Bất quá, Chu Niệm lại là một kẻ khác thường, đánh thức hắn vào buổi sớm so với việc thúc giục hắn là hoàn toàn không sai biệt lắm.
Buổi sáng sớm có một tiết học, đó là toán cao đẳng, đối với sinh viên khoa tự nhiên là một môn học trọng điểm, nếu treo sẽ không tốt, vì vậy, tất cả mọi người đều nâng tinh thần đến mức cao nhất.
Sáng sớm, các bạn học cùng phòng trong ký túc xá sau khi khi rời giường, sẽ gọi Chu Niệm một lần, Chu Niệm hừ một tiếng, nói “ngủ tiếp một lát sẽ dậy” sau dó liền dùng chăn đắp từ đầu đên mông, mọi người sau khi vệ sinh cá nhân xong, chuẩn bị tập sách đầy đủ, liếc mắt một cái, cũng đã muốn hơn 7h30, Chu niệm ở trên giường vẫn như cũ không có động tĩnh.
Một phòng ngủ có bốn người ở, giường trên giường dười đều có một cái ngăn tủ, ở chung phòng đều là bạn học cùng lớp từ lúc đến ngày đầu tiên, mọi người nói chuyện cả đêm, cũng đã quen biết nhau, sau đó lại trải qua hơn nửa tháng huấn luyện quân sự, tình nghĩa càng thêm gắn bó.
Bất quá, ban đầu, mọi người đều cùng nhau thức dậy lúc sáng sớm, sau đó, vừa chạy bộ vừa nói tiếng Anh, hảo hảo ăn điểm tâm, nhưng kế hoạch này duy trì đuợc môt ngày liền từ bỏ, bởi vì do một Chu Niệm thích ngủ cản trở, vì thế, phòng ngủ lão đại Lâm Dật cùng lão nhị Tào Vũ Kiệt đựoc phân phó đi ra ngoài sớm. làm một học sinh tôt, Hoàng Thao rời giường đúng giờ, Chu Niệm sẽ chờ Hoàng Thao sau khi rời đi thì có thể tỉnh táo hơn.
Hoàng Thao xem Chu Niệm không có cách, đeo túi trên lưng, quay lại gọi Chu Niệm một lần, Chu Niệm lần này không hề động tĩnh, xem thật sự không được, giật đi cái chăn trên người hắn, đem chiếc khăn đã thấm nước lau mặt hắn.
Chu Niệm buổi sáng rời giường tâm tình đặc biệt nặng, sắc mặt bị buộc phải tỉnh càng không tôt, Hoàng Thao thấy hắn tỉnh, khẩu khí dài ra, mắng – “Nhìn xem, bảy giờ bốn mươi, nếu không nhanh lên, lão tử hôm nay chưa kịp ăn sáng thì đã phải lên lớp rồi! Chu Niệm, đứng lên nhanh lên, không đợi cậu, tớ đi đây!”
Hoàng Thao cũng không nhìn xem gương mặt Chu Niệm có bao nhiêu tối, nhảy xuống giường, bỏ chạy ra ngoài, cửa bị hắn đẩy kêu phanh một tiếng. Chu Niệm ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, trên mặt biểu hiện bảy giờ bốn mươi mốt phút, hắn đem đồng hồ báo thức lại nhìn kỹ, rõ ràng vặn bảy giờ bán, như thế nào lại không kêu, mơ mơ màng màng nhìn một lát, nghĩ là tối hôm qua hắn đã quên vặn. Đồng hồ báo thức đặt trên mặt đất đã muốn đến bảy giờ bốn mươi ba, Chu Niệm nhìn đi nhìn lại kim giây, trong phòng rất im lặng, nhưng trên hành lang bên ngoài có tiếng bước chân chạy tới, hắn mới nhớ hôm nay là ngày thứ hai, là buổi học toán đầu tiên,
A! Bị muộn rồi!
Đầu óc Chu Niệm lập tức thanh tỉnh, theo trên giường trở mình xuống dười, đem quần áo trên ghế rất nhanh mặc vào, lại chạy đến phòng tắm ở ban công tắm rửa, đánh răng thật nhanh, sau đó đem mặt rửa sạch, từ trong WC đi ra, cầm lấy đồng hồ trên bàn học, đã muốn bảy giờ năm mươi bốn, Chu Niệm chỉ kịp cầm lên di động, tập sách số học, cái gì khác cũng không có lấy, lao nhanh ra phòng, cánh cửa ở phía sau vang lên một tiếng “phanh”.
Cửa ở ký túc xá nam sinh luôn dễ dàng bị làm hư, mà đây chính là một cái nguyên nhân không nhỏ.
Ăn không kịp bữa sáng, hướng phòng học chạy thật nhanh, chạy một đoạn đường hắn mới phát hiện, phòng học nằm ở đâu?Chu Niệm vừa nhanh gọi điện thoại cho Lâm Dật, vừa hướng phòng dạy học hỏi.
Tòa B phòng 201, thời điểm xông lên cầu thang, vừa lúc nghe được tiếng chuông vang lên, xác nhận được phòng 201 liền tiến lên, chạy tới cửa, trong phòng học đã muốn ngồi đầy người, mắt trông thấy Hoàng Thao đang đứng ở bên trái hướng hắn ngoắc, hắn không kịp nhìn xung quanh liền xoay người chạy đi, không nghĩ tới chạy một cái liền đụng phải người đang muốn đứng lên hướng bục giảng đi đến.
Đối phương thân thể rất gầy yếu, thiếu chút nữa bị Chu Niệm đụng té xuống đất, may mắn Chu Niệm động tác nhanh, đem anh kéo lại, nhưng lại giữ quá chặt mà phản tác dụng, kết quả chính là đem đối phương bán ôm vào trong lòng. Vốn là một tình huống khẩn cấp, nhưng lại xảy ra ở phòng học lớn như vậy, hơn một trăm người đều nhìn thấy, bên dưới vốn đang ríu ra ríu rít tiếng nói, lại bị tiếng vang này làm cho chấm dứt, nhất thời tất cả đều im lặng, mà lúc này, Chu Niệm đáng lí phải thả đối phương ra, nhanh tìm một vị trí ngồi xuống, nhưng hắn lại tiếp tục ôm đối phương, chần chừ một lúc mới buông tay. Người đụng người thật vô tình, thêm nữa đối phương lại cúi đầu, so với hắn thấp hơn một nửa, thậm chí Chu Niệm không có nhìn thấy mặt đối phương, nhưng là, cánh tay kia khi chạm vào, hắn liền sinh ra một loại cảm giác thật kỳ diệu, loại cảm giác này không thể nói rõ, mông mông lung lung, giống như nhịp tim đập đều thay đổi, hoặc là môi trường xung quanh hắn đều biến hóa, dù sao, tại giờ khắc này, hắn cảm thấy được chính mình đã thay đổi, giống như vướng vào ma trận, hắn cảm nhận được một loại cảm giác không nói nên lời.
Hắn ngửi được mùi tóc thơm ngát của đối phương, hẳn là mùi dầu gội. Là mùi vị bạc hà thật bình thường, loại mùi này Lâm Dật cũng có dùng, chính là, so với Lâm Dật, mùi vị này ở trên tóc của đối phưong cho hắn một loại cảm giác, giống như có cái gì nện thùng thùng vào trong lòng hắn. Thời gian như dừng lại, Chu Niệm cảm thấy thế giới đột nhiên im lặng, mà từ bàn tay đang cầm cánh tay đối phương có thể cảm nhận được làn da nhẵn nhụi cùng độ ấm có thể mãi trường tồn…
“Đến giờ học rồi!” – Thanh âm ôn nhuận đem Chu Niệm tỉnh lại, lúc này Chu Niệm mới nhanh chóng phản ứng, lập tức buống đối phương ra.
Thời gian cũng không có đình trệ, hết thảy đều là ảo giác của Chu Niệm, giọng nói chuyện của các bạn học truyền đến, mà nguyên lai, người bị hắn bán ôm đã muốn thối lui từng bước. Chu Niệm phát hiện chính mình vừa rồi thất thố, trên gương mặt xuất hiện một tia đỏ ửng, đối người vừa bị hắn ôm nói:
“Thực xin lỗi, vừa rồi không cố ý”
“Không có gì” – đối phương thanh âm ôn nhuận êm tai, tựa như nước suối nóng ấm ngày hè, làm cho người ta thoải mái, anh ngẩng đầu lên, hướng Chu Niệm lộ ra nụ cười nhợt nhạt – ” Nhanh tìm chỗ ngồi tốt, lần sau đến sớm một chút, không cần phải vội vàng lỗ mãng.”
Chu Niệm nhìn diện mạo đối phương, cảm thấy được trong đầu biến thành tương hồ, làm cho hắn có điểm mơ hồ : khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da thực trắng, đeo mắt kính, nụ cười thực ấm áp. Chu Niệm có chút hoảng hốt ngồi vào vị trí mà Hoàng Thao giữ cho hắn, cảm thấy được chính mình có thể vẫn chưa tỉnh ngủ, hoặc là bị trúng tà, hắn cảm thấy được bản thân có chút kỳ quái.
“Uy, cậu không sao chứ! Cậu mỗi ngày phải ngủ bao lâu, còn chưa tỉnh ngủ? Nghĩ xem, trư cũng không có ngủ như cậu!” – Hoàng Thao đối Chu Niệm cằn nhằn không ngừng. Lâm Dật cùng Tào Vũ Kiệt ngồi ở hàng ghế đầu quay lại xem Chu Niệm vài lần, không có phát hiện vấn đề gì liền quay đầu đi.
“Đừng nghĩ xem nghĩ xem nghĩ xem nữa, nghe phiền!” – Chu Niệm bĩu môi, đem sách để lên trên bàn.
Nhìn đến bộ dáng đối phương thực non nớt, dáng người cũng không cao, Chu Niệm nguyên còn tưởng rằng hắn đụng phải sinh viên cùng học, nhìn đối phương đang đi lên bục giảng, cầm lấy phấn viết lên bảng đen tên họ, hòm thư liên hệ, sau đó thấy anh xoay người tự giới thiệu, Chu Niệm mới biết được, anh chính là thầy giáo dạy toán của bọn họ.
Không riêng gì Chu Niệm, hầu hết mọi người trong phòng học thực sự bị giật mình, nhìn thấy một nam sinh có khuôn mặt búp bê, làn da trắng nõn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, tât cả mọi người đều nghĩ đó là sinh viên cùng học, vừa rồi nói chuyện cũng không có kiêng nể gì, hiện tại mới biết, đối phương là thầy giáo, điều này làm cho số người giật mình không nhỏ, phía dưới khe khẽ nói nhỏ, người thầy giáo có khuôn mặt búp bê này rốt cuộc bao nhiêu tuổi.
“Thầy, Sở Mộ tên này rất cổ phong a~”
Không nghĩ tới vị nữ sinh ngồi ở hàng thứ nhất trực tiếp cùng thầy giáo nói giỡn. Mà Sở Mộ cũng không để ý, chỉ quay lại mỉm cười yếu ớt, bắt đầu nói về kế hoạch cho học kỳ này, sau đó làm danh sách sinh viên học tập, nói về vấn đề giao bài tập. Lời ít mà ý nhiều nói xong, anh bắt đầu chính thức giảng bài, chính là dùng phấn viết lên bảng đen. Một tuần có vài ngày lên lớp, bất quá, buổi học đầu tiên, những giáo sư khác đều nói một chút chuyện phiếm, phi thường thoải mái, mọi người đều nghĩ buổi học đầu tiên này cũng như thế, nhưng không nghĩ đến, người thầy này lại trực tiếp đi vào giảng bài, thật đúng là làm cho người khác không quen.
Hơn nữa, hiên tại, mỗi khi lên lớp, giáo sư thường dùng photoshop, có rất ít người dùng phấn viết, bất quá, tiết học toán, Sở Mộ đều dùng phấn để viết, mọi người nghe giảng bài càng hiểu thêm một ít, thật sự là một người thầy giáo rất có trách nhiệm.