cô thay người ba đã chết trả nợ cho hắn.

Hắn nói, nếu không phải là do ba cô, hắn cũng không biết thành con quỷ hút máu.

Hắn nói, cô phải ở bên cạnh hắn, để hắn chậm rãi, thong thả nghiền nát cô.











Cầu Xin Em Quay Lại




Tĩnh Nhiên đau đớn ôm lấy đứa bé, nó còn chưa đầy một tháng, còn chưa được đặt tên, còn chưa được làm giấy khai sinh thế nhưng đã bị chính ba ruột hút cạn máu.

Giảng Phong hắn có thể đánh, có thể mắng, có thể hận cô. Nhưng tại sao hắn lại không chừa cho đứa bé vô tội này một con đường sống ?

Là con người thì sao, ma cà rồng thì sao ? Dẫu sao đứa bé cũng là đứa con của hắn và cô.

[ ... ]

" Tổng giám đốc, thiếu phu nhân một mình tiến lên sân thượng của bệnh viện ".

" Cái gì ? ".

[ ... ]

Khi Giảng Phong đến bệnh viện, Tĩnh Nhiên đã ôm đứa bé một mình đi lên sân thượng.

Bên ngoài trời lộng gió, mái tóc dài ngang vai của Tỉnh Nhiên bay toáng loạn.

" Đi xuống đây ".

Giảng Phong nhìn bóng lưng của cô, lạnh nhạt gằn từng tiếng từng tiếng một.

" Em không xuống tôi hút sạch máu của em ".

Hắn cười nhạt, ánh mắt thâm thuý lộ rõ sự tàn nhẫn pha lẫn chút tức giận.

" Anh đủ tư cách để hút máu của tôi sao ? Chuyện gì khiến anh biến thành con quỷ chỉ biết hút máu người tôi không biết và cũng không liên quan đến tôi. Tại sao anh năm lần bảy lượt đều đem sự hận thù này trút lên đầu tôi ? ".

Lần này Tĩnh Nhiên không nhịn hắn nữa. Nhịn suốt bao năm nay, đem nỗi đau không ai hay tự mình gặm nhấm cũng đủ rồi.

Nếu hắn không động đến con của cô, nếu hắn không tàn nhẫn cướp đi tính mạng nhỏ bé này cô sẽ đem nỗi hận của hắn nhẫn nhịn cho đến khi chết đi.

" Bởi vì em là con của ông ta ".

Gió ngày một lớn, từng cơn gió thổi qua thổi lại như muốn quét đi tất cả. Giảng Phong bình chân như vại, một chút cảm xúc giao động cũng không có.

" Thật ư ? Tĩnh Kỳ cũng là con của ba tôi, nhưng tại sao anh lại không động đến nó ? Lại ngày ngày cũng nó ân ân ái ái, anh đến một giọt máu của nó cũng không nỡ uống ".

Tĩnh Nhiên cười như điên như dại. Tất cả lời hắn nói chỉ là để biện hộ cho sự tàn nhẫn và hành động không tính người của hắn.

Con của cô không thể sống, thế nhưng đứa bé trong bụng Tĩnh Kỳ lại có thể. Người đàn ông cô dốc lòng yêu thương, vì người đàn ông này cô cam tâm tình nguyện chịu đau.

" Tĩnh Kỳ vốn không liên quan đến chuyện này ".

Tĩnh Kỳ nó không liên quan, Tĩnh Nhiên cô thì liên quan cái gì ?

" Nếu em không xuống, đừng trách tôi vô tình. Tĩnh Nhiên, quản gia Phùng mà ngày ngày em luôn quan tâm chăm sóc đang nằm trong tay tôi ".

Tĩnh Nhiên thoáng xao động, nhưng lại nhớ tới cảnh tượng Giảng Phong giết chết đứa con vừa mới ra đời của cô, sự xao động trong ánh mắt liền biến mất.

" Giảng Phong, người trong tay anh, anh muốn làm gì tôi không quan tâm "

" Kỳ thực đến bây giờ người tôi yêu vẫn là anh. Vì thế ngày hôm nay anh nhẫn tâm giết chết con của chúng ta tôi không muốn hận anh, cũng không muốn sống bên cạnh anh nữa ".

" Tạm biệt ".

Tĩnh Nhiên ngẩng đầu nhìn Giảng Phong, nụ cười rạng rỡ trên khoé môi cô thật đẹp.

Lời vừa dứt, Tĩnh Nhiên ôm chặt lấy đứa bé lập tức nhảy xuống ...

" Không ... ".











Cầu Xin Em Quay Lại




" Em tưởng chết dễ thế à ? ".

Giảng Phong cười lạnh, hắn nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng tăng thêm lực đạo như muốn bóp nát nó.

" Nhiên Nhi, nếu như tôi không chuẩn bị, tôi dễ dàng để em từ trên cao nhảy xuống thế ư ? Em muốn chết cũng được nhưng nhớ phải chết sau tôi ".

Khi nghe tin cô một thân một mình ôm cái xác lạnh ngắt bước lên sân thượng của bệnh viện, hắn đã sai người đứng phía dưới đỡ cô, một khi cô nhảy xuống lập tức đánh ngất đưa về Giảng gia.

" Một con quỷ chỉ biết hút máu người sẽ chết ư ? ".

Tĩnh Nhiên lạnh nhạt cất lời. Trong đôi đồng tử to tròn của cô chỉ có hận thù. Cô hắn hận, điên cuồng hận hắn.

" Vậy nên tôi mới không để em chết ".

" Giảng Phong, thả tôi đi ... Cầu xin anh ... ".

Tĩnh Nhiên cô không muốn sống cuộc sống như thế này nữa. Cô tựa như một con thú nhỏ bé bị Giảng Phong đùa bỡn.

" Em là huyết bổng của tôi. Là vợ của tôi sao tôi lại nỡ thả em đi ".

" Giảng Phong, tôi không yêu anh. Không muốn ở cạnh anh, tôi chỉ muốn ở cạnh anh ấy ".

"Anh ấy" trong miệng Tĩnh Nhiên cô cũng chẳng biết là ai. Giảng Phong nói cô quan hệ cùng một người đàn ông khác mới sinh ra đứa con nghiệt chủng kia.

" Em muốn ở cạnh người đàn ông cùng em quan hệ đấy ư ? ".

Câu nói của Tĩnh Nhiên thành công chọc giận Giảng Phong. Cứ mỗi lần hắn nghĩ đến cảnh cô và ngưởi đàn ông lạ mặt kia thân mật lại còn có cả con, hắn lại tức giận.

" Ừ ".

" Vậy được, tôi theo ý em ! ".

Giảng Phong cười mà lòng lạnh lẽo. Sâu trong đôi đồng tử như chứa cả một đại dương bao la của hắn chỉ ánh lên hai chữ "tàn nhẫn".

Hắn tháo thắt lưng, điên cuồng vụt mạnh lên tấm lưng nhỏ bé của Tĩnh Nhiên.

Vút ... Vút ... Vút ... Thắt lưng đưa lên cao rồi lại quật xuống, bộ váy trắng tinh của Tĩnh Nhiên dần dần bị màu đỏ của máu bao trùm.

" Đau ... A ... Giảng Phong ... Xin anh dừng lại ".

Tĩnh Nhiên yếu ớt mở lại cầu xin hắn. Khắp lưng Tĩnh Nhiên để là những vết lằn đỏ rực, những dòng máu tươi cứ thế mà chảy xuống.

" Dừng lại ? Tôi phải đánh chết cái ý niệm em muốn rời khỏi tôi về bên cạnh tên đàn ông khốn nạn đó ".

Dứt lời, Giảng Phong lại đưa tay toan tính muốn đánh cô, nhưng cũng may khi ấy quản gia Phùng lại đi vào.

Quản gia Phùng nhìn Tĩnh Nhiên đang nằm thở thoi thóp trên giường lớn mà lòng như thắt lại.

" Thiếu gia, hôm nay là ngày Tĩnh Kỳ tiểu thư đi khám thai ".

" Bà chuẩn bị xe, tôi đưa cô ấy đi ".

Tĩnh Nhiên đột nhiên bật cười, tiếng cười điên cuồng của cô thu hút Giảng Phong và quản gia Phùng.

Ngày cô mang thai, đều là cô một mình đến bệnh viện, đều là cô tự mình nhìn đứa bé phát triển. Nhưng Tĩnh Kỳ lại khác, cứ mỗi lần đến ngày khám thai, nó đều được Giảng Phong đưa đi.

Cô là con gái của ba cô, nó cũng là con gái của ba mà, tại sao lại đối xử bất công như thế ? Ngày hôm nay cô nhất quyết không để cho hắn đi.

Lết tấm thân đau nhức, Tĩnh Nhiên ôm chặt lấy chân Giảng Phong.

" Dù hôm nay tôi có chết tại Giảng gia, cũng nhất quyết không để anh đi ! ".

" Vậy sao ? ".

Giảng Phong chán ghét nhìn cô, hắn siết chặt cái thắt lưng da trong tay.

Vụt ...

" A ... ".

Tĩnh Nhiên hét thất thanh rồi ngất lịmo. Máu của cô nhuộm đỏ cả sàn đá cẩm thạch ...











Cầu Xin Em Quay Lại




" Tỉnh dậy rồi ? ".

Giọng nói lạnh lẽo đến quen thuộc vang lên bên tai, gương mặt của người đàn ông điển trai đập ngay vào mắt. Tĩnh Nhiên bật cười, cũng không nói gì.

" Chuẩn bị xong chưa quản gia Phùng ? ".

Giảng Phong không hề để ý đến thái độ hờ hững của Tĩnh Nhiên.

Chưa đợi quản gia Phùng trả lời, Giảng Phong đã túm lấy tóc của Tĩnh Nhiên kéo cô vào nhà vệ sinh.

Cả thân thể vốn đã đau nhức, nay lại vì hành động không tính người của Giảng Phong khiến vết thương ở lưng Tĩnh Nhiên lại rỉ máu. Cái váy trắng vừa được thay nay lại bị bao phủ một màu đỏ tươi của máu.

" A ... Đau ... ".

Tĩnh Nhiên yếu ớt kêu. Cô không hiểu bản thân mình đã làm gì khiến Giảng Phong tức giận như vậy.

" Thiếu gia ... Cậu đừng làm thế ... Tiểu thư vẫn còn đang bị thương ... ".

Quản gia Phùng đứng một bên nơm nớm lo sợ. Vết thương ở lưng Tĩnh Nhiên rất nặng nếu lại chịu thêm trận hành hạ này e rằng cái mạng cũng không giữ nổi.

" Cô ta bị thương thì sao ? Cô ta cũng biết đau chẳng nhẽ Tĩnh Kỳ không biết đau ".

" A ".

Một chậu nước nóng vẫn còn đang bốc khói nghi ngút đột nhiên hất thẳng vào vết thuơng trên tấm lưng mảnh mai của Tĩnh Nhiên.

" Tĩnh Nhiên, cô lại dám sai người đi hãm hại Tĩnh Kỳ, cô có biết cô ấy đã có thai không ? ".

Vừa nói, Giảng Phong lại hất thêm một chậu nước nóng vào người cô. Tất cả số nước này đều là vừa được đun sôi.

Vết thương đã rỉ máu nay lại gặp nước nóng, từng cơn đau tựa như thuỷ truyền như muốn nhấn chìm Tĩnh Nhiên.

" Tôi không có ! ".

" Cô không có tại sao Tĩnh Kỳ lại nói cô làm ".

Cố gắng nhịn đau, Tĩnh Nhiên nặn ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Chỉ dựa vào một câu nói của Tĩnh Kỳ, hắn liền đến đây hành hạ cô.

Giảng Phong thấy cô cười liền tức giận. Không hiểu sao hắn cực kỳ ghét nụ cười khinh bỉ này của cô.

Túm lấy mái tóc Tĩnh Nhiên, hắn kéo cô rời khỏi nhà tắm.

Tĩnh Nhiên đến sức để đứng cũng không còn, cả cơ thể nhỏ bé như cành cây gỗ mảnh mai đứng trước gió lớn, lảo đảo ngã xuống.

Giảng Phong đi đến quầy rượu nho nhỏ trong phòng, chọn ra năm ly thuỷ tinh đắt tiền nhất đứng trước mặt Tĩnh Nhiên ném từng ly xuống dưới đất.

Choang ... Choang ... Choang ... Choang ... Choang

Âm thanh chói tai vang lên, Tĩnh Nhiên nhịn không được mà rùng mình. Vết thương ở lưng cô dường như đã hút cạn sức lực trong cơ thể Tĩnh Nhiên.

" Nhìn thấy những mảnh thuỷ tinh dưới đất không ? Bò lên đấy đi ".

Giảng Phong cười lạnh. Cô nói hắn không phải người vậy thì để hôm nay hắn cho cô biết thế nào gọi là ác quỷ.

Tĩnh Nhiên chỉ nhìn mà không nói. Cô đến bây giờ cả bò cũng không cò sức mà bò.

" Thiếu gia ... Xin cậu ... Dừng tay ! ".

Quản gia Phùng đứng một bên quỳ xuống. Bà không thể nhìn Tĩnh Nhiên bị Giảng Phong hành hạ nữa.

" Vậy bà làm giúp cô ta ? ".

Quay đầu nhìn Tĩnh Nhiên, quản gia Phùng mỉm cười. Bà không có con gái, chỉ có một cậu con trai đang bên nước ngoài, nên rất yêu thương cô, coi cô như con ruột.

" Được ... Được ".

Tĩnh Nhiên đau lòng, quản gia Phùng cũng đã hơn 60 tuổi. Bà thường ngày thương cô, cô sao lại nỡ nhìn bà vì cô mà chịu khổ.

" Tôi ... Làm .. ".

Cố gắng nói từng chữ, Tĩnh Nhiên gắng gượng lết tấm thân lên những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn.

Mảnh thuỷ tinh từng cái từng cái đâm vào da thịt Tĩnh Nhiên khiến máu tuôn rơi. Từng giọt máu rơi xuống nền đá cẩm thạch ...

Giảng Phong đứng một bên nhìn cô, quản gia Phùng lại bị hắn ngăn cản không thể làm gì được.

" A ".

Tĩnh Nhiên hét lên một tiếng thật bi thương, đầu gối bị thuỷ tinh đâm đau đớn đến chẳng bò được nữa. Những mảnh thuỷ tinh trên mặt đất cũng bị máu của Tĩnh Nhiên nhuộm thành đỏ.

" Nhiên Nhi, tôi đã từng nói cô đừng động vào Tĩnh Kỳ ".

Tĩnh Nhiên khẽ cười, hắn chỉ dựa vào lời nói của Tĩnh Kỳ, chỉ tin Tĩnh Kỳ nhưng đã từng hỏi qua cô có làm hay không chưa ? Hắn không cần biết điều này ! Không cần biết ...

" Lấy miệng dọn sạch đống thuỷ tinh này đi ... ".











Cầu Xin Em Quay Lại




Quản gia Phùng phải quỳ gối dập đầu không biết bao nhiêu lần Giảng Phong mới chịu buông tha cho Tĩnh Nhiên.

Kể từ khi đó tính đến bây giờ đã trôi qua hai ngày.

" Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi ".

Hai ngày qua, quản gia Phùng túc trực bên cạnh chăm sóc Tĩnh Nhiên. Thấy cô tỉnh lại, gương mặt già nua liền trở nên vui vẻ.

Cẩn thận đỡ Tĩnh Nhiên ngồi dậy, quản gia Phùng đưa cho cô chén thuốc vẫn còn rất nóng.

" Thiếu phu nhân đây là thuốc thiếu gia dặn sau khi cô tỉnh lại bắt buộc phải uống ".

Tĩnh Nhiên cười lạnh, hất đổ chén thuốc trong tay quản gia Phùng. Hắn quan tâm tới cô không phải thương xót mà chẳng qua muốn cô mong chóng khoẻ lại để tiếp tục hành hạ cô.

" Tôi không uống ! ".

" Thiếu phu nhân cô đừng giận thiếu gia, cậu ấy cũng có nỗ khổ mà ".

Nỗi khổ ? Hắn thì có nỗi khổ gì ? Một tên ác ma chỉ biết dùng máu người duy trì sự sống thì có nỗi khổ cái quái gì ? À đúng rồi hắn cũng có nỗi khổ, chính là làm thế nào để hành hạ Tĩnh Nhiên cô.

" Bà đừng nói giúp anh ta ".

" Thiếu phu nhân, thiếu gia cũng không muốn giết hại đứa bé đâu, chẳng qua là do mấy hôm trước thiếu gia bị người khác đả thương cần đến máu trẻ con để chữa trị ".

" Ai lại giỏi đến mức có thể đả thương Giảng Phong anh ta ? ".

Dù lời nói của quản gia Phùng là thật lòng thì đã sao ? Dù hắn cần đến máu trẻ con thì đã sao ? Tại sao hắn nhất quyết phải lấy đi máu của chính con ruột mình ?

Quản gia Phùng chần chừ không trả lời, bà chỉ nghe được thiếu gia bị thương chứ không biết do kẻ nào làm.

Tĩnh Nhiên thấy vẻ mặt của quản gia Phùng thì đoán chắc bà đang lấy lý do nói đỡ cho Giảng Phong.

Tinh ... Chuông điện thoại vang lên, Tĩnh Nhiên đưa tay với lấy điện thoại để trên cái bàn nhỏ cạnh giường.

" Đại tiểu thư ... Phu nhân ... Bà ấy ... Chết rồi ".

[ ... ]

Tĩnh Nhiên chạy thục mạng đến bệnh viện, quản gia Phùng vì lo lắng cho sức khoẻ của cô nên cũng đi theo.

Trên người Tĩnh Nhiên đầy vết thương vẫn còn chưa khỏi, nhưng cô lại không quan tâm. Có lẽ do ban nãy chạy quá nhanh, miệng vết thương vừa mới lành lại nay lại nứt ra.

" Bác sĩ ... Mẹ tôi ? ".

Giọng nói run rẩy vang lên. Vị bác sĩ cao tuổi kia nhìn Tĩnh Nhiên có chút không đành lòng.

" Phu nhân bị ma ca rồng giết chết ".

" Thật không ? Ông chắc chứ ? ".

" Tôi dám chắc ! Máu bị hút cạn, trên cổ còn để lại dấu răng ... ".

Tĩnh Nhiên sững người, nếu không có quản gia Phùng đứng bên cạnh cô, cô đã sớm ngã xuống.

Là hắn ! Mẹ cô chết chắc chắn có liên quan đến Giảng Phong. Hắn hận cô được rồi, hạnh hạ, uống máu của cô là đủ rồi, tại sao đến mẹ ruột cô hắn cũng không tha ?

Đẩy quản gia Phùng sang một bên, Tĩnh Nhiên lấy hết sức lực chạy khỏi bệnh viện ...

[ ... ]

Tập đoàn Giảng thị ...

Qua khe cửa nho nhỏ, Tĩnh Nhiên thấy Giảng Phong một mực ôn nhu xoa xoa cái bụng bầu bảy tháng của Tĩnh Kỳ. Đối với cô, hắn lại chưa từng làm thế.

" Phong, nghe nói hôm nay anh đã giết bà ta ? ".

'Bà ta' trong miệng Tĩnh Kỳ chính là Tĩnh phu nhân, mẹ của Tĩnh Nhiên.

" Phải, em lo cho bà ta sao ? ".

" Em không có một chút máu mủ với bà ta, bà ta sống hay chết có liên quan gì đến em ".

Tĩnh Nhiên đứng bên ngoài cửa toàn thân căng cứng. Hoá ra Tĩnh Kỳ là đứa bé do ba mẹ cô nhận nuôi, hoá ra Tĩnh Kỳ không phải em ruột của cô. Hoá ra, Giảng Phong không động đến một giọt máu của nó cũng là vì nguyên nhân này.

Vốn tính đến hỏi mẹ cô chết có phải do hắn làm không, nhưng bây giờ cô lại không cần hỏi nữa rồi ...

Tĩnh Nhiên như một kẻ mất hồn lang thang trên đường lớn.

Trời đột nhiên nổi một trận gió lớn, sau đó lại mưa rất to. Dòng người hối hả tìm nơi trú mưa, riêng cô lại không như thế, cứ đi, đi mãi.

Nước mưa từng giọt chảy vào vết thương trên cơ thể Tĩnh Nhiên nhưng cô lại không thấy đau. Tất cả những nỗi đau ấy cũng không đọ lại nỗi đau trong lòng cô.

Mất đi đứa con do chính mình mang nặng đẻ đau, mất đi người mẹ mình yêu thương nhất, Tĩnh Nhiên cô bây giờ chẳng có người thân bên cạnh nữa rồi, đến em gái cũng không phải em gái ruột ...

Kít ...

Tiếng thắng xe chói tai, Tĩnh Nhiên vô lực ngã xuống, máu chảy đầm đìa ....











Cầu Xin Em Quay Lại




" Phía trước xảy ra chuyện gì ? ".

Người đàn ông ngồi trông xe trầm giọng hỏi. Anh gập tập tài liệu đang xem dở, ngước lên nhìn người tài xế.

" Chúng ta đụng vào một cô gái ... Là ... Tĩnh Nhiên ... Vợ của ... ".

Còn chưa đợi người tài xế nói hết câu, sắc mặt của người đàn ông kia đã trở nên nghiêm trọng.

" Đưa lên xe ".

[ .... ]

Bệnh viện ...

" Cô ấy sao rồi ? ".

" Hiện tại vẫn đang trong thời gian nguy kịch, nếu như trong vòng 24 giờ không tỉnh lại ... E là không thể cứu được ".

Vị bác sĩ đứng trước mặt Võ Vu Thiên cúi thấp đầu. Ông làm ở bệnh viện nào bao nhiêu năm qua, chưa từng thấy Võ Vu Thiên anh đưa một cô gái nào vào bệnh viện lại còn quan tâm đến như thế.

Võ Vu Thiên vì lời nói của ông bác sĩ làm cho kích động. Anh túm lấy cổ áo ông ta, cất giọng lạnh nhạt không một độ ấm.

" Nếu như cô ấy có mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ giết ông bồi táng theo cô ấy ".

Dứt lời anh liền buông ông ta ra khiến ông ta đứng không vững mà chao đảo thiếu chút nữa ngã xuống.

Võ Vu Thiên không hề quan tâm ông ta bị anh doạ cho sợ hãi đến mức sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, liền xoay người bỏ chạy khỏi phòng bệnh của Tĩnh Nhiên.

Mùi thuốc khử trùng vẫn còn lưu lại không ít trong không khí, Võ Vu Thiên anh từ nhỏ đã không thích mùi này.

Ngồi bên cạnh giường bệnh, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô. Nhìn những vết thương trên cơ thể nhỏ bé của Tĩnh Nhiên lòng anh liền thắt lại.

" Nhiên Nhiên, có lẽ em cũng chẳng biết anh là ai, nhưng anh lại không như thế. Anh biết em, anh hiểu em, anh yêu em ".

" Năm ấy là anh nhút nhát, năm ấy là anh làm con rùa rụt cổ chỉ biết đứng phía sau theo dõi em, ngắm nhìn em. Năm ấy ... Em chỉ mải chạy theo Giảng Phong nào biết phía sau em có môt chàng trai cũng mải chạy theo em ... ".

Võ Vu Thiên miệng lẩm bẩm, nước mắt anh chậm rãi lăn xuống. Bao nhiêu năm nay, anh điên cuồng tìm kiếm người con gái này, đến khi có được tin tức của cô thì cô đã kết hôn.

" Thiếu gia, Tư tổng đến rồi ... ".

[ ... ]

" Vu Thiên, tại sao cậu lại cứu cô ta ? ".

Người đàn ông to béo nhìn Võ Vu Thiên, giọng nói không hề che giấu sự không hài lòng về anh.

" Tư tổng từ khi nào lại quan tâm đến hành động của tôi thế ? ".

Võ Vu Thiên cười nhạt. Lấy một điếu thuốc lá từ trong tay Tư Chính đưa lên miệng rồi châm lửa.

" Chúng ta hợp tác là để giết Giảng Phong, vì thế tôi không muốn lúc nào cậu cũng vì cô ta mà hao tổn tâm tư ".

" Hợp tác thì hợp tác. Chuyện tôi yêu cô ấy ông căn bản không xen vào nổi ".

Khói thuốc dần dần bao phủ lấy gương mặt điển trai như được tạc trượng của Võ Vu Thiên. Từng đường nét trên gương mặt, từng cử chỉ hành động của anh đều khiến người khác có cảm giác lạnh lẽo.

" Nếu như tôi nói cho cô ta biết người giết mẹ của cô ta là anh thì sao nhỉ ? Hay là chuyện đứa bé bị tráo đổi ... ".

" Im miệng ".











Cầu Xin Em Quay Lại




" Im miệng ... ".

Võ Vũ Thiên lên cơn thịnh nộ tức giận gằn từng tiếng từng tiếng một.

" Tôi có nói sai sao ? Cậu vì hận thù đến người thân của cô ta còn không buông tha. Cậu so với Giảng Phong cũng chẳng khác mấy phần ".

Từ Chính nhìn thấy Võ Vu Thiên tức giận chỉ biết cười nhạt, thuận thế dặm thêm tí mắm tí muối để anh hiểu, anh và Tĩnh Nhiên là không thể nào.

" Không ! Tôi khác Giảng Phong. Anh ta thủ đoạn tàn nhẫn ra sao, ông không phải không biết ".

Võ Vu Thiên anh từ nhỏ đã cực kỳ ghét bị so sánh với Giảng Phong. Người ta nói từ nhỏ Giảng Phong đã là thiên tài, còn anh chỉ là đứa bé ngu xuẩn.

Tiểu Cầu không biết gấp gáp chuyện gì, vội vàng chạy đến, gương mặt vì sợ hãi mà trắng bệch không chút huyết sắc. Chân tay, toàn thân run rẩy.

" Thiếu gia ... Thiếu gia ... Giảng Phong đến đây rồi ".

Võ Vu Thiên nghe xong sững người, sau đó quay sang nhìn Từ Chính, tức giận đến nỗi cơ mặt co rút.

" Từ Chính, ông dám lén lén lút lút tiết lộ thông tin cho Giảng Phong. Mẹ nó ! ".

[ ... ]

Trong phòng bệnh ...

" Không biết ngọn gió nào đã đưa Giảng tổng đến đây ".

Võ Vu Thiên nhanh chóng bước vào phòng bệnh của Tĩnh Nhiên, đi phía sau là Tiểu Cầu đang cúi đầu sợ hãi.

" Võ Vu Thiên, tao không cần biết mày có mưu đồ tính kế gì, động vào Tĩnh Nhiên, tao không tha ".

Giảng Phong cười đến tàn nhẫn. Đôi bàn tay vô thức siết chặt thành quyền để kìm nén cơn tức giận.

" Động vào cô ấy ? Giảng Phong, anh xem anh biến Nhiên Nhiên thành cái thứ gì ? ".

Võ Vu Thiên cũng không tỏ ra yếu thế, Giảng Phong nói một câu, anh đáp một câu. Ngữ khí tràn ngập thịnh nộ cũng không hề thua Giảng Phong.

Giảng Phong cười lạnh, hắn quay đầu nhìn Tiểu Lôi đang túc trực bên cạnh giường bệnh của Tĩnh Nhiên.

" Đưa thiếu phu nhân về ".

" Không được ! Cô ấy đang trong thời gian nguy kịch, không thể chuyển khỏi bệnh viện ".

Võ Vu Thiên nhanh chóng phản đối. Nếu như bây giờ để Tĩnh Nhiên rời khỏi nơi này, dù anh có xuống tận âm phủ đòi người Diêm Vương chưa chắc đã chịu buông.

" Nguy kịch ? Võ Vu Thiên cậu đừng tưởng tôi không biết cậu và cô ta đã diễn cái gì ".

Dám diễn kịch với hắn, trừ khi Tĩnh Nhiên cô không muốn sống nữa. Lúc hắn nghe tin cô ở trong tay Võ Vu Thiên, dường như cơn thịnh nộ của hắn đã có thể nhấn chìm cả thế giới.

" Đưa người ".

" Không được, Tĩnh Nhiên đang trong thời gian nguy kịch, anh không thể đưa cô ấy đi ".

Người phía sau Võ Vu Thiên xông lên phía trước, nhưng anh hoàn toàn không ngờ, tình thế chỉ trong một giây ngắn ngủi đã bị xoay chuyển. Người của Giảng Phong đã xông tới chế ngự người của anh.

" Nguy kịch ? Hôn mê ? Nếu các người đã thích diễn, tôi nhất định diễn cùng các người ".

Trong lòng Giảng Phong hắn một mực nghĩ Tĩnh Nhiên và Võ Vu Thiên đã diễn kịch để lừa hắn, gạt hắn.

Lúc cô đến tập đoàn Giảng thị, không phải vẫn bình thường sao ? Mới vài tiếng ngắn ngủi đã biến thành bộ dạng này, chắc chắn là diễn kịch !

" Tĩnh Nhiên, nếu cô còn không tỉnh lại, tôi đánh đến khi nào cô tỉnh thì thôi ".

Giảng Phong giật lấy cây gậy sắt trong tay Tiểu Lôi.

" Dừng tay ... Dừng tay ... "

Võ Vu Thiên càng cố chấp lao đến ngăn cản Giảng Phong thì lại càng bị người của hắn ngăn cản.

Bộp ... Bộp ...

Giảng Phong đưa tay lên cao rồi lại quật mạnh xuống cơ thể nhỏ bé của Tĩnh Nhiên. Vết thương trên cơ thể cô vừa được bác sĩ khâu lại nay đã rách toạc ra, máu rỉ xuống ướt một mảng áo bệnh nhân cô đang mặc.

Năm lần bảy lượt Giảng Phong không lần nào là không dùng sức đánh mạnh vào người Tĩnh Nhiên, thế nhưng cô vẫn không tỉnh lại.

" Dừng tay ... Dừng tay ... ".

" Đánh nữa cô ấy sẽ chết mất ... Sẽ chết mất ... ".

Võ Vu Thiên nhìn hành động tàn nhẫn của Giảng Phong mà lòng liên hồi nhói lên. Anh chỉ biết đứng bên ngoài lớn tiếng cầu xin.

Tít ... Tít ... Tiểu Lôi đứng bên cạnh cái máy chỉ số hét thất thanh.

" Thiếu gia ... Thiếu gia ... Nhịp tim của thiếu phu nhân ... Ngừng đập rồi ... ".











Cầu Xin Em Quay Lại




Leng ... Keng ... Cây gậy sắt trong tay Giảng Phong rơi xuống đất. Hắn đờ đẫn nhìn máy đo chỉ số trên cơ thể của cô, mà lòng lạnh buốt ...

Nhịp tim của Tĩnh Nhiên ... Không hoạt động nữa rồi ...

Võ Vu Thiên so với phản ứng của Giảng Phong cũng không khác là mấy, anh suy sụp ngã xuống nền sàn lạnh cóng, khoé mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống.

" Bác sĩ ! Gọi bác sĩ ! ".

Võ Vu Thiên điên cuồng hét lên, anh vùng vẫy trốn thoát khỏi sự ngăn cản của Giảng Phong, chạy đến ôm lấy Tĩnh Nhiên.

" Nhiên Nhiên ... Đừng doạ anh có được không ? Em tỉnh dậy đi anh đưa em rời khỏi đây ... Tỉnh dậy đi ... Nhiên Nhiên ... ".

" Anh còn chưa nói một tiếng anh yêu em ... Anh còn chưa ... Còn chưa ... Để em biết đến sự xuất hiện của anh ... Nhiên Nhiên ... Em tỉnh lại đi ... ".

Võ Vu Thiên khản giọng cầu xin cô tỉnh lại, nhưng đáp lại anh chỉ là một mảnh tĩnh lặng đến đáng sợ.

Anh không muốn cô chết, không muốn cô chết ! Anh còn chưa bù đắp lại mọi tổn thương mình đã gây ra cho cô ...

" Nhiên Nhiên ... Tỉnh lại đi ... Con trai của em cần có em ... ".

Võ Vu Thiên cúi sát vào tai cô, nói thật nhỏ.

Giảng Phong đột nhiên bật cười, âm thanh ghê rợn vô cùng. Gương mặt điển trai của hắn đột nhiên tối sầm xuống, ánh mắt thâm thuý tràn ngập thịnh nộ.

" Mẹ nó, Nhiên Nhi, em đừng hòng diễn kịch với tôi ".

Cô chắc chắn là diễn kịch, hắn cũng chỉ mới đánh có vài cái làm sao có thể gây chết người được ? Cô muốn rời xa hắn thế ư ? Vì muốn trốn thật xa hắn mà đến vở kịch này cũng làm được !

" Giảng Phong, anh đúng là điên rồi ! ".

Cơn thịnh nộ của Võ Vu Thiên đã lên đến cực điểm. Anh đứng dậy, buông bàn tay đang nắm lấy bàn tay Tĩnh Nhiên đi đến trước mặt Giảng Phong.

" Giảng Phong, cô ấy vì anh mà chết ! Vì anh mà chết ! ".

" Anh hành hạ cô ấy như thế nào bản thân anh rõ nhất ! Giảng Phong, anh nhẫn tâm giết chết đứa bé cô ấy mang nặng đẻ đau nỗi đau này anh làm sao thấu hiểu ? ".

" Anh vì một lời nói của Tĩnh Kỳ đánh đập hành hạ cô ấy đến người không ra người ma không ra ma ".

Nếu như Võ Vu Thiên anh không sai người đi điều tra, anh làm sao có biết Giảng Phong là một tên cầm thú chính hiệu. Tĩnh Nhiên vì sao mà chết ... Tất cả đều do Giảng Phong ... Cũng do anh ...

Anh đáng nhẽ không nên kéo cô vào hận thù giữa anh và Giảng Phong. Đáng lẽ không nên lấy cô làm bước đệm để trả thù Giảng Phong. Tổn thương mà cô gánh chịu ... Anh không phải là không có lỗi ...

Giảng Phong nghe Võ Vu Thiên nói thì không hé nửa lời, hắn chỉ nở nụ cười giễu cợt, cúi thấp người, Giảng Phong nhặt cây gậy sắt lên, nụ cười tàn nhẫn vẫn lưu lại trên khoé môi.

Bộp ... Hắn quật mạnh lên người Tĩnh Nhiên khiến mọi người trong phòng bệnh sững người.

Tiếp đó là hàng loạt tiếng bộp ... Bộp liên tiếp.

" Tĩnh Nhiên, cô tỉnh dậy cho tôi ".

" Tỉnh dậy cho tôi ! ".

" Nếu cô không tỉnh dậy tôi sẽ giết chết cả nhà quản gia Phùng bồi táng cùng cô ".

Từng lời lẽ tàn nhẫn không chút tính người của Giảng Phong cất lên. Hắn cứ lấy cây gậy sắt năm lần bảy lượt quật mạnh vào người Tĩnh Nhiên.

Võ Vu Thiên cuộn chặt tay thành nắm đấm, anh ... Không nhịn được nữa ...

Đoàng ... Võ Vu Thiên rút súng nhắm thẳng vào người Giảng Phong mà bắn ...











Cầu Xin Em Quay Lại




Đoàng ... Võ Vu Thiên rút súng nhắm thẳng vào người Giảng Phong mà bắn ...

Giảng Phong đương nhiên kinh ngạc, hắn không ngờ Võ Vu Thiên lại ra tay nổ súng bắn hắn. Lồng ngực truyền đến cơn đau thấu xương, sắc mặt Giảng Phong co rút, gân xanh nổi lên, tia máu hằn trong đôi mắt to tròn, nếu không phải hắn cố gắng khống chế e là đã ngã xuống từ lâu.

" Đây là đạn dùng để khắc chế ma cà rồng. Anh yên tâm, nó chỉ khiến anh đau thấu tận tâm can trong vòng một ngày, một ngày sau sẽ trở lại như thường ".

Võ Vu Thiên cười nhạt, anh tạm thời sẽ không giết Giảng Phong, nếu bây giờ để hắn ta chết thì đối với hắn mà nói thì là quá dễ dàng.

" Còn không mau đưa Giảng tổng đi ? ".

Võ Vu Thiên quay người nhìn Tiểu Lôi đang sợ hãi đứng đần một chỗ, không khỏi lắc đầu nói. Giảng Phong là người thế nào, sao lại có một thủ hạ nhút nhát đến thế này ?

Đến khi Giảng Phong rời khỏi phòng bệnh của Tĩnh Nhiên, bác sĩ mới chạy đến. Người bác sĩ đứng tuổi tiến về phía giường bệnh xem xét qua Tĩnh Nhiên một lượt rồi lắc đầu.

Lòng Võ Vu Thiên như có một dòng điện chạy qua, đau đớn đến tê dại. Anh lấy khẩu súng đặt lên thái dương của bác sĩ, tàn nhẫn buông từng chữ từng chữ một.

" Cứu không được, cả cái bệnh viện này từ trên xuống dưới đều chết theo bồi táng cùng cô ấy ".

Trải qua năm tiếng đồng hồ, kỳ tích đã xuất hiện. Có lẽ ông trời cảm thấy thương thay cho số phận đau khổ, uất ức của Tĩnh Nhiên mà lưu lại cho cô một con đường sống.

Tháo khẩu trang xuống vứt vào thùng rác ngay bên cạnh, vị bác sĩ kia vui vẻ nói.

" Võ tổng ... Võ tổng ... Tĩnh tiểu thư sống ... Sống rồi ".

[ ... ]

Ở phía cuối bệnh viện, Tĩnh Kỳ ôm cái bụng bầu bảy tháng cẩn thận bước từng bước từng bước.

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt, dù khó khăn đến đâu, cô ta cũng phải quỳ xuống cung kính chào hỏi.

" Chủ thượng ... ".

Người đàn ông quay đầu nhìn Tĩnh Kỳ, gương mặt điển trai trong bóng tối càng thêm phần hấp dẫn. Y xoay người đỡ Tĩnh Kỳ đứng lên, xoa xoa cái bụng bầu to lớn của cô.

" Nhiệm vụ hoàn thành chưa ? ".

" Đã hoàn thành ".

" Chủ thượng, em không hiểu, anh tại sao lại bảo em tiêm thuốc làm cho Tĩnh Nhiên có hiện tượng chết giả ? ".

Tĩnh Kỳ thuận thế ôm lấy người đàn ông kia. Bao lâu nay, người đàn ông này giống như một rễ cây nảy mầm trong lòng cô. Dù cô có ở bên cạnh Giảng Phong nhưng vẫn không thể quên được y.

Y đưa tay bóp mạnh cằm Tĩnh Kỳ một cái, cất giọng không mấy hài lòng.

" Việc của em là hoàn thành nhiệm vụ đừng có hỏi nhiều ".

" Tĩnh Kỳ, phá thai đi ! ".

Tĩnh Kỳ sững người, cô mang thai bảy tháng rồi, cũng sắp sinh đến nơi, phá thai bây giờ rất nguy hiểm ... Hơn nữa ... Đứa bé cũng là ...

" Nó là con của anh "

Trái tim Tĩnh Kỳ nhói lên. Ba chữ "phá thai đi" được phát ra từng miệng y tựa như một sợi dây quấn chặt lấy trái tim Tĩnh Kỳ, quấn càng chặt thì lại càng đau.

" Tôi nói phá là phá ! ".











Cầu Xin Em Quay Lại




Cầm viên thuốc trong tay lòng Tĩnh Kỳ bỗng nhói lên, trái tim cô tựa như bị người ta nghiền nát không thương tiếc.

Người đàn ông cô yêu thương nhất ngay khi cô mang thai lại giao cho cô nhiệm vụ ở bên cạnh Giảng Phong, làm người tình của hắn để lấy tin tức ...

Đến bây giờ khi cái tháng được bảy tháng tuổi, vì sợ mọi chuyện vỡ lẽ, y lại đưa Tĩnh Kỳ cô một viên thuốc nói rằng uống thuốc này vào sẽ khiến cô hạ sinh sớm, đứa bé sinh ra sẽ không thể sống sót.

Xoa xoa cái bụng lớn, nước mặt Tĩnh Kỳ rơi xuống, từng giọt từng giọt cứ nối tiếp nhau rơi không ngừng.

Y coi cô là thế thân của Tĩnh Nhiên, cô biết ! Thế nhưng cô lại ngu ngốc đem lòng yêu y ... Cô lại ngu ngốc đến như thế !

Trong mắt y, không hề có hai chữ "Tĩnh Kỳ" mà chỉ có hai chữ "Tĩnh Nhiên" ...

Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, nhìn từ trong gương Tĩnh Kỳ liền thấy Giảng Phong. Đáy mắt cô loé lên tia tàn nhẫn, vội vàng bỏ viên thuốc đang cầm trong tay vào miệng. Giảng Phong đi đến vòng tay ôm lấy cổ Tĩnh Kỳ, đầu vùi vào mái tóc của cô, cất giọng trầm bổng.

" Kỳ Nhi, em uống gì thế ? ".

" Em uống thuốc mà chị Tĩnh Nhiên đưa nóu là thuốc tốt cho thai nhi ... ".

Vừa mới dứt lời, bụng Tĩnh Kỳ đột nhiên quặn đau, mồ hôi chạy dọc hai bên thái dương. Cô đau đớn ngã xuống nền đá cẩm thạch, dọc theo bắp đùi chảy xuống một dòng máu ấm nóng.

Giảng Phong hoảng hốt, vội vã đỡ lấy Tĩnh Kỳ, miệng không ngừng hét lên.

" Người đâu ... Người đâu ... ".

[ ... ]

Trải qua hai tiếng phẫu thuật, tính mạng của Tĩnh Kỳ cuối cùng cũng không gặp vấn đề gì nguy hiểm nhưng đứa bé ...

" Bác sĩ ... Cô ấy sao thế ? ".

Giảng Phong nơm nớm lo lắng hỏi. Đứa bé hắn mong chờ nhất, mong muốn được bế bồng nhất thế nhưng bây giờ lại không còn nữa ...

" Anh là chồng của cô ấy kiểu gì mà lại để cô ấy uống nhầm thuốc phá thai ? ".

Vị bác sĩ kia tức giận không màng đến thân phận địa vị của Giảng Phong mà lớn tiếng quát, sau đó cũng bỏ đi luôn.

Trên hành lang rộng lớn chỉ còn lại mình Giảng Phong. Hắn như đứng chôn chân tại chỗ, đại não không ngừng xoay chuyển để tiêu hoá những lời nói của bác sĩ.

Uống nhầm thuốc phá thai ?

Trong đầu Giảng Phong đột nhiên lại vang lên câu nói của Tĩnh Kỳ, cô ấy nói là Tĩnh Nhiên đưa viên thuốc ấy cho cô, còn lừa gạt Tĩnh Kỳ nói rằng đấy là thuốc dưỡng thai.

Hai bàn tay âm thầm cuộn chặt thành nắm đấm. Giảng Phong tức giận đến mức gân xanh nổi đầy mình, tia máu đỏ rực hằn lên trong ánh mắt.

[ ... ]

Đứng ngoài phòng bệnh của Tĩnh Nhiên, Giảng Phong nhìn cô qua tấm kính trong suốt nho nhỏ trên cửa ra vào.

Mấy người ám vệ do Võ Vu Thiên phái đến canh trừng Tĩnh Nhiên đều bị hắn hút sạch máu. Trên hành lang rộng lớn, đều là xác chồng xác. Sàn nhà sáng bóng chỗ nào cũng lưu lại một vệt máu thật lớn.

Đạp mạnh cửa lớn, Giảng Phong nhanh chóng bước vào tiến đến giường bệnh của Tĩnh Nhiên.

" Tĩnh Nhiên, cô lại dám hại chết đứa bé trong bụng của Tĩnh Kỳ ... Cô là đang thách thức tôi sao ? ".

" Tĩnh Nhiên, cô đừng tưởng có Võ Vu Thiên chống lưng, tôi đây không dám làm gì cô ... ".

" Dám hại chết đứa con của Giảng Phong này tôi sẽ cho cô phải trải cái giá đắt nhất ... ".

Từng lời lẽ tàn nhất được phát ra từng miệng của Giảng Phong khiến người ta bất giác cảm thấy lạnh lẽo.

Hắn tháo bình thở oxi của Tĩnh Nhiên vứt sang một bên rồi bỏ đi ...




















Cầu Xin Em Quay Lại




Sau khi rút bình thở khí của Tĩnh Nhiên, Giảng Phong không hề rời đi ngay còn tỉ mỉ kiểm tra cẩn thận mọi thứ xung quanh.

Cánh cửa hơi hé, mang theo chút ánh sáng mong manh như tán lá cây khô xơ xác chỉ chờ gió thổ là rơi xuống. Tia sáng kia khó khăn hắt lên bóng lung cao gầy của hắn rồi in bóng lưng kia một nửa xuống nền đá cẩm thạch, một nửa phủ lên người Tĩnh Nhiên..

Giảng Phong không gấp gáp, hắn đứng thẳng tắp, sống lưng có chút căng cứng. Ánh mắt đăm đăm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tĩnh Nhiên. Kỳ thực, cô rất đẹp, dù bây giờ nằm trên giường bệnh yếu ớt thở từng hơi cũng đẹp đến động lòng người, nhưng chỉ đáng tiếc cô vốn ...

Giảng Phong lẳng lặng đứng nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút bình lặng như mặt biển không gợi sóng. Cũng chẳng thể từ gương mặt tinh tế kia để nhận ra điều gì. Rốt cuộc là hận thấu da thấu thịt hay là đau thấu tận tâm can cũng không rõ nữa.

Đứng nhìn cô một hồi lâu, hắn cuối cùng cũng xoay người đi. Khi cánh cửa mở lớn, ánh sáng ồ ạt luồn lách vào căn phòng, trên nền đất, bóng dáng cao gầy của Giảng Phong đã tan biến từ lúc nào không hay biết tựa như chưa từng xuất hiện. Chính ánh sáng kia càng làm nụ cười của người đàn ông trong góc phòng trở nên quái dị hơn.

Đợi Giảng Phong rời khỏi phòng bệnh, người đàn ông trong tối mới bước ra. Y cẩn thận chỉnh lại bình thở khí cho Tĩnh Nhiên sau đó còn tiêm chất lỏng không rõ nguồn gốc vào người cô.

Làm xong mọi việc, người kia kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Nhiên. Cửa phòng đã đóng lại từ đâu, không một tia sáng nào có thể lọt vào đây, cả căn phòng liền chìm trong bóng đêm vô tận.

Trong tối, dường như đôi mắt của người nọ ánh lên tia hận ý nhưng rất nhanh sự hận ý kia đã được sự dịu dàng xoa dịu. Có lẽ hận là dành cho Giảng Phong, còn dịu dàng là dành cho Tĩnh Nhiên ! Thật ra, tâm tư của người đàn ông này từ trước đến giờ vẫn không hề dễ đoán.

Y chuẩn xác mò lấy bàn tay Tĩnh Nhiên, dùng hơi ấm của bản thân bao bọc lấy bàn tay lạnh giá của cô. Y đang nghĩ, nếu hôm nay y không đến, cô có phải vì không thở được mà chết từ lâu ?

" Nhiên Nhiên, em nói xem người đàn ông em yêu đến cuồng si lại không chút chần chừ quyết đoán tháo bình thở khí của em xuống, nhẫn tâm đứng nhìn em chết. Nói anh nghe, đáng không ? ".

Người kia không khống chế nổi cảm xúc, bàn tay gao gắt nắm chặt lấy bàn tay của Tĩnh Nhiên. Giọng nói của y không nóng cũng không quá lạnh giá, trước sau đều là trầm bổng du dương như tiếng đàn nhưng lại mang theo chút bi thương xoáy chặt vào lòng người.

Lại nói tiếp.

" Em là ngu ngốc hay cố chấp ? Đem trái tim, món vật trân quý như vậy giao cho người vốn không yêu mình, xứng sao ? ".

Khoé miệng y hơi nhếch lên, không phải nụ cười vui vẻ thấm đượm sự hạnh phúc mà là nụ cười chua xót đến thê lương.

Y nhớ rất rõ người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh. Vì sao lại nhớ rõ đến thế ư ? Bởi vì từng hành động, từng cử chỉ của cô đều hoà vào trong máu y không phai mờ.

Ngày ấy năm ấy, một chàng trai cao ráo đứng trước mặt cô gái xinh xắn. Chàng trai kia ngại ngùng, còn cô gái kia thì quá đỗi lạnh nhạt.

" Nhiên Nhiên, tớ thích cậu ! ".

Chàng trai đưa cho cô gái một bó hoa, ba chữ cuối khó nhọc thốt thành lời. Ánh mắt chàng trai vẫn dán chặt trên người cô gái, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động khó diễn tả.

Cô gái nhận lấy bó hoa từ tay chàng trai, chàng trai kia còn chưa kịp vui vẻ đã đau thấu tận tâm can. Giây sau, bó hoa kia rơi xuống đất, cô gái nhẫn tâm đạp lên, thanh âm giá lạnh của cô gái dội thẳng vào tai chàng trai.

" Thân là con của một người giúp việc mà cũng muốn trèo cao ư ? Nực cười ! .

Dứt lời, cô gái liền xoay người đi chỉ để lại chàng trai suy sụp ngã xuống.

Người kia siết chặt tay, một đoạn ký ức như lưỡi đao đâm mạnh vào trái tim y, đâm đến khi chảy máu vẫn không ngừng.

Y đưa tay vuốt ve gương mặt của Tĩnh Nhiên, yếu ớt nói.

" Nhiên Nhiên, em đối với tôi lạnh nhạt. Nhưng làm sao đây, từ đầu đến cuối tôi chưa từng hết yêu em ".

Người kia lấy điện thoại, ánh mắt không còn sự dịu dàng như ban nãy mà chỉ có sự tàn nhẫn đẫm máu.

" Kẻ nào làm ? ".

Đầu bên kia nhanh chóng đáp lời.

" Tĩnh Kỳ ".











Cầu Xin Em Quay Lại




Tĩnh Kỳ vốn đang nghỉ ngơi, cửa phòng bệnh mở ra cô ta cứ nghĩ là y tá đến đưa thuốc cho nên cũng chẳng buồn mở mắt, cho đến khi ...

" Dám động vào Tĩnh Nhiên ... Tĩnh Kỳ cô thật giỏi ".

Kỳ Diêm nhanh như chớp lao đến bóp chặt lấy cổ Tĩnh Kỳ.

Giọng nói của Kỳ Diêm cực kỳ lạnh lẽo, xuyên qua da thịt Tĩnh Kỳ chầm chậm thấm vào xương cốt cô. Y tăng thêm lực đạo, càng ngày càng siết chặt cổ Tĩnh Kỳ cho đến khi cô ta không thở nổi nữa mới buông ra.

Tĩnh Kỳ nhân cơ hội, vội vàng thở lấy thở để, trên làn da trắng nõn vẫn còn lưu lại dấu tay đỏ chói của Kỳ Diêm.

" Tôi đương nhiên bây giờ vẫn chưa giết cô, đợi đến ngày cô đối với tôi một chút giá trị cũng không còn, đến khi ấy cô phải chết ".

Buông lời lẽ tàn nhẫn, Kỳ Diêm rút khăn tay từ trong túi áo, cẩn thận lau bàn tay vừa đụng chạm vào người Tĩnh Kỳ. Vẻ mặt chán ghét của y biểu lộ rất rõ ràng khiến trái tim Tĩnh Kỳ nhói lên một cái. Cô đối với y là một mực nhất kiến chung tình, là cả một tình yêu bao la, còn y đối với cô là đồ vật, là vật để lại dụng, là một con tốt trên bàn cờ.

Nhìn bóng dáng y dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Tĩnh Kỳ bật khóc nức nở. Cô so với Tĩnh Nhiên, chỗ nào không tốt ? Cô vì y làm việc gì cũng hết lòng thế nhưng y thì sao năm lần bảy lượt phụ lòng cô.

Vì một chữ 'yêu' kể cả khi y có bán cô cho Giảng Phong để làm người báo tin tức cô cũng không một lời oán trách. Kể cả khi y nhìn đứa bé trong bụng cô nói ba chữ 'phá thai đi', Tĩnh Kỳ cô chưa từng hận.

Cô yêu như vậy là sai ư ? Rốt cuộc cô sai ở điểm nào ? Là sai ở nơi đã yêu y ư ?

[ ... ]

Thấm thoát, thời gian trôi qua đã ba tháng, ngày ngày mặt trời mọc rồi lặn, vạn vật đều đổi thay, chỉ riêng Tĩnh Nhiên một chút thay đổi cũng không có. Tĩnh Nhiên trong ba tháng nay vẫn cứ chìm trong giấc ngủ, dù Võ Vu Thiên có gọi cô kiểu gì cô cũng không dậy.

" Bác sĩ, cô ấy đã hôn mê ba tháng rồi đến bao giờ mới tỉnh lại ? ".

Võ Vu Thiên chân tay luống cuống nhìn vị bác sĩ đứng tuổi trước mặt, cất giọng không trầm cũng không bổng.

" Về vấn đề này chúng tôi cũng lực bất tòng tâm. Tĩnh tiểu thư có tỉnh lại hay không đều là dựa vào cô ấy. Nếu cô ấy muốn tỉnh lại ắt sẽ tỉnh, còn nếu không muốn ... ".

Vị bác sĩ nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt thâm trầm nhìn Võ Vu Thiên. Ông ta đương nhiên biết gia thế của Võ Vu Thiên cực kỳ hiển hách, nếu không cứu được cô gái này ông ta cũng sẽ chết theo. Nhưng cũng không thể đem mọi việc đổ lên đầu ông, cô gái này tự khi vào bệnh viện bị thương rất nghiêm trọng, có thể giữ lại mạng sống đã là tốt lắm rồi.

Võ Vu Thiên vẫn còn đang định nói, thì đột nhiên trong phòng bệnh vang lên giọng nói yếu ớt.

" Nước ... ".

Anh lập tức chạy đến rót cho Tĩnh Nhiên một cốc nước ấm rồi đưa cho cô. Sau ba tháng chìm trong giấc ngủ dài, cô cuối cùng cũng tỉnh lại.

Tĩnh Nhiên đầu óc mơ mơ hồ nhận lấy nước từ trong tay Võ Vu Thiên. Mùi hương thoang thoảng của thuốc khử trùng khiến cô hơi nhíu mày.

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của ngày hôm ấy. Ánh mắt Tĩnh Nhiên loé lên hận ý, là Giảng Phong ... Hắn giết mẹ cô ... Là hắn.

Bấy giờ Tĩnh Nhiên mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt anh có phần quen thuộc, nhưng cô lại nhớ không ra.

" Anh là ai ? ".

Võ Vu Thiên sững người trong giây lát, anh cười nhạt. Cô không nhớ anh ư ? Thật sự không nhớ sao ? Như vậy cũng tốt, cũng tốt !

" Tôi là người đụng vào cô, thành thật xin lỗi ".

Võ Vu Thiên lấy lại cốc nước trong tay cô rồi đặt lên bàn, sau đó chỉnh lại chăn cho Tĩnh Nhiên.

" Xin lỗi gì chứ ? Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng ".

Nhìn Võ Vu Thiên, cô bất giác lại nhớ đến Giảng Phong. Hai người này hoàn toàn khác nhau, một bên thì ôn nhu ấm ấp như nắng đầu xuân, một bên thì lạnh lẽo như gió mùa đông.

" Tôi còn chưa biết tên anh ? ".

Tĩnh Nhiên mỉm cười. Có lẽ do cô vừa tỉnh lại nên giọng nói còn có phần yếu ớt, chưa được rõ ràng từng chữ.

" Tôi là Võ Vu Thiên. Cô gọi tôi là Vu Thiên được rồi ".

" Tôi là Tĩnh Nhiên ".

[ ... ]

Khác hẳn với không khí trong phòng bệnh của Tĩnh Nhiên, trong phòng làm việc của Giảng Phong lại là một mảng tĩnh mịch lạnh lẽo đến đáng sợ.

" Tổng giám đốc ... ".

Tiểu Lôi trong tay ôm một tập tài liệu, tiến đến trước mặt hắn để tập tài liệu kia lên bàn.

" Có chuyện gì ? ".

Giảng Phong ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiểu Lôi. Hắn đương nhiên không hiểu đang yên đang lành Tiểu Lôi một bộ sợ hãi là có ý gì ?

" Thiếu phu nhân ... Thiếu phu nhân ... Chưa chết ! ".

" Cái gì ? ".

Chiếc bút máy trong tay Giảng Phong rơi mạnh xuống đất. Hắn nhớ hôm ấy đã tự tay tháo bình thở ôxi của cô xuống, thế nhưng bây giờ lại nhận được tin cô còn sống.

Không phải ba tháng trước, Võ Vu Thiên đã tổ chức tang lễ rồi ư ? Thế nhưng ... Hoá ra tất cả là một vở kịch do Võ Vu Thiên dựng lên để che giấu hắn, để bảo vệ Tĩnh Nhiên.

Nhưng cô thoát được một lần, thì đừng hòng thoát được lần thứ hai !

Cứ nhớ đến cô hại chết đứa con trong bụng Tĩnh Kỳ, hắn lại càng thêm hận cô. Cứ nhớ đến những giọt nước mắt trên gương mặt Tĩnh Kỳ mà lòng hắn nhói đau ... Thù này, nhất định phải trả !

" Phái sát thủ bậc một đến giết cô ta cho tôi ".











Cầu Xin Em Quay Lại




" A ... "

Tĩnh Nhiên hét thất thanh. Sự lạnh giá không biết từ đâu chầm chậm thấm vào chiếc áo bệnh nhân mỏng tanh của cô, rồi lại từ từ xuyên qua da thịt khiến Tĩnh Nhiên bừng tỉnh.

Cô giật mình ngồi dậy. Trong đêm tối, Tĩnh Nhiên không nhìn thấy một bóng người, lòng cô lạnh toát. Phía trên từ đầu cho đến ngực đều bị người ta hất nước ướt hết sạch.

Tuy không nhìn thấy gì nhưng Tĩnh Nhiên cơ hồ vẫn cảm nhận được thứ gì đó quen thuộc.

Cả phòng bệnh rộng lớn đột nhiên bừng sáng. Tĩnh Nhiên ở trong tối khá lâu, chưa kịp thích ứng với ánh sáng chói mắt theo phản xạ đưa tay lên che.

" Cô khoẻ chứ ? ".

Chất giọng tàn nhẫn vang lên. Người đàn ông ấy mạnh mẽ nâng cằm Tĩnh Nhiên, không cho cô cơ hội trốn thoát mà ép cô phải nhìn thẳng vào gương mặt hắn.

Trái tim Tĩnh Nhiên đập thịch một tiếng. Là Giảng Phong ... Người đàn ông đã hút cạn máu của mẹ ruột cô !

Chát ... Ánh mắt Tĩnh Nhiên loé lên hận ý. Cô dồn hết sức lực, đánh thật mạnh vào cái má bên phải của Giảng Phong.

" Cô dám đánh tôi ? ".

Giảng Phong rất nhanh đã bắt được cánh tay cô. Hắn nắm rất chặt, tựa như muốn bóp vụn cổ tay Tĩnh Nhiên.

Giảng Phong hắn từ nhỏ đến lớn toàn là hắn đánh người khác, chứ chưa có một ai dám đánh hắn, nhất lại là phụ nữ.

" A ... ".

Tĩnh Nhiên đau đớn hét lên một tiếng. Cô bị Giảng Phong ẩn mạnh xuống sàn đá cẩm thạch, không cẩn thận đụng trúng mép giường.

" Tĩnh Nhiên, mới có ba tháng không gặp, cô đúng là gan to hơn trời ".

Giảng Phong của bây giờ hệt như một tên ác quỷ, hắn dẫm lên mui bàn tay của Tĩnh Nhiên, từ từ mà nghiền nát ...

Hắn vốn là định phái sát thủ bậc một đến đây giết cô, nhưng lại nhớ ra cô là viên ngọc mà Võ Vu Thiên nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, dựa vào trình độ của mấy tên sát thủ kia hoàn toàn không phải đối thủ. Thế nên hắn đành phải đích thân tự mình ra trận.

Vốn ban đầu định giết cô để rửa hận, nhưng hắn lại phát hiện hành hạ cô, nhìn cô chật vật lại khiến hắn rất vui vẻ.

" A ... ".

" Hét cái gì ? Tĩnh Nhiên, lúc cô hãm hại đứa bé của Tĩnh Kỳ, sao lại không nhớ đến Tĩnh Kỳ cũng biết đau ? ".

Giảng Phong vừa nói lại tăng thêm lực đạo, càng dẫm lại càng mạnh. Đến khi chán rồi, hắn mới dừng lại.

" Hãm hại đứa bé của Tĩnh Kỳ ? Tôi không biết ! Anh đừng quên tôi hôn mê suốt ba tháng ! ".

Tĩnh Nhiên cười khổ, ba tháng nay, hắn vẫn không thay đổi, vẫn tin Tĩnh Kỳ đến như thế. Một người hôn mê suốt ba tháng trời như cô lấy cái gì để hãm hại Tĩnh Kỳ.

" Chưa biết chừng cô lại giả hôn mê ".

Tĩnh Nhiên không nói nữa. Đối với hắn Tĩnh Kỳ luôn đúng, còn Tĩnh Nhiên cô luôn sai. Dù bây giờ cô có giải thích đến mất cả giọng, hắn chịu tin tưởng cô một chút ư ?

Giảng Phong đi đến chỗ Tiểu Lôi, lấy một con sắc bén rồi lại đi tới chỗ Tĩnh Nhiên. Hắn hung hãn nâng cằm của lên, từ tốn thưởng thức vẻ đẹp mà ông trời dành cho cô.

Hắn không thể không thừa nhận, Tĩnh Nhiên rất đẹp, còn đẹp hơn cả Tĩnh Kỳ ấy chứ. Nhưng nhân phẩm của cô lại khiến hắn chán ghét.

" Cô dựa vào khuôn mặt này để câu dẫn Võ Vu Thiên thì chính tay tôi sẽ hủy nói đi ".

Dùng con dao đang cầm trên tay lướt một vòng trên gương mặt của Tĩnh Nhiên. Từng câu từng chữ, từng lời từng lẽ mà hắn nói ra đều khiến Tĩnh Nhiên hoảng sợ.

Cô rốt cuộc đã làm gì hắn, rốt cuộc đã làm gì hắn ?

" À không, huỷ hoại gương mặt của cô làm gì chi bằng lấy đi đôi mắt của cô, như vậy sẽ hay hơn ".

Giảng Phong nhìn Tĩnh Nhiên cười lạnh. Cầm chắc con dao trong tay, hắn đâm mạnh một nhát vào đôi mắt xinh đẹp to tròn của Tĩnh Nhiên ...

" A .... ".











Cầu Xin Em Quay Lại




" A ... ".

Tĩnh Nhiên đau đớn hét lên một tiếng thê lương phá tan cái không khí yên lặng trong đêm tối của bệnh viện.

Đau ! Thật đau ! Đối với nỗi đau thể xác căn bản không thể so với nỗi đau trong lòng. Cô thật ngu ngốc, thật khờ dại. Ban nãy khi biết Giảng Phong đến đây, cô còn hi vọng hắn còn một chút lương tâm, còn hi vọng hắn hối hận. Nhưng Tĩnh Nhiên cô lầm rồi !

Máu từ hốc mắt chảy xuống ngày một nhiều, ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp như viên pha lê. Khắp gương mặt của Tĩnh Nhiên chỉ toàn là máu, nhìn thôi cũng đủ để người ta khiếp sợ.

Mất đi đôi mắt, cảm nhận được cơn đau như đang lột từng tấc da tấc thịt trên cơ thể, nhưng lòng cô, trái tim cô lại càng đau hơn. Nếu đó đã là nỗi đau dày vò thể xác con người, thì nỗi đau trong lòng, nên hình dung bằng thứ gì đây ?

Người đàn ông có coi như tín ngưỡng, coi như cả bầu trời cả tương lai, nhưng năm lần bảy lượt đều vì người phụ nữ khác mà hành hạ, tổn thương, dẫm đạp lên lòng tự tôn của cô.

Tĩnh Nhiên gắng gượng lên một nụ cười nhạt, cố gắng nói từng tiếng từng tiếng một thật rõ ràng.

" Giảng ... Phong ... Anh sẽ hối hận ... ".

Không biết Giảng Phong có nói gì hay không, trước khi chìm vào trong cơn mê man, Tĩnh Nhiên chỉ mơ hồ nghe được hắn nói với Tiểu Lôi:

" Đưa cô ta về hậu hạ Kỳ Nhi ... ".

[ ... ]

Khi Tĩnh Nhiên tỉnh lại, đã là ngày hôm sau. Cảm giác quen thuộc bao quanh cơ thể nhỏ bé của cô. Tĩnh Nhiên không nhìn thấy gì cả, đối với cô mà nói, bốn phía đông tây nam bắc chỉ là một mảng đen vô tận.

" Thiếu phu nhân ... Cô tỉnh dậy rồi ... ".

Quản gia Phùng vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Tĩnh Nhiên ngồi dậy liền hoảng hốt chạy đến.

Nghe thấy giọng nói của quản gia Phùng, sự lo sợ trong lòng Tĩnh Nhiên mới dần dần được buông xuống. Cô khua khua tay trong không trung để tìm kiếm vị trí của quản gia Phùng.

Quản gia Phùng đau lòng nhìn cô. Một người phụ nữ yếu đuối như cô không ngờ lại phải gánh chịu sự hành hạ, dày vò tàn nhẫn của Giảng Phong. Bà nén nước mắt, nắm lấy bàn tay Tĩnh Nhiên để cô cảm nhận được bà.

" Thiếu phu nhân, tôi vừa nấu cháo cho cô, cô mau ăn đi. Nào tôi đút giúp cô ".

Quản gia Phùng khẽ xoa xoa mái tóc cô, lòng bà thắt lại. Một cô gái tốt như Tĩnh Nhiên, ông trời sao lại nhẫn tâm hành hạ cô đến thế ?

Tĩnh Nhiên vừa ăn được một thìa cháo, cửa phòng đột nhiên bị một lực mạnh mẽ đạp tung, tiếp đó là một loạt tiếng đổ vỡ vang lên.

Choang ! Choang !

Quản gia Phùng vừa nhìn thấy Tĩnh Kỳ, theo bản năng bỏ bát cháo xuống ôm lấy Tĩnh Nhiên để bảo vệ cô.

" Chị vẫn còn sống cơ đấy ? ".

Tĩnh Kỳ không nhìn Tĩnh Nhiên, cô ta nhìn những mảnh thuỷ tinh đã được rải ra sàn đá cẩm thạch, nhịn không được mà cười lạnh.

Tĩnh Nhiên cô ta có được tình yêu thương của Võ Vu Thiên, Tĩnh Kỳ cô không quan tâm. Nhưng đến cả Kỳ Diêm cũng muốn giành với cô, đáng chết !

Tĩnh Kỳ tiến đến, hất mạnh quản gia Phùng ra một bên, khiến đầu bà đụng vào thành giường. Quản gia Phùng đau đớn hét lên một tiếng rồi ngất lịm.

Tiếp đó, Tĩnh Kỳ nắm lấy gương mặt của Tĩnh Nhiên. Dùng tay bóp mạnh cằm cô khiến Tĩnh Nhiên mở miệng. Cô ta lấy mảnh thuỷ tinh rất lớn trong tay người làm, nhét sâu vào trong khoang miệng Tĩnh Nhiên.

" Cô nhai ... Nhai cho tôi ... ".

Lại là một tiếng cười lạnh vang lên bên tai Tĩnh Nhiên. Mặc dù rất đau nhưng Tĩnh Nhiên lại không hề kêu lên một tiếng, cô gắng gượng nhịn, nén cơn đau vào sâu trong đáy lòng.

" Bật lửa ... ".

Người giúp việc đứng bên cạnh cũng không dám nhìn Tĩnh Nhiên, vừa nghe thấy Tĩnh Kỳ nói thế liền sợ hãi đưa đồ cho cô ta.

Tĩnh Kỳ nâng cánh tay Tĩnh Nhiên lên, bấu bấu vào cánh tay cô, tàn nhẫn cất tiếng:

" Nếu như tôi huỷ hoại cái làn da đẹp đẽ này của cô, cô sẽ nào nhỉ ? ".

Vừa dứt lời, Tĩnh Kỳ đã bật bật lửa, đem ngọn lửa đã cháy lớn châm vào mu bàn tay của Tĩnh Nhiên.

" A .... ".

Tĩnh Nhiên hét thất thanh, cơn đau thấu tận tâm can bất chợt truyền đến khiến cả cơ thể cô không ngừng run rẩy.

" Thiếu gia, nếu còn để Tĩnh Kỳ tiểu thư ... Người sẽ chết mất ".

Tiểu Lôi và Giảng Phong đứng bên ngoài đương nhiên chứng kiến hết tất cả mọi việc. Cậu ta lo sợ, nên mới nói nhỏ vào tai Giảng Phong.

" Cô ta có chết, cũng đáng ! ".











Cầu Xin Em Quay Lại




Đau đớn khắp mình, nước mắt tuôn rơi, Tĩnh Nhiên dường như không còn sức chống chọi lại nữa.

Cô nhìn không thấy, cũng không biết tiếp theo Tĩnh Kỳ sẽ dự định làm gì để né tránh chỉ có thể thuận theo ý trời, vô tình né được là phước, không né được ắt là hoạ.

" A ... ".

Âm thanh thê lương chất chứa muôn vàn thống khổ vang lên, từ trên xuống dưới Giảng gia đều nghe thấy rất rõ tiếng hét thất thanh của Tĩnh Nhiên.

Tĩnh Kỳ không biết từ đâu lấy một cây gậy gỗ, bên trên vẫn còn thấy vài cái đinh rất dài chưa được gỡ bỏ đập mạnh lên tấm lưng của Tĩnh Nhiên.

Tĩnh Nhiên kể từ khi bước chân vào ngưỡng cửa này đều không làm khó kẻ bề dưới, cô luôn rất mực đối tốt với tất cả những kẻ làm thêm ăn lương ở đây. Nhưng ngày hôm nay tuy họ tận mắt chứng kiến Tĩnh Kỳ ngang nhiên hành hạ cô lại không một ai dám đứng ra ngăn cản.

Làm việc tốt, đối xử tối với người ta chắc gì người ta đã giúp đỡ mình ?

Tĩnh Kỳ bỏ cây gậy trong tay xuống mặt đất, nhìn Tĩnh Nhiên một thân máu me mà cười lạnh lẽo. Đây chính là cái giá phải trả vì cô ta đã cướp trái tim của Kỳ Diêm.

Là Tĩnh Kỳ cô yêu Kỳ Diêm, là Tĩnh Kỳ cô vì Kỳ Diêm bỏ mặc mọi thứ, nhận hết thống khổ để mong có thể giúp Kỳ Diêm được một chút. Nhưng tại sao Tĩnh Nhiên không cần tốn công tốn sức cũng có được tình yêu của Kỳ Diêm ? Bất công !

[ ... ]

Công việc quan trọng ứ đọng trong ba tháng qua Võ Vu Thiên cố gắng làm ngày làm đêm cuối cùng cũng hoàn tất xong hai ngày ngắn ngủi.

Toan tính thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về bệnh viện thăm Tĩnh Nhiên, không ngờ lại thấy Tiểu Cầu - cậu trợ lý quen thuộc hay đi theo Võ Vu Thiên.

" Tổng ... Tổng ... Tổng ... Giám đốc ... ".

Tiểu Cậu sắc mặt cực kỷ nghiêm trọng, có lẽ do việc quá cấp bách, cậu không biết báo cáo với Võ Vu Thiên thế nào, kết quả nói hơn nửa ngày mới nói được ba chữ 'tổng giám đốc'.

" Chuyện gì ? ".

Thái độ của Võ Vu Thiên bình tĩnh hơn Tiểu Cầu rất nhiều.

" Tĩnh ... Tĩnh ... Tiểu thư bị ... Giảng Phong ... Bắt đi rồi ? ".

Võ Vu Thiên sững người vài giây, vài giây sau mới lấy lại tinh thần, hai tay cố định bả vai của Tiểu Cầu, lạnh nhạt hỏi.

" Chuyện từ khi nào ... Tại sao không báo cáo ? ".

" Hai ngày trước ... Có lẽ bên dưới sợ anh ... ".

Còn chưa cho Tiểu Cầu nói hết, Võ Vu Thiên đã nhanh chóng chạy ra ngoài. Tiểu Cầu đứng đờ người một lúc, ước chừng độ năm phút, mới kịp phản ứng với hành động của Võ Vu Thiên.

[ ... ]

Giảng gia.

" Nhị thiếu ... Cậu cuối cùng cũng đến rồi .. ".

Quản gia Phùng đằng xa vừa nhìn thấy xe của Võ Vu Thiên tiến vào sân trước của Giảng gia liền phấn khởi chạy đến. Nhìn thấy Võ Vu Thiên, bà liền biết Tĩnh Nhiên được cứu rồi.

" Cô ấy đâu ? ".

Võ Vu Thiên liếc nhìn quản gia Phùng một cái, thấy trên trán của bà có dán bông để cầm máu lòng anh liền thắt lại. Từ nhỏ đến lớn ngoài mẹ ra người đối xử tối với anh còn có quản gia Phùng.

Quản gia Phùng còn chưa trả lời, Giảng Phong không biết từ đâu đã đi đến đứng đối diện với Võ Vu Thiên, đằng sau chính là Tĩnh Kỳ.

" Tao từng nhớ mày đã nói chắc như đinh đóng cột dù có chết cũng không về lại căn nhà này nữa mà ? Sao bây giờ lại vì một ả đàn bà mà lại không cần mặt mũi nữa ? ".

Giảng Phong nhìn Võ Vu Thiên cười lạnh. Hắn làm dấu tay ra hiệu cho Tĩnh Kỳ và quản gia Phùng lui xuống trước.

" Cô ấy ở đâu ? ".

Võ Vu Thiên chẳng hề để tâm đến Giảng Phong nói những thứ gì, trong lòng anh bây giờ chỉ quan tâm đến sống chết của Tĩnh Nhiên. Cô rơi vào tay Giảng Phong là lỗi của anh, là do anh sơ ý !

Giảng Phong không nói gì, dẫn Võ Vu Thiên vòng qua sân trước của biệt thự đi đến sân sau rồi tiến đến một căn nhà kho tồi tàn. Tuy diện tích của nhà kho rất lớn, nhưng điều kiện căn bản không phù hợp dành cho người ở.

Giảng Phong chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa là cánh cửa bật mở. Mùi máu tanh nồng nặc ngay lập tức phả vào chóp mũi khiến Giảng Phong và Võ Vu Thiên đồng thời nhíu chặt mày.

Cánh cửa mở ra cũng là lúc ánh sáng len lỏi rọi vào căn phòng. Không khó để nhìn thấy Tĩnh Nhiên nằm dưới mặt đất, xung quanh cô chỉ thấy máu và máu, khắp

người đều là những vết thương rất nặng.

" Anh đã làm gì cô ấy ? ".

Võ Vu Thiên gào lên. Bộ dạng của Tĩnh Nhiên bây giờ không khác gì một lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào lồng ngực của anh, đâm từng nhát từng nhát máu từng giọt cứ thế rơi.

Giảng Phong chỉ cười lạnh, hắn không trả lời câu hỏi của Võ Vu Thiên mà lại ném cho anh một câu hỏi khác.

" Có muốn cứu cô ấy không ? ".

Võ Vu Thiên cũng không phải kẻ ngốc làm sao không hiểu câu nói này của Giảng Phong còn mang hàm ý khác.

" Muốn gì ? ".

" Một cánh tay cúa mày ! ".

Võ Vu Thiên không cần suy nghĩ, Giảng Phong vừa mới nói xong anh đã cho hắn một câu trả lời thoả đáng.

" Một cánh tay phải không ? Tôi cho anh ! "

Thứ Võ Vu Thiên anh nợ Tĩnh Nhiên cô có lẽ cả đời này cũng trả không hết. Tổn thương mà cô gánh chịu, anh cũng có tội hơn nữa là tội rất nặng. Vì cô mà mất đi một cánh tay đã là gì ? Anh có thể vì Tĩnh Nhiên cô đến mạng sống cũng không cần ! Chỉ cần cô được bình an, anh bất chấp tất cả.

Nhìn thấy Giảng Phong ra hiệu người làm liền đưa cho hắn một con dao rất to, rất sắc bén ...

" A ... ".

Võ Vu Thiên đau đớn hét lên một tiếng rất lớn.

Một cánh tay lìa khỏi thân xác anh rơi xuống mặt đất. Máu nhuộm đỏ cả một vùng ...











Cầu Xin Em Quay Lại




Kể từ khi Tĩnh Nhiên được Võ Vu Thiên đưa về biệt thự riêng của anh, cô rơi vào tình trạng hôn mê sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Bác sĩ nói với tình trạng bây giờ của cô nhặt lại được cái mạng đã là rất tốt, còn về phần tỉnh hay không đều phụ thuộc vào Tĩnh Nhiên. Nếu cô còn trốn tránh hiện thực như lúc này e là có gọi đến mất giọng cũng không thể tỉnh lại.

Võ Vu Thiên nắm chặt lấy bàn tay cô, anh thở dài một hơi, yếu ớt phát ra từng tiếng từng tiếng một.

" Nhiên Nhiên ... Thời gian này em đủ mệt rồi cứ ngủ đi. Nhưng nhớ đừng ngủ sâu quá, không nghe thấy giọng nói của em chính là sự giày vò lớn nhất của cuộc đời anh ".

Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống gương mặt Võ Vu Thiên. Bàn tay anh nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Nhiên. Anh sợ, sợ một khi lỡ buông tay cô cô sẽ lại biến mất.

" Tổng giám đốc, vết thương của anh ... ".

Tiểu Cầu đứng đằng sau Võ Vu Thiên sắc mặt sợ hãi đến nhợt nhạt. Cậu còn nhớ khi ấy khi cậu đuổi đến Giảng gia liền thấy Võ Vu Thiên ngã xuống nền đất ẩm ướt, kế bên chính là cánh tay ... Cảnh tượng đẫm máu ấy cậu có chết cũng không quên !

Nay vừa đưa Tĩnh Nhiên về, Võ Vu Thiên còn chưa băng bó vết thương đã vội chạy tới nhìn Tĩnh Nhiên. Nơi anh ngồi, phía dưới chân đã tạo thành một vũng máu ...

" Tôi ... Không sao ... Ngồi thêm một tí nữa ... Rồi ... ".

Còn chưa nói hết câu Võ Vu Thiên liền ngất lịm đi.

[ ... ]

Thấp thoáng đã trôi qua nửa năm, Võ Vu Thiên cũng đã quen với việc hoạt động bằng một cánh tay. Nửa năm này, tin tức Võ tổng của tập đoàn Võ thị đột nhiên bị phế mất một cánh tay vẫn không ngừng dậy sóng, còn Võ Vu Thiên vừa bận bịu việc tập đoàn việc chăm sóc cho Tĩnh Nhiên cũng không quan tâm đến mất tin tức vớ vẩn.

Một tuần nay Võ Vu Thiên bắt đầu giao công việc lớn nhỏ của tập đoàn cho Tiểu Cầu, bản thân lưu về quy ẩn.

Ngồi bên cạnh giường bệnh của Tĩnh Nhiên, anh đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, miệng lẩm bẩm.

" Nhiên Nhiên, em ngủ lâu quá rồi ! Anh nhớ giọng nói của em đến phát điên rồi ... ".

" Nhiên Nhiên, nửa năm nay mọi thứ đều thay đổi, chỉ có em vẫn vậy vẫn nằm im trên chiếc giường rộng lớn, anh muốn em thay đổi ... Muốn em thay đổi ! ".

Cứ mỗi lần tâm sự với Tĩnh Nhiên, Võ Vu Thiên đều khóc đến thê lương. Nếu như nửa năm trước, anh kịp phát hiện ra cô bị Giảng Phong đưa đi, kịp cứu cô về như thế Tĩnh Nhiên sẽ không bị thương quá nặng, cũng không rơi vào tình trạng hôm mê như thế này.

" Nhiên Nhiên, em tỉnh lại, anh nói cho em biết một tin tức thật quan trọng ... ".

" Đứa bé ... ".

Còn chưa kịp nói hết câu, quản gia Trần đã gõ cửa bước vào kịp thời ngăn cản câu nói của Võ Vu Thiên.

" Thiếu gia, Tư tổng đến rồi ".

Võ Vu Thiên lập tức thu lại cánh tay đang vuốt ve gương mặt cô, anh lau nước mắt, ánh mắt mang theo mấy phần ôn nhu ban nãy đều đã hoá lạnh nhạt.

Rời khỏi phòng của Tĩnh Nhiên, Võ Vu Thiên liền đi đến thư phòng.

" Ông đến đây làm gì ? ".

" Tôi còn không đến đây thì không biết cậu đã làm ra cái việc gì nữa. Võ Vu Thiên vì người con gái đấy, cậu làm thế có xứng không ? Mất đi một cánh tay đã không nói, bây giờ cậu đến máu người cũng không chịu uống, tình trạng này chỉ cần kéo thêm ba tháng cậu sẽ chết đây ".

Tư Chính tức giận đập mạnh một cái lên bàn kính. Thế nhưng trái ngược với cơn thịnh nộ của ông, Võ Vu Thiên lại cực kỳ bình tĩnh.

" Tôi không muốn làm một con quỷ chỉ hút máu người. Tĩnh Nhiên cũng không muốn thấy tôi như thế. Trở thành một người hoàn hảo trong mắt cô ấy chết có gì là đáng sợ ? ".

Võ Vu Thiên cười nhạt, lạnh nhạt phát ra từng chữ từng chữ một. Đối với ma cà rồng mà nói một tháng bắt buộc phải uống máu người, nếu như không uống, sức khoẻ sẽ từ từ suy giảm. Anh đã nửa năm không động đến nó ...

Tư Chính quả nhiên không hổ là một lão hồ ly, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đứng sau cánh cửa lớn đang âm thầm nghe hết tất cả mọi chuyện

.

" Võ Vu Thiên, vậy tôi hỏi cậu. Cậu giết mẹ của Tĩnh Nhiên rồi đổ cho Giảng Phong là muốn Tĩnh Nhiên hận Giảng Phong đúng không ? ".

Võ Vu Thiên nhắm chặt mắt, chỉ lẳng lặng 'ừ' nhẹ một tiếng.

" Cậu tưởng cậu thông minh à ? Cậu tưởng cậu tài giỏi hơn Giảng Phong sao ? Cậu so với Giảng Phong chẳng bằng một móng chân của anh ta ! Có biết tại sao anh ta lại cố tình để Tĩnh Kỳ với Tĩnh Nhiên biết người do anh ta giết không ? Không phải anh ta muốn nhận tội thay cậu đâu, là muốn một khi Tĩnh Nhiên biết mọi chuyện, cậu và cô ta mãi mãi không thể nào ! ".

" Ông im miệng !! ".

Võ Vu Thiên tức giận quát lên. Chỉ cần tưởng tượng đến một ngày Tĩnh Nhiên biết hết mọi chuyện, biết rằng kẻ đứng sau không phải là Giảng Phong mà là anh ... Anh biết một khi ngày đó tới cô vĩnh viễn sẽ không thuộc về anh nữa ...

Qua khe cửa nho nhỏ, Tĩnh Nhiên đều nghe thấy rất rõ từng câu từng chữ. Cô vốn tỉnh dậy từ hai tháng trước, chỉ là không chấp nhận sư thật nên mới vờ như chưa tỉnh.

Bây giờ vết thương trên người Tĩnh Nhiên đã hồi phục hoàn toàn nên việc đi đứng không mấy khó khăn đối với cô. Hôm nay cô suy nghĩ mọi việc thấu đáo liền nhờ cô giúp việc đưa đến gặp Võ Vu Thiên để nói lời cảm ơn. Ai ngờ ...

Chuyện trước đây cô đều đem lên đầu Giảng Phong, đều đem nỗi hận trút lên đầu hắn, nhưng hôm nay cô mới biết Giảng Phong ... Thật sự chẳng hề làm sai ... Người giết mẹ cô là kẻ cô định đi quỳ gối cảm ơn.

" Tiểu thư ... ".

Tĩnh Nhiên gạt tay cô giúp việc, thờ thẫn tự mình bước về phía trước. Cũng chính vì cô không nhìn thấy nên mới không phát hiện phía trước có cầu thang.

Cô giúp việc phía sau lưng Tĩnh Nhiên nhếch môi cười tàn nhẫn. Cô ta vào đây làm giúp việc mười năm, đơn phương Võ Vu Thiên mười năm, dù cô ta có làm cách nào cũng không được anh để ý. Thế nhưng người đàn ông cô ta yêu lại vì cứu con đàn bàn đê tiện kia mà mất đi một cánh tay, cô hận !

Một người mù không cẩn thận ngã cầu thang, chuyện này sao có thể trách cô ta ?

" Tĩnh Nhiên ... Cô đúng là không nên sống ".











Cầu Xin Em Quay Lại




Ả ta tiến đến ẩn mạnh Tĩnh Nhiên xuống cầu thang. Không biết từ đâu, một bóng dáng to lớn lao đến ôm lấy Tĩnh Nhiên.

Bịch ... Bịch ...

Khi Tĩnh Nhiên hoảng hồn lại cô nhận thức được mình đang nằm trong lòng của đàn ông. Còn về việc anh ta là ai, Tĩnh Nhiên lại nhìn không thấy.

Võ Vu Thiên cười yếu ớt, anh đưa tay lên vuốt ve gương mặt Tĩnh Nhiên. Mím chặt môi đến bật máu chỉ để cố kìm nén khi cơn đau từ vết thương do bị mất đi cánh tay, yếu ớt nói.

" Nhiên Nhiên ... Em không sao chứ ? ".

Nghe thấy giọng nói của Võ Vu Thiên, Tĩnh Nhiên liền bật dậy, không cẩn thận đụng vào chân cầu thang, một lần nữa lại ngã xuống người Võ Vu Thiên.

" A ... ".

Võ Vu Thiên rên khẽ. Ban nãy khi ngã cầu thang, vết thương do mất đi một cánh tay đã rỉ máu, đau đớn truyền đến tựa như lột đi từng lớp da lớp thịt anh. Nay Tĩnh Nhiên bất ngờ ngã xuống, lại đụng vào vết thương kia ...

Võ Vu Thiên hét lên một tiếng rồi ngất lịm.

Tĩnh Nhiên lúc này mới ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi tanh của máu tươi ...

Cô ả giúp việc đứng trên kia nhìn Võ Vu Thiên nằm dưới nền đá cẩm thạch, máu chảy không ngừng liền hoảng hốt. Vẻ mặt đắc ý của cô ta hoá thành sợ hãi, đôi môi không ngừng run rẩy.

Cô ta vốn dĩ muốn giết chết Tĩnh Nhiên, nhưng trăm tính vạn tính đương nhiên không ngờ Võ Vu Thiên anh lại kịp chạy đến làm bia đỡ đạn cho Tĩnh Nhiên.

Ánh mắt cô ta nhìn Tĩnh Nhiên ở bên dưới đều là sự tức giận. Trong đôi đồng tử ngoài hận thù ra thì chẳng có thứ gì nữa.

Cô ta vẻ mặt nhẫn tâm, vội chạy vào thư phòng.

" Tư ... Tổng ... Thiếu gia ... Ngài ấy bị Tĩnh Nhiên ẩn xuống cầu thang rồi ... ".

[ ... ]

Đã qua mười hai giờ đêm thế nhưng toà nhà chính chuyên đảm nhiệm những công vụ quan trọng của tập đoàn Giảng thị vẫn còn sáng đèn.

Giảng Phong vốn chuẩn bị triển khai một dự án lớn, nếu như thành công, lợi nhuận thu được là gấp ba lần số vốn bỏ ra ban đầu. Nhưng không hiểu sao dạo gần đây mấy nhà đầu tư lớn liên tục rút vốn.

" Tổng giám đốc ... Triệu tổng đã âm thầm rút vốn đầu tư ".

Giảng Phong nghe xong tức giận gạt bỏ tất cả tài liệu trên mặt bàn xuống dưới đất. Cơ mặt vì sự tức giận kia mà co rút. Hắn quản lý tập đoàn Giảng thị bao năm nay, chưa từng để xảy ra chuyện rút vốn đầu tư như thế này dù chỉ một lần.

" Chuyện tôi bảo cậu điều tra đã tra chưa ? ".

Chất giọng lạnh lẽo của Giảng Phong cất lên khiến cho Tiểu Lôi cũng phải rùng mình một cái.

" Đã tra rồi, người đứng sau vụ này là ... Nhị thiếu gia .. ".

Giảng Phong đột nhiên cười đến điên cuồng. Không hổ là em trai của hắn, để chuẩn bị cho đòn tấn công này đúng là đã để nó tốn không ít công sức !

Tĩnh Kỳ vừa bước vào phòng đã thấy tài liệu nằm lộn xộn trên mặt đất, để tách cà phê vẫn còn nóng hổi xuống mặt bàn, cô ta nhìn Tiểu Lôi, dịu dàng nói.

" Ra ngoài đi ".

Đợi đến khi Tiểu Lôi đi, Giảng Phong mới tiến đến chỗ Tĩnh Kỳ ôm lấy ả vào lòng, đầu tựa lên vai ả.

" Sao lại đến đây ? Muộn thế này còn không đi ngủ đi ".

Tĩnh Kỳ đưa tay vuốt ve gương mặt Giảng Phong.

" Em có cách giúp anh điều chỉnh vốn ".

Giảng Phong hơi cúi người, nhấc bổng Tĩnh Kỳ lên vai rồi đi về hướng của phòng nghỉ. Cẩn thận đặt ả lên giường, thân thể to lớn của Giảng Phong ôm chọn lấy thân thể nhỏ nhắn của ả.

Cắn nhẹ một cái lên xương quai xanh của Tĩnh Kỳ, Giảng Phong trầm giọng nói.

" Cách gì ? ".

" Không phải Dương tổng luôn có ý với Tĩnh Nhiên sao ? Bán Tĩnh Nhiên để cô ta làm công cụ ấm giường cho Dương tổng, không phải mọi thứ đều giải quyết xong xuôi sao ? ".

" Nghe em hết ".

Dứt lời, Giảng Phong liền cúi xuống hôn ngấu nghiến lên đôi môi của Tĩnh Kỳ, bàn tay thuần thục xé rách quần áo trên người cô ta.

Tĩnh Kỳ cười khểnh một cái. Cả cái giới thượng lưu này ai mà không biết Dương tổng là loại đàn ông thế nào, chỉ cần cô gái nào vào tay ông ta đều sẽ bị chơi đến mức mất mạng.

" Tĩnh Nhiên, cô sắp chết rồi. Tôi sắp được sống vui vẻ rồi ! ".











Cầu Xin Em Quay Lại




Ả giúp việc đứng từ trên cao nhìn Tĩnh Nhiên đang loay hoay không biết làm gì để cứu Võ Vu Thiên. Ả nở nụ cười lạnh, trong đôi đồng tử ánh lên tia tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi.

Ả xoay người, chạy vào thư phòng.

" Tư tổng ... ".

Nhìn người đàn ông vóc dáng cao to đang đứng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ kia, ả thấp giọng gọi. Làm việc ở ngôi biệt thự này đã bao nhiêu năm nay đương nhiên ả cũng rõ cách là việc của Tư Chính.

Thủ đoạn của ông ta tàn nhẫn thế nào ả đương nhiên rất rõ, chỉ cần là có lợi đối với Võ Vu Thiên, ông ta đến giết người cũng dám. Nay lại biết Tĩnh Nhiên dồn Võ Vu Thiên vào chỗ chết, đừng nói là giết Tĩnh Nhiên, đến băm sống cô ta thành từng mảnh Tư Chính cũng sẽ làm.

" Có chuyện gì ? ".

Tư Chính cất giọng trầm thấp. Không biết ông ta đang nghĩ gì đến cả chất giọng cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng.

" Thiếu gia ... Thiếu gia ... Bị Tĩnh Nhiên đẩy ngã cầu thang ... ".

" Cái gì ? ".

Tư Chính chạy xuống đại sảnh liền nhìn thấy Võ Vu Thiên một thân bị máu phủ kín thì đứng đờ người. Nhưng chỉ chưa đầy một phút sau, ông đã lao đến tát Tĩnh Nhiên một bạt tai.

Chát ... Âm thanh thâm thuý vang lên, Tĩnh Nhiên sững sờ. Lực của người đánh rất mạnh, khiến cô đứng không vững mà ngã nhào xuống nền đá cẩm thạch, từng cơn lạnh chầm chậm đâm vào da vào thịt cô.

" Tĩnh Nhiên cô hại Võ Vu Thiên đủ chưa ? Nó vì cứu cô từ trong tay của Giảng Phong mà chấp nhận để Giảng Phong phế đi một cánh tay, bây giờ cô không biết cảm ơn lại còn đẩy nó từ trên cao xuống ".

Tư Chính liếc nhìn mấy người đàn ông đứng phía sau ông tỏ ý kêu bọn họ đưa người đến bệnh viện.

Mất đi cánh tay ư ? Thế còn mẹ cô thì sao ? Mẹ cô bị anh hút cạn máu mà chết chuyện này tính thế nào ?

Ban đầu Tĩnh Nhiên cô còn ngu ngốc tưởng rằng anh khác với Giảng Phong, tưởng rằng anh đối xử với cô là một lòng chân thành. Nhưng hoá ra Võ Vu Thiên cũng chẳng khác Giảng Phong là mấy đều là con quỷ dùng máu người để duy trì sự sống. Đều là ác ma !

Tuy cô không nhìn thấy, nhưng không phải là không biết phân biệt người đúng người sai. Giảng Phong và Võ Vu Thiên đều coi cô như một món đồ giành qua giành lại, đều khiến cô tổn thương đều đẩy cô xuống vực thẳm tăm tối ! Cô hận !

Còn về việc cô đẩy Võ Vu Thiên xuống cầu thang, nực cười ! Là anh ta tự mình nguyện làm bia đỡ đạn cho cô, là anh ta tự mình ngã xuống. Chuyện này liên quan gì Tĩnh Nhiên cô ?

Tĩnh Nhiên không nhìn thấy, nhưng dựa vào giọng nói của người vừa mới trách cứ cô thì chắc chắn người này và người đàn ông trong thư phòng nói chuyện với Võ Vu Thiên là một. Võ Vu Thiên gọi anh ta là ... Tư Chính !

" Tư tổng, tôi đẩy Võ Vu Thiên xuống thì sao, anh ta vì tôi mất một cánh tay đã là gì ? Trên người Võ Vu Thiên còn nợ tôi một mạng người đấy ".

Tĩnh Nhiên cười nhạt. Từng câu từng chữ của cô đều thật sắc bén. Thái độ của Tĩnh Nhiên đột nhiên thay đổi từ một người phụ nữ nhu nhược chỉ vì biết được sự thật liền hoá thành một con thú dữ. Điều này khiến cho Tư Chính không khỏi sửng sốt.

" A Liên, đưa Tĩnh Nhiên tiểu thư về phòng ".

Tư Chính không nói gì nữa, ông quay đầu rời khỏi đại sảnh. Ngày hôm nay ông không giết Tĩnh Nhiên là vì không muốn Võ Vu Thiên vì cô ta mà trở mặt thành thù với ông. Rồi có một ngày ông sẽ khiến Võ Vu Thiên phải tự tay giết Tĩnh Nhiên.

Tĩnh Nhiên được A Liên đưa về phòng, vừa bước chân vào cửa phòng, chuông điện thoại đột nhiên reo lên. A Liên cẩn thận dìu Tĩnh Nhiên ngồi xuống giường, sau đó mới lấy điện thoại đưa cho cô.

" Alo ".

" Là tôi, Giảng Phong ".

Chất giọng lạnh lẽo từ đâu bên kia bất chợt truyền đến khiến bàn tay đang cầm điện thoại của Tĩnh Nhiên không ngừng run rẩy.

" Đến khách sạn Trường Tú, tôi nói cho cô biết một bí mật quan trong. Đứa bé mà cô sinh ra căn bản chưa chết ".

Điện thoại trong tay Tĩnh Nhiên rơi xuống đất. Con của cô vẫn còn sống, Giảng Phong nói nó còn sống.

Toan tính đứng dậy mò mẫn rời khỏi căn phòng này thì đã bị A Liên ngăn cản.

" Tĩnh Nhiên tiểu thư trước khi đến bệnh viện Tư tổng đã căn dặn không cho cô rời khỏi đây nửa bước ".

Tĩnh Nhiên luống cuống, trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến câu nói kia của Giảng Phong. Cô muốn gặp con, cô muốn gặp con của cô !

Tĩnh Nhiên quỳ xuống, hai tay vẫn không ngừng vươn trên không trung để tìm kiếm vị trí của A Liên. Đến khi túm được vạt áo của A Liên, cô mới cầu xin.

" A Liên, cầu xin cô có được không ? Đưa tôi đến khách sạn Trường Tú được không ? Coi như tôi cầu xin cô, cầu xin cô ".

A Liên cũng không nỡ nhìn Tĩnh Nhiên rơi nước mắt, nên gật đầu đồng ý.

[ ... ]

Tĩnh Nhiên được A Liên đưa đến đại sảnh của khách sạn Trường Tú. Vừa mới đại chân vào đại sảnh, người của Giảng Phong đã xuất hiện.

Tĩnh Nhiên vỗ nhẹ vào tay A Liên, không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên cảm giác bất an.

" Đứng đây đợi tôi. Tôi sẽ xuống ngay ".

Nói rồi Tĩnh Nhiên liền theo người của Giảng Phong lên phòng VIP 250.

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Tĩnh Nhiên vẫn còn đang tìm lối đi vào thì đột nhiên lại bị người ta bế thốc lên, đi được vài bước rồi ném xuống giường.

Không nhìn thấy, điều này càng nảy sinh trong lòng Tĩnh Nhiên cái cảm giác bất an. Cô không ngừng gào thét.

" Anh là ai ? Buông tôi ra, buông tôi ra ".

Giảng Phong nhíu mày, không nói một lời liền cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tĩnh Nhiên điên cuồng mà cắn mút. Tĩnh Nhiên bị hắn hôn đến thần trí điên loạn, dường như trong tiềm thức cô đối với người này vẫn rất quen thuộc.

Rời khỏi đôi môi Tĩnh Nhiên, Giảng Phong cười nhạt.

" Đã lâu không gặp ".

Tĩnh Nhiên thoáng cái sửng sốt, ngàn vạn không ngờ được người vừa mới hôn cô lạ là Giảng Phong.

" Con của tôi đâu ? ".

" Con ? Tĩnh Nhiên cô đúng là ngốc nghếch ".

Đến bây giờ Tĩnh Nhiên mới phát hiện bản thân lại rơi vào bẫy của Giảng Phong. Cô của hiện tại nhìn không thấy làm sao có một chút cơ hội chạy khỏi đây.

" Anh muốn tôi làm gì ? ".

" Phục vụ tôi đêm nay, ngày mai tôi sẽ bán cô cho Dương tổng lấy tiền vốn ".

Toàn thân Tĩnh Nhiên căng cứng, gương mặt cô vì câu nói của Giảng Phong mà biến sắc. Tĩnh Nhiên cũng là một đại tiểu thư danh giá trong giới thượng lưu, cũng đã từng nghe qua hai chữ 'Dương tổng'.

Một khi rơi vào tay ông ta may mắn thì thành người thực vật mãi mãi nằm trên giường, còn không thì chỉ có con đường chết !

Xoạt ... Giảng Phong xé rách bộ đồ trên người Tĩnh Nhiên, hành động bất chợt của hắn đã kéo Tĩnh Nhiên trở lại hiện tại.

Cô không muốn phục vụ Giảng Phong, càng không muốn trở thành món đồ để Giảng Phong thu lại lợi ích.

Cứ mỗi lần nghĩ đến hắn vì Tĩnh Kỳ mà đánh đập, hành hạ cô, rồi lại còn tàn nhẫn hút đi máu của chính con trai ruột của mình, tàn nhẫn cướp đi ánh sáng của cuộc đời Tĩnh Nhiên cô. Cô hận hắn !

Đưa tay mò mò sang hai bên để tìm kiếm thứ gì đó ...

Choang ... !

Tĩnh Nhiên với được bình hoa đập mạnh vào đầu Giảng Phong ...











Cầu Xin Em Quay Lại




Tĩnh Nhiên dường như bị Giảng Phong bức đến quên mất một điều quan trọng, Giảng Phong không phải là người mà là ma cà rồng !

Càng làm như thế càng khiến Giảng Phong phát điên, điên đến mức mất hết nhân tính, điên đến mức trong mắt hắn mạng người chỉ là cỏ rác.

Giảng Phong sững người, ngạn vàn lần hắn không ngờ Tĩnh Nhiên lại dám ra tay đánh hắn. Chỉ có nửa năm không gặp lại cô, hắn lại không tin cô thay đổi đến thế này.

Chất lỏng màu đỏ chảy dọc từ thái dương xuống gò má của Giảng Phong. Hắn đưa tay quệt đi. Ánh mắt thoáng chốc biến đổi, từng đợt sóng đánh qua đánh lại trong đôi đồng tử của hắn.

Từ khi hắn lọt lòng mẹ chưa có nào dám làm hắn đổ máu, Tĩnh Nhiên cô là lần đầu tiên. Dám ra tay tàn nhẫn như thế cũng chỉ mình cô !

Những tia máu đỏ rực xuất hiện trên gương mặt Giảng Phong, bàn tay thì nổi đẩy những gân xanh, móng tay hắn dài ra nhưng móng vuốt của thú dữ.

Có lẽ vì bị hành động của Tĩnh Nhiên nên hắn mới từ một con người hoá thành một con quỷ chính hãng.

Một tay Giảng Phong túm chặt lấy mái tóc của Tĩnh Nhiên, một tay vuốt ve gương mặt của Tĩnh Nhiên. Con ngươi hắn đỏ lừ, vẻ tàn nhẫn in sâu trong ánh mắt.

" Dám làm thế với tôi, Tĩnh Nhiên cô đúng là gan to bằng trời ".

Chất giọng Giảng Phong đột nhiên biến đổi, hơi lạnh từ cơ thể hắn toả tứ phía chầm chậm tiến sâu vào cơ thể Tĩnh Nhiên. Cô nhịn không được mà rùng mình một cái.

Cái cảm giác bất an này, lần đầu tiên xuất hiện trong người cô ! Giọng nói khiến người ta nghe chỉ muốn khóc của Giảng Phong cũng là lần đầu tiên mới thấy.

Mùi máu tanh thoang thoảng xông vào khoang mũi của Tĩnh Nhiên, chính là lúc này cô biết bản thân mình không thể sống sót trở ra.

Giảng Phong chưa một lần nào hoá thành ma cà rồng trước mặt cô, nhưng cô có nghe trợ lý của hắn kể rất nhiều lần. Một khi hoá thành ma cà rồng sự tàn nhẫn trong người hắn sẽ tăng lên gấp bội.

Móng vuốt của Giảng Phong quệt một đường trên gương mặt của Tĩnh Nhiên khiến máu trào ra, hắn cười lạnh.

Giảng Phong bất chợt túm lấy cổ Tĩnh Nhiên, một tay nhấc bổ cô lên cao. Cổ Tĩnh Nhiên bị hắn siết chặt đến thở không nổi.

Cô không nhìn thấy, đột nhiên bị người khác đưa lên trên cao hiển nhiên sẽ sợ hãi. Cả người Tĩnh Nhiên cứ run rẩy mãi, cô ... Không thể thở nổi ... Khó thở quá !

Mạng sống của Tĩnh Nhiên bây giờ chẳng khác gì một cây nến sắp tắt lửa, ngay khi ngọn nến nhỏ bé ấy sắp bị gió thổi đi Giảng Phong liền buông cô ra, ném mạnh cô xuống đất.

Cả người Tĩnh Nhiên bị đập vào bàn trang điểm khiến gương vỡ tung, từng mảnh gương vỡ vụn cứ thế đâm vào da thịt của Tĩnh Nhiên.

Giảng Phong hít một hơi sâu, cất giọng lạnh lẽo.

" Tĩnh Nhiên ... Máu của cô thật thơm ... ".

Choang ... Âm thanh sắc bén bất thình linh vang lên. Cả cái cửa kính dùng để ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài đều bị Giảng Phong đập nát.

Những mảnh thuỷ tinh rơi xuống bên dưới khiến người đi đường bị thương không ít. Gió hiu hiu lạnh luồn vào căn phòng, thổi bay cả rèm cửa.

" Tĩnh Nhiên, cô chứng kiến cảnh tôi hoá thành ma cà rồng hiển nhiên sẽ không thể sống. Hơn nữa còn cả gan đánh tôi cô cũng không thể sống, nhưng trước khi cô chết tôi cũng phải hành hạ cô ".

Giảng Phong cười lạnh, cất lời tàn nhẫn. Hắn siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm rồi đi về phía Tĩnh Nhiên.

Tĩnh Nhiên bây giờ chỉ còn sót lại một chút ý thức, cô nhìn không thấy chỉ dựa vào tiếng bước chân và giọng nói của Giảng Phong để xác định vị trí của hắn.

Nở một nụ cười nhạt khiến Giảng Phong chán ghét. Hắn tận tay huỷ đi đôi mắt của cô, tận tuy cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô. Bây giờ hắn lại nói cô tận mắt chứng kiến hắn biến thành ma cà rồng. Còn điều gì đáng cười hơn ?

Kể từ khi phát hiện hắn lừa cô đến đây, một chút tình cảm còn sót lại của cô đối với hắn đều tan thành mây khói. À không, Tĩnh Nhiên cô đối với hắn vẫn còn cảm giác. Cảm giác đó là gì ? Đương nhiên là hận !

Giảng Phong cúi thấp người, nhặt mảnh gương vỡ lên sau đó cứa một đường lên gương mặt Tĩnh Nhiên.

" Tôi sẽ khiến cô chết một cách xấu xí, khiến người đời đến mặt cô cũng không dám nhìn ".

Gương mặt xinh đẹp của Tĩnh Nhiên, chỉ trong mấy phút đã bị Giảng Phong huỷ hoại. Ném mảnh gương vỡ ra một bên, Giảng Phong kéo Tĩnh Nhiên đến chỗ cửa kính bị hắn đập nát.

" Tĩnh Nhiên, nếu cô mà rơi từ tầng thứ hai mươi lăm xuống dưới kia thì sẽ thịt nát xương tan haha. Tôi thật sự muốn cô chết không toàn thây ".

Dứt lời, Giảng Phong liền tàn nhẫn đẩy Tĩnh Nhiên xuống dưới ...

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, mơ hồ nhìn thấy cô nằm trên nền đất, toàn thân chỉ thấy máu và máu ...











Cầu Xin Em Quay Lại




Rơi từ tầng thứ hai mươi lăm xuống thịt nát xương tan, mạng sống giữ không được cũng là điều dĩ nhiên.

Bản thân đang nằm dưới nền đất ẩm ướt, chất lỏng màu đỏ chảy càng lúc càng nhiều tựa như một dòng sông đỏ đến chói mắt. Tĩnh Nhiên của bây giờ chỉ là một hồn ma, người người nhìn không thấy.

Bỗng phía trước tối đen như mực, đến khi mở mắt rất Tĩnh Nhiên cô đã xuất hiện trong một toàn lâu đài cổ kính nhìn hết sức tráng lệ, kiêu sa.

" Ai ".

Cả căn phòng rộng lớn bỗng vang lên tiếng bước chân, Tĩnh Nhiên vì khi còn sống đã nhìn không thấy, thế nên lúc cô hoá thành hồn ma đương nhiên cũng không thấy gì.

" Là tôi, Diêm Vương ".

Ngay lập tức, tiếng bước chân kia dừng lại. Hơi thở nam tính mang theo độ lạnh đến kinh người xuất hiện bên tai cô, Tĩnh Nhiên có chút giật mình.

" Đã muốn chết chưa ? ".

Diêm Vương khẽ hỏi. Nhìn hồn ma đứng trước mặt, toàn thân dính máu, đôi mắt lại bị người ta chọc thủng một lỗ sau đến người làm Diêm Vương như hắn cũng không nỡ cướp người đi.

" Chưa muốn chết ".

Tĩnh Nhiên cười nhạt. Cô đứng im không động đậy, dường như đang cố phán đoán vị trí của người xưng danh Diêm Vương.

" Cô còn muốn sống sao ? Để làm gì ? ".

" Đương nhiên để trả thù, khiến những kẻ đã làm tôi tổn thương lần lượt chết dưới tay tôi ".

Thù hận trong lòng Tĩnh Nhiên đã bị hai người đàn ông tên Giảng Phong và Võ Vu Thiên khắc sâu vào trong cốt tuỷ, dù có chết đi, dù có uống canh Mạnh Bà chuyển kiếp Tĩnh Nhiên cô sẽ không thể quên.

" Được ".

Diêm Vương mỉm cười nhìn Tĩnh Nhiên, hắn chỉ nói một chữ 'được' sau đó im hơi lặng tiếng mà biến mất.

[ ... ]

" Người thế nào rồi ? ".

Kỳ Diêm nhìn cậu trợ lý do chính tay y đào tạo hỏi. Không khó để nhận ra chấp giọng của y run run không rõ ràng, có lẽ phần lớn đều vì sợ hãi.

A Kiệt thở dài một hơi, đến đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn Kỳ Diêm. Cậu đương nhiên biết người phụ nữ nằm trong kia đối với y quan trọng đến thế nào, nhưng lần này thực sự cứu không nổi.

Kỳ Diêm cười chua xót. Sau khi y nghe tin Giảng Phong lừa Tĩnh Nhiên đến khách sạn Trường Tú y liền sai người đến âm thầm bảo vệ cô. Nhưng vừa đến nơi đã nhìn thấy Tĩnh Nhiên nằm dưới nền đất, cả thân thể toàn bộ đều bị màu đỏ của máu nhấn chìm.

" Lấy ống đựng máu ra đây ".

Y cất giọng lạnh lẽo. Đến mức này dù không muốn dùng đến phương thức này để cứu cô, nhưng ... Y thật sự không nỡ nhìn thấy cô chết trước mặt mình.

Trong truyền thuyết người đời đồn rằng ma cà rồng trường sinh bất tử dù có làm thế nào cũng không thể khiến giết chết bọn chúng. Cũng chính vì thế máu của ma cà rồng chính là một loại thuốc vừa khiến người ta trường sinh bất lão vừa có tác dụng cải tử hồi sinh.

" Giáo sư không thể được. Nếu muốn tiêm máu của ma cà rồng vào cơ thể của người bình thường thì người đó phải là người khoẻ mạnh còn Tĩnh Nhiên tiểu thư .... Nếu như năm ngày sau tiểu thư không tỉnh e là ... ".

" Im miệng đi lấy đồ lại đây cho tôi ".

A Kiệt đi theo bên cạnh Kỳ Diêm bao nhiêu năm nay, quả thực là lần đầu tiên cậu nhìn thấy y tức giận đến mức thế này. A Kiệt chân tay run lẩy bẩy chạy vào phòng thí nghiệm lấy ống đựng máu đưa cho Kỳ Diêm.

Nhận lấy ống đựng máu trong tay A Kiệt, làm một vài thao tác nhỏ rồi y mới tiêm máu vào cơ thể Tĩnh Nhiên.

" Cô ấy ... Sẽ không chết ... Hận thù trong lòng cô ấy sẽ khiến cô ấy không nỡ chết ... ".

" Giáo sư dù Tĩnh Nhiên tiểu thư không chết, dù cô ấy tiếp nhận được lượng máu kia hồi phục mạng sống thì đã sao ? Cô ấy căn bản sẽ không thể đi lại, không thể cử động ! ".

" Mời các bác sĩ giỏi nhất về đây ! Bằng mọi cách phải chữa khỏi ! ".

Kỳ Diêm gằn từng tiếng từng tiếng một. Dù có tốn bao nhiêu tiền dù có phải trả giá bằng mạng sống y nhất quyết không để Tĩnh Nhiên rời khỏi y.

Y tính trăm phương ngàn kế chỉ để có được cô, chỉ để cô ở bên cạnh mình, nay cơ hội đến rồi, Tĩnh Nhiên không thể chết.

" Đứa nhỏ trong tay Võ Vu Thiên đã mang về chưa ? ".

" Đã làm xong rồi ".

[ ... ]

Trong một căn nhà kho đổ nát, một người phụ nữ bị bịt kín miệng, kín mắt chói lên thanh sắt. Cánh cửa sắt cũ kĩ được mở ra, người đàn ông vóc dáng cao to tiến vào.

" Tháo ".

Không nhanh không chậm buông ra một chữ, người đàn ông kia hạ lệnh cho thuộc hạ tháo khăn bịt miệng, bịt mắt trên người phụ nữ.

Vừa nhìn thấy ánh sáng người phụ nữ lập tức hoảng hốt, một giây sau cô ta liền hét lên một tiếng bi thương.

" Diêm ".

Kỳ Diêm cười nhạt, nhưng nụ cười ấy lại thấm sâu mùi hương tanh nồng nặc của máu tươi, nụ cười ấy lại đại diện cho sự tàn nhẫn.

" Tĩnh Kỳ, lâu rồi không gặp ".

Lòng Tĩnh Kỳ thoáng chốc trùng xuống, cô ta vốn đã trên đường đi mua sắm đột nhiên lại bị người ta bắt đến đây. Vốn tưởng rằng đây chẳng qua là một vụ bắt cóc đòi tiền đơn giản nhưng không phải ...

" Nghe nói cô dùng viên thuốc phá thai tôi đưa hãm hại Tĩnh Nhiên, gián tiếp khiến cô ấy mất đi đôi mắt ? Nghe nói cô là người đưa cho Giảng Phong chủ ý bán cô ấy cho Dương tổng ... ".

Tĩnh Kỳ sắc mặt liền trắng bệch như tờ giấy. Tĩnh Nhiên đối với Kỳ Diêm là cả sự sống nếu như bây giờ cô ta nhận tội chẳng phải sẽ bị Kỳ Diêm giết chết sao ?

Cô ta còn muốn sống !

" Không ... Diêm ! Em không làm ... Xin anh tin em ".

Kỳ Diêm tiến đến trước mặt Tĩnh Kỳ rồi ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm cô ta, tinh tế lặp lại lời Tĩnh Kỳ vừa nói.

" Không làm ... ".

" A ... "

Tĩnh Kỳ bị Kỳ Diêm bóp mạnh cằm, dường như cô ta nghe được tiếng xương vỡ vụn.

" Cô không làm thật ư ? Tĩnh Kỳ bản tính cô thế nào tôi lại không rõ sao ? ".

Kỳ Diêm lại cười, nhưng nụ cười của y không phải là nụ cười vui vẻ đương nhiên càng không thể là nụ cười thể hiện sự hạnh phúc ...

" Em là thế làm vì em yêu anh ".

" Yêu tôi ? ".

Kỳ Diêm như thể nghe được một câu chuyện hết sức nực cười. Y hất Tĩnh Kỳ sang một bên, ôm bụng cười nghiêng ngả.

" Nếu như cô đã gián tiếp lấy đi đôi mắt của Tĩnh Nhiên thì ... Nếu đã lấy đương nhiên sẽ có trả ".

Kỳ Diêm vừa dứt lời thuộc hạ luôn đứng phía sau y liền nhanh chóng đưa y một con dao sắc bén.

" A .... A ... ".

Cơn đau như đoạt đi sinh mệnh của Tĩnh Kỳ. Ả không ngừng hét, máu từ hốc mắt chảy ra ngày càng nhiều ...

Kỳ Diêm dùng con dao kia đâm mạnh vào mắt Tĩnh Kỳ, lấy đi đôi mắt của cô ta ...

[ ... ]

Mười năm sau ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang