Ngày xưa, xưa thật là xưa, có bốn cô tiểu thư trẻ luôn nép vào một bên ở mọi buổi khiêu vũ, dạ hội, tiệc tùng trong Lễ hội mùa tại London. Chờ đợi ngày này qua tháng nọ trên một hàng ghế, các cánh-hoa-dán-tường cuối cùng đã đi đến một cuộc thảo luận. Họ nhận ra rằng mặc dù họ cùng cạnh tranh một nhóm các quý ông, nhưng có nhiều điều đạt được khi kết bạn với nhau, hơn là xem như đối thủ. Và thậm chí còn hơn thế nữa, họ rất thích nhau. Họ quyết định cùng hợp tác để bắt những ông chồng, bắt đầu với người lớn nhất, Annabelle, xuống dần đến người nhỏ nhất, Daisy.
Annabelle không phải nghi ngờ gì, là cánh-hoa-dán-tường xinh đẹp nhất, nhưng nàng gần như không có một xu dính túi, đặt nàng vào tình thế bất lợi khủng khiếp. Mặc dù hầu hết các quý ông chưa vợ ở London hy vọng cưới một người vợ có khuôn mặt xinh đẹp, họ thường chọn người có món hồi môn đáng kể.
Evie có một sự quyến rũ lạ thường, với mái tóc đỏ rực như lửa và khá nhiều tàn nhang. Ai cũng biết là ngày nào đó, nàng sẽ được thừa kế gia sản từ cha nàng. Tuy nhiên, cha nàng chỉ là một cựu-võ-sĩ-tầm thường, sở hữu câu lạc bộ đánh bạc, và một lý lịch tai tiếng như thế là một chướng ngại vật khó khăn để một quý cô trẻ tuổi vượt qua. Tệ hơn thế, Evie bẽn lẽn kinh khủng và có tật nói lắp. Bất cứ người đàn ông nào cố gắng nói chuyện với nàng, sau này sẽ mô tả cuộc chạm trán đó là một cực hình.
Lillian và Daisy là hai chị em từ New York. Gia đình họ, nhà Bowmans, thì lạ lùng, tầm thường, giàu không thể tưởng,đã tạo nên gia sản với những công ty sản xuất xà phòng. Họ không có dòng dõi tốt, không biết cách cư xử, không người bảo trợ trong giới quý tộc. Lillian là một người bạn có tình cảm rất mãnh liệt, nhưng đồng thời rất cứng cỏi và cao ngạo. Và Daisy là một cô nàng mơ mộng, thường xuyên phiền muộn rằng cuộc sống thực tế chưa bao giờ thú vị bằng những quyển tiểu thuyết mà nàng đọc một cách ngấu nghiến.
Và những cánh-hoa-dán-tường từng người một lần lượt giúp đỡ lẫn nhau vượt qua những nguy hiểm ở xã hội London, và an ủi, ủng hộ lẫn nhau trong những mối nguy hiểm thật sự,đau khổ, và những phút giây hạnh phúc, mỗi người bọn họ đếu tìm được những ông chồng, và không còn ai nhắc đến họ là những cánh-hoa-dán-tường nữa rồi.
Trong mỗi mùa lễ hội,tuy thế, không thiếu những cánh-hoa-dán-tường mới. ( Sau đó, như bây giờ, luôn có những cô gái bị bỏ qua và lờ đi bởi những quý ông, những người thật sự nên được tìm hiểu nhiều hơn.)
Nhưng vào một ngày lễ Giáng Sinh khi Rafe Bowman,anh trai lớn của Lillian và Daisy, đến Anh quốc, thì cuộc sống của một cánh-hoa-dán-tường không còn có thể như trước nữa…
***
LONDON 1845
“Có tin chính thức rồi đây,” Lady Westcliff,đặt lá thư từ người anh trai xuống và nói đầy mãn nguyện. “ Rafe sẽ đến London chính xác là trong hai tuần nữa. Và trên con thuyền cao tốc là Cơn Lốc Xoáy , mình nghĩ là chạy hết tốc lực cho cuộc hôn nhân sắp đến của anh mình.”
Nàng liếc xuống nhìn Annabelle và Evie, cả hai đang ngồi trên sàn phòng khách, làm việc trên một vòng tròn to lớn bằng vải nhung đỏ. Họ đã tập trung tại ngồi nhà của Lillian tại London,Marsden Terrace, để uống trà buổi chiều và cùng trò chuyện. Ngay lúc đó thì Annabelle và Evie đang may một tấm thảm trang trí (tree skirt, nhưng em không biết phải gọi là cái gì >o<), hay đúng hơn là đang cố gắng cứu chữa công trình mà Lillian đã nổ lực tạo ra trước đó. Evie đang cắt một mảnh của dải ruy băng thêu kim tuyến được may lệch hẳn về một phía, trong khi Annabelle thì bận rộn cắt một góc mới của mảnh vải và ghim nó lại. Người duy nhất vắng mặt là cô em gái Daisy của Lillian, hiện đang sống ở Bristol với người chồng mới cưới. Anabelle mong muốn được gặp daisy và tìm hiểu xem cuộc sống hôn nhân có phù hợp với cô hay không. May mắn là tất cả sẽ ở cùng nhau sớm thôi, vào ngày lễ Giáng sinh tại Hampshire.
“ Cậu có nghĩ là anh cậu sẽ gặp khó khăn gì để thuyết phục Lady Natalie cưới anh ấy không?” Annabelle hỏi, cau mày khi cô bắt gặp một vệt bẩn lớn sẫm màu trên mảnh vải.
“ Ồ, Không có đâu,” Lillian hớn hở. “ Anh ấy đẹp trai này, quyến rũ này, và rất giàu. Lady Natalie còn có thể không vừa ý cái gì nữa chứ, ngoại trừ việc anh ấy là một người Mỹ?”
“Này, Daisy nói anh ta là tên phóng đảng. và vài phụ nữ trẻ có thể-”
“ Làm gì có chuyện đó!” Lillian kêu lên. “ Rafe không phải là tên phóng đãng. Ôi, anh ấy có ăn chơi trác táng ít nhiều gì đó, nhưng làm sao một người đàn ông máu đỏ không có chứ?”
Annabelle nhìn cô nghi ngờ. Mặc dù cô em Daisy của Lillian đại khái là một người lãng mạn và mơ mộng, cô có một cái nhìn thực tế rõ ràng làm cho những xét đoán của cô khá đáng để tin cậy. Nếu Daisy đã nói người anh trai lớn là kẽ phóng đãng,thì phải có những bằng chứng đáng tin để hỗ trợ lời xác nhận đó.
“ Anh ta có uống rượu và đánh bạc không?” Annabelle hỏi Lillian.
Cau mày thận trọng. “ Tùy dịp.”
“ Anh ta có cư xử thô lỗ hay không thích hợp không?”
“Anh ấy là Bowman. Chúng mình không biết khá hơn đâu.”
“Anh ta có theo đuổi phụ nữ?”
“ Đương nhiên.”
“Anh ta có từng chung thủy với một phụ nữ? Anh ta có từng yêu chưa?”
Lillian nhăn mặt nhìn cô. “ Cái đó mình không thấy.”
Annabelle nhướng mày nhìn Evie. “ Cậu nghĩ sao, Evie?”
“ Phóng đãng,” câu trả lời ngắn gọn.
“Ồ, được rồi,” Lillian càu nhàu. “ Mình cho là anh ấy phóng đãng. Nhưng chuyện đó sẽ không gây trở ngại cho việc tìm hiểu Lady Natalie của anh ấy đâu. Một vài phụ nữ thích kẽ phóng đãng đấy nhé. Nhìn Evie kìa.”
Evie tiếp tục bền bỉ cắt ngang qua dải ruy băng thêu kim tuyến, môi nàng cong lên một nụ cười. “Mình không th-thích tất cả những kẻ phóng đãng,” nàng nói, ánh mắt tập trung vào công việc. “Chỉ một.”
Evie, người dịu dàng và ăn nói nhỏ nhẹ nhất trong tất cả bọn họ, không giống chút nào với người nắm bắt được trái tim của Lord St.Vincent khét tiếng mà không phải nghi ngờ gì, là một tên phóng đãng. Mặc dù Evie, với đôi mắt xanh biếc to tròn và mái tóc đỏ rực rỡ, sở hữu một vẻ đẹp hiếm có và lạ thường, cô bẽn lẽn quá mức chịu đựng. Và còn bị nói lắp. Nhưng Evie cũng tồn tại một sức mạnh tiềm ẩn và tinh thần dũng cảm có vẻ như đã quyến rũ chồng cô hoàn toàn.
“ Và tên cựu-phóng-đãng-một-thời đó rõ ràng là tôn sùng cậu vượt qua mọi lí lẽ,” Annabelle nói.Cô dừng lại, quan sát Evie một cách chăm chú trước khi nhẹ nhàng hỏi, “ St. Vincent có vui về đứa trẻ không, bạn thân yêu?”
“Ôi, có chứ, anh ấy-.” Evie đột nhiên ngừng lại và tròn mắt nhìn Annabelle ngạc nhiên. “ Làm sao cậu biết?”
Annabelle nhe răng cười “ Mình chú ý thấy những chiếc áo mới của cậu đều có những nếp gấp ở cả trước và sau để có thể giấu được khi cơ thể câu to ra. Bị tố giác ngay tức thì đấy, cưng à.”
“Cậu đang mang thai?” Lillian hỏi, ré lên một tiếng reo tinh nghịch vui sướng. Cô phóng mình ra khỏi ghế và sụp xuống cạnh Evie, giơ hai cánh tay ôm lấy cô. “ Thật là một tin tuyệt vời ! Cậu thấy thế nào hả? Có buồn nôn chưa?”
“Chỉ khi mình thấy những việc cậu đã làm với tấm thảm trang trí,” Evie nói, cười lớn trước sự hồ hởi của bạn.
Đôi khi thật khó để nhớ rằng Lillian là vợ một bá tước. bản chất tự nhiên không gò bó của cô tuyệt đối không hề nhạt bớt bởi địa vị nổi bật mới trong xã hội.
“ Ôi, cậu không nên ngồi dưới sàn,” Lillian kêu lên. “ Đây, đưa mình cây kéo, và mình sẽ xử lý cái vật phải gió này-”
“ Không,” Evie và Annabelle đồng thanh nói.
“Lillian yêu thương,” Annabelle kiên quyết tiếp tục, “ Cậu không được đến gần bất kỳ nơi nào gần chiếc tấm thảm trang trí này. Những thứ mà cậu làm với kim và chỉ có thể xem là một hành vi của tội ác đó.”
“Mình đã cố gắng,” Lillian phản đối với nụ cười méo xệch, ngồi lại lên gót chân. “ Mình bắt đầu với ý định tốt đấy chứ, nhưng sau đó mình thấy mệt mỏi khi cứ phải làm những mũi khâu nhỏ, và mình bắt đầu nhanh tay lên. Nhưng chúng ta phải có một tấm thảm trang trí, một cái thật to. Bằng không thì sẽ không có gì để hứng các giọt sáp chảy xuống khi những cây nến trên cây được thắp lên.”
“Cậu vui lòng nói chi mình nghe vết bẩn này từ đâu vậy?” Annabelle chỉ vào vết bẩn sậm màu xấu xí trên miếng vải nhung.
Nụ cười của Lillian trở nên bẽn lẽn. “ Mình nghĩ chúng ta có thể sắp xếp chỗ đó xuống phía sau. Mình làm đổ một ly rượu lên nó.”
“ Cậu uống rượu khi đang khâu vá hả?” Annabelle hỏi,ngẫm nghĩ điều đó giải thích khá nhiều.
“ Mình nghĩ nó sẽ giúp mình thư giản. Khâu vá làm mình căng thẳng.”
Annabelle nhìn cô cười trêu chọc. “ Tại sao?”
“ Nó làm mình nhớ đến tất cả những lần mẹ mình sẽ đứng lên khi mình đang thêu. Và bất cứ khi nào mình làm lỗi, mẹ khẽ đốt ngón tay mình với một cây thước.” Lillian nhe răng cười khẩn khoản, nhưng lần này sự vui vẻ không hiện lên trong đôi mắt nâu sống động. “ Mình là một đứa trẻ kinh khủng.”
“ Cậu là một đứa trẻ đáng yêu, mình chắc chắn.” Annabelle nói dịu dàng.
Cô chưa bao giờ chắc chắn làm thế nào mà Lillian và Daisy Bowman đã trở nên rất tốt đẹp,đều được giáo dục tốt. Thomas và Mercedes Bowman bằng cách nào đó đã áp dụng những yêu cầu, khắt khe,và lạnh nhạt, cũng khá thành công.Ba năm trước, nhà Bowmans đã mang hai cô con gái đến London sau khi khám phá ra thậm chí với số tài sản kếch sù, họ cũng không thể khiến bất cứ người nào thuộc tầng lớp trên ở New York cưới con gái họ. Thông qua sự kết hợp của làm việc chăm chỉ, may mắn và nhẫn tâm cần thiết, Thomas Bowman đã thiết lập được hệ thống công ty xà phòng lớn nhất và phát triển nhanh nhất trên thế giới. Bây giờ thì xà phòng đã được số đông chấp nhận, xưởng chế tạo nhà Bowmans ở New York và Bristol gần như không thể cung ứng đủ nhu cầu. Tuy thế,cần phải có nhiều thứ hơn tiền, để có được một chỗ đứng trong xã hội ở New York. Những nữ thừa kế với dòng dõi tầm thường, như Lillian và Daisy, không phải luôn được những người đàn ông có địa vị thèm khát, họ cũng muốncó hôn nhân cao cấp hơn. Vì thế, London, nơi có hàng đống những quý tộc nghéo khó, là vùng đất săn tìm màu mỡ cho những người Mỹ mới phất. Với Lillian,trớ trêu thay, nhà Bowmans đã đạt được đỉnh điểm cao nhất bằng việc kết hôn với Marcus, Lors Westcliff. Không ai có thể tin rằng vị bá tước dè dặt và đầy quyền lực lại cưới một cô gái bướng bỉnh như Lillian. Nhưng Westcliff đã nhìn thấy bên dưới vẻ ngoài cứng cỏi đó là một trái tim yếu đuối và yêu thương mãnh liệt mà cô cố gắng che giấu.
“ Mình là một đứa nghịch ngợm,” Lillian thẳng thắn, “ và Rafe cũng vậy.Những người anh khác của mình, Ransom và Rhys thì cư xử tốt hơn một chút, mặc dù cũng chẳng có gì nhiều để nói. Và Daisy cũng góp phần trong việc gây ra rắc rối của mình, nhưng hầu hết thời gian, nó toàn mơ mộng và sống trong những quyển sách.”
“Lillian,” Annabelle hỏi, cẩn thận kéo dài dải ruy- băng, “ tại sao anh của cậu lại đồng ý gặp gỡ Lady Natalie và nhà Blandfords? Anh ấy có thật sự sẵn sàng để kết hôn? Anh ấy cần tiền hay là anh ta muốn làm vừa lòng cha cậu?”
“ Mình không chắc,” Lillian nói. “ Mình không nghĩ là vì tiền. Rafe làm ra một gia sản với việc đầu tư ở Wall Street,một vài việc cũng không được hợp pháp lắm. Mình đoán là anh ấy cuối cùng đã mệt mỏi với việc đối đầu với cha. Hoặc có thể…” Nàng ngập ngừng,lo lắng hiện ra trên mặt.
“ Có thể?” Evie thắc mắc nhẹ nhàng.
“Well, Rafe có vẻ ngoài vô tư, nhưng anh ấy chưa bao giờ là một người hạnh phúc thật sự. Mẹ và cha đều cư xử tệ với anh ấy. Với tất cả chúng mình, thật sự. Họ không bao giờ cho chúng mình chơi với những người mà họ nghĩ là thấp kém hơn chúng mình. Và họ cho là tất cả mọi người đều thấp kém hơn. Cặp sinh đôi có lẫn nhau, và dĩ nhiên Daisy và mình luôn ở cùng nhau. Nhưng Rafe luôn một mình. Cha muốn anh ấy thành một cậu bé có đầu óc nghiêm khắc, nên Rafe bị cách ly với những đứa trẻ khác. Rafe không bao giờ được cho phép làm bất cứ điều gì cha cho là vô tích sự.”
“ Nên cuối cùng anh ấy nổi loạn,” Annabelle nói.
Lillian cười nhạt. “ Ồ, đúng thế.” Sự vui vẻ của cô phai dần. “ Nhưng giờ thì mình tự hỏi… chuyện gì xảy ra cho một chàng trai trẻ mệt mỏi với sự đứng đắn, nhưng đồng thời cũng chán ghét việc nổi loạn? Điều gì còn lại sau đó chứ?”
“ Tất nhiên là chúng ta sẽ tìm ra.”
“Mình muốn anh ấy được hạnh phúc, “ Lillian nói. “ Để tìm một ai đó mà anh có thể quan tâm đến.”
Evie nhìn họ suy tư. “ Có ai đã thật sự gặp Lady Natalie chưa? Chúng ta có biết bâ-bất cứ điều gì về tính cách của cô ấy không?”
“Mình chưa gặp,” Lillian thừa nhận, “ nhưng cô ấy có một danh tiếng tuyệt vời. Cô ta là cô gái được bảo vệ rất tốt, đã ra mắt xã hội vào năm ngoái và khá được săn đuổi sau đó. Mình nghe là cô ấy rất đáng yêu và có giáo dục cực kỳ.” Cô dừng lại và thừ mặt ra. “ Rafe sẽ sợ cô ấy đến chết mất. Chỉ có Chúa mới biết được tại sao nhà Blandfords lại ủng hộ việc kết hôn. Chắc hẳn là họ cần tiền. Cha sẽ trả bất cứ giá nào để bơm nhiều hơn nữa dòng máu xanh vào trong gia đình.”
“ Mình ước gì mình có thể nói chuyện với a-ai đó có quen biết với cô ấy,” Evie nghĩ trầm ngâm. “ Một ai đó có thể cho anh cậu ý kiến, cho anh ấy một chút gợi ý về những điều cô ta thích, loại hoa cô ta y-yêu, đại khái những vấn đề đó.”
“ Cô ấy có một người đồng hành,” Lillian nhiệt tình. “ Một người chị em họ nghèo khó tên là Hannah- gì đó. Mình tự hỏi chúng ta có nên mời cô ấy đến uống trà trước khi Rafe gặp Lady Natalie không?”
“ Mình nghĩ đó là ý kiến tuyệt vời,” Annabelle kêu lên. “ Nếu cô ấy biết dù chỉ một chút về lady Natalie, nó có thể giúp cho tình thế của Rafe vô cùng.”
“ĐÚNG, CHÁU PHẢI ĐI,” Lord Blanford nói dứt khoát.
Hannah đứng trước ông ta ở phòng khách nhà Blandford tại Mayfair. Đó là một trong những ngôi nhà cũ và nhỏ hơn trong khu vực dân cư thời trang, ẩn mình trong một vùng đất nhỏ gần Hyde Park ở hướng tây. Gồm có một quảng trường xinh đẹp và những con đường rộng rãi, Mayfair là nhà của những gia đình quý tộc đặc quyền. Nhưng trong thập kỷ qua, đã có một sự phát triển mới trong khu vực, những biệt thự khổng lồ và các ngôi nhà cao chót vót kiểu Gothic trồi lên ở phía Bắc, nơi tầng lớp mới phất xây dựng nên,
“ Làm bất cứ gì cháu có thể,” Blandford tiếp tục, “ để giúp tạo điều kiện thuận lợi cho con gái ta Ngài Bowman.”
Hannah chăm chú nhìn ông không thể tin được. Lord Blandford đã luôn là một người đàn ông có nhận thức sâu sắc và tinh tế. Nàng gần như không tin được rằng chú ấy muốn Natalie, đứa con duy nhất của ông, kết hôn với con trai một nhà công nghiệm Mỹ thô lỗ. Natalie xinh đẹp, tao nhã, và chín chắn vượt xa nàng đến cả 20 năm. Em ấy có thể có bất kỳ người đàn ông nào em ấy chọn.
“ Thưa bác,” Hannah thận trọng nói, “ Cháu không bao giờ mơ đến việc thắc mắc quyết định của bác, nhưng-”
“ Nhưng cháu muốn biết có phải ta mất trí phải không?” Ông ta hỏi, bật cười khi nàng gật đầu.
Ông chỉ vào chiếc ghế bọc nhung ở một bên lò sưởi. “ Ngồi xuống đi, cháu yêu thương.”
Họ thường không có cơ hội trò chuyện riêng. Nhưng Lady Blandford và Natalie đang đi thăm một người họ hàng bị ốm, và quyết định rằng Hannah vẫn sẽ ở lại London để chuẩn bị quần áo và những vật dụng riêng tư cho Natalie vào kỳ nghỉ sắp đến ở Hampshire.
Nhìn vào gương mặt thân thiện và thông minh của người luôn rộng lượng với nàng, Hannah hỏi, “ Cháu có thể nói thẳng không, thưa Bác?”
Đôi mắt ông nheo lại. “ Ta chưa bao giờ biết cháu nói cách khác, Hannah.”
“Vậng, thế thì… cháu cho chú xem lời mời của Lady Westclift đến uống trà như để xã giao, nhưng cháu không định sẽ nhận lời.”
“ Tại sao không?”
“ Bởi vì lí do duy nhất họ muốn khi mời cháu đến là để tìm kiếm thông tin về Natalie, và cũng muốn gây ấn tượng cho cháu về những ưu điểm giả định về Ngài Bowman. Và thưa Bác, rõ ràng là anh trai của Lady Westclift không hề đủ tốt để dành cho Natalie.”
“ Có vẻ là anh ta đã thử và bị kết tội rồi đấy,” Lord Blandford nhẹ nhàng. “ Có phải cháu hơi trầm trọng đối với người Mỹ không, Hannah?”
“Không phải vì hắn ta là người Mỹ,” Hannah phản đối. “ Hoặc ít nhất, không phải lỗi của hắn ta. Nhưng văn hóa, giá trị của hắn ta,sở thích của ông ta hoàn toàn khác biệt với một người như Natalie. Em ấy không bao giờ có thể hạnh phúc với hắn.”
“Sở thích?” Blandford nhướng mày lên hỏi.
“ Vâng, tiền và quyền lực. Và cho dù hắn ta có là người quan trọng ở New York, hắn không hề có địa vị gì ở đây. Natalie không quen với việc đó. Thật là sự kết hợp vụng về.”
“Cháu đúng, dĩ nhiên rồi.” Blandford ngạc nhiên trước những điều nàng nói. Ông ngồi lại vào ghê,đan các ngón tay vào nhau. Blanford là một người đàn ông dễ chịu, có khuôn mặt thanh thản, đầu ông to và ra dáng,phần da hói ôm chặt lấy đầu ông và trải dài thoải mái hơn ở những nếp gấp quanh mắt, má và cằm. Khung người thực tế của cơ thể ông cao thẳng và gầy gò, dường như tạo hóa đã quên đan vào những khối cơ cần thiết để nâng đỡ bộ xương ông.
“ Đây là một sự kết hợp vụng về trong một vài cái nhìn,” Blandford tiếp tục. “ Nhưng nó có thể bảo vệ các thế hệ tương lai của gia đình. Cháu yêu, cháu gần như là con gái của ta, nên ta sẽ nói thẳng. Ta không có con trai để thừa kế tước hiệu sau ta, và ta sẽ không để Natalie và Lady Blandford đầy rẫy những nghi ngại về vị Lord Blandford tiếp theo. Họ phải được chu cấp. Trong sự tiếc nuối sâu sắc, ta sẽ không thể để lại một khoản thu nhập thỏa đáng cho họ, cũng như hầu hết tiền bạc và đất đai của nhà Blandford được truyền lại.”
“ Nhưng có những quý ông Anh quốc sẽ rất vui lòng được kết hôn với Natalie. Lord Travers chẳng hạn. Ngài ấy và Natalie chia sẽ một mối quan hệ tuyệt vời, và ngài ấy rất hào phóng trong chi tiêu-”
“ Chấp nhận được,” Blandford lặng lẽ chỉnh lại. “ Không phải hào phóng. Và không có gì bằng những thứ Bowman đang có lúc này, không tính đến tài sản thừa kế trong tương lai.”
Hannah thật sự hoang mang, Trong suốt những năm nàng biết Lord Blandford, ông chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài mối quan tâm nào đến việc giàu có. Nó không xảy ra giữa những người đàn ông ở địa vị của ông,những người coi khinh việc thảo luận về tài chính như giai cấp tư sản và thấp xa dưới họ. Chuyện gì đã thúc đẩy những lo lắng về tiện bạc?
Đọc được suy nghĩ của nàng, Blandford mỉm cười rầu rĩ. “ Ah, Hannah. Làm sao ta có thề giải thích rõ ràng đây? Thế giới đang chuyển động quá nhanh cho những người đàn ông như ta, nhiều cách thức mới để làm mọi thứ. Trước khi ta có thể điều chỉnh với cách các sự vật thay đổi, nó lại thay đổi lần nữa. Người ta nói là không còn lâu trước khi tuyến đường dài sẽ che phủ mọi cánh đồng cỏ xanh mượt ở Anh. Tất cả công chúng sẽ có xà phòng, thức ăn đóng hộp và quần áo may sẵn, và khoảng cách giữa họ và chúng ta sẽ phát triển thu hẹp lại.”
Hannah lắng nghe chăm chú, nhận thức rằng nàng,với sự thiếu hụt gia sản và dòng dõi tầm thường, nằm ngay vạch giữa đẳng cấp của Blandford và “ công chúng”
“ Điều đó tệ lắm sao, thưa bác?”
“Không hoàn toàn,” Blandford trả lời sau một lúc lâu ngập ngừng. Mặc dù ta thật sự tiếc là dòng dõi và địa vị cao quý trở nên không còn nhiều ý nghĩa. Tương lai chống lại chúng ta, và nó thuộc về những kẽ trèo cao như nhà Bowmans. Và với những người như Lord Westcliff, sẵn sàng hy sinh những gì cần thiết để theo kịp với nó.”
Bá tước của WestCliff là em rễ của Raphael Bowman. Ngày ấy được cho là một dòng dõi tram anh bậc nhất, với dòng máu còn xanh hơn cả Nữ Hoàng. Và ngài ấy được biết đến như là người tan tiến, về cả chính trị lẫn kinh tế. Trong số rất nhiều khoản đầu tư, Westcliff đã thu hoạch được cả gia tài từ việc phát triển công nghiệp xe lửa, và người ta nói ngài ấy có sự thích thú hăm hở trong những vấn đề thương mại. Trong khi hầu hết những người quý tộc vẫn bằng lòng với khoản thu hoạch lợi nhuận từ những truyền thống xa xưa, duy trì tá điền thuê những vùng đất riêng tư.
“ Vậy là Bác mong muốn có mối quan hệ với Lord WestCliff, cũng như nhà Bowmans,” Hannh nói.
“ Dĩ nhiên. Nó sẽ đặt con gái ta vào vị trí độc đáo, kết hôn một người mỵ giàu có và có em rễ như là Westcliss. Là vợ của một Bowman, nó sẽ ngồi tại nơi thấp nhất ở cuối bàn… nhưng đó sẽ là bạn của Westcliff, và cũng là một sự đền bù không nhỏ.”
“ Cháu hiểu rồi,” nàng trầm ngâm.
“ Nhưng cháu không đồng ý?”
Không. Hannah còn lâu mới bị thuyết phục rằng Natalie yêu thương của nàng sẽ phải làm điều gì đó với một kẻ thô lỗ dáng vẻ bệnh hoạn như một người chồng, đơn giản chỉ để có Lord WestCliff làm em rễ. Tuy nhiên, nàng chắc chắn không định công kích với ý kiến của Lord Blandford. Ít nhất là không nói to ra.
“ Cháu chiều theo sự sáng suốt của Bác, thưa bác. Tuy nhiên, cháu thật sự hi vọng rằng sự thuận lợi cũng như bất lợi của cuộc hôn nhân này sẽ tự chúng lộ ra.”
Một nụ cười trầm lắng từ ngài Blandford.” Cháu thật là một nhà ngoại giao. Cháu có một cái đầu thông minh, cháu yêu. Chắc chắn là hơn hẳn cần thiết cho một phụ nữ trẻ. Tốt hơn là nên đẹp và trống rỗng như con gái ta, hơn là đơn điệu và khéo léo.”
Hannah không phản công, mặc dù nàng có thể tranh cãi về cả hai điểm. Thứ nhất, em họ Natalie của nàng là cái gì khác chứ không rỗng tuếch. Tuy nhiên, Natalie biết rằng tốt hơn so với phô trương trí thông minh, đó không phải là phẩm chất thu hút những người cầu hôn. Và Hannah không tự đánh giá bản thân mình là đơn điệu. Nàng có mái tóc nâu và đôi mắt xanh lá cây, một nụ cười đáng yêu và vóc dáng tao nhã. Nếu Hannah có lợi thế với những bộ quần áo đẹp và trang điểm, nàng nghĩ nàng có thể được cho là rất quyến rũ. Đó là trong mắt tất cả những người quan sát.
“ Đến uống trà tại Marsden Terrace đi,” Lord Blandford mỉm cười với nàng. “ Gieo những hạt giống lãng mạn. Cuộc hôn nhân phải xảy ra. Và như một nhà thơ tài giỏi nói ‘The world must be peopled’.”
Ông liếc nhìn nàng đầy ý nghĩa. “ Sau khi chúng ta giải quyết được việc hôn nhân của Natalie, cháu sẽ không nghi ngờ là tìm được người cầu hôn của chính mình. Ta có sự nghi ngờ về cháu và Mr. Clark, cháu biết đó.”
Hannah cảm thấy một màu đỏ đang hiện lên gương mặt nàng. Trong nhiều năm qua, nàng đã đảm nhận một vài nhiệm vụ bí mật nho nhỏ cho Samuel Clark, một người bạn thân và họ hàng xa của Lord Blandford. Và Hannah ấp ủ những hy vọng riêng tư về việc có một người cầu hôn quyến rũ, có mái tóc vàng và mảnh khảnh, không quá già so với nàng. Nhưng có lẽ những mơ ước của nàng không riêng tư như nàng đã nghĩ.
“ Cháu chắc là cháu không hiểu ý của bác, thưa bác.”
“Ta chắc là cháu hiểu,” ông nói và cười khoái trá. “ Tất cả đều tốt, cháu yêu. Đầu tiên chúng ta hảy đảm bảo tương lai ổn thỏa cho Natalie. Và sau đó sẽ đến lượt cháu.”
Hannah mỉm cười với ông, giấu kín những suy nghĩ. Nhưng trong thâm tâm nàng biết định nghĩa về “ tương lai thỏa đáng” cho Natalie không phải giống với bác nàng. Natalie xứng đáng có một người đàn ông biết yêu thương, đầy trách nhiệm,đáng tin cậy làm chồng. Và nếu Rafe Bowman là người đó, anh ta sẽ phải chứng minh được điều đó.