CHƯƠNG 1: XIN ANH ĐỂ TÔI SINH CON RA
“Tề Diên Khánh, tôi cầu xin anh, để tôi đến bệnh viện đi, tôi thật sự sắp sinh rồi…” Hàm Vũ Linh quỳ gối trong bầu trời đầy băng tuyết, hèn mọn cầu xin người đàn ông trong biệt thự: “Con đã tám tháng rồi, còn biết động đậy nữa, một sinh mệnh sống sờ sờ mà…”
Cổng lớn biệt thự mở rộng, nhưng không thấy bóng người, chỉ có hai vệ sĩ cường tráng đứng thẳng ở cổng.
Bọn họ nhìn chằm chằm Hàm Vũ Linh, không cho cô vào nhà sưởi ấm, cũng không cho cô tự tiện rời khỏi biệt thự.
Giữa hai chân ẩm ướt từng trận, nước ối của cô vỡ rồi, cơn đau bụng sinh kéo đến từng đợt, cô gần như không quỳ được nữa, thân thể mềm nhũn ngã vào trong băng tuyết.
“Tề Diên Khánh, cầu xin anh, để tôi đến bệnh viện có được không.”
Cô khóc gọi từ lần này đến lần khác, mãi đến khi khàn giọng, bụng cũng đau đến như ngất đi, cuối cùng bóng dáng người đàn ông kia mới xuất hiện.
Anh chỉ đứng ở cửa, chán ghét nhìn chằm chằm cô từ xa.
“Tề Diên Khánh, con cũng là máu mủ ruột thịt của anh, bây giờ con sắp đủ tháng rồi, tôi xin anh để tôi đến bệnh viện sinh con ra được không!” Hàm Vũ Linh đỡ cái bụng lớn, khó khăn bò qua, muốn kéo chân Tề Diên Khánh, lại bị anh ta ghê tởm né tránh.
“Hàm Vũ Linh, cô chịu ly hôn rồi chứ?”
Hàm Vũ Linh sửng sốt, lẩm bẩm: “Con của chúng ta sắp sinh ra rồi…”
Tề Diên Khánh chán ghét nhíu mày: “Đối với tôi, đó chỉ là một thứ thấp hèn! Hàm Vũ Linh, tôi chưa từng muốn con này, là tự cô lén lút mang thai! Bây giờ muốn sinh ra, có bản lĩnh thì cô sinh ở đây đi! Không sinh ra được, khiến con kia chết, là do cô đáng đời!”
Lông mi Hàm Vũ Linh run rẩy, rơi xuống nước mắt lạnh như băng.
“Tề Diên Khánh, sao anh có thể tàn nhẫn thế chứ? Cho dù nói thế nào đây cũng là con ruột của anh mà!”
“Hàm Vũ Linh, cô cho rằng mình là ai?” Tề Diên Khánh tàn nhẫn mà lạnh lùng, như ác ma bước ra từ địa ngục: “Thứ sinh ra từ trong bụng cô sẽ chỉ khiến tôi ghê tởm thôi! Con này tôi không cần! Cô muốn đến bệnh viện sinh ra hả, nằm mơ đi!”
Một câu nói, đạp chết hy vọng của Hàm Vũ Linh hoàn toàn.
Bầu trời xám xịt, hoa tuyết bắt đầu lặng lẽ rơi, xoay tròn rơi xuống mái tóc đen nhánh tán loạn và lông mi cong vút của Hàm Vũ Linh, xinh đẹp mà thảm thương.
“Tề Diên Khánh, tôi van xin anh còn không được sao?” Bụng vô cùng đau đớn, con sắp ra đời, không ngừng đá vào bụng cô, nước ối giữa hai chân chảy dần khô, máu đỏ tươi từ từ trào ra.
Dòng máu chói mắt nhuộm đỏ băng tuyết.
Hàm Vũ Linh ôm bụng, khó khăn quỳ dậy, không ngừng dập đầu với Tề Diên Khánh.
“Tôi van xin anh, tôi quỳ xuống dập đầu cho anh!” Trán cô đụng mạnh vào băng tuyết: “Tề Diên Khánh, để tôi sinh con ra đi, tôi van xin anh.”
Tề Diên Khánh rũ mắt, đáy mắt vẫn không có chút tình cảm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàm Vũ Linh.
“Đúng là ti tiện, nghĩ đến dòng máu của tôi lại có thể dung hợp với một người phụ nữ thấp hèn, tôi lập tức buồn nôn ghê tởm.”
Móng tay Hàm Vũ Linh bấu chặt lấy băng tuyết, cái trán đập xuống đất, nước mắt chảy ngược.
“Đúng, tôi là người phụ nữ thấp hèn, tôi không xứng gả cho anh.” Cô nhắm chặt mắt, vứt bỏ tất cả danh dự: “Tề Diên Khánh, để tôi sinh con ra đi, tôi đồng ý ly hôn, lập tức ly hôn ngay, chỉ cần anh… để con của tôi… được sinh ra bình an.”
Cô đã đưa ra thỏa hiệp cuối cùng rồi, nhưng Tề Diên Khánh chỉ đáp lại bằng một tiếng cười lạnh đầy châm chọc.
“Ha.” Anh mở miệng nói ra từng chữ rõ ràng mà tàn nhẫn: “Hàm Vũ Linh, bây giờ cô mới đồng ý ly hôn, đã muộn rồi. Tôi sẽ không để cô đến bệnh viện sinh con chướng mắt này ra, cho dù hôm nay cô tự sinh ra trong đất tuyết, tôi cũng sẽ không chút do dự bóp chết nó.”
Sau lưng Hàm Vũ Linh mạnh mẽ run rẩy, khó tin nâng mắt lên, tuyệt vọng đau thương nhìn Tề Diên Khánh.
“Về chuyện ly hôn, hôm nay cô không đồng ý, sau này tôi vẫn có cách ép cô quỳ xuống đồng ý cho tôi!”
Anh không có chút tình cảm vứt lại những lời này, xoay người, đóng ầm cửa biệt thự lại.
Không thèm nhìn Hàm Vũ Linh đỡ cái bụng to, nửa người đầy máu tươi thêm nữa.
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 2: VAN XIN CÁC NGƯỜI, CỨU TÔI…
Bụng càng ngày càng đau, Hàm Vũ Linh thật sự sắp sinh rồi…
Cô bò đến cửa biệt thự, liều mạng đập cửa.
“Tề Diên Khánh, anh mở cửa, tôi van xin anh, cho tôi đến bệnh viện đi…” Cô khóc đến mặt đầy nước mắt, máu tươi không ngừng chảy ra giữa hai chân, thấm ướt làn váy và mặt đất đầy tuyết, nhìn mà ghê người.
Vẻ mặt của hai vệ sĩ giữ cổng cũng hơi thay đổi sắc mặt.
“Tề Diên Khánh, anh mở cửa mau!” Ngón tay Hàm Vũ Linh dần không có sức lực, yếu ớt gõ lên cửa: “Tôi van xin anh… con sắp sinh ra rồi… anh cho tôi đến bệnh viện, chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với anh.”
Cánh cửa vẫn đóng chặt như cũ, bên trong không có chút tiếng động nào.
Tề Diên Khánh hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Cuối cùng Hàm Vũ Linh cũng mất hết sức lực, bò trên mặt đất, trong bụng quặn đau từng cơn, giày vò đến đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Thật sự đau quá…
Nếu không đến bệnh viện nữa, cô có thể một xác hai mạng chết trong cái sân này cùng với con không?
Đừng…
Hàm Vũ Linh vịn bụng, cô chết rồi thì thôi, nhưng con không thể chết cùng cô như vậy được.
Con bé còn chưa được sinh ra, còn chưa được nhìn thấy thế giới rực rỡ muôn màu này một lần, không thể cứ chết trong bụng mẹ như thế được.
Hàm Vũ Linh khó khăn bò ra ngoài cổng biệt thự.
Cô phải ra ngoài cầu cứu…
Hai vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn khi Tề Diên Khánh nổi trận lôi đình, cuối cùng vẫn không dám cho Hàm Vũ Linh rời khỏi như thế, tiến tới mấy bước, chặn đường Hàm Vũ Linh.
“Cô Hàm, xin lỗi, không có sự cho phép của cậu chủ, chúng tôi không thể để cô rời khỏi đây.
Sắc mặt Hàm Vũ Linh xanh trắng, nước mắt gần như đóng thành một miếng băng mỏng trên má, thê thảm tới cực hạn.
“Tôi và con đều sắp chết rồi… Các người thế này là mưu sát!”
Hai vệ sĩ hơi thay đổi sắc mặt, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Xin lỗi cô Hàm, ai bảo cô lại trêu chọc đến cậu chủ chứ… Nếu ngay từ đầu cô giữ khoảng cách với cậu chủ, đã không có kết cục như ngày hôm nay rồi…”
Hàm Vũ Linh tuyệt vọng mà đau khổ nhắm mắt lại, đúng thế, đều trách bản thân cô.
Bắt đầu từ khi thích Tề Diên Khánh, người đàn ông kia chưa từng cho cô sắc mặt dễ nhìn một lần nào, là tự cô ngu xuẩn, nghĩ rằng lâu ngày có thể nảy sinh tình cảm, cuối cùng sẽ có ngày người đàn ông này bị mình làm cảm động.
Nhưng đợi khi cô chìm đắm ngày càng sâu, mới phát hiện, trái tim người đàn ông này được làm bằng đá.
Mãi mãi cũng sẽ không cảm động, mãi mãi cũng sẽ không dịu dàng với cô.
Anh chỉ muốn giết cô, muốn khiến cô đau khổ tột cùng, sống không bằng chết!
“Đau quá…” Hàm Vũ Linh cuộn người lại, cái váy bị máu tươi nhuộm đỏ kéo ra dấu vết rất dài trong tuyết.
Hai vệ sĩ đều dời mắt sang chỗ khác, không nỡ nhìn tiếp nữa.
Bụng ngày càng đau dữ dội hơn, con gấp gáp muốn ra đời, không ngừng giãy dụa trong bụng cô.
Nhưng động tác giãy dụa này cũng ngày càng trở nên yếu ớt…
Không có nước ối, lại không thể sinh ra đúng lúc, con bắt đầu không thở nổi.
Cơ thể yếu ớt của Hàm Vũ Linh bỗng nhiên dâng lên sức mạnh.
Cô không thể ngồi chờ chết như vậy được!
Nhất định phải sinh con ra!
Hàm Vũ Linh chống đỡ thân thể, tiếp tục bò vào trong phòng bảo vệ ở bên cạnh, cô phải tự mình sinh con ra!
Cả người cô đầy máu, mái tóc rối tung, chật vật thê thảm như oan hồn bò ra từ địa ngục, người trong phòng bảo vệ vừa nhìn thấy cô đã tránh ngay xa ra, đúng lúc để lại không gian trong phòng cho Hàm Vũ Linh.
Vừa khéo, trong phòng bảo vệ có máy bàn liên lạc ra bên ngoài.
Hàm Vũ Linh vội vàng cầm lấy điện thoại bàn, gọi cấp cứu.
Một lát sau, tiếng hú bén nhọn của xe cấp cứu vang lên.
Hàm Vũ Linh đỡ vách tường, khó khăn đứng dậy, đỡ bụng, đi từng bước đến cổng sắt của biệt thự.
“Cứu mạng…” Cô dùng hết sức lực la lên: “Cứu mạng với!”
Hai y tá trong xe cấp cứu chạy tới chỗ Hàm Vũ Linh, nhìn cả người cô đầy máu tươi, ngạc nhiên dò hỏi: “Sao lại thế này?”
“Cứu mạng!” Hàm Vũ Linh nắm chặt tay y tá, thì thào lặp lại: “Cứu tôi và con với, chúng tôi sắp chết rồi!”
Hai vệ sĩ đứng phía sau Hàm Vũ Linh, cũng không dám đưa tay kéo cô lại trước mặt người của bệnh viện.
“Mở cổng, để chúng tôi dẫn cô này đi, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!” Một bác sĩ chạy chậm tới.
Hai vệ sĩ bất đắc dĩ, nhưng không thể thật sự để các bác sĩ báo cảnh sát, làm lớn chuyện lên, đang muốn mở cổng, Tề Diên Khánh lại đột nhiên mở cửa nhà, sải bước đi ra.
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 3: XUẤT HUYẾT SAU SINH
“Hàm Vũ Linh.” Tề Diên Khánh cất lời, khiến bầu không khí trong sân trở nên im ắng trong nháy mắt.
Vóc người anh thon dài cao gầy, mặt lạnh như sương, đôi mắt sâu thẳm kia thì tràn đầy uy nghiêm, tùy ý quét nhìn qua cũng khiến người khác lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
“Nếu hôm nay cô đi ra ngoài, sinh cái thứ thấp hèn trong bụng cô ra, không chỉ có cô, ngay cả ba mẹ cô, tôi cũng sẽ không để bọn họ sống dễ chịu đâu.” Anh đứng ở chỗ cách đó một mét, cứ như thế u ám nhìn chằm chằm Hàm Vũ Linh, trên mặt không cho một chút dịu dàng.
Ngón tay đang ấn bụng của Hàm Vũ Linh chậm rãi dùng sức.
Cách cái bụng mềm mại, con nhẹ nhàng đạp trúng lòng bàn tay cô… Đây là con của cô, cô không thể thỏa hiệp…
“Cứu tôi!” Hàm Vũ Linh bỏ qua ánh mắt đáng sợ của Tề Diên Khánh, cầu xin nhìn y tá và bác sĩ: “Van xin mọi người, cứu con trong bụng tôi với…”
“Ngài này.” Y tá không nhịn được lên tiếng: “Cho dù anh và cô này có ân oán gì, nhưng mạng người quan trọng, chúng tôi không thể cứ ngồi nhìn mặc kệ như vậy, phiền mở cửa, nếu không chúng tôi lập tức báo cảnh sát, kêu phóng viên tới đây!”
Tề Diên Khánh hoàn toàn không thèm nhìn y tá này, anh chỉ lạnh lùng tàn nhẫn nhìn thoáng qua Hàm Vũ Linh.
“Hàm Vũ Linh, nhớ kỹ sự lựa chọn của cô hôm nay, sau này, đừng hối hận.”
Nói xong, anh xoay người, biến mất trong biệt thự.
“Mở cổng, mau mở cổng!” Hàm Vũ Linh bất chấp thái độ uy hiếp lạnh lùng của anh, chỉ muốn lập tức chạy trốn.
Hai vệ sĩ lập tức mở cổng ra, Hàm Vũ Linh được các y tá đỡ lên xe cấp cứu.
Xe chạy như bay trên đường, xông về hướng bệnh viện.
Cảm giác đau bụng sinh ngày càng mãnh liệt, nhưng động tĩnh của con trong bụng cũng ngày càng yếu ớt…
“Không còn kịp rồi!” Y tá nhìn tình hình của Hàm Vũ Linh, cầm tay cô hỏi: “Cô còn sức không, chúng ta phải sinh con ở trong xe!”
“Còn sức!” Hàm Vũ Linh cắn răng, nắm chặt tay vịn xe cứu thương.
Cho dù lúc trước cô bị nhốt trong vùng đất đầy tuyết rất lâu, nhưng bây giờ, cho dù có liều mạng, cô cũng muốn bình an sinh con ra!
Nước biển được truyền vào từ mu bàn tay, Hàm Vũ Linh cứ như thế bắt đầu sinh con trong xe cứu thương.
“Dừng sức!” Y tá đè chân cô lại, không ngừng la lên: “Dừng sức thêm chút nữa, nếu không nhanh chóng sinh ra thì con sẽ gặp nguy hiểm! Cố lên, mau dùng sức thêm chút nữa.”
Hàm Vũ Linh cắn chặt răng, đầu đầy mồ hôi lạnh, cơn đau như bị xé rách kia hành hạ đến cô gào to thành tiếng.
Dưới người, dần dần có máu tươi chảy ra…
“Không xong rồi, cô bắt đầu xuất huyết rồi, không thể tiếp tục sinh nữa…” Y tá không ngừng lau máu tươi giữa hai chân cô: “Nếu không cô có thể sẽ xuất huyết mà chết!”
Hàm Vũ Linh lắc đầu, sắc mặt xanh trắng, mồ hôi lạnh thấm ướt sợi tóc hai bên má, nhếch nhác lại thảm thương.
“Tôi không sao, nhất định phải sinh con ra! Van xin mọi người, để tôi sinh con ra đi!”
Y tá do dự nói: “Nhưng thế này, cô thật sự có thể chết đó…”
“Có chết tôi cũng muốn bình an sinh con ra!” Ánh mắt Hàm Vũ Linh kiên cường lại dứt khoát.
Y tá thở dài, chỉ có thể để Hàm Vũ Linh tiếp tục sinh.
Xe cấp cứu lắc lư, mắt thấy đã sắp tới bệnh viện lại bị kẹt xe, dòng xe cộ thật dài hoàn toàn chắn hết đường lộ.
Hàm Vũ Linh nắm chặt tay vịn xe cấp cứu, sức cùng lực kiệt ra sức thét chói tai…
“Oe…” Cuối cùng, con cũng được sinh ra.
Nhưng giữa hai chân Hàm Vũ Linh cũng theo đó chảy ra một lượng lớn máu tươi.
“Không xong rồi, xuất huyết nhiều sau sinh!” Y tá hoảng hốt hô to, vội vàng thúc giục tài xế: “Mau đến bệnh viện, truyền máu cho bệnh nhân!”
“Còn đang kẹt xe, không thể di chuyển được!”
Tài xế rất bất đắc dĩ, trong lúc lo lắng, chỉ có thể không ngừng bóp kèn.
Nhưng chút âm thanh hối thúc đó chỉ biến mất trong đường lớn ồn ào, không có chút tác dụng nào.
Chỉ có máu tươi đang không ngừng chảy ra giữa hai chân Hàm Vũ Linh…
“Cho tôi nhìn con với…” Cô yếu ớt duỗi tay, mặt không còn chút màu máu: “Để tôi nhìn xem, con của tôi…”
Y tá vội vàng đưa con qua.
Hàm Vũ Linh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của con gái, dịu dàng cong môi cười, mí mắt lại không có sức lực từ từ khép lại…
“Cô Hàm, cô đừng ngủ!” Y tá bắt lấy tay cô, cố gắng khiến Hàm Vũ Linh giữ tỉnh táo.
Nhưng sức lực cả người Hàm Vũ Linh đã hoàn toàn hao hết từ lúc sinh rồi, cô thật sự không còn sức lực để giữ được tỉnh táo nữa…
Máu tươi giữa hai chân bắt mắt nhuộm đỏ xe cấp cứu…
Xe đang ùn tắc cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển.
Tài xế liên tục đạp ga, xông thẳng vào trong bệnh viện, đẩy Hàm Vũ Linh đã hôn mê vào phòng cấp cứu.
Thư thông báo bệnh tình nguy kịch nhanh chóng truyền ra, bệnh viện theo quy tắc liên lạc với chồng của Hàm Vũ Linh, Tề Diên Khánh.
“Ngài Tề, chào anh, đây là bệnh viện, vợ của anh xuất huyết nhiều sau sinh, bệnh tình đang nguy kịch, bây giờ anh có thể tới bệnh viện không.
“Hàm Vũ Linh sắp chết rồi?” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nam trầm khàn mà lạnh như băng.
“Đúng, cô ấy…”
“Vậy để cô ta chết đi, tôi không quan tâm.” Nói xong một câu, Tề Diên Khánh thẳng thừng cúp máy.
Vô cùng tuyệt tình.
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 4: BỎ CON NÀY ĐI
“Vậy để cô ta chết đi, tôi không quan tâm.” Nói xong một câu, Tề Diên Khánh thẳng thừng cúp máy.
Cực kỳ tuyệt tình.
Người của bệnh viện đều sửng sốt, chưa từng gặp phải người chồng lạnh lùng như vậy, chỉ có thể gọi điện thoại cho ba mẹ của Hàm Vũ Linh.
May là sau khi truyền bốn túi máu, tình hình sức khỏe của Hàm Vũ Linh đã ổn định lại.
Đợi khi cô tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Mẹ Tần Chi canh giữ bên giường, thân thiết hỏi cô: “Vũ Linh, con sao rồi?”
“Con không sao…” Hàm Vũ Linh vô thức vuốt bụng, vội vàng hỏi: “Con của con đâu…”
Tần Chi bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ… ở trong lồng ấp.”
Hàm Vũ Linh bất an đứng lên: “Có phải vì sinh non, cho nên con bé mới ở trong lồng ấp không? Con đi xem con bé…”
Tần Chi vội vàng đỡ lấy Hàm Vũ Linh, nói: “Vũ Linh, con kia… con bé có bệnh tim bẩm sinh, có lẽ… sống không được lâu.”
“Cái gì?” Trước mắt Hàm Vũ Linh choáng váng một trận: “Mẹ, mẹ đừng nói giỡn với con, lúc con mang thai, người khám thai nói con rất khỏe mạnh mà! Sao con bé có thể bị bệnh chứ?”
Tần Chi giận dữ: “Vì nước ối vỡ quá sớm, con khó thở trong bụng con quá lâu, khiến sức khỏe xảy ra vấn đề… Bác sĩ nói bệnh tim chính là một trong đó, trí lực của con bé cũng có khả năng xảy ra vấn đề rất lớn.”
Cơ thể Hàm Vũ Linh lung lay, không thể đứng vững trượt chân trên đất, Tần Chi vội vàng đỡ cô, an ủi: “Vũ Linh, còn đừng lo lắng quá, con còn trẻ, vẫn còn có thể sinh nữa…”
“Không…” Hàm Vũ Linh lắc đầu: “Con bé là con gái của con, con không thể cứ vứt bỏ con bé như thế được! Bệnh tim có thể chữa mà đúng không? Con sẽ chữa khỏi cho con bé!”
Hàm Vũ Linh kiên trì, đẩy mẹ ra, thất tha thất thểu đi ra ngoài.
Cô đi thẳng một đường đến phòng trẻ sơ sinh, cuối cùng cũng nhìn thấy con gái gầy yếu nhỏ nhắn trong lồng ấp.
Thân thể mềm mại như vậy, lại cắm đầy ống dẫn lạnh như băng, không biết đau bao nhiêu nữa…
Đôi mắt Hàm Vũ Linh lập tức đỏ lên, vội vàng tìm đến bác sĩ, hỏi có thể trị bệnh tim của con gái bằng cách nào.
“Tỷ lệ chữa khỏi hoàn toàn rất nhỏ… chỉ có thể cố hết sức khống chế, nhưng cho dù là vậy, khả năng con bé có thể lớn lên an toàn rất thấp…” Bác sĩ nặng nề nói: “Nếu cô nhất định muốn cứu con này, chỉ có thể ra nước ngoài, mời chuyên gia phẫu thuật, sau đó phối hợp với kế hoạch điều trị tiên tiến nhất, mới có thể bảo vệ được đứa nhỏ, hơn nữa còn phải mau chóng ra nước ngoài…”
Phải nhanh chóng…
Hàm Vũ Linh lập tức bắt đầu liên lạc với bệnh viện và chuyên gia, hỏi thăm các loại điều trị.
Nhưng chi phí ra nước ngoài, chi phí điều trị và phẫu thuật, vô số thứ cộng lại với nhau, lại có thể cao đến mười lăm tỷ!
Con còn quá nhỏ, tất cả thuốc men sử dụng đều vô cùng đắt tiền.
Nhiều tiền như thế, cho dù Hàm Vũ Linh bán đi tất cả bất động sản cũng không đủ, chỉ có thể tìm ba mẹ mượn.
“Vũ Linh, bây giờ con không chỉ có vấn đề bệnh tim, cho dù con chữa khỏi cho nó, sau khi nó lớn lên, cũng có thể là một đứa ngốc đấy!” Tần Chi khuyên nhủ: “Con như vậy chỉ có thể liên lụy cả đời con thôi! Nghe lời mẹ, bỏ con này đi!”
Hàm Vũ Linh đỏ mắt lắc đầu: “Không, cho dù thế nào, con cũng nhất định phải cứu đứa nhỏ!”
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 5: ĐỪNG MONG GẶP LẠI ANH ẤY NỮA
Tần Chi không khuyên được Hàm Vũ Linh bướng bỉnh, chỉ có thể đồng ý với cô, giúp cùng nhau gom ra mười lăm tỷ.
Tuy nhà bọn họ mở công ty, nhưng trong chốc lát không thể lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy, cả nhà đang thương lượng lấy ra một phần tiền vốn của công ty, cộng thêm tiền tiết kiệm là vừa đủ.
Nhưng mới đến ngày hôm sau, công ty chợt xuất hiện nguy cơ tài chính.
Nhà đầu tư đều rút cổ phần, ngay cả hợp đồng lớn nhỏ đã bàn xong lúc trước cũng đều bị hủy hợp đồng, nếu không thì là sản phẩm của công ty xảy ra vấn đề, bị khách hàng bắt bồi thường một số tiền lớn.
Đả kích liên tiếp khiến công ty của nhà họ Hàm hoàn toàn lộn xộn, một phần tiền còn dư cũng không rút ra được nữa.
Không chỉ có thế, trong vài ngày ngắn ngủi, ba đã bán đi mấy bất động sản, vì bù vào tiền vốn bị đứt của công ty.
“Vũ Linh…” Chưa đến một tuần, Tần Chi đã lo lắng đến tóc bạc trắng, vẻ mặt tang thương tiều tụy: “Có phải con đang lo lắng về bệnh của con gái con không? Con xem tình hình trong nhà bây giờ thật sự là không có tiền để con chữa bệnh cho con nữa…”
Hàm Vũ Linh nhắm mắt lại, cô biết trong nhà trở thành thế này là vì sao.
Những lời Tề Diên Khánh uy hiếp cô kia, thành sự thật rồi.
Anh muốn khiến cô, và cả nhà họ Hàm, đều không thể sống yên ổn.
“Mẹ, con sẽ tự mình nghĩ cách.” Hàm Vũ Linh kéo bàn tay lạnh lẽo của Tần Chi, nhỏ giọng nói: “Vấn đề của công ty, con cũng sẽ nghĩ cách, giúp đỡ giải quyết…”
Tần Chi lắc đầu nói: “Lần này nhà họ Hàm chúng ta đắc tội người nào rồi, lại có thể bị người nhắm vào như thế… Đây là muốn xử lý chết chúng ta mà!”
Trong lòng Hàm Vũ Linh càng cảm thấy áy náy hơn, đều là vì cô khư khư cố chấp, mới khiến nhà họ Hàm rơi vào hoàn cảnh này, còn có bệnh của con nữa, cũng là vì cô không đến bệnh viện đúng lúc.
Không, lý do quan trọng nhất, thật ra là vì Tề Diên Khánh.
Là anh ta, đích thân từng bước đẩy cô, còn có con gái của bọn họ, và cả nhà họ Hàm vào bước đường cùng thế này.
Rốt cuộc vì sao lúc trước cô lại yêu phải người đàn ông tàn nhẫn như vậy chứ?
Hàm Vũ Linh lại đến phòng trẻ sơ sinh lần nữa, nhìn con gái trong lồng ấp.
Vì vấn đề của tim, mỗi ngày con bé đều bị tiêm thuốc, tuổi còn nhỏ lại chịu đủ nỗi khổ bệnh tật tra tấn…
Đôi mắt Hàm Vũ Linh đỏ bừng, bóp bàn tay nhỏ nhắn của con gái, nghẹn ngào nói: “Cục cưng yên tâm, chắc chắn mẹ sẽ chữa khỏi cho con! Cho dù… phải trả giá như thế nào đi nữa!”
Hàm Vũ Linh quyết tâm, chủ động trở về căn biệt thự từng tra tấn đến cô đau khổ kia.
Cô muốn gặp Tề Diên Khánh.
Nhưng Tề Diên Khánh không hề gặp cô, thậm chí không cho cô bước vào cổng lớn của biệt thự nửa bước.
Cô đợi ở cổng khoảng ba ngày, cũng không thể nhìn thấy Tề Diên Khánh, nhưng lại chờ được Bàng Tú Nhiên, người từng là bạn thân của cô, lại bịa chuyện nói dối, khiến cô trở thành người phụ nữ đê tiện liên tục bịa đặt trong mắt Tề Diên Khánh.
Còn đối phương thì sao, cướp lấy công lao của Hàm Vũ Linh, trở thành người phụ nữ được Tề Diên Khánh cưng chiều hết mực.
Nhưng hai năm trước, người dũng cảm quên mình cứu Tề Diên Khánh một mạng, rõ ràng là Hàm Vũ Linh cô, chứ không phải Bàng Tú Nhiên!
“Vũ Linh, đã lâu không gặp nhỉ…” Bàng Tú Nhiên mặc váy dài Dior mẫu mới nhất, tao nhã lại xinh đẹp, giẫm giày cao gót chậm rãi đi đến trước mặt Hàm Vũ Linh: “Nghe nói gần đây cô sinh một đứa con gái ốm yếu, đúng là thê thảm nhỉ… Tổ tiên không tích đức đúng không? Bây giờ gặp phải báo ứng rồi, chậc chậc… con thật đáng thương.”
Cô ta cười đắc ý, mỗi một chữ đều đâm thẳng vào chỗ đau nơi đáy lòng Hàm Vũ Linh.
“Bàng Tú Nhiên, cô đừng đắc ý! Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô thôi, để cho Tề Diên Khánh thấy, cuối cùng cô là một người phụ nữ độc ác ghê tởm thế nào!”
Bàng Tú Nhiên nhướng mày cười: “Vậy sao? Hàm Vũ Linh, bây giờ cô muốn vào biệt thự gặp Tề Diên Khánh đúng không? Tôi có thể dẫn cô đi vào đấy…”
Hàm Vũ Linh siết chặt tay, mím môi không nói gì.
“Đương nhiên tôi có thể lập tức dẫn cô vào, cũng có thể khiến cả đời này Tề Diên Khánh cũng không gặp cô, khiến con gái của cô, còn có công ty của nhà họ Hàm, tất cả đều sống không nổi!” Cô ta cong đôi môi đỏ, đáy mắt tràn đầy âm mưu: “Hàm Vũ Linh, cuối cùng cô còn muốn đi vào gặp Tề Diên Khánh không?”
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 6: CẢ ĐỜI NÀY CÔ ĐỀU LÀ CON CHÓ DƯỚI CHÂN TÔI
“Nếu bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ dẫn cô vào biệt thự.” Bàng Tú Nhiên khoanh tay, nụ cười u ám: “Nếu không, cả đời này cô đừng hòng được gặp Tề Diên Khánh một lần!”
Hàm Vũ Linh cắn chặt môi, không muốn nói chuyện.
Cô đã bị Bàng Tú Nhiên hãm hại quá nhiều lần rồi, không muốn bị cô ta tùy ý điều khiển tra tấn thêm một lần nữa.
Nhưng mà…
Con gái cần gấp tiền để chữa bệnh, còn công ty của ba mẹ… đều đã không đợi được nữa rồi.
Cô không còn thời gian nữa.
“Không muốn hả, vậy cô cứ đợi tiếp ở cửa đi.” Bàng Tú Nhiên muốn đi.
“Đợi đã!” Hàm Vũ Linh gọi cô ta lại, đau khổ nhắm chặt hai mắt: “Tôi van xin cô, dẫn tôi vào đi.”
Bàng Tú Nhiên cong môi, duỗi giày cao gót về phía trước, đắc ý nói: “Chỉ cầu xin như vậy không có thành ý lắm. Cô quỳ xuống, lau sạch giày của tôi, sau đó dập đầu với tôi ba cái, tôi sẽ dẫn cô đi vào.”
Hàm Vũ Linh nhục nhã siết chặt tay, móng tay gần như đâm rách thịt mềm trong lòng bàn tay.
“Hàm Vũ Linh, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn!” Bàng Tú Nhiên cảnh cáo.
Vì con, vì công ty của ba mẹ…
Hàm Vũ Linh nhắm chặt mắt, quỳ hai chân xuống đất, đưa tay lau sạch giày cho Bàng Tú Nhiên, đập mạnh đầu xuống đất.
“Van xin cô, dẫn tôi đi vào.”
Bàng Tú Nhiên nâng giày cao gót đạp mạnh lên đầu Hàm Vũ Linh.
“Hàm Vũ Linh, cô nhớ kỹ, cả đời này, cô đều là còn chó dưới chân tôi! Đừng mong giành đồ với tôi, cô không xứng!” Bàng Tú Nhiên mặc sức sỉ nhục danh dự của Hàm Vũ Linh: “Ngay cả nhặt đồ ăn thừa của tôi, cô cũng không xứng! Biết không?”
Hàm Vũ Linh cắn rách môi dưới, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
“Tôi biết.”
“Hừ.” Bàng Tú Nhiên rụt giày cao gót lại: “Đi thôi, Hàm Vũ Linh, tôi tốt bụng dẫn cô vào trong.”
Tốt bụng?
Không biết sao Bàng Tú Nhiên lại có mặt mũi nói ra hai chữ này nữa.
Hàm Vũ Linh lau đi máu tươi trên khóe môi bị cắn rách, đi vào trong biệt thự theo Bàng Tú Nhiên.
“Diên Khánh…” Cô ta mở cửa phòng làm việc ra, mềm mại lên tiếng.
Tề Diên Khánh lập tức ngẩng đầu lên từ trong tài liệu, vẻ mặt dịu dàng thâm tình Hàm Vũ Linh chưa bao giờ nhìn thấy: “Tú Nhiên…”
Đôi mắt lạnh lùng của anh chợt thoáng nhìn thấy Hàm Vũ Linh phía sau Bàng Tú Nhiên, sắc mặt lập tức nặng nề.
“Hàm Vũ Linh, cô vào đây làm gì?”
“Là em dẫn cô ấy vào…” Bàng Tú Nhiên đứng sau lưng Tề Diên Khánh, sờ bả vai anh, nũng nịu nói: “Cô ấy nói cô ấy đến tìm anh ly hôn…Em vốn không muốn để cô ấy vào làm phiền anh, nhưng không ngờ khi nãy cô ấy lại quỳ xuống van xin em, nói cho dù thế nào cũng nhất định phải ly hôn với anh trong hôm nay.”
Ánh mắt Tề Diên Khánh đột nhiên u ám sâu thẳm, lúc nhìn chằm chằm Hàm Vũ Linh, ánh mắt như lưỡi dao, sắc bén lại vô tình.
“Hàm Vũ Linh, cô muốn ly hôn?”
Hàm Vũ Linh siết chặt tay, khàn giọng nói: “Đúng, Tề Diên Khánh, tôi muốn ly hôn với anh, tôi sẽ không cản trở anh và Bàng Tú Nhiên nữa, cũng hy vọng anh đừng làm phiền cuộc sống của ba mẹ tôi, cho chúng tôi một con đường sống.”
Tề Diên Khánh nở nụ cười lạnh, giống hệt như ma quỷ độc ác.
“Ly hôn cũng được, bỏ qua cho công ty của ba mẹ cô cũng được.” Anh nói ra từng chữ, vừa bình tĩnh vừa rõ ràng: “Nhưng thứ thấp kém cô sinh ra, nhất định phải chết!”
Trái tim Hàm Vũ Linh vô cùng đau đớn: “Đó là con gái của anh, là máu mủ ruột thịt của anh đó!”
Trên mặt Tề Diên Khánh không có chút dịu dàng: “Hàm Vũ Linh, cuối cùng cô muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Nó là thứ thấp hèn khiến tôi ghê tởm! Tôi sẽ không thừa nhận thứ đó là con của tôi!”
Hàm Vũ Linh không ngờ Tề Diên Khánh lại có thể bạc tình đến mức này.
“Nhưng dù sao con bé cũng là vô tội mà, anh không thừa nhận thì tôi sẽ dẫn con bé đi, sau này sẽ không làm phiền anh nữa…”
“Hàm Vũ Linh!” Tề Diên Khánh mất kiên nhẫn ngắt lời cô: “Cô nghe không hiểu tiếng người đúng không? Tôi đã nói rồi, tôi không cần cái thứ thấp hèn kia còn sống! Cho dù không xuất hiện trước mặt tôi cũng không được! Nó vốn không thể tồn tại trên thế giới này!”
Sau lưng Hàm Vũ Linh rét lạnh, cả người đều lạnh lẽo.
Ngay cả tồn tại, cũng không thể…
“Nếu cô muốn cứu công ty ba mẹ cô thì lấy mạng của con kia ra đổi! Chỉ cần cô tự tay bóp chết nó, tôi không chỉ bỏ qua cho công ty của ba mẹ cô, còn đầu tư cho công ty của các người ba mươi tỷ! Làm ăn lời biết bao nhiêu!”
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 7: CÓ BẢN LĨNH THÌ GIẾT TÔI ĐI
Làm ăn?
“Ở trong mắt anh, tính mạng của con gái, là chuyện làm ăn ghi giá rõ ràng sao?
“Tề Diên Khánh, cuối cùng anh có còn là người hay không?” Nước mắt Hàm Vũ Linh nhịn lại đã lâu cuối cùng vẫn rơi xuống: “Anh thế này là mưu sát!”
Tề Diên Khánh xem như hoàn toàn mất kiên nhẫn, không thèm nhìn Hàm Vũ Linh thêm lần nào nữa.
“Tôi đã nói rõ ràng rồi, không muốn lãng phí thời gian với cô nữa.” Anh nắm ngón tay Bàng Tú Nhiên, lưu luyến thân mật ngắm nghía, giọng nói lạnh như băng giá: “Cho cô nửa phút, cút khỏi chỗ này của tôi, đừng ở đây làm chướng mắt nữa.”
Bây giờ cô đi ra khỏi đây, lần sau gặp lại Tề Diên Khánh đã không biết là bao giờ nữa rồi.
Công ty của ba mẹ, còn có tình hình của con gái, đều không chịu được bao lâu nữa… Hôm nay, nhất định phải khiến Tề Diên Khánh bỏ ra.
“Tôi không đi.” Hàm Vũ Linh ngược lại còn đi về phía trước một bước: “Tề Diên Khánh, nếu hôm nay anh không bỏ qua cho chúng tôi, thì tôi liều mạng với anh! Cùng lắm thì anh chết tôi sống, hai bên cùng chịu thiệt!”
Tề Diên Khánh nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm Hàm Vũ Linh.
“Có phải tôi quá nhẹ tay với cô rồi không? Hàm Vũ Linh, cô cho rằng cô có tư cách uy hiếp tôi sao?”
“Tôi không có tư cách…” Hàm Vũ Linh đi mấy bước tới bàn trà bên cạnh, cầm lấy dao trái cây bên trên, ánh mắt rã rời, tuyệt vọng lại mệt mỏi: “Trước giờ tôi chưa từng có tư cách, đều tại tôi có mắt không tròng mới yêu anh… Mới khiến cho mình, khiến cho nhà họ Hàm suy bại tới mức này!”
Hàm Vũ Linh nắm chặt dao găm, chỉ vào mặt Tề Diên Khánh.
“Tề Diên Khánh, bây giờ tôi đã bị anh ép đến đường cùng rồi, tôi không còn gì để mất nữa, nhưng anh không giống vậy.” Cô cắn chặt môi dưới, miệng vết thương trên khóe môi lại rách, máu tươi tràn ra: “Bỏ qua cho tôi và người nhà của tôi, để tôi đi, nếu không, hôm nay tôi sẽ chết cùng với anh.”
Tề Diên Khánh nhìn chằm chằm lưỡi dao trắng như tuyết, đứng dậy.
“Được Hàm Vũ Linh.” Anh đi tới chỗ Hàm Vũ Linh đang cầm dao: “Có bản lĩnh thì cô đâm tôi đi.”
Ngón tay Hàm Vũ Linh hơi run rẩy, trong lòng cô đã có quyết tâm bất chấp tất cả, nhưng lúc thật sự muốn ra tay, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Đầu dao găm không ngừng run lên.
“Sao, không dám ra tay hả?” Tề Diên Khánh châm chọc nhìn cô: “Hàm Vũ Linh, từng hành động của cô bây giờ đều ngày càng khiến tôi buồn nôn! Trên đời này sao lại có người phụ nữ thấp hèn biết diễn kịch như cô chứ?”
Ngón tay Hàm Vũ Linh lại mãnh liệt run rẩy, nước mắt nhịn đã lâu không tiếng động chảy xuống.
“Tề Diên Khánh, đợi sau khi anh biết sự thật của chuyện hai năm trước, chắc chắn anh sẽ hối hận! Anh đã bị Bàng Tú Nhiên lừa lâu như vậy mà…” Hàm Vũ Linh kích động nói, sau đó không cẩn thận bước về phía trước nửa bước.
“Diên Khánh, cẩn thận!” Bàng Tú Nhiên chợt hét to một tiếng, xông tới chỗ Tề Diên Khánh.
Hàm Vũ Linh chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa lấy lại tinh thần, đã nghe thích một tiếng phập.
Dao găm trong tay cô lại có thể đâm trúng bả vai của Bàng Tú Nhiên, máu tươi chảy ra, Hàm Vũ Linh sợ đến ngây dại…
“Hàm Vũ Linh!” Tề Diên Khánh nổi giận quát to, đá mạnh một cước, đạp mạnh Hàm Vũ Linh ra.
Cô ngã người về sau, trán đụng vào cạnh tủ, rách da chảy máu.
“Tú Nhiên!” Tề Diên Khánh căng thẳng ôm lấy Bàng Tú Nhiên, vẻ mặt lo lắng: “Em sao rồi?”
Bàng Tú Nhiên đáng thương cuộn mình trong lòng Tề Diên Khánh: “Em vẫn ổn, Tề Diên Khánh, anh không sao chứ? Em không ngờ Vũ Linh lại thật sự muốn làm anh bị thương…”
Nét mặt cô ta tái nhợt, lo lắng ân cần nhìn Tề Diên Khánh.
“Anh sao rồi, Diên Khánh… em chỉ cần anh không sao…” Nói chuyện vô cùng thâm tình.
Tề Diên Khánh ôm cô ta vào lòng, nhìn chằm chằm Hàm Vũ Linh, sắc mặt càng u ám đáng sợ hơn.
“Hàm Vũ Linh, cô lại có thể dám làm thế thật!”
Hàm Vũ Linh che trán, nhưng máu tươi vẫn từ từ chảy ra theo khe hỡ ngón tay…
Đầu thật choáng…
Thân thể cô sau khi sinh vốn đã yếu ớt, còn chưa hồi phục đã vì chuyện của con gái và ba mẹ mà bôn ba cả ngày, tình huống cơ thể vô cùng tồi tệ.
Bây giờ lại bị thương làm mất một lượng máu lớn, trước mắt chợt hiện lên tấm màn đen vì thiếu máu…
“Hàm Vũ Linh!”
Nhưng đáng sợ hơn chính là, Tề Diên Khánh tức giận.
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 8: ANH MỚI ĐỘC ÁC VÀ TÀN NHẪN NHẤT
Tề Diên Khánh bước tới mấy bước, giữ lấy cánh tay của Hàm Vũ Linh, kéo cô lên từ trên mặt đất.
“Cô thật sự muốn giết tôi ư?” Đôi mắt nặng nề tàn nhẫn của anh nhìn chằm chằm Hàm Vũ Linh: “Lòng dạ cô đúng là độc ác! Uy hiếp không được thì muốn mạng tôi hả?”
“Tôi không có…” Hàm Vũ Linh mở to mắt, đè xuống cảm giác choáng váng vì mất máu: “Khi nãy là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm?” Tề Diên Khánh kéo Hàm Vũ Linh, nắm lấy sau gáy cô, để cô nhìn máu tươi trên vai Bàng Tú Nhiên: “Cô làm Tú Nhiên bị thương thành thế này, còn dám nói là hiểu lầm? Nếu không phải Tú Nhiên ngăn một dao giúp tôi, có phải cô đã muốn đâm dao vào tim tôi rồi không?”
“Là tự cô ta đụng tới!” Hàm Vũ Linh sụp đổ gào to: “Tề Diên Khánh, có phải anh bị mù thật rồi không? Sự thật bày ra trước mắt mà anh cũng không nhìn thấy hả!”
“Hàm Vũ Linh, đến nước này rồi mà cô còn cứng miệng sao.” Tề Diên Khánh như triệt để chán ghét cô, ném cô ra, lùi về sau một bước, vẫy tay gọi vệ sĩ trong biệt thự tới.
Thấy hai vệ sĩ cường tráng đến gần, Hàm Vũ Linh trở nên sợ hãi, che cái trán bị thương, dùng sức co rụt người lại.
“Các người muốn làm gì? Tề Diên Khánh, anh lại muốn làm gì tôi?”
“Bẻ gãy cái tay phải cầm dao của cô ta cho tôi.” Tề Diên Khánh ôm lấy Bàng Tú Nhiên từ dưới đất lên.
Dáng người anh thon dài cao lớn, Bàng Tú Nhiên cuộn mình trong lòng anh, nhìn từ xa, dáng vẻ vừa đẹp đôi vừa thân mật.
Còn Hàm Vũ Linh thì sao, mãi mãi đều nhếch nhác lại thấp hèn quỳ rạp dưới đất.
Ở trước mặt anh, cô chưa từng có tôn nghiêm.
“Đừng…” Hàm Vũ Linh lắc đầu muốn giãy dụa, lại bị hai vệ sĩ bắt lấy.
Tay phải của cô bị hai vệ sĩ đè lên bàn trà bằng gỗ ở một bên.
Tề Diên Khánh thật sự muốn bẽ gãy tay cô…
“Tề Diên Khánh!” Hàm Vũ Linh sụp đổ gào khóc: “Rõ ràng người độc ác tàn nhẫn nhất chính là anh! Là anh kéo dài thời gian, khiến con chúng ta ngộp đến bị bệnh, cũng là anh ép nhà họ Hàm tôi gần như phá sản, bây giờ anh còn muốn bẻ gãy tay tôi! Sao anh có thể bạc tình như vậy hả?”
Hàm Vũ Linh khóc thành tiếng, nước mắt hòa lẫn với máu chảy ra ở miệng vết thương trên trán, dính lên nửa khuôn mặt cô.
“Mấy năm nay tôi yêu anh bao nhiêu, vì sao anh cứ mãi không nhìn thấy? Ngược lại còn bị Bàng Tú Nhiên che mờ hai mắt, anh đúng là vừa độc ác, vừa ngu xuẩn!”
“Mấy người còn chưa ra tay, đợi tôi tự làm hả?” Sắc mặt Tề Diên Khánh u ám đến đáng sợ, lại vẫn không để ý đến lời nói của Hàm Vũ Linh, mà giận dữ gào lên với hai vệ sĩ.
Vệ sĩ vội vàng đáp lời, lấy côn sắt ra giơ cao lên, vèo một tiếng đánh lên cánh tay mảnh khảnh của Hàm Vũ Linh.
Răng rắc…
Tiếng xương cốt gãy lìa vang lên cực kỳ rõ ràng.
“A!” Hàm Vũ Linh kêu thảm thiế thành tiếng, khuôn mặt trắng xám, cảm giác đau đớn xuất hiện, lại thêm thân thể suy yếu vì thiếu máu, khiến cô hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Thân thể nhỏ gầy mềm nhũn ngã xuống đất, đáng thương lại thê thảm.
Hai vệ sĩ buông cô ra, quay đầu hỏi ý kiến của Tề Diên Khánh.
Đôi mắt sâu thẳm của Tề Diên Khánh hơi híp lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ mảnh khảnh đến gần như gầy yếu kia, trong khoảnh khắc đó, đáy lòng lại có thể xuất hiện cảm xúc khác thường, giống như là mềm lòng.
“Diên Khánh…” Một tiếng kêu của Bàng Tú Nhiên lập tức khiến anh tỉnh táo lại.
“Em đau quá…” Cô ta mặt đầy nước mắt, dáng vẻ đáng thương như sắp khóc.
Các cảm xúc khác thường trong lòng Tề Diên Khánh biến mất trong nháy mắt.
Tất cả mọi chuyện, đều là người phụ nữ Hàm Vũ Linh này đáng đời!
Ai bảo cô ta không biết kiềm chế suy nghĩ độc ác dơ bẩn của mình, liên tục hãm hại anh.
Đáng đời!
“Ném người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!”
Anh không nhìn Hàm Vũ Linh thêm nữa, xoay người, vững vàng vô tình bước ra ngoài.
“Nếu sau này cô ta còn dám xuất hiện ở cổng biệt thự, thì đánh gãy hai chân của cô ta cho tôi!”
“Vâng…” Hai vệ sĩ nhận lệnh, kéo Hàm Vũ Linh ra tới cổng biệt thự như đang kéo xác chết, không chút nể tình ném thẳng ra ngoài.
Tề Diên Khánh ôm Bàng Tú Nhiên lên xe, bánh xe chạy ngang qua bên người Hàm Vũ Linh đang hôn mê, nghênh ngang rời đi.
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 9: NHANH CỨU CHA CON!
Ngoài trời cơn mưa nhỏ tí tách rơi, làm ướt hết người Hàm Vũ Linh, cuối cùng cũng làm cô tỉnh lại khỏi cơn hôn mê.
Cánh tay phải vô cùng đau đớn, không dùng được một chút sức nào.
Hàm Vũ Linh khó khăn nâng người dậy, vịn vào tường đứng lên.
Cơn mưa lạnh giá xối vào mặt cô, vốn vết máu đã khô không chảy nữa lại bị mưa rửa trôi xuống, theo từng bước chân cô đi, để lại dấu vết tươi đẹp trên đường.
Tự cô đi đến ven đường, gọi taxi đến bệnh viện, bó bột cho cánh tay xong, rồi sau đó cô đến phòng dành cho trẻ con thăm con gái của cô.
Tình hình sức khỏe của đứa bé vẫn không ổn, mỗi ngày đều ngủ mê man, thậm chí ngay cả sức để khóc cũng không có.
Khi bác sĩ đến kiểm tra phòng, đúng lúc gặp được Hàm Vũ Linh, nên trò chuyện với cô: "Đứa trẻ không thể cứ hôn mê bất tỉnh mãi như vậy, cô bé còn quá nhỏ, phải có sức ăn cơm thì mới có thể sống được. Điều kiện trong bệnh viện chúng tôi không đủ, cô nên nghĩ đến việc chuyển viện, hoặc là nhanh chóng ra nước ngoài, đây là phương án tốt nhất đối với đứa trẻ."
"Tôi biết rồi... Cám ơn."
Hàm Vũ Linh rũ mi xuống, ngăn lại sự đau khổ trong ánh mắt.
Ra nước ngoài là không thể được, chỉ có thể chuyển viện...còn tiền thì, trước hết cứ bán nhà đã.
"Cô Hàm, tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, có phải cô đang bị sốt không?" Bác sĩ quan tâm hỏi.
Lúc này Hàm Vũ Linh mới chậm chạp sờ lên trán, đúng là nóng thật, xem ra cô dính mưa nên ốm rồi.
"Tôi không sao."
Nhưng bây giờ, cô lấy đâu ra thời gian mà quan tâm xem mình có sốt cao không?
Phải nhanh chóng bán nhà đi để lấy tiền.
Trời vừa sáng, Hàm Vũ Linh ngay lập tức đã đi đến công ty bất động sản, bán nhà gấp.
Cũng vì bán quá gấp, nên căn nhà bị ép giá, nhưng Hàm Vũ Linh vẫn kiên trì bán đi.
Cầm lấy khoản tiền kia, rồi chuyển viện cho con, dùng thuốc tốt nhất, mời bác sĩ tốt nhất trong nước, một tuần sau đó tình hình của đứa trẻ cuối cùng cũng đỡ hơn.
Cô bé không ngủ mê man cả ngày nữa, thi thoảng sẽ mở to mắt, bàn tay nhỏ bé vung vẩy, còn cười khanh khách với Hàm Vũ Linh.
"Bảo Bảo ngoan ..." Trái tim Hàm Vũ Linh mềm nhũn ra, trong giây phút ấy, thậm chí cô còn cảm thấy, cho dù mình có phải chết vì con cô cũng bằng lòng.
"Cô Hàm, tình hình hiện giờ của đứa bé đang chuyển biến tốt đẹp, đúng là lúc nên chuyển ra nước ngoài." Bác sỹ điều trị chính mới nói: "Nếu để tình hình chuyển biến xấu đi, khả năng cô bé sẽ không chịu nổi đường xá bôn ba. Vì vậy tôi kiến nghị với cô, tốt nhất trong hai tuần này, cô nên đưa đứa trẻ ra nước ngoài để tiếp nhận trị liệu tốt hơn."
Trái tim Hàm Vũ Linh căng thẳng, trong miệng đắng chát.
Bây giờ ra nước ngoài luôn...nhưng vẫn chưa đủ tiền.
Mấy ngày nay việc khám chữa cộng với những thứ thuốc đắt đỏ kia, cũng tốn mất của cô hơn ba trăm triệu rồi.
Nhưng mà ... Hàm Vũ Linh nhìn gương mặt nhỏ bé của con gái, cắn răng, đưa ra quyết định.
Tuy rằng chưa đủ tiền, nhưng cứ ra nước ngoài trước rồi nói sau, ít nhất phải để cho con gái cô sống qua cửa ải hiện tại này đã, để cô bé có thể ra khỏi lồng kính.
Nghĩ thông suốt cửa ải này, cùng ngày Hàm Vũ Linh bắt đầu liên hệ với bệnh viện nước ngoài, mua vé máy bay, chuẩn bị ra nước ngoài ngay lập tức.
Nhưng mà, thủ tục giải phẫu xuất viện của con gái còn chưa xong xuôi, thì Tần Chi đã tìm đến.
Mấy ngày không gặp, tóc mai của bà đã có tóc trắng, sắc mặt tiều tụy, quầng mắt cũng thâm đen.
"Vũ Linh! Con mau cứu công ty, cứu cha con đi!" Tần Chi vừa nhìn thấy Hàm Vũ Linh, đã khóc to: "Cha con bị bọn đòi nợ dồn lên sân thượng, chúng nói nếu không trả tiền, sẽ ép cha con nhảy từ trên tầng xuống cho ngã chết!"
"Cái gì?" Hàm Vũ Linh sững sờ: "Tại sao có thể như vậy? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Mấy ngày nay bận bịu chuyện con gái mình đến mức hoay đầu óc choáng váng, nhất thời không quan tâm được đến tình hình trong nhà, Tần Chi cũng không liên lạc với cô, nên cô cho rằng trong nhà không có chuyện gì.
"Chuỗi tài chính của công ty xảy ra vấn đề, cha con vì muốn đối phó, nên đã đi vay nặng lãi 15 tỷ, bây giờ cho dù có bán tất cả nhà và xe, thì vẫn còn thiếu hơn ba tỷ nữa! Vũ Linh, con mau giúp cha con, nếu không ông ấy thật sự sẽ bị những kẻ đòi nợ kia ép cho phải nhảy lầu!"
"Nhưng mà tiền của con, còn phải để lại chữa bệnh cho con gái..."
"Vũ Linh!" Tần Chi la lên: "Ông ấy là cha con! Con muốn thấy chết mà không cứu sao? Những năm qua chúng ta nuôi dạy con đấy, con đã quên rồi sao?"
Hàm Vũ Linh cứng đờ người lại rất khó xử, tình hình của con gái, cũng không thể đợi . . .
Nhưng mà cha cô, thì phải làm sao?
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 10: ANH TA MUỐN MẠNG CỦA ĐỨA BÉ
"Vũ Linh, chuyện đứa trẻ sau này lại nghĩ cách, mẹ xin con, cha con bây giờ càng cần khoản tiền kia hơn!" Tần Chi nắm thật chặt cánh tay Hàm Vũ Linh, nước mắt tuôn rơi đầy mặt: "Hay là mẹ phải quỳ xuống xin con!"
"Đừng!" Hàm Vũ Linh vội vàng kéo mẹ cô lên, thỏa hiệp: "Con giúp! Con còn ba tỷ, con cho hai người."
Tần Chi lau nước mắt, nức nở nói: "Con gái ngoan! Mẹ cảm ơn con, rất cảm ơn con!"
Hàm Vũ Linh rũ mắt xuống, trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Số tiền kia là tài sản cuối cùng của cô, nến như bỏ ra, thì tiền chữa bệnh của con gái, càng không biết kiếm đâu ra nữa.
Lần ra nước ngoài kế tiếp, không biết phải đợi tới khi nào . . .
Tình hình của con gái, có thể chịu đựng được đến lúc ấy không?
Hàm Vũ Linh mang theo lo lắng, đi cùng với Tần Chi đến chỗ bọn vay nặng lãi, cứu cha cô từ trên sân thượng xuống.
"Còn một tỷ rưỡi nữa, cho các người thêm một tuần, nến một tuần sau không trả, tao sẽ cho chúng mày đẹp mặt!" Đám côn đồ đòi nợ nhận lấy ba tỷ, bỏ lại câu uy hiếp hung dữ, rồi nghênh ngang đi khỏi.
Cha cô bị đánh đến nỗi mặt mũi thâm tím, quần áo nhếch nhác, hai chân giống như nhũn ra, hầu như phải dựa cả vào Hàm Vũ Linh và Tần Chi đỡ xuống khỏi sân thượng.
"Công ty nhà họ Hàm, cứ như vậy không còn nữa..." Cha cô đi được vài bước, bỗng nhiên đau thương khóc rống lên: "Rốt cuộc thì tôi đã gây ra chuyện ác gì, mà đến tuổi già còn rơi vào tình trạng như vậy!"
Trái tim Hàm Vũ Linh đau đớn, cha mẹ cô đều là người tốt rất lương thiện, từ nhỏ cô cũng sống rất tốt, được yêu chiều hết mực, nhưng đến hôm nay, mắt thấy đã sắp đến tuổi về hưu hưởng phúc, lại bị cô liên lụy đến nước này. . .
Đều tại cô.
Hàm Vũ Linh ôm cha cô khóc rống lên, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi cha, đều tại con... Trêu chọc tới Tề Diên Khánh."
Yêu phải người đàn ông ác độc vô tình kia, cô đã hối hận rồi.
Cha cô nắm chặt tay Hàm Vũ Linh, vội vàng nói: "Đến cùng thì con đắc tội Tề Diên Khánh thế nào? Không phải do con không chịu ly hôn chứ? Bây giờ nhà chúng ta đã thế này rồi, con cũng đừng tùy hứng nữa, nhanh chóng đi cầu xin Tề Diên Khánh, ly hôn, bảo cậu ta buông tha cho chúng ta!"
Hàm Vũ Linh khó khăn mở miệng: "Không . . . Bây giờ coi như con có ly hôn, anh ta cũng không chịu bỏ qua cho con..."
"Vậy rốt cuộc cậu ta như thế nào? Không phải muốn ép chết người một nhà chúng ta chứ?" Tần Chi cũng khóc to: "Vũ Linh, con cứ nói thật cho chúng ta biết đi, rốt cuộc thì cậu ta muốn gì? Sao lại ép chúng ta như vậy, dù sao chắc hẳn cậu ta vẫn phải có mục đích!"
Hàm Vũ Linh há to miệng, nhưng lại không có cách nào nói ra nửa chữ.
Thứ Tề Diên Khánh muốn . . . Là tính mạng của con cô.
Hàm Vũ Linh không nỡ trả giá.
"Cha, mẹ." Cô đau đớn muôn phần nói: "Công ty, hay là chúng ta bán đi... Sau đó cùng nhau ra nước ngoài, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa."
"Đừng hòng!" Thái độ của cha cô rất kiên quyết: "Bán đi sản nghiệp của gia đình, khác nào muốn mạng của ông già này!"
Hàm Vũ Linh nói không ra lời, cúi đầu xuống, sắc mặt đau khổ rối rắm.
Tần Chi thấy cô như vậy, ánh mắt xoay chuyển, không biết trong đầu đang suy nghĩ điều gì.
Cha cô tạm thời được sắp xếp nghỉ ngơi trong khách sạn, Hàm Vũ Linh quay về bệnh viện, vừa chăm sóc con mình, vừa nghĩ cách.
Không thể nhìn cảnh cha mẹ khó cả đôi đường, cũng không thể vứt bỏ con mình như vậy... Đến cùng thì cô phải làm sao mới được?
Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài cách quay về cầu xin Tề Diên Khánh ra, không còn cách nào khác.
Mà lợi thế duy nhất trong tay cô, chính là quan hệ hôn nhân còn chưa giải quyết.
Nghĩ đến điều này, ngày hôm sau Hàm Vũ Linh đã đi tìm Tề Diên Khánh ngay.
Nhưng cô vừa đến gần biệt thự, đã bị bảo vệ quát lớn đuổi đi, hơn nữa còn dọa dẫm: "Cậu chủ đã có lệnh, cô đến gần thêm một bước nữa, thì chặt chân của cô luôn."
Cánh tay Hàm Vũ Linh vẫn đang bó bột, vẫn còn đau đớn, nên không dám gần thêm chút nữa.
Nhưng cô không cam lòng cứ buông tha như vậy, nên dứt khoát ngồi chầu chực chờ ở công ty của Tề Diên Khánh, đợi xe của anh ta ra khỏi công ty sau đó theo dõi.
Cứ như vậy qua hai ngày, cuối cùng cô đã tìm được một cơ hội.
Trong một Clb, chặn được Tề Diên Khánh đã uống say lại.
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 11: CHIỀU TÔI ĐI, HÀM VŨ LINH
Dường như Tề Diên Khánh đã uống không ít, ánh mắt từ trước đến nay vẫn lạnh lùng, giờ đây mang theo chút lười biếng thoải mái, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, âm u nhìn chằm chằm vào Hàm Vũ Linh.
"Cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi?" Tề Diên Khánh duỗi đôi chân thon dài, bước gần về phía Hàm Vũ Linh: "Có phải lần trước còn chưa dạy dỗ cô đủ hay không? Để cô vẫn còn có gan, dám xuất hiện trước mặt làm tôi chướng mắt."
Hàm Vũ Linh nắm chặt tay lại, nhìn chằm chằm vào Tề Diên Khánh nói: "Tôi, chỉ muốn đến nói chuyện ly hôn. Tề Diên Khánh, bây giờ chúng ta viết thỏa thuận ly hôn, anh buông tha cho người nhà của tôi, sau đó tôi rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ công khai quan hệ hôn nhân giữa chúng ta, công khai việc anh đã có vợ mà còn ngoại tình với Bàng Tú Nhiên ở bên ngoài...! Để anh và cô ta, đều thân bại danh liệt!"
Tề Diên Khánh nhíu mày, bước hai ba bước, đã đi đến trước mặt Hàm Vũ Linh, hơi cúi người xuống mang theo vẻ dũng mãnh chèn ép người khác, cộng thêm vài phần cảm giác của người say rượu, ép lên người Hàm Vũ Linh.
"Cô cho rằng cô là cái gì, có thể uy hiếp tôi sao?" Anh thô bạo khẽ vươn tay, bóp cổ Hàm Vũ Linh, ấn người cô dựa vào tường trên hành lang: "Hàm Vũ Linh, tôi giết chết cô, cũng dễ dàng như giết chết một con kiến thôi!"
Hàm Vũ Linh bắt lấy cánh tay của Tề Diên Khánh, đổi lại nhận được ánh mắt tàn nhẫn của anh.
"Tôi coi như không là gì cả, nhưng vẫn là vợ trên pháp luật của anh! Tề Diên Khánh, con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người! Anh cứ luôn ép tôi như vậy, coi như tôi thịt nát xương tan, cũng muốn kéo theo anh làm đệm lưng!"
Tề Diên Khánh nhìn chằm chằm vào bờ môi của cô đang liên tục khép mở, cũng không biết có phải do đầu óc quá say rồi hay không, vậy mà cả người lại nóng lên.
Đã bao lâu rồi anh chưa chạm vào người cô gái này?
Kể từ khi biết cô mang thai, bụng bắt đầu nhô lên, đã không chạm vào...Sắp được sáu tháng rồi.
Bóp chặt cổ tay Hàm Vũ Linh, bỗng nhiên không khí bắt đầu trở nên mập mờ.
"Hàm Vũ Linh, cô muốn tôi nể mặt tha cho người nhà cô, thì cũng được. Bây giờ, chiều tôi đi." Anh buông Hàm Vũ Linh ra, rồi dơ tay lên cởi bỏ nơ cổ, để lộ ra xương quai xanh hấp dẫn: "Làm tôi hài lòng, tôi sẽ cân nhắc một chút, để lại cho nhà họ Hàm cô một con đường sống."
Hàm Vũ Linh sững sờ, ngây ngốc.
Hai người dây dưa đã hơn một năm, số lần lên giường có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Người đàn ông này, rất buồn nôn khi chạm vào cô, nếu không phải do Hàm Vũ Linh chủ động, thì người đàn ông này có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không chạm vào cô.
Nhưng bây giờ.... Thế mà anh lại chủ động yêu cầu?
Chẳng lẽ, do Bàng Tú Nhiên không làm cho anh thỏa mãn sao?
"Nghe thấy chưa?" Tề Diên Khánh đã hết kiên nhẫn: "Tôi bảo cô chiều lòng tôi!"
Lông mi Hàm Vũ Linh run lên, ánh mắt giống như chú nai nhỏ trong rừng, kinh hoảng lại động lòng người, làm cho nhiệt độ trên người Tề Diên Khánh càng tăng cao hơn.
"Làm vậy, anh sẽ buông tha cho người nhà tôi sao?" Cô hỏi.
Tề Diên Khánh không nhịn được nói: "Cô nói nhảm thêm một chữ nữa, thì cút ngay cho tôi!"
Hàm Vũ Linh không dám nói thêm nữa, vội vàng kéo tay của Tề Diên Khánh, chịu đựng khuất nhục nói: "Được, tôi đồng ý... Anh muốn tôi làm thế nào...để chiều anh?"
Tề Diên Khánh đẩy cửa một căn phòng nghỉ bên cạnh ra, ngồi lên trên ghế sofa: "Đên đây, Hàm Vũ Linh."
Hàm Vũ Linh nơm nớp lo sợ bước nến, đứng nguyên tại chỗ, không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Tề Diên Khánh nhướng mày: "Cô chỉ biết đứng sững sờ như thế sao?"
"Không . . ." Hàm Vũ Linh vội vàng tiến sát lại, tay trái run rẩy, cởi cúc áo sơ mi cho anh, sau đó ngốc nghếch vuốt ve cơ thể của Tề Diên Khánh.
Lướt trên đường cong đầy cơ bắp của anh, nhẹ nhàng vuốt ve. . .
"Bộp ——" Tề Diên Khánh chán ghét đẩy tay Hàm Vũ Linh ra.
"Đừng có chạm vào tôi! Buồn nôn!" Anh nới lỏng thắt lưng, nhẽ nâng chiếc cằm nhỏ lên, ý bảo: "Hàm Vũ Linh, dùng miệng cho tôi."
Hàm Vũ Linh sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận.
"Tề Diên Khánh, đừng như vậy . . ."
"Hàm Vũ Linh!" Tề Diên Khánh mất hết kiên nhẫn, trong mắt dần dần hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Cô làm tôi nói nhiều thêm một chữ, tôi sẽ lấy mạng cha mẹ cô ngay lập tức!"
Hàm Vũ Linh vội vàng lắc đầu ngay, rồi quỳ xuống.
Nhưng chuyện như vậy, cô không có cách nào có thể cứ thế mà làm...
Cả người Tề Diên Khánh đã nóng không chịu được, dứt khoát trực tiếp dí đầu Hàm Vũ Linh, thật sự chỉ ấn đầu của cô, ấn xuống...
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 12: TÔI THẬT SỰ BIẾT SAI RỒI
Cũng không biết có phải do Tề Diên Khánh uống rượu say hay không, mà đêm nay anh đối với Hàm Vũ Linh, vô cùng nhiệt tình và thô bạo, đè nặng lên người Hàm Vũ Linh rồi đòi hỏi hết lần này đến lần khác.
Vết thương do sinh con của Hàm Vũ Linh vẫn chưa lành lại, vô cùng đau đớn, cô bấu chặt vào ghế sofa, không ngừng cầu xin tha thứ.
Nhưng Tề Diên Khánh chỉ giữ chặt lấy tay cô, hung hăng quát cô câm miệng, đừng để anh mất hứng!
Hàm Vũ Linh nghĩ đến công ty nhà họ Hàm sẽ phải phá sản, còn cả con gái gầy yếu đang nằm trong lồng kính... mắt nhắm lại, yên lặng chịu đựng.
Triền miên suốt nửa đêm, căn bản Hàm Vũ Linh không biết đã chấm dứt thế nào, lần cuối cùng ấy, cô đã trực tiếp ngủ mơ màng.
Khi thức dậy, hai người cô và Tề Diên Khánh, đều không còn mảnh vải nào che thân, thân mật dính sát vào nhau trên mặt thảm.
Tề Diên Khánh vẫn đang ngủ say chưa tỉnh.
Hàm Vũ Linh cẩn thận từng li từng tí dịch người, muốn đứng lên, nhưng không cẩn thận làm Tề Diên Khánh tỉnh lại.
Anh đột nhiên mở to mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô gái mảnh khảnh đang nằm trong ngực.
Hàm Vũ Linh cảm thấy xấu hổ co người lại, muốn tranh thủ thời gian mặc xong quần áo.
Nhưng một giây sau, Tề Diên Khánh đột nhiên đẩy mạnh cô ra ngoài.
"Hàm Vũ Linh, cô lại quyến rũ tôi? Vẻ mặt của anh tràn đầy sự âm u chán ghét, ánh mắt gần như dùng hết sự tàn nhẫn nhìn Hàm Vũ Linh chằm chằm: "Đến cùng thì cô có biết cái gì gọi là xấu hổ hay không?"
Hàm Vũ Linh sửng sốt: "Tề Diên Khánh, rõ ràng do anh bảo tôi..."
"Câm miệng!" Tề Diên Khánh không kiên nhẫn mạnh mẽ cắt ngang lời cô: "Cô còn muốn nói dối để lừa tôi? Tôi chán ghét cô như vậy, cho dù có đi chơi gái, cũng không thể nào chạm vào cô!"
Hàm Vũ Linh kinh ngạc mở to mắt, người đàn ông này, từ trước đến nay đều không tin vô.
Cho nên, tất cả những gì cô đã chịu đựng tối hôm qua, đều biến thành vô dụng phí công sao?
"Cút!" Tề Diên Khánh chỉ vào cánh cửa: "Hàm Vũ Linh, lập tức cút đi cho tôi!"
Hàm Vũ Linh nắm chặt tay, quật cường giải thích: "Tề Diên Khánh, tối hôm qua rõ ràng chính là do anh chủ động! Anh đã nói, chỉ cần tôi lấy lòng anh, anh sẽ buông tha cho người nhà tôi! Nếu anh đám nói mà không giữ lời, rôi sẽ đi tìm Bàng Tú Nhiên ngay bây giờ, nói cho cô ta biết, tối hôm qua anh muốn tôi hết lần này đến lần khác!"
"Cô dám!" Tề Diên Khánh gần như bốc hỏa: "Hàm Vũ Linh, lá gan của cô đúng là càng lúc càng lớn! Xem ra do tôi dạy dỗ cô chưa đủ, nên cô còn chưa biết sợ vẫn có gan làm loạn."
Sau lưng Hàm Vũ Linh lạnh lẽo, vội vàng nói: "Tề Diên Khánh, anh lại muốn làm gì?"
Tề Diên Khánh khẽ rủ đôi mắt tàn bạo kia xuống, gằn lên từng từ từng chữ: "Hàm Vũ Linh, đối với cô và nhà họ Hàm, tôi sẽ không nể nang gì nữa."
Anh không nhẹ tay nữa, đã ép nhà họ Hàm đến mức này, nếu không nể nang, thì chẳng phải là...Muốn mạng của cha mẹ cô sao?
"Đừng mà!" Hàm Vũ Linh vội vàng cầm lấy quần áo, sốt ruột mặc vào nói: "Tề Diên Khánh, bây giờ tôi cút luôn, anh đừng động đến cha mẹ tôi!"
Tề Diên Khánh chỉ cười lạnh nhìn cô chằm chằm, sắc mặt kia, rõ ràng muốn nói sẽ không nể tình!
Hàm Vũ Linh thật sự tuyệt vọng, cô quỳ xuống đất, quần áo vẫn chưa mặc lại chỉnh tề, để lộ ra cổ và hai chân, trên đó hiện lên đầy dấu vết mập mờ.
Cúi đầu xuống, cô tỏ thái độ mềm mỏng nhất có thể, thì thào nói nhỏ: "Tề Diên Khánh, tôi thật sự biết sai rồi! Tôi cầu xin anh, buông tha cho người nhà của tôi có được không? Tôi thật sự biết sai rồi!"
Ánh mắt Tề Diên Khánh sâu thẳm, anh ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, lạnh lùng hỏi: "Nói cho tôi biết, cô sai ở chỗ nào?"
Hàm Vũ Linh nhắm mắt lại, khuân mặt trắng bệch, nước mắt lăn xuống.
"Tôi không nên dây dưa với anh, không nên ép anh lấy tôi, lại càng không nên...yêu anh, gây thêm cho anh phiền phức."
Ngón tay Tề Diên Khánh nắm chặt, cất giọng khàn khàn.
"Hàm Vũ Linh, cái sai của cô, chính là yêu tôi sao?"
"Đúng!" Hàm Vũ Linh vội vàng nói: "Tề Diên Khánh, tôi thật sự biết sai rồi! Sau này tôi không dám yêu anh nữa, cũng không dám lại xuất hiện trước mặt anh nữa, tôi thật sự cầu xin anh, buông tha cho tôi được không?"
Tề Diên Khánh dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô, sau một lúc, vẫn không nói gì.
Hàm Vũ Linh tưởng rằng anh vẫn chưa hài lòng, dù sao thì anh chán ghét cô đến tận xương, còn cô thì dây dưa với anh trọn vẹn hai năm.
"Nếu nói, anh nhất định muốn lấy mạng tôi? Thì tôi đây giao cái mạng này cho anh, anh muốn làm gì tôi đều bằng lòng! Chỉ xin anh buông tha cho người nhà của tôi!"
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 13: KHÔNG THẤY CON ĐÂU NỮA
“Cút.” Anh lên tiếng nhưng lại là một chữ này: “Hàm Vũ Linh, cô cút ra ngoài cho tôi!”
Hàm Vũ Linh lắc đầu, nếu cô ra khỏi đây thì nhất định Tề Diên Khánh sẽ hành hạ người nhà cô thêm tàn nhẫn!
“Tề Diên Khánh, tôi thật sự biết sai rồi…”
Nhưng cô càng nói thì sắc mặt Tề Diên Khánh càng khó coi, anh đưa tay túm tóc Hàm Vũ Linh, mạnh mẽ kéo cô tới cửa chính rồi thô bạo ném cô ra ngoài.
“Rầm” sau đó cánh cửa lớn bị hất thật mạnh.
“Tề Diên Khánh…” Hàm Vũ Linh vẫn còn muốn nói.
Nhưng trên hành lang ngoài cửa bỗng có một đám đàn ông trẻ cà lơ phất phơ.
Chúng nhìn thấy dáng vẻ quần áo xộc xệch của Hàm Vũ Linh thì đều huýt sáo, khuôn mặt hứng thú bàn bạc về cô, thậm chí còn to gan động tay động chân với cô.
“Tránh ra! Đừng động vào tôi…” Hàm Vũ Linh túm chặt quần áo, không dám ở lại thêm nữa, vội vàng chạy trối chết ra khỏi hội sở.
Cô mờ mịt đi trên đầu đường, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, thuê phòng ở khách sạn một tiếng để tắm rửa sạch sẽ rồi tới bệnh viện chăm sóc con gái.
Nhưng trong phòng sơ sinh lại trống không.
Con cô, không thấy đâu nữa!
Hàm Vũ Linh sợ hãi mặt trắng bệch, cô vội vàng chạy tới trước quầy hỏi tình hình.
“Con tôi đâu?!”
Y tá nhìn lại sổ ghi chép rồi nói: “Trưa nay mẹ cô đã làm thủ tục xuất viện cho con cô rồi.”
Mẹ đưa con cô đi?
Vì sao?
Hàm Vũ Linh vội vàng gọi cho Tần Chi nhưng lại bị từ chối nghe hết lần này đến lần khác.
Cô gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, khi đang hoang mang mờ mịt thì bỗng nghĩ tới Tề Diên Khánh…
Còn có điều kiện muốn dùng mạng của con gái cô để đổi lấy sự an toàn cho nhà họ Hàm!
Lẽ nào mẹ cô định…
Không!
Hàm Vũ Linh lập tức nhanh chóng tới nhà Tề Diên Khánh.
Khi cô tới nơi thì đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Tần Chi bế con đi vào cửa lớn biệt thự.
“Mẹ, đừng mà!”
Hàm Vũ Linh xông vào, hoảng sợ hét lớn: “Đừng động vào con của con!”
Tần Chi quay đầu nhìn cô nhưng lại bước đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã vào trong biệt thự.
“Trả con cho tôi!” Hàm Vũ Linh xông vào nhưng bị hai vệ sĩ giữ lại.
“Cô Hàm, cô không được vào!”
“Thả tôi ra!”
Nghĩ đến con mình sắp chết trong tay Tề Diên Khánh ác độc là Hàm Vũ Linh cảm thấy muốn điên lên.
Bây giờ con là thứ quý giá nhất của cô, cô không thể để mất con!
“Thả tôi ra!”
Hàm Vũ Linh điên cuồng giãy giụa, liều lĩnh tránh thoát khỏi tay vệ sĩ, đến vết thương trên cánh tay phải bị rách, máu rơi tràn ra cô cũng mặc kệ.
Hất hai vệ sĩ ra sau đó cô điên cuồng vọt vào biệt thự.
“Trả con cho tôi!”
Cô xông vào phòng khách, nhìn thấy Tề Diên Khánh.
Anh thay một bộ âu phục màu đen uy nghiêm, khuôn mặt lạnh lùng ưu nhã, lạnh lùng ngồi đó.
Mà Tần Chi đang bế con đưa lên trước mặt anh bằng hai tay, khúm núm nói: “Tổng giám đốc Tề, cậu muốn mạng đứa nhỏ này thì cứ việc giữ lấy đi! Đừng nhằm vào nhà họ Hàm chúng tôi nữa!”
Tề Diên Khánh lạnh lùng nhìn đứa nhỏ sau đó đôi môi mỏng mở ra, lạnh giọng nói: “Đây chính là tiện chủng mà Hàm Vũ Linh sinh sao? Thật xấu xí!”
“Trả con lại cho tôi!” Hàm Vũ Linh vọt tới muốn cướp con lại.
Tần Chi vội vàng né tránh, đẩy Hàm Vũ Linh ra.
Hai vệ sĩ chạy lên, túm lấy cánh tay Hàm Vũ Linh, không cho cô cử động.
“Vũ Linh, dù sao đứa bé này cũng bị bệnh, chết cũng không sao! Nhưng công ty nhà họ Hàm chúng ta không thể bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát được! Đó là tâm huyết cả đời của ba con và ông nội!”
“Nhưng đây cũng là con gái con!” Hàm Vũ Linh không hiểu nổi sự tuyệt tình của mẹ: “Mất công ty còn có thể bắt đầu lại từ đầu nhưng mạng con gái con mất rồi, mẹ bảo con phải làm sao?”
“Sinh đứa khác là được!” Tần Chi nhẹ nhàng nói: “Con còn trẻ như vậy, muốn sinh mấy đứa thì sinh mấy đứa!”
“Không! Con không đồng ý!” Hàm Vũ Linh gào thét, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tần Chi không để tâm tới sự sụp đổ của Hàm Vũ Linh, bà ta xoay người đặt đứa bé lên bàn trà.
“Tổng giám đốc Tề, không phải cậu muốn bóp chết đứa bé này sao? Để tôi ra tay! Chỉ cần cậu bỏ qua cho nhà họ Hàm chúng tôi!”
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 14: ĐỂ TÔI BÓP CHẾT NÓ
Tần Chi nói xong, thật sự đưa hai tay ra bóp cổ đứa bé.
Bé con sợ hãi, oà lên khóc lớn.
“Đừng mà…” Hàm Vũ Linh điên cuồng xông lên, đẩy Tần Chi ra rồi ôm chặt con vào lòng bảo vệ: “Không được làm tổn thương con tôi!”
“Hàm Vũ Linh, ba con sẽ bị bức chết!” Tần Chi cũng khóc lên: “Dù sao đứa bé này cũng bị bệnh, con còn cứu nó làm gì? Lẽ nào con thật sự trơ mắt nhìn ba con nhảy lầu sao?”
“Con không…” Hàm Vũ Linh bất lực lắc đầu.
Cô không muốn bỏ con, ba… cô cũng muốn cứu…
Bé con vốn đang sợ hãi khóc lớn nhưng vì được mẹ bế mà lập tức ngừng khóc, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt Hàm Vũ Linh thì cười khanh khách.
Đứa bé đáng yêu như vậy…
Sao cô có thể từ bỏ…
“Tề Diên Khánh!” Hàm Vũ Linh xoay người lại quỳ xuống, để khuôn mặt đáng yêu cười khanh khách của con lộ ra cho Tề Diên Khánh nhìn: “Anh nhìn đi, con anh đáng yêu biết bao! Sau này con bé lớn nhất định sẽ càng đáng yêu hơn… Anh cứu con bé được không?”
Tề Diên Khánh rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt vẫn chưa hết phấn hồng của con, một hồi lâu sau anh nhíu mày, chỉ nói hai chữ: “Buồn nôn.”
Tim Hàm Vũ Linh đau đớn từng cơn, cô khóc nghẹn nói: “Tề Diên Khánh, đây là con anh, con ruột của anh!”
Tề Diên Khánh quay mặt đi, khuôn mặt tuấn mỹ với ngũ quan gần như hoàn hảo nhưng trên khuôn mặt giống như thần tiên ấy lại chỉ có vẻ tàn nhẫn và độc ác như Tu La vô tình của địa ngục.
“Hàm Vũ Linh, vẫn là câu nói đó, rốt cuộc cô còn muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần? Đứa bé này, tôi chán ghét nó muốn chết!”
Hàm Vũ Linh vô lực xụi lơ người.
Đúng, ban đầu khi cô mang thai, người đàn ông này đã nói cho dù cô sinh con ra thì anh cũng sẽ chỉ bóp chết nó…
“Tề Diên Khánh, anh buông tha cho con, tôi đi chết.” Cô ngước đôi mắt khóc đến đỏ hồng lên, khẩn cầu nhìn người đàn ông vô tình trước mặt: “Tôi chết, anh bỏ qua cho con. Không phải anh chán ghét tôi sao? Tôi lập tức biến mất khỏi thế giới này!”
Tầm mắt lạnh như băng của Tề Diên Khánh dừng trên mặt Hàm Vũ Linh..
“Được, Hàm Vũ Linh. Tôi cho cô cơ hội lựa chọn, cô chết, đứa bé sống, đứa bé chết, công ty nhà họ Hàm cô sống.”
Hàm Vũ Linh sững sờ: “Sao cơ…”
Anh chính là không muốn cho cô được cả đôi bên, nhất định phải cắt trái tim cô thành hai nửa.
“Vũ Linh !” Lúc này Tần Chi vọt tới, cướp đứa bé từ trong tay Hàm Vũ Linh: “Từ bỏ đứa bé bị bệnh này đi! Tôi bóp chết nó, chỉ cần nó chết thì nhà họ Hàm chúng ta có thể giải thoát, bóp chết nó!”
Ngón tay Tần Chi bóp chặt cái cổ mềm yếu của đứa bé.
Bé con lại khóc lớn lên, đôi tay nhỏ bé không ngừng đưa về phía Hàm Vũ Linh, nước mắt đầy mặt, đôi mắt mong chờ nhìn cô.
“Bảo bối!” Hàm Vũ Linh gần như sợ mất mật, cô dũng cảm quên mình vọt lên hai bước, muốn cướp con về.
Nhưng Tần Chi vì muốn cứu nhà họ Hàm nên đã điên dại, bà ta quyết tâm nhất định phải giết chết nghiệt chủng này!
Hàm Vũ Linh vừa chạm được vào con đã bị Tần Chi đẩy ra.
“Tránh ra để mẹ bóp chết nó!”
“Không được!” Hàm Vũ Linh bị đẩy ngã vội vàng dùng hết sức bò dậy, một lần nữa xông lên cướp lại con.
“Mẹ, con cầu xin mẹ trả con cho con, được không?!”
Hàm Vũ Linh kéo cánh tay Tần Chi không cho bà ta tiếp tục bóp cổ đứa bé.
Trong lúc hai người giằng co thì đứa bé đã khóc càng thêm dữ dội, tiếng khóc oe oe khiến lòng Hàm Vũ Linh càng khó chịu, liều mạng ngăn cản mẹ mình.
Lực cô không nhỏ mà Tần Chi cũng thế.
Hai người đang giằng co, Tần Chi thấy Tề Diên Khánh nhíu chặt lông mày, dáng vẻ đã hết kiên nhẫn.
Lòng bà ta sợ hãi, nổi giận gào lên: “Đưa đứa bé cho mẹ!”
Tần Chi hất hai tay Hàm Vũ Linh ra rồi xoay người ném đứa bé qua cửa sổ.
“Đừng mà!”
Hai mắt Hàm Vũ Linh đỏ hồng hét lên…
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 15: TRƠ MẮT NHÌN CON CHẾT
Hàm Vũ Linh liều mạng nhào tới bên cửa sổ, vươn tay muốn kéo con lại…
Đầu ngón tay túm được tã lót của con.
“Bảo bối…” Hàm Vũ Linh dựa vào bệ cửa sổ, muốn đưa tay còn lại bế con nhưng tã lót lại tuột ra vào ngay lúc này…
Cô cứ trơ mắt nhìn con ngã xuống từ cửa sổ lầu hai như vậy.
Cơ thể nhỏ bé mềm mại của con cứ thế ngã trên bãi cỏ.
Tiếng khóc dừng lại, đứa bé không còn cử động nữa.
Hàm Vũ Linh cứng đờ, cô cứ ngơ ngác nhìn con mình trên bãi cỏ lầu một, đầu óc trống rỗng, không thể bình tĩnh nổi…
“Đứa bé chết rồi!” Tần Chi hét lớn một tiếng rồi nói với Tề Diên Khánh: “Nghiệt chủng đó đã chết, tổng giám đốc Tề, bây giờ cậu có thể bỏ qua cho nhà họ Hàm chúng tôi chưa?”
Tề Diên Khánh nheo mắt nhưng chỉ nhìn chằm chằm Hàm Vũ Linh.
Hai chân Hàm Vũ Linh mềm nhũn, cả người không còn sức lực, dựa vào bên cửa sổ không nhúc nhích.
“Tổng giám đốc Tề, cầu xin cậu cho nhà họ Hàm chúng tôi một con đường sống đi… Điều cậu muốn không phải tôi đã cho cậu rồi sao? Cầu xin cậu cho nhà họ Hàm chúng tôi một con đường sống!”
Tề Diên Khánh nhìn chằm chằm bóng lưng Hàm Vũ Linh, chậm rãi nói từng chữ: “Điều tôi muốn là các người bóp chết tiện chủng kia, ngã chết không phải yêu cầu của tôi, các người vẫn không đạt được điều kiện.”
“Tổng giám đốc Tề, chết bằng cách nào mà chả như nhau…” Tần Chi ngây người rồi vội vàng cầu xin: “Điều cậu muốn chỉ là mạng đứa bé đó, tôi đã cho cậu rồi! Cầu xin cậu nể tình được không?!”
Tề Diên Khánh không để ý đến bà ta mà chỉ nhìn chằm chằm Hàm Vũ Linh.
Mà Hàm Vũ Linh vẫn không nhìn Tề Diên Khánh, cô không có chút phản ứng nào với lời anh nói, dường như coi anh không tồn tại.
Trong lòng Tề Diên Khánh không vui, vẻ mặt cũng càng âm trầm.
Tần Chi thấy vậy vội vàng kéo cánh tay Hàm Vũ Linh: “Vũ Linh, con mau nói vài câu đi! Đừng quan tâm đứa bé đã chết kia nữa!”
Đầu Hàm Vũ Linh cứng ngắc, cô hơi cử động một chút, chậm rãi xoay người ngơ ngác nhìn Tề Diên Khánh.
“Tôi hối hận rồi…” Cô thì thào.
Tề Diên Khánh lạnh lùng nói: “Tôi đã cảnh cáo cô từ trước, đừng sinh tiện chủng đó ra, cũng đừng mơ lấy con để uy hiếp tôi!”
Hàm Vũ Linh lảo đảo đứng dậy, khàn giọng nói: “Không, tôi hối hận… vì đã gặp anh, cực kỳ hối hận… sao tôi có thể yêu anh chứ…”
Cô vừa lẩm bẩm tự nói vừa đi ra ngoài.
“Vũ Linh, con đi đâu đấy!” Tần Chi muốn đuổi theo lại nghĩ đến Tề Diên Khánh vẫn còn ở đây, dừng bước tiếp tục cầu xin: “Tổng giám đốc Tề, tôi cầu xin cậu tha cho nhà họ Hàm chúng tôi một con đường sống đi! Tôi quỳ xuống trước mặt cậu!”
Sắc mặt Tề Diên Khánh âm trầm, lông mày nhíu chặt, ánh mắt sắc bén cũng chỉ nhìn chằm chằm hướng Hàm Vũ Linh rời đi.
Vài giây sau anh đứng bật dậy, đuổi theo Hàm Vũ Linh.
“Hàm Vũ Linh, cô đứng lại cho tôi!”
Hàm Vũ Linh dường như không nghe thấy, cô lắc lư bước ra cửa lớn.
Vẻ mặt cô hoảng hốt, chậm rãi đi tới nơi con cô ngã xuống…
Cơ thể nhỏ bé của con nằm ngửa trên đất, đôi mắt nhằm nghiền, không cử động.
“Bảo bối…” Hàm Vũ Linh quỳ bên cạnh con, đôi mắt đờ đẫn, sắc mặt tuyệt vọng tiều tuỵ, khoé mắt đã không chảy ra được nước mắt, cô nhìn chằm chằm bé con, không dám động vào, chỉ thì thầm lặp đi lặp lại: “Bảo bối…”
Tề Diên Khánh đứng sau lưng cô, nhìn chằm chằm Hàm Vũ Linh, trái tim bỗng có một khắc mềm đi nhưng cảm giác đó biến mất rất nhanh.
“Hàm Vũ Linh, bây giờ cô qua đây nhận sai với tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Hàm!”
“Haha…” Hàm Vũ Linh cười ngây ngô, cô lại dùng sức đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt Tề Diên Khánh.
Tề Diên Khánh nhíu chặt mày, vẻ mặt quỷ dị nhìn Hàm Vũ Linh.
Hàm Vũ Linh chậm rãi tới trước mặt anh, đứng vững rồi ngửa đầu, nhìn người đàn ông mình đã từng yêu sâu đậm, cuối cùng cũng chầm chầm chảy nước mắt.
“Tề Diên Khánh, tôi muốn anh phải chết!”
Bỗng nhiên cô hét lên một tiếng thê lương rồi nhào về Tề Diên Khánh, cắn mạnh vào động mạch cổ anh.
Cô dùng hết sức lực…
Răng cắn thật chặt, trong miệng đầy mùi máu tươi…
Cô muốn giết Tề Diên Khánh để trả thủ cho con cô!
Cùng chết đi, xuống địa ngục tính sổ!
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 16 TÔI GIẾT ANH
Một khắc đó Hàm Vũ Linh thật sự muốn Tề Diên Khánh chết!
Cô thật sự có sát tâm kiên định, nhất định phải giết Tề Diên Khánh để trả thù cho con!
“Vũ Linh, con làm gì vậy?!” Lúc này Tần Chi vọt tới, muốn kéo Hàm Vũ Linh ra.
Nhưng răng Hàm Vũ Linh vẫn cắn chặt vào thịt Tề Diên Khánh dường như muốn kéo miếng thịt trên cổ anh theo!
Tần Chi không kéo Hàm Vũ Linh ra được nên sốt ruột vừa đánh vừa mắng cô.
“Con điên rồi à? Có phải con thật sự muốn giết Tề Diên Khánh không?!” Tần Chi muốn kéo cằm Hàm Vũ Linh ra: “Con nhả ra cho mẹ!”
Hai mắt Hàm Vũ Linh đỏ bừng, sát ý đã nổi lên.
“Hàm Vũ Linh, cô làm gì đấy?!” Bàng Tú Nhiên khoan thai đi tới, thấy tình huống này thì tức điên, hai ba bước chạy tới, dùng giày cao gót đạp một phát thật mạnh vào lưng Hàm Vũ Linh.
Giày cao gót đạp mạnh vào xương cột sống Hàm Vũ Linh, đau đớn khiến cô run rẩy, sức lực cũng giảm bớt nhưng răng vẫn cắn chặt trên da anh.
Bàng Tú Nhiên thấy thế, dứt khoát dùng giày cao gót đập mạnh vào gáy Hàm Vũ Linh.
Lần này vừa tàn nhẫn vừa mạnh khiến Hàm Vũ Linh rên khẽ một tiếng, trước mắt tối đen rồi hôn mê.
“Diên Khánh, anh không sao chứ…” Bàng Tú Nhiên thô bạo đẩy Hàm Vũ Linh ra, đỡ Tề Diên Khánh, hai tay giữ lấy cổ anh ngăn không cho máu chảy ra: “Vết thương của anh nặng lắm, em đưa anh đến bệnh viện…”
Tề Diên Khánh lại đẩy Bàng Tú Nhiên ra, rũ mắt nhìn Hàm Vũ Linh đã hôn mê.
Cô gái này lại thật sự muốn cắn chết anh…
Sát tâm và sự hung ác của cô, anh cảm nhận rất rõ ràng…
Trái tim dần dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả.
Cô lại muốn anh chết…
“Diên Khánh, đừng quan tâm người phụ nữ này, chúng ta mau tới bệnh viện đi!” Bàng Tú Nhiên sốt sắng.
Vết thương trên cổ Tề Diên Khánh rất sâu, máu không ngừng chảy ra, trong chớp mắt đã nhuộm đỏ âu phục nửa người trên của anh.
Anh dừng một chút rồi mới phát hiện vết thương nghiêm trọng trên cổ, đưa tay chạm vào vết thương chỉ sờ thấy máu.
“Mau đến bệnh viện đi Diên Khánh, em xin anh, anh không thể xảy ra chuyện gì, đừng doạ em, theo em đến bệnh viện đi…” Bàng Tú Nhiên gấp đến độ nước mắt đầy mặt, túm lấy cánh tay Tề Diên Khánh, kéo anh đi về chiếc xe con ở cửa biệt thự.
Tề Diên Khánh chậm rãi thu lại ánh mắt đang dừng trên người Hàm Vũ Linh.
“Trông chừng kỹ người phụ nữ này cho tôi.” Anh trầm giọng lên tiếng, giọng nói cực kỳ khàn: “Những món nợ này đợi tôi quay lại sẽ tính kỹ với cô ta!”
“Được!” Bàng Tú Nhiên thuận theo: “Em cho người canh chừng cô ta, bây giờ anh mau đến bệnh viện với em!”
Cô ta nhanh chóng kéo Tề Diên Khánh, hai người cuối cùng cũng lên xe rồi nghênh ngang rời đi.
Tần Chi đuổi theo vài bước nhưng không thể theo được xe của Tề Diên Khánh.
Bà ta quay đầu, nhìn Hàm Vũ Linh đang hôn mê trên bãi cỏ, rối rắm vài giây rồi vẫn quyết định gọi xe đuổi theo Tề Diên Khánh.
Tề Diên Khánh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tề, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, nếu không nhà họ Hàm càng không còn đường sống!
Bà phải đến bệnh viện xác định Tề Diên Khánh không có bất kỳ vấn đề gì.
Tần Chi gọi taxi đuổi theo…
Trong sân của biệt thự im ắng như tờ.
Một mình Hàm Vũ Linh hôn mê nằm đó, sống chết không rõ…
Bầu trời đột nhiên trở nên u ám.
Mưa tầm tã không có sự chuẩn bị trước, gột sạch cả một thành phố…
Khi Tề Diên Khánh tới bệnh viện, tiếng sầm vang dội trên bầu trời, mưa rơi xối xả.
Anh nhìn màn mưa mờ ảo, trái tim bỗng nhiên co rút, dâng lên cảm giác bất an.
“Diên Khánh, chúng ta mau vào thôi, vết thương trên cổ anh vẫn đang chảy máu!” Bàng Tú Nhiên lo lắng thúc giục.
Tề Diên Khánh nhìn vẻ mặt lo lắng không phải giả vờ của Bàng Tú Nhiên, trái tim thoáng mềm mại và rung động, anh đè nén những cảm giác khó hiểu trong lòng xuống rồi theo cô ta đi vào xử lý vết thương.
Vết cắn đó của Hàm Vũ Linh thật sự rất ngoan độc, suýt chút nữa đã cắn vào mạch máu động mạch Tề Diên Khánh, bác sĩ vừa khâu vết thương cho anh vừa cảm thán: “Nếu vết thương sâu hơn một chút thì tính mạng anh Tề đã gặp nguy hiểm rồi… không biết người nào lại độc ác muốn cắn chết anh như thế!”
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 17: KHÔNG THẤY HÀM VŨ LINH ĐÂU NỮA
Tề Diên Khánh khẽ nhíu mày, vẻ mặt có phần âm trầm.
Cuối cùng bác sĩ dán băng gạc lên cho Tề Diên Khánh, đồng thời nói: “Mặc dù vết thương không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vết cắn quá sâu, sau này chắc chắn sẽ để lại sẹo.”
Bàng Tú Nhiên nghe vậy, mắt đỏ lên: “Diên Khánh, sao Hàm Vũ Linh lại có thể ác độc như vậy? Người phụ nữ như thế, anh vẫn nên mau chóng ly hôn với cô ta đi, sau này hãy giữ khoảng cách với cô ta, em thật sự không muốn nhìn thấy anh lại bị cô ta làm tổn thương nữa.”
Ly hôn…
Trong lòng Tề Diên Khánh nghiền ngẫm hai chữ này, sau khi ly hôn thì sao, sau đó nhìn người phụ nữ ấy đi xa rồi không còn bất kỳ quan hệ gì với anh nữa?
Không, anh không thể dễ dàng bỏ qua cho người phụ nữ đó như vậy được!
Anh muốn cô phải đau khổ cả đời!
Mãi mãi không thể giải thoát.
Sắc mặt Tề Diên Khánh âm trầm, tàn nhẫn nhưng không trả lời Bàng Tú Nhiên.
Lòng Bàng Tú Nhiên sốt ruột, kéo cổ tay Tề Diên Khánh, nghẹn ngào tủi thân nói: “Diên Khánh, lẽ nào anh còn định dây dưa không rõ với cô ta như vậy mãi? Như vậy không có ý nghĩ gì cả… Anh ly hôn với cô ta đi, em đợi anh lâu như vậy, lẽ nào anh còn định để em tiếp tục đợi nữa?”
Sắc mặt Tề Diên Khánh lúc này mới khẽ thay đổi, nhìn Bàng Tú Nhiên.
Khuôn mặt cô ta đầy nước mắt, ánh mắt cũng điềm đạm đáng yêu, rất bi thương.
“Diên Khánh, cưới em đi, để em có thể quang minh chính đại đứng bên anh được không? Anh ly hôn với Hàm Vũ Linh đi, kết thúc mọi thứ với cô ta…”
Tề Diên Khánh trầm mặc rất lâu nhưng vẫn chỉ nói một câu: “Sau này rồi nói.”
Anh nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Bàng Tú Nhiên nhìn theo bóng lưng anh, đáy mắt dịu dàng bi thương lập tức bị vẻ âm độc thay thế.
Tề Diên Khánh ra khỏi phòng bệnh, Tần Chi lập tức nở nụ cười lấy lòng tiến lên hỏi thăm.
“Tổng giám đốc Tề, anh không sao chứ? Vết thương trên cổ vẫn có sao không?”
Tề Diên Khánh chán ghét nhìn bà ta, không muốn để ý tới bà ta, đôi chân dài không hề dừng lại, tiếp tục bước đi.
“Tổng giám đốc Tề, công ty nhà họ Hàm chúng tôi, cậu có thể giơ cao đánh khẽ không?” Tần Chi mặt dày đuổi theo: “Chuyện cậu yêu cầu tôi đã làm rồi, cầu xin cậu cho nhà họ Hàm chúng tôi một con đường sống được không?”
Tề Diên Khánh không hề quay đầu: “Nếu bà còn nói thêm một chữ thì tôi lập tức khiến nhà họ Hàm biến mất khỏi thế giới!”
Tần Chi vội vàng ngậm miệng, không dám nói thêm nửa chữ.
Tề Diên Khánh bước nhanh ra khỏi bệnh viện, lên xe khởi động máy chạy như bay về biệt thự.
Ngoài cửa sổ xe, tiếng mưa rơi ào ạt.
Trong đầu anh bỗng hiện lên một hình ảnh rất rõ ràng, một mình Hàm Vũ Linh hôn mê nằm trên bãi cỏ…
Mưa lớn như vậy, người phụ nữ đó sẽ không bị ướt mà ốm chứ?
Lại không có ai để ý đến cô, liệu cô có bị bệnh rồi chết trong mưa không?
Không, anh không cho phép người phụ nữ đó giải thoát dễ dàng như vậy!
Đưa tay nhẹ nhàng sờ lên vết thương trên cổ, ánh mắt Tề Diên Khánh âm u, ảm đạm.
Hàm Vũ Linh, cô lại thật sự muốn giết chết tôi…
Gan to bằng trời, xem anh lát nữa xử lý cô thế nào!
Xe chạy không ngừng nghỉ trên đường, về tới cửa biệt thự.
Không quan tâm bên ngoài trời mưa như trút nước, Tề Diên Khánh xuống xe rồi dầm mưa đi thẳng tới bãi cỏ.
Người làm trong biệt thự che ô cho Tề Diên Khánh.
“Cậu chủ.”
Tề Diên Khánh không để tâm, đi vài bước tới chỗ Hàm Vũ Linh ngã xuống nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu.
“Cô ta đâu?” Tề Diên Khánh âm trầm, lạnh lùng hỏi: “Người phụ nữ đó đâu!”
Người làm cũng nhìn một chút sau đó nghi hoặc nói: “Kỳ lạ, vừa nãy vẫn còn nằm đó mà… sao lại không thấy đâu nữa?”
Ánh mắt Tề Diên Khánh lại di chuyển nhìn sang nơi đứa bé ngã xuống…
Ở đó cũng trống không, không có gì cả.
“Đứa bé đâu?” Giọng nói trầm thấp của anh trở nên nguy hiểm, lạnh lùng.
Người làm run rẩy, vội vàng nói: “Đứa bé được chúng tôi bế vào nhà rồi, chúng tôi thấy bé khóc trong mưa, nhất thời mềm lòng bế bé vào… Cô Hàm chắc chắn cũng vào lúc đó, biến mất…”
“Cô nói gì?” Tề Diên Khánh bỗng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén: “Đứa bé khóc trong mưa? Con bé vẫn chưa chết?”
Người làm tái mặt, lắp bắp: “Đúng thế… đứa bé, vẫn sống…”
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 18: ĐI TÌM TUNG TÍCH CÔ ẤY CHO TÔI
Ánh mắt Tề Diên Khánh lạnh lùng nhìn về phía cửa rộng mở, chân dài nhấc lên đi về phía trước.
Người làm vội vàng che ô cho anh: “Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi không cố ý, chỉ là… nếu cậu không muốn nhìn thấy đứa bé đó thì bây giờ chúng tôi sẽ xử lý.”
“Không cần.” Tề Diên Khánh bước lên bậc thang, quay người nhìn người làm, ánh mắt lạnh lùng buốt giá: “Gọi bác sĩ khoa Nhi bệnh viện nhà chúng ta hợp tác tới đây.”
Người làm cụp ô cung kính đợi chỉ thị của anh, nghe anh nói vậy thì lập tức mở to mắt, vô thức hỏi: “Sao cơ?”
Tề Diên Khánh lạnh lùng nhìn cô ấy, không nói gì nữa mà quay người đi vào phòng.
Lúc này người làm mới phản ứng lại, vội vàng cất ô rồi đi vào theo: “Vâng thưa cậu chủ, tôi lập tức liên lạc.”
“Đứa bé ở phòng nào?” Tề Diên Khánh vừa cởi áo khoác vừa hỏi.
“Ở phòng khách tầng hai…” Người làm nói xong thì định đưa anh lên lầu.
“Không cần, cô gọi cho bác sĩ bảo họ mau chóng tới đây.” Tề Diên Khánh vứt áo khoác cho người làm, vừa dặn dò vừa lên lầu.
Người làm ở phía sau vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc nhưng vẫn cất áo khoác đi rồi lập tức gọi cho bác sĩ.
Tề Diên Khánh đến phòng khách, trong phòng chỉ có một mình đứa bé yên lặng nằm trên giường.
Ngoài cửa sổ vẫn mưa xối xả, thi thoảng còn mang theo vài tiếng sấm.
Mưa lớn như thế, rốt cuộc người phụ nữu kia đã đi đâu?!
Tề Diên Khánh nhíu chặt lông mày, đè nén cơn tức giận đầy bụng đi tới bên giường nhìn bé con.
Mặt bé đỏ ửng, hơi thở suy yếu đến mức hít thở cũng rất khó khăn, tiếng khóc cũng không phát ra được.
Trái tim Tề Diên Khánh dù có cứng rắn thế nào đi nữa nhưng khi nhìn thấy đứa bé như vậy thì hô hấp anh cũng hơi dừng lại.
Nhưng sự đau đớn trên cổ nhắc nhở anh, vết thương này là do Hàm Vũ Linh cắn.
Người phụ nữ đó lại cắn anh độc ác như vậy!
Có điều…
Mắt anh trở nên ảm đạm.
Là vì anh quá tin tưởng cô sẽ không làm hại anh nên đến đề phòng cũng không có, mặc cho cô cắn sao?
Anh cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt lại dừng trên đứa bé yếu ớt kia.
Anh sẽ không thừa nhận mình mềm lòng với đứa bé này.
Nhưng nếu con vẫn ở đây thì chắc chắn Hàm Vũ Linh sẽ quay lại tìm anh đúng không?
Tay anh sờ lên vết thương trên cổ đã được băng bó cẩn thận.
Anh không tin người phụ nữ này sẽ vứt con mình lại đây không quan tâm rồi tự mình bỏ chạy.
Tề Diên Khánh đang suy nghĩ thì ba tiếng gõ cửa có quy luật vang lên, kéo suy nghĩ anh trở lại: “Cậu chủ, bác sĩ đến rồi.”
Tề Diên Khánh nâng cao giọng: “Vào đi.”
Lời vừa dứt, cánh cửa mở ra, các bác sĩ bước chân vội vàng đi vào, thấy Tề Diên Khánh thì cung kính chào hỏi.
“Đến xem đứa bé này có còn cứu sống được nữa không, cố gắng hết sức cho tôi, nếu cần đưa đến bệnh viện thì đưa đi đi.” Tề Diên Khánh dặn dò rồi vòng qua các bác sĩ đi ra ngoài.
Các bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng cửa phòng bị đóng lại, bác sĩ đi đầu thở dài một hơi, tiến lên xem xét tình hình đứa bé, sắc mặt thay đổi lớn.
…
Tề Diên Khánh xuống lầu, tới bên cửa sổ.
Mưa vẫn rơi tí tách không ngừng.
Anh nhíu chặt lông mày, nhịn rồi lại nhịn nhưng vẫn không nhịn được lấy điện thoại ra gọi cho Hàm Vũ Linh.
Cô sẽ nghe máy chứ?
Chắc chắn cô sẽ nghe thôi nhỉ? Dù sao cũng là anh gọi tới mà!
Nhưng điện thoại đổ chuông vài lần, giọng nói máy móc lạnh băng truyền tới: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, mời gọi lại sau…”
Gân xanh trên trán Tề Diên Khánh nổi lên.
Người phụ nữ này hình như hai ngày nay đều khiến anh thay đổi cái nhìn về cô.
Đầu tiên là muốn ly hôn với anh sau đó lại cắn anh, muốn đẩy anh vào chỗ chết, bây giờ thì bỏ con lại rồi biến mất, anh gọi cũng không nghe máy.
Rất tốt, Hàm Vũ Linh, tốt lắm!
Tề Diên Khánh nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ rồi cắn răng gọi một dãy số khác.
Đầu kia nghe máy rất nhanh: “Cậu chủ.”
“Đi tìm tung tích người phụ nữ Hàm Vũ Linh cho tôi.” Tề Diên Khánh hờ hững nói.
Người đó hiển nhiên do dự trong chốc lát rồi mới đáp: “Vâng.”
“Mau lên.” Tề Diên Khánh nói xong thì cúp máy.
Vừa cúp máy anh nghe thấy động tĩnh truyền tới từ cầu thang.
Tề Diên Khánh xoay người lại thấy bác sĩ đang bế con xuống, tất cả các bác sĩ đều mang vẻ mặt nghiêm túc.
“Rất nghiêm trọng sao?” Tề Diên Khánh hỏi.
“Đúng vậy, rất nghiêm trọng, cần tiến hành kiểm tra từng bước mới được.” Bác sĩ nói: “Cũng mời cậu chủ theo chúng tôi một chuyến, có một số việc phải bàn bạc với anh.”
Tề Diên Khánh cụp mắt nhìn đứa bé trong lòng bác sĩ, yên lặng, không chút sức sống.
Ánh mắt bác sĩ đang bế đứa bé mang theo vẻ chờ mong.
“Đi thôi.” Sau khi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Tề Diên Khánh vẫn lên tiếng.
Hàm Vũ Linh, cô sẽ cảm kích tôi.
Tôi đã cứu con cô mà.
Tề Diên Khánh nghĩ như vậy.
Nếu Hàm Vũ Linh biết con cô còn sống thì chắc chắn sẽ quay lại tìm anh.
Đến khi đó anh xử lý cô cũng chưa muộn.
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 19: TÌM CON GÁI BÀ TRỞ VỀ CHO TÔI
Bệnh viện.
Mưa vẫn đang rơi tí tách.
Tề Diên Khánh đứng bên cửa sổ, gió lạnh ùa vào, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía đèn phòng phẫu thuật vẫn đang sáng.
Không hiểu sao trong lòng rất bực bội.
Anh lại bắt đầu nhớ đến người phụ nữ kia.
Nhớ đến dáng vẻ lúc trước cô mềm mại dịu dàng, nghe lời anh răm rắp, còn cả dáng vẻ sau này cô đau khổ cầu xin anh, rồi cuối cùng là ánh mắt đầy oán hận.
Sau lưng chợt lạnh.
Oán hận trong cặp mắt kia phảng phất như muốn xuyên qua xương cốt anh.
Tề Diên Khánh rùng mình, đột nhiên phát hiện vậy mà sau lưng mình lại toát mồ hôi lạnh.
Anh nở một nụ cười phức tạp.
Cũng không biết chờ bao lâu, Tề Diên Khánh cảm thấy hơi buồn ngủ, lúc này đèn ngoài phòng phẫu thuật mới vụt tắt, các điều dưỡng đẩy đứa bé đi ra.
Âm thanh bánh xe ma sát với sàn nhà gọi lại suy nghĩ của Tề Diên Khánh, anh lập tức đứng dậy, nhìn đứa bé đang nằm trên giường bệnh.
“Thưa ngài, xin nhường một chút, chúng tôi muốn đưa em bé vào trong lồng kính giữ nhiệt.” Điều dưỡng bối rối nói.
Tề Diên Khánh hiểu ý nhường đường, ngẩng đầu nhìn về phía phòng phẫu thuật, bác sĩ vừa tháo khẩu trang vừa đi ra, nét mặt mệt mỏi lại nặng nề.
“Con bé sao rồi?” Tề Diên Khánh hỏi.
Chân mày bác sĩ chưa từng nới lỏng, ông ta giương mắt nhìn Tề Diên Khánh, một lúc lâu sau mới nói ra ba chữ: “Rất xin lỗi...”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Tề Diên Khánh bóp cổ bác sĩ rồi đè ông ta lên vách tường, đôi mắt lộ ra tín hiệu nguy hiểm.
“Ông biết đó không phải là lời tôi muốn nghe.” Tề Diên Khánh trầm giọng nói.
“Chúng tôi đã cố gắng.” Bác sĩ cau mày, đau buồn nói: “Nhưng đứa bé quá nhỏ, các cơ năng của cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn toàn, điều trị vô cùng phức tạp, hơn nữa khi đứa bé ở trong bụng mẹ đã bị tổn thương...”
Tề Diên Khánh rủ mắt xuống, đột nhiên nới lỏng tay ra.
Khi ở trong bụng mẹ đã bị tổn thương...
Bác sĩ thở hắt ra một hơi nói:
“Hiện giờ đứa bé ngay cả tự thở cũng rất khó khăn, trái tim cũng có bệnh tật tiềm ẩn, còn có rất nhiều biến chứng... Mặc dù bây giờ chúng tôi đã hạ sốt giúp bé, nhưng ngài biết rồi đấy? Tính mạo hiểm trong việc điều trị cho bé vô cùng cao, có lẽ cả đời này bé sẽ sống chung với bệnh tật...”
“Khả năng chữa bệnh của chúng tôi vẫn chưa phát triển như vậy, ngài biết đấy, thậm chí đứa nhỏ này sinh ra còn chưa đầy ba tháng...”
“Tôi không muốn nghe ông nói nhảm.” Tề Diên Khánh ngắt lời ông ta: “Dốc hết sức lực chữa bệnh cho con bé cho tôi, nếu không bệnh viện này của các ông cũng không cần mở nữa.”
“Cậu chủ, ngài là đang làm khó chúng tôi.” Bác sĩ nhíu chặt lông mày: “Không phải chúng tôi không muốn cứu, chỉ là...”
“Vậy thì cứu cho tôi, đừng phí lời nữa.” Tề Diên Khánh nói: “Đừng để con bé chết, có thể cứu được đến mức độ nào thì cứu đến mức độ đó.”
Bác sĩ nuốt nước miếng một cái, khó khăn gật đầu trước ánh mắt lạnh như băng của Tề Diên Khánh.
...
Đã mấy ngày trôi qua rồi, Tề Diên Khánh vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Hàm Vũ Linh.
Chính bản thân anh cũng ngày càng nóng nảy, động một cái là nổi giận, mọi người trong công ty đều cảm thấy lo sợ.
Tần Chi cũng yên phận được mấy ngày, dù sao Tề Diên Khánh không nói gì, bà cũng không dám đến quấy rầy anh.
“Vẫn không có tin tức của cô ta?!” Tề Diên Khánh nhắm mắt lại, nơi cổ họng có cảm giác ách tắc, cuối cùng cơn giận anh kìm nén đã lâu cũng bộc phát ra: “Rốt cuộc các ngươi làm ăn kiểu gì thế?! Tìm người lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm được?!”
“Thật xin lỗi cậu chủ, tất cả những nơi có thể tìm chúng tôi đều tìm cả rồi...” Cấp dưới dè dặt nói.
“Tôi biết rồi.” Tề Diên Khánh không nhịn được nói: “Liên lạc với ba mẹ cô ta cho tôi, phối hợp diễn một màn kịch, sau đó tung tin nói Hàm Thị chống đỡ không được bao lâu, đương gia Hàm Thị không chịu nổi gánh nặng muốn tự sát.”
Anh cũng không tin, đã liên quan đến an nguy cả ba mẹ và Hàm Thị rồi mà cô ta vẫn không xuất hiện.
Cấp dưới nhận được chỉ thị thì lập tức đi làm.
Không bao lâu sau Tần Chi vội vội vàng vàng đi đến văn phòng của Tề Diên Khánh, vừa thấy Tề Diên Khánh thì cúi đầu hơn chín mươi độ chào theo tiêu chuẩn.
“Tổng giám đốc Tề, cuối cùng ngài chịu gặp tôi rồi!” Tần Chi tỏ vẻ đau buồn: “Ngài xem, đứa bé kia đã chết, con của tôi cũng không biết đi nơi nào, ngài bỏ qua cho công ty Hàm Thị của chúng tôi được không? Tôi nhận được tin tức từ cấp dưới của ngài, ngài thật sự muốn...”
“Là anh ta không nói rõ ràng với bà hay là đầu óc bà trì độn?” Tề Diên Khánh không muốn để ý đến bà: “Biết cái gì gọi là diễn kịch không?”
Mắt Tần Chi sáng rực lên: “Ngài nói là, ngài muốn thả Hàm Thị của chúng tôi ra sao?”
“Tôi cũng không nói như vậy.” Tề Diên Khánh lành lạnh nói: “Một ngày chưa có tin tức của con gái bà, nhà họ Hàm các bà cũng đừng mong trở lại như trước kia. Chẳng qua tôi cũng lười để ý đến các người, là vùng dậy hay vẫn là suy yếu, tự các người xem mà làm đi.”
Ý chính là, anh không giúp đỡ, nhưng cũng sẽ không làm khó bọn họ sao?
Trên mặt Tần Chi lập tức nở nụ cười vui mừng: “Cảm ơn tổng giám đốc Tề, cảm ơn tổng giám đốc Tề!”
“Đừng cảm ơn tôi, bà nên suy nghĩ xem làm sao tìm con gái của bà trở về cho tôi.” Tề Diên Khánh nói: “Chắc rằng bà sẽ không quên, con gái của bà từng làm chuyện gì đối với tôi đâu nhỉ?”
Nụ cười trên mặt Tần Chi lập tức cứng đờ, thật lâu sau mới trả lời: “Dạ.”
Tình Yêu Có Độc
CHƯƠNG 20: KẾT TINH CỦA ANH VÀ CÔ
“Nếu như tìm được con gái bà, đừng tự quyết định làm gì với cô ta, lập tức mang cô ta đến gặp tôi, biết không?” Ngón tay Tề Diên Khánh lười biếng xoay bút, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bút.
“Biết rồi, biết rồi ạ!” Tần Chi vội vàng trả lời.
“Đi ra đi.” Tề Diên Khánh xua tay.
Chờ Tần Chi mang theo nụ cười nịnh nọt cẩn thận đóng cửa văn phòng lại, Tề Diên Khánh nhíu chặt mày lại.
Nhìn dáng vẻ của bà ta, chắc cũng không biết tung tích của Hàm Vũ Linh.
Chỉ là...
Là một người mẹ, dường như Tần Chi cũng không hề quan tâm đến tung tích và an nguy của Hàm Vũ Linh.
So với an nguy và tung tích của Hàm Vũ Linh, dường như công ty Hàm Thị quan trọng hơn nhiều.
Tề Diên Khánh cúi đầu bật cười, tự nhủ: “Hàm Vũ Linh, cô làm người thật quá thất bại?”
Ba không thương mẹ không yêu.
Hết lần này đến lần khác cô chỉ là một người phụ nữ chuyên làm chuyện xấu.
Không biết là nên cảm thấy cô đáng thương hay là đáng đời.
...
“Tổng giám đốc Tề...” Giọng nói dè dặt của Tần Chi từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Tề Diên Khánh nhíu chặt lông mày: “Nếu như không có tin tức của con gái bà thì cũng không cần gọi điện cho tôi.”
Nói xong thì lập tức cúp máy, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, nhưng không một chữ nào lọt vào mắt.
Rốt cuộc Hàm Vũ Linh này là tàn nhẫn quyết tâm giả vờ như không biết hay là thật sự bốc hơi khỏi trên đời này rồi?
Ngay cả ba mẹ và công ty nhà mình cũng không để ý?
Thấy chiêu này không dùng được, nhất định phải đổi chiêu khác.
Tề Diên Khánh ngẫm nghĩ, lại bấm số điện thoại của cấp dưới: “Tung tin tức ra cho tôi, nói bệnh tình con tôi rất nghiêm trọng, cần bác sĩ có năng lực hơn người đến điều trị.”
Cấp dưới đáp lời.
Tề Diên Khánh híp mắt cúp máy.
Anh cũng không tin, nhắc đến đứa bé mà cô vẫn có thể tàn nhẫn quyết tâm không xuất hiện.
Rõ ràng lúc trước vì đứa bé mà cô có thể làm tất cả mọi việc, thậm chí còn muốn giết anh.
Một người mẹ vĩ đại như vậy, nếu như nghe thấy tin tức con mình sắp không xong, làm sao có thể không xuất hiện đây?
Chắc chắn sẽ xuất hiện?
...
Nhưng Tề Diên Khánh đợi rất lâu rất lâu vẫn không đợi được bất kỳ tin tức nào của Hàm Vũ Linh.
Thật giống như trên đời vốn chưa từng có cô vậy.
Anh đã dùng hết tất cả các biện pháp, tung ra rất nhiều tin đồn, phái rất nhiều người, đều không thu hoạch được chút gì.
Lần đầu tiên Tề Diên Khánh cảm thấy chân tay luống cuống.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ nghe thấy tin Hàm Vũ Linh chưa từng xuất hiện, thì anh nhận điện thoại nhiều nhất vẫn là từ bệnh viện gọi đến, đều không ngoài việc nói về tình hình đứa bé không tốt, chỉ có rất ít lần nói bệnh tình của đứa bé ổn định hơn chút.
Bệnh tình của đứa bé cứ lặp đi lặp lại như vậy, cũng khiến trong lòng Tề Diên Khánh cảm thấy không yên.
Từ sau lần trước đến phòng phẫu thuật cùng đứa bé, anh vẫn chưa đi đến bệnh viện thăm bé.
Đột nhiên Tề Diên Khánh giật mình, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Hàm Vũ Linh, thậm chí còn không hoàn toàn tập trung sức lực vào công việc.
Người phụ nữ đáng chết này!
Bản thân cô ta biến mất thì thôi đi, vậy mà còn để lại đứa bé, còn cả chuyện như này vẫn luôn quấy nhiễu làm phiền khiến cho anh không được yên ổn.
Nếu như anh tìm được cô, xem anh trừng trị cô thế nào!
Tề Diên Khánh tắt máy tính, cầm chìa khóa xe ra khỏi văn phòng.
Nên đi thăm đứa bé kia thôi.
...
Phòng điều trị vô khuẩn, bệnh viện.
Tề Diên Khánh khử độc toàn thân, mặc quần áo vô khuẩn, trải qua nhiều lần khử độc, lúc này mới được phép tiến vào phòng bệnh.
Cơ thể nho nhỏ của đứa bé nằm trên giường bệnh, toàn thân trên dưới đều cắm ống dẫn, xung quanh có rất nhiều máy móc đang không ngừng hoạt động.
Cho dù là Tề Diên Khánh là người vô cảm, khi bước vào phòng bệnh nhìn thấy dáng vẻ đứa bé như vậy, vẫn có chút không đành lòng.
“Tổng giám đốc Tề, ngài đã đến.” Các bác sĩ điều dưỡng vây quanh bên cạnh đứa bé làm kiểm tra và ghi chép, nhìn thấy anh thì thi nhau cúi đầu chào hỏi.
Tề Diên Khánh xua xua tay, đến gần giường bệnh xem tình huống của con gái: “Sao rồi?”
“Tình trạng bệnh lặp đi lặp lại, thậm chí đôi khi hô hấp đột nhiên bị gián đoạn, vì vậy nhất định phải thở oxy...” Biểu cảm của bác sĩ không được tốt lắm: “Tim đập cũng rất yếu.”
“Cũng chỉ có thể luôn như này sao?” Tề Diên Khánh hỏi: “Nếu thật sự không được tôi muốn dẫn con bé ra nước ngoài điều trị.”
“Không được, tổng giám đốc Tề.” Bác sĩ nói: “Tình trạng của đứa bé không chịu được lặn lội đường xa, chỉ có thể đợi bệnh tình của bé ổn định một chút, khi ngài liên hệ được nơi có điều kiện điều trị tốt hơn thì chuyển bé đến nơi đó.”
Tề Diên Khánh nhíu chặt mày: “Tôi biết rồi, các ông ghi chép xong chưa? Tôi có thể ở một mình với con bé không?”
“Có thể, chỉ là không thể ở quá lâu.” Bác sĩ gật đầu, lập tức ra hiệu cho các điều dưỡng rồi rời khỏi phòng bệnh: “Đến lúc chúng tôi sẽ nhắc nhở ngài.”
Bác sĩ và các điều dưỡng nối đuôi nhau đi ra ngoài, phòng bệnh nhất thời càng yên tĩnh hơn, chỉ có âm thanh hoạt động của các máy móc và tiếng hít thở của bản thân Tề Diên Khánh.
Tề Diên Khánh hơi cúi người, tỉ mỉ quan sát đứa bé một chút.
Đứa bé đã cởi bỏ dáng vẻ dúm dó lúc mới ra đời, trở nên trắng nõn, ngũ quan cũng càng rõ ràng hơn.
Bề ngoài của đứa bé có mấy phần giống anh, cũng có mấy phần giống cô, hoàn toàn là kết tinh của hai người bọn họ.