Trong gian phòng nhỏ u tĩnh cách đó không xa, tiếng nước chảy bắn tung tóe như vậy khác biệt xa với tiếng thác nước cuồng loạn đổ ầm ầm, tiếng nước kia nhỏ bé yếu ớt giống như giọt mưa nhỏ mềm nhẹ rơi xuống đất.
Ánh chiều tà tịch dương chiếu một chút vào không gian căn nhà gỗ với tiếng nước cùng khí trời hơi ẩm, bên trong bồn nước tắm bằng gỗ chính là một vị cô nương kiều diễm đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong làn nước vây quanh.
Giây lát sau nàng rốt cục đứng dậy, một mái tóc đen xõa xuống thân hình trắng noãn của nàng. Nàng cúi đầu vén mái tóc lên rồi để tóc tinh tế xõa sau lưng.
Khí trời đầy hơi nước, thân hình nàng trắng noãn tinh tế nhưng vẫn rất cân xứng, cánh tay tuy rằng non mịn nhưng khổ công trường kỳ luyện kiếm mà sinh ra đầy sẹo – nàng là Nhâm Phóng Ưu, một cô nương không sống vì chính mình.
“Trại chủ, trại chủ! Có việc lớn chẳng lành..”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô, cùng với thanh âm lực lớn gõ vào cửa gỗ, có thể thấy được người tới lòng nóng như lửa đốt.
Sớm nói qua có chuyện gì đều chờ nàng trở lại trong trại đã, nhà gỗ nhỏ này là nơi nàng duy nhất có thể thả lỏng, bất quá thời gian để nhấp chén trà nhỏ đều chờ không được sao?!
“Chờ!” Khuôn mặt Nhâm Phóng Ưu đang cười chợt biến đổi, thanh âm trả lời người bên ngoài tuy rằng thanh thúy, nhưng cũng tràn ngập lực đạo.
“Vâng.” Người đứng ngoài vừa nãy gõ cửa nắm chặt tay căng thẳng, buông tay xuống, chỉ dám đợi ở cạnh cửa.
Nhâm Phóng Ưu thở dài, nhanh chóng lau nước đọng lại trên người, cầm lấy tấm vải màu trắng dài đặt ở cây treo, thuần thục quấn quanh vài vòng ở trước ngực, che lấp dáng người ban đầu linh lung đầy gợi cảm, sau khi tăng thêm độ dày ngực xong nàng rất nhanh mặc vào y phục nam tính màu sam (xanh lục đậm) bên ngoài, tiếp theo hai tay hướng sau đầu, bó lại mái tóc dài vẫn ẩm ướt.
Động tác liên tiếp nhanh chóng đầy tự nhiên, như là sớm đã làm trăm ngàn lần nhưng nàng vẫn không có thả lỏng, cẩn thận đứng trước gương đồng xem trái phải có đoan trang không, vì muốn làm chính mình dấu diếm không lộ ra dù chỉ chút ít bộ dáng cô nương.
Nơi này là Hắc trại, nàng tuy rằng là Hắc trại chủ, nhưng cũng không có thể lấy bộ dáng chân thật đi gặp người khác.
Mọi người đều biết nàng là một cô nương, nhưng lại không có người hy vọng nhìn thấy bộ dáng cô nương của nàng.
Thế đạo như vậy, tình huống nơi này chứa không dưới một nữ nhân. Nhưng nàng lại vẫn mạnh nhất trong tất cả mọi người ở đây.
Nàng có kiếm thuật mạnh nhất, phản ứng nhanh nhất, trọng yếu nhất là nàng có chỗ dựa lợi hại nhất, chính là tiền trại chủ Nhâm Thiên – đó là lão cha của nàng, một nam nhân nàng không biết nên tôn trọng hay là nên phỉ nhổ.
Hắn thân là cha của nàng nhưng cũng bức điên mẹ ruột của nàng, thậm chí làm cho mẹ nàng nhảy xuống vực tự sát.
Mấy năm đó hắn bắt không ít nữ nhân lên núi làm áp trại phu nhân, chính là tưởng có kẻ nối dõi tông đường cho mình, bất đắc dĩ tất cả sinh ra đều là cô nương, mọi người khi trưởng thành đều chọn rồi gả cho nam nhân trong trại.
Mà nàng sở dĩ bất đồng là vì nàng từ nhỏ đã yêu thích luyện võ, lĩnh ngộ nhanh, sự chịu đựng cao, rất nhiều nam tử trưởng thành không thể chịu khổ, nàng tất cả đều chịu qua. Cũng bởi vậy làm cho Nhâm Thiên kính trọng vài phần, chuyên tâm bồi dưỡng nàng thành tài.
Nàng trở thành người được cả sơn trại chọn tiếp nhận ví trí đứng đầu, điều này cũng làm cho nàng ở trong trại không hề có lấy cơ hội nào thể hiện bộ dáng nữ nhân.
Nàng không oán, bởi vì điều này là nàng muốn.
“Trại chủ……” Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm thúc giục, nhưng vào lúc này Nhâm Phóng Ưu cũng một phen đẩy cửa gỗ ra, mắt tức giận nhìn chằm chằm đại hán trước mắt so với nàng cao hơn một cái đầu.
“Chuyện gì cho ngươi giống cái cô nương oang oác kêu như gà vịt thế?” Nhâm Phóng Ưu thô lỗ mở miệng, đã ở Hắc trại hơn mười năm nên nàng sớm thành thói quen không đem chính mình xem như là cô nương.
“Nhị hổ bị quan binh bắt!” Đại hán vội vàng mở miệng.“Chúng ta phái một nhóm người đi Chiết Giang đón đầu một thương đoàn, ở trên đường gặp được quan binh, kẻ thì tử kẻ thì bị thương, kẻ nào trốn trở về đều chỉ còn nửa cái mạng!”
Nhâm Phóng Ưu biến sắc.
“Vừa đi vừa nói chuyện.” Nhâm Phóng Ưu vội vã nghe qua hiểu biết toàn bộ tình huống, vận khinh công thả người bay đến phía trước, đại hán cũng chạy nhanh đề khí đuổi theo. Bất quá giây lát, hai người liền vội chạy tới đại sảnh, trong đại sảnh đã tụ tập không ít người muốn biết tình huống đến tột cùng như thế nào.
“Sao lại thế này?” Nhâm Phóng Ưu ở đại sảnh ngồi xuống ghế chủ trại, tuy rằng cái đầu nhỏ nhưng anh khí mười phần, rất có khí thế, nhìn chằm chằm thủ hạ bị thương, sắc mặt ngưng trọng.
Kẻ bị thương kín người mặt trắng bệch, muốn nói lại nhất thời nói không nên lời, người bên ngoài vội vàng thay hắn phát ra tiếng.
“Có kẻ nói cái tên ‘Đinh Thuần’ đã xuất hiện, công phu có một không hai, mọi người bị đánh cho hoa rơi nước chảy, tử tử, thương thương, nhị hổ vì bảo hộ huynh đệ, nên ở lại cản phía sau đã bị bắt.” Người bên ngoài chuyền đạt tin tức vừa rồi nghe được.
Nghe xong, Nhâm Phóng Ưu sắc mặt càng trầm, ánh mắt chợt lóe sáng, nhớ tới đại danh lừng lẫy này trong giới lục lâm.
Đinh Thuần – thiên hạ đệ nhất thần bộ nhân nghĩa, không lệ thuộc đơn vị nào, chuyên môn đối phó những kẻ làm quan phủ đau đầu, chỉ cần bị nhắm tới thì khó thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Mà kẻ khó chơi này đang nhắm tới Hắc trại sao?
“Nhị hổ đang ở đâu?” Nhâm Phóng Ưu lo lắng bắt tay vào giải quyết an nguy của thủ hạ. “Biết bị giam ở đâu không?”
“Nghe nói bị Đinh Thuần áp giải hướng Hàng Châu, tính giao Từ tri phủ xử lý. Trại chủ…… Chúng ta phải cứu hắn ra.” Mọi người đều là huynh đệ tốt đồng cam cộng khổ với nhau, hắn nóng vội thay nhị hổ chờ lệnh.
“Cứu thì nhất định phải cứu.” Nhâm Phóng Ưu đáp ứng, thần thái có khí phách trời sinh, như đã sớm có thói quen chỉ huy ra lệnh, không vì thân là nữ nhi mà giảm nửa phần uy nghiêm.
“Ai đi cứu?” Nam nhân luôn luôn đứng một bên đại sảnh đột nhiên phát ra tiếng, thân hình cao lớn đi lên phía trước từng bước một.
Nhâm Phóng Ưu đem ánh mắt nhìn hướng Trình Giá – nhị trại chủ Hắc trại, cũng là kẻ đầu tiên tỏ vẻ không đồng ý cho nàng cầm đầu, nàng xem ra hắn vẫn còn bất mãn lắm.
“Ta sẽ đi thăm dò thực hư chuyện này.” Nhâm Phóng Ưu muốn biết rõ ràng nguyên nhân Đinh Thuần đến Giang Nam tột cùng gây nên chuyện này là gì.
Phát sinh việc này tâm trí cùng tinh thần mọi người không yên, Nhâm Phóng Ưu theo công đạo giải quyết sự vụ trong trại, mắt lạnh nhạt đi tuần tra một vòng rồi quyết định khởi hành tức khắc.
Đơn giản chuẩn bị một bọc hành lý, Nhâm Phóng Ưu rời Hắc trại, trước tiên hướng đến Hàng Châu mà đi. Nàng phải nghĩ biện pháp tóm được Đinh Thuần, khi nhị hổ còn chưa bị đưa quan phủ xử lý nghiêm khắc thì cứu hắn ra.
Bởi vì thời gian cấp bách, nàng chỉ có thể chọn đi đường nhỏ, mà đi đường hẹp quanh co chỉ vì có thể rút ngắn một ít thời gian.
Sau vài ngày chạy trên đường núi thì rốt cục cũng ra đến đường lớn, nàng bỏ lương khô ra định tiếp sức cũng cho chính mình nghỉ ngơi chút ít -
Đó là thanh âm gì?
Đột nhiên, nàng dừng lại động tác ăn, ngưng thần yên lặng nghe, mơ hồ nghe được có người đang kêu cứu.
“Đáng chết, ngay cả bữa cơm cũng chưa có thể ăn cho ngon miệng.” Nhâm Phóng Ưu buông lương khô khỏi tay còn chẳng nhặt lên, liền chạy đến hướng truyền đến tiếng kinh hô.
Bất quá vài bước nhảy đã nàng đã tiến vào trong rừng cây, chỉ thấy phía trước có mấy nam nhân ngăn một vị cô nương đang kinh hoảng lại, nàng từ xa đã thấy biểu tình đáng khinh kia, chỉ biết bọn họ chính là đang đùa giỡn cô gái vô tội không hề có năng lực phản kháng.
“Liền cùng ông cháu ta trở về, chúng ta sẽ ‘Chiếu cố’ ngươi thật tốt.” Trong đó một người nam nhân vẻ mặt tà ác cười, cầm lấy tay của cô nương này.
“Buông, các vị đại gia xin hãy tự trọng……” Cô nương muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng lực cô nương yếu ớt đánh không lại đại nam nhân, nước mắt nhanh chảy ra thành dòng.
“Nếu bọn họ hiểu được tự trọng, sẽ không làm ra chuyện dọa người khác như vậy.” Nhâm Phóng Ưu thả người nhảy tới, đứng ở trước mắt mọi người khi họ còn chưa kịp định thần lại, nàng dĩ nhiên che trước mặt vị cô nương kia.
“Công, công tử……” Cô nương phía sau trên mặt có vui có lo, vui là rốt cục có người đưa tay cứu giúp, lo là…… Công tử này thân mình gầy gò, nghĩ điều này thực không hay nhưng so với nàng còn tinh tế hơn, thân cũng chỉ cao hơn cô một ít……
Như vậy “Hắn” có thể cứu được cô sao?
“Ngươi ăn no không có chuyện gì làm à? Nhàn đến nỗi muốn nhúng tay quản việc người khác!” Gã nam nhân chẳng bất an, hừ lạnh một tiếng, nhìn Nhâm Phóng Ưu đứng chỉ cao đến bả vai hắn, coi thường không đem nàng để vào mắt.
Nhâm Phóng Ưu sớm thành thói quen chẳng quan tâm thái độ người khác xem thường nàng, thần sắc lạnh hơn, đem cô nương che chở ở sau người, biết ngoài mình ra không có người cứu được nàng.
“Thức thời thì biến đi mau, ta không muốn ô uế thanh kiếm này của ta.” Ánh mắt Nhâm Phóng Ưu bắn ra tia tức giận.
“Ha ha ha……” Nam nhân phát ra tiếng cười cuồng ngạo, nghe uy hiếp của nàng xong cũng không thèm nghĩ đến nó. “Ngươi, tên tiểu tử này, sữa cũng không biết đã uống đủ không, dám uy hiếp bổn đại gia ta đây?”
“Ý của ngươi là ngươi không muốn sống nữa?” Nhâm Phóng Ưu nâng khóe miệng lên chút rồi rút ra trường kiếm đeo sau lưng, chậm rãi đem kiếm tuốt khỏi vỏ nhưng lập tức chỉ thẳng tới trước ngực nam nhân kia.
“Ngươi thật biết đùa? Đừng bị thương chính mình a, xem thân thể ngươi da mịn thịt mềm, nếu cha con ta có đoạn tay áo chi phích (đồng tính) thì ngươi xem ra cũng cực kỳ hợp khẩu vị nha.” Nam nhân cười lạnh vài tiếng, vẫn không đem cảnh cáo của nàng coi là thật.
Nhâm Phóng Ưu mặt mày chưa biến chuyển, thậm chí đôi mắt đẹp không có nửa phần cảm xúc, trên mặt tràn đầy trầm tĩnh, liễu kiếm (thanh kiếm sắc mỏng) cầm trong tay vẫn giữ trên cao. Vài giây không động đậy như một vẫn tĩnh lặng, nàng tạo thời cơ muốn chặn đứng miệng những kẻ này.
Mấy nam nhân này còn tưởng rằng bọn họ hù dọa nàng thành công, trên miệng cười dâm đãng càng thêm mở rộng, trong đó một người thậm chí đưa tay định chạm đến hai gò má nàng tuy là giả dạng nam nhi nhưng so với cô nương càng non mịn hơn.
Nhâm Phóng Ưu bên môi nhếch cười nhẹ.
Xem ra bọn chúng thực đem nàng trở thành một tay trói gà không chặt, bọn ngu ngốc chỉ biết cậy mạnh.
Nàng vẫn luôn bất động, ngay khi cái tay kia cách mặt nàng không đến một thước thì kiếm theo cổ tay vừa chuyển động trên không trung tạo ra đường cong hoàn mỹ.
Nam nhân kia còn không có lấy lại tinh thần, bàn tay liền đột nhiên đau xót -
“A……” Nam nhân muốn trêu ghẹo chưa chạm vào Nhâm Phóng Ưu đã kinh ngạc phát hiện chính mình trong chớp mắt bị chặt đứt hai ngón tay, mà hắn thậm chí còn không thấy rõ ràng chuyện gì đã xảy ra!
Nhìn nam nhân trước luôn tỏ vẻ kiêu ngạo giờ tru tréo phát ra tiếng kêu như heo bị giết, cầm bàn tay đứng tại chỗ kêu rống thảm thiết; Nhâm Phóng Ưu gợi lên tiếng cười nhợt nhạt.
“Cái kiếm này – là La Nhận kiếm chém sắt như chém bùn. Bình thường mềm mại giống như cành liễu, không có lực sát thương gì, nhưng chỉ cần vận chút lực liền có thể trở thành vũ khí lúc giết người nhanh gần như vô hình khó nhìn ra được. Tay ngươi bị chặt đứt như vậy đã coi như là ngươi vẫn gặp may chán.” Khuôn mặt Nhâm Phóng Ưu vốn thanh tú, vào lúc này xem ra lại làm cho người ta có chút sợ.
“Mọi người cùng tiến lên!” Nam nhân đau đến sắc mặt trắng bệch, thét to kêu mọi người liên thủ công kích.
Mấy nam nhân đều rút kiếm, chuẩn bị đồng loạt tiến lên, nhất thời mấy ánh kiếm lóng lánh ở trong rừng xem ra rất dọa người.
“A……” Cô nương phía sau Nhâm Phóng Ưu theo bản năng phát ra tiếng thét chói tai, ở quanh cánh rừng trống trải vang lên, mà cùng với tiếng thét chói tai của cô thì vài thanh kiếm thẳng hướng Nhâm Phóng Ưu đâm tới.
Nhâm Phóng Ưu ung dung, đem La Nhận kiếm cầm thật chặt, không đem những người này để vào mắt.
Vài mũi kiếm sáng lóe tới gần, khi Nhâm Phóng Ưu đang định ra tay đột nhiên nàng nhíu mày lại, phát hiện một cỗ nội lực hùng hậu đang hướng gần tới nàng.
Khi mới cảm giác có người hăng hái tiếp cận, kiếm của nàng đang chuẩn bị ám sát đám nam nhân kia, nháy mắt ở trước mắt nàng đám người đã bị đá bay ra ngoài, họ không cùng một phương hướng đầu đập phải cây đại thụ, bị đập cho thất điên bát đảo, nhất thời quay cuồng đầu óc.
Nhâm Phóng Ưu sửng sốt khó tin được, đơn giản là vì người vừa tới thân thủ mạnh mẽ, khinh công kinh người, mới nhận thấy được hơi thở hắn đã tự nhiên xuất hiện trước mặt, thậm chí trong giây lát nhẹ nhàng dẹp bỏ “Chướng ngại” trước mặt nàng.
Không thể tin được chẳng buồn mệt chi, một đám nam nhân vẫn bất khuất mà hướng tới chỗ người đó vừa xuất hiện chợt đã “Trống rỗng”, lại thành một trận khua đao múa kiếm chém lung tung.
“Lại đây đánh đường hoàng coi?” Thanh âm người vừa tới trầm thấp, ẩn ẩn còn có thể nghe ra một chút ý cười, như là đang nhạo báng những người này không biết tự lượng sức mình.
Nhâm Phóng Ưu thấy bóng dáng kẻ ra tay cứu giúp người, nhìn ra thân hình nam nhân cao cao tráng kiện, có bờ vai rộng lớn, mặc hắc bào (áo choàng đen) đơn giản lại thuận tiện, không giống như một công tử nhã nhặn, mà chính là người luyện công phu có võ thuật. Hơn nữa thanh kiếm trên lưng có vỏ ngoài xem ra không hề mới mà rất có lịch sử, hẳn là một bảo kiếm.
Người nọ không có ý nguyện rút kiếm, bất quá dựa vào công phu quyền cước đã dễ dàng nhanh chóng ra đòn. Bọn người có ý đồ gây rối không đến hai ba chiêu, vũ khí trong tay đều đơn giản bị đánh rớt, không khỏi hô cha gọi mẹ.
Biết gặp được cao thủ, mấy nam nhân không dám ở lại lâu, đỡ đồng bọn bị trọng thương lập tức vắt chân lên cổ chạy mất.
“Ha ha, biết phải đi là tốt rồi, da thịt đỡ phải chịu đau.” Đinh Thuần nhìn vài kẻ này nhanh như chớp lủi đi, không có định đuổi theo. Dù sao ngoài rừng còn có viện binh đóng trại, mấy người kia không chạy thoát được đâu.
Tay hắn phủi phủi y phục, ung dung trở lại đây rồi kinh ngạc đón nhận một đôi mắt tức giận.
Đinh Thuần hơi hơi sửng sốt, tuy rằng nói làm ơn không cầu báo đáp, hắn không mong muốn nhìn vẻ mặt nhận ơn huệ mà cảm động đến rơi nước mắt, nhưng không nghĩ tới sẽ đón nhận một đôi mắt hầm hầm tức giận.
“Tiểu huynh đệ……” Đinh Thuần chợt lặng đi, không riêng vì trước mắt vị thiếu niên trên mặt phẫn nộ, còn bởi vì mặt mày thiếu niên thanh tú, không cẩn thận làm cho người ta kinh ngạc.
“Là ai muốn ngươi xen vào việc của người khác?” Ngữ khí Nhâm Phóng Ưu không tốt mở miệng. Đầu tiên là trừng mắt nhìn hắn sau liếc mắt một cái, cổ tay vừa chuyển động, lưu loát thu hồi kiếm trong tay, hừ lạnh một tiếng, đi đến phía trước.
Đinh Thuần kiến thức rộng rãi, nhưng ít khi có việc gì có thể làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng phản ứng của vị thiếu niên trước mắt xác thực làm cho hắn cảm thấy ngoài ý nghĩ.
“Tiểu huynh đệ……” Đinh Thuần trong lòng có chứa nhiều điều khó hiểu, đang nghĩ muốn đuổi kịp hỏi người này; thì cô nương phía sau – người “Chân chính” được giải cứu, ôn nhu đa tình, sắc mặt hồng hào mở miệng -
“Đa tạ đại hiệp cứu giúp.” Cô nương cúi cúi người, đối với tráng sĩ rút đao…… Ách, tung quyền tương trợ rất có cảm tình tốt.
Lời này vừa nói ra, người dừng lại không chỉ có Đinh Thuần, Nhâm Phóng Ưu cũng quay đầu.
“Đại hiệp?” Trong giọng nói của Nhâm Phóng Ưu có nghi hoặc, còn có khiêu khích. “Cảm tình của cô nương thấy ta chỉ là ‘Công tử’ một tên trói gà không chặt, còn hắn chính là ‘Đại hiệp’ hành hiệp trượng nghĩa?”
Tuy rằng nàng không đọc sách nhiều lắm, nhưng hàm nghĩa hai chữ này đại biểu cho gì thì nàng thật sự rõ ràng hiểu.
“Ách…… Muội không phải có ý tứ này……” Cô nương bị hỏi như vậy sắc mặt càng thêm xấu hổ.
Nhìn phản ứng của cô nương kia, Nhâm Phóng Ưu thu lại mắt lại nhìn Đinh Thuần một cái cho rõ rõ ràng ràng – nếu không bởi vì hắn nhúng tay, nàng sẽ bị xem thường sao? Tên nhiều chuyện!
Tiếp thu sát khí rõ ràng cùng…… Tỏ ý muốn phỉ nhổ kia, Đinh Thuần lại sửng sốt, tiếp theo giơ mặt lên thản nhiên cười.
“Tiểu huynh đệ……” Đinh Thuần lại mở miệng, còn không kịp nói cái gì. Thanh âm lạnh lùng liền truyền đến.
“Ngươi bảo ai là tiểu huynh đệ?” Câu nói của Nhâm Phóng Ưu như gáo nước lạnh hắt vào hắn. “Đừng thân thiện đắc chí mà nghĩ chúng ta đã gặp mặt qua.”
“Vậy ngươi cũng không cần phẫn uất tức hận như là chúng ta có cừu oán a.” Đinh Thuần đuổi theo, muốn biết rõ ràng chính mình làm cái gì khiến cho tiểu huynh đệ trước mắt bụng tức đến bốc hỏa.
“Chúng ta có cừu oán.” Nhâm Phóng Ưu dừng cước bộ, đôi mắt giận dữ đón nhận hắn miệng tươi cười sang sảng. Nàng chợt ngẩn ra, nhanh dấu đi một tia cảm xúc hỗn loạn hắn khơi lên.
“Khi nào vậy?” Đinh Thuần tò mò đưa tay ra, cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ so với hắn chỉ cao hơn bả vai hắn một chút, mặt mày đoan trang đẹp xinh, tuy mặc một thân áo vải thô màu sam đậm, nhưng xem ra rất có vài phần khí chất anh dũng.
“Hiện tại.” Nhâm Phóng Ưu mắt sáng ngời mị hoặc, xem xét kỹ nam nhân trước mắt.
Hắn vẫn luôn mang theo nụ cười – rất hòa thuận, theo cái kiểu thật khách khí.
Nhưng không biết tại sao, nàng chính là cảm thấy hắn cười rộ lên thực cuồng vọng.
Đinh Thuần buông tay, vẻ mặt vô tội.
“Ta làm cái gì?” Môi bạc của hắn khẽ nhúc nhích. “Ta thấy ngươi bị vài tên ỷ thế hiếp người bao vây xung quanh, hơn nữa bọn họ đồng thời giơ kiếm hướng đến ngươi, ta lo lắng ngươi bởi vậy mà sẽ bị thương……”
Hắn nói chưa hết lời, đột nhiên trước mắt chợt lóe ánh sáng từ lưỡi kiếm, La Nhận kiếm nắm ở trong tay Nhâm Phóng Ưu đang chỉ thẳng tới yết hầu của hắn.
“Thân thủ thật nhanh.” Đinh Thuần thật tình khích lệ khen ngợi, con ngươi đen tỏa ra càng đậm hứng thú.
Bất quá công phu trong nháy mắt của vị thiếu niên này, có thể rút kiếm từ bên hông lại có khí lực làm thanh kiếm mỏng manh vun vút sắc bén mạnh mẽ, có thể thấy được nội lực rất cao.
“Hiện tại, ta biết ngươi vì sao tức giận.” Đinh Thuần đưa tay vuốt cằm, biết chính mình nhiều chuyện. “Ngươi có năng lực có thể bảo hộ chính mình.” Chỉ vì hắn ra tay cứu giúp, làm cho thiếu niên anh hùng này không có đất dụng võ.
Nhâm Phóng Ưu hừ lạnh một tiếng, nam nhân này cũng không đến nỗi không biết, chỉ là kẻ thích xen vào việc của người khác thôi.
Nàng vừa thu lại thanh kiếm, lướt qua người hắn muốn đi khỏi đây. Nàng còn phải chạy đi, không nhàn nhã cùng hắn nói chuyện dông dài.
Đinh Thuần gặp thiếu niên có vóc dáng nho nhỏ, nhưng tính tình thật ra không nhỏ, biết chính mình làm hỏng cơ hội thiếu niên làm anh hùng rồi, trong lòng có chút áy náy, liền lại đuổi theo.
“Tiểu huynh đệ……” Đinh Thuần mới mở miệng, đương nhiên lại bị nàng trừng mắt nhìn, liếc hắn một cái.
“Nếu như ngươi nói xong thì đừng luyên thuyên nữa.” Nhâm Phóng Ưu hoài nghi kẻ này có phải bị điếc hay không?
“Ra khỏi nhà thì ai cũng là bằng hữu, nên mới giúp đỡ nhau chút thôi, ta thừa nhận vừa rồi là ta không đúng, chỉ là việc xảy ra đột nhiên, không kịp phản ứng, thỉnh ‘Đại hiệp’ không lấy đó làm phiền lòng.” Đinh Thuần chắp tay, không quên “Nịnh hót” một chút.
Ánh mắt Nhâm Phóng Ưu hiện lên chút đăm chiêu, đôi mắt hồ nghi xem xét liếc hắn một cái.
Nam nhân trước mắt thân thủ hảo (tốt), thể trạng hảo, thậm chí ngay cả hời hợt cũng hảo, nhưng…… Hắn sẽ không có hứng thú “Phi thường” với mình khi đang cải trang đi?
Ngay khi nghĩ đến điều này, nàng lập tức ra tay khóa thẳng cổ họng nam nhân này.
Đinh Thuần cả người kinh ngạc, xuất phát từ trực giác thân hình hắn co rụt lại về phía sau, tránh đi đòn công kích sắc bén của nàng. Chẳng qua nàng cũng không định buông tha hắn ngay, liên tục ra tay, chiêu nào chiêu nấy đều là chiêu thức trí mạng.
Mấy chiêu này không vì lấy tính mạng của hắn mà là vì rửa nhục, bởi hắn vừa mới xem thường sĩ diện của nàng. Nàng muốn cho hắn nhìn cho rõ nàng, Nhâm Phóng Ưu này cũng không phải chỉ có công phu mèo quào mà thôi.
Đinh Thuần mới thối lui, ai ngờ chưởng lực sắc bén lại tấn công, như cuồng ưng vọt tới. Hắn nâng tay nghênh chiến, hai cùng ra nắm đấm đánh vào nhau, đem chưởng lực đẩy hướng ra một bên khác, kình phong cuồn cuộn nổi lên lẫm lẫm, Đinh Thuần lập tức phát hiện nội lực của vị thiếu niên này bất phàm, đôi mắt phát ra ánh nhìn tán thưởng.
“Tiểu huynh đệ, hảo thân thủ!” Đinh Thuần bên đỡ bên lui, tuy rằng thế công của vị thiếu niên dồn dập, nhưng hắn không nhanh không chậm đỡ lại thành thạo.
Hắn thong dong, Nhâm Phóng Ưu thấy trong mắt, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Nàng tuy là nữ giới nhưng công phu của nàng ở Hắc trại cũng là số một số hai, không người nào có thể đấu ngang bằng. Bất quá, nam nhân trước mắt này khi nghênh chiến với nàng lại có vẻ thập phần thoải mái, võ công không kém nàng.
Dù sao chính mình ra tay đều chỉ vì muốn ngăn trở hắn tiếp tục lại dùng cái loại…… ánh mắt quá mức nhiệt tình xem xét nàng, nàng đơn giản đánh gần đến mới thôi, phút chốc thu tay lại.
Thế công kích như khi đại bàng giơ móng vuốt, rồi đột nhiên giải hóa đi lực đạo đang có, thu tay lại trong nháy mắt không cần tốn nhiều sức, cực động chuyển thành cực tĩnh, chuyển động tạo gió làm cho lá rụng tung bay.
“Chậc chậc chậc, thu đòn phóng đòn tự nhiên, có thể thủ có thể công…… Tiểu huynh đệ, thật sự là nước biển không thể đo lường, người không thể chỉ xem qua tướng mạo a.” Đinh Thuần nâng nhẹ cánh môi, trong miệng chậc chậc có thanh, ánh mắt không dấu tán thưởng nàng.
Đối với người khác khen ngợi, Nhâm Phóng Ưu sớm thành thói quen, chỉ khi hắn không tìm lời tán gẫu rồi hừ lạnh một tiếng, mà không cho là đúng, lại lần nữa xoay người rời khỏi.
“Ai da, tiểu huynh đệ, thiên hạ to lớn, chúng ta hữu duyên mới gặp nhau, không lưu lại danh tính sao?” Đinh Thuần đuổi theo bước chân của nàng, không hề đường đột ngăn lại đường nàng đi, chỉ là đi theo bên cạnh nàng.
Nhâm Phóng Ưu liếc mắt trừng hắn một cái, cảm thấy hắn thật sự quá đủ phiền, nàng một câu không nói, đề khí liền hướng phía trước bay đi. Mà Đinh Thuần cũng không phải cực nhanh chóng để tâm, bất quá mới chậm hơn cách nàng một thước hắn lập tức liền đuổi kịp tốc độ của nàng.
Nhâm Phóng Ưu vừa nhíu mày, lại bởi vì hắn có thể dễ dàng đuổi kịp nàng mà kinh ngạc, khinh công của nàng thật giỏi, mà hắn cùng vận khinh công nhưng mặt không hồng thở không gấp, còn không ngừng ở bên tai nàng lải nhải -
“Tiểu huynh đệ, ngươi võ công hảo, nội lực cao, là người tốt mới……” Đinh Thuần cước bộ dừng ở nhánh cây phía trước hắn, dễ dàng theo kịp nàng.
“Đừng đến phiền ta.” Nhâm Phóng Ưu phản ứng, vừa nói vừa tăng tốc phi đến phía trước.
“Tiểu huynh đệ, phiền ngươi tạm thời dừng chân lại, chúng ta nói chuyện chút đi?” Đinh Thuần tuy rằng mặt không đỏ khí không suyễn, nhưng cứ như vậy nói luôn sẽ không rõ.
“Đừng dông dài.” Nhâm Phóng Ưu bắt đầu cảm thấy không đủ kiên nhẫn.
“Tiểu huynh đệ……” Đinh Thuần còn muốn mở miệng, Nhâm Phóng Ưu rốt cục chịu đủ.
“Ngươi có phiền hay không?!” Nàng bỗng dưng thu bước, ngừng lại tốc độ phi nước đại đứng ở trên ngọn cây, cơ hồ trong nháy mắt cùng lúc đó Đinh Thuần đã dừng lại trên một ngọn cây khác.
“Chỉ cần trả lời ta một vấn đề, ta sẽ không phiền ngươi.” Đinh Thuần ung dung, thái độ thoải mái như là đang trên đường ngăn đón người đi vậy, chuyện lầm việc người khác thành của mình hình như hắn thường xuyên làm.
“Vậy nói mau!” Thanh âm Nhâm Phóng Ưu thanh thúy trong trẻo, mang theo ngữ điệu phẫn nộ, ở đường mòn trong rừng rậm truyền đi gần đó. Một đôi mắt đen tức giận đến bốc hỏa vì nàng chưa từng gặp qua tên nào dai dẳng khó chịu như vậy.
Đinh Thuần xem mắt nàng liếc hắn một cái, tuy rằng trước mắt là một thiếu niên, nhưng hai má trắng nõn cùng ngũ quan mảnh khảnh này đã có vài phần không hợp nhau, cảm thấy chút quỷ dị.
Chẳng qua chuyện này không phải hắn hiện tại nên chú ý đến, hắn còn chuyện chính sự nói cùng vị thiếu niên này.
“Gần đây đạo phỉ Giang Nam đang làm loạn, lại trộm cắp, lại cướp bóc, vì nguyên nhân này mà triều đình cũng muốn sứt đầu mẻ trán, nhu cầu cấp bách cần người giống tiểu huynh đệ có thân thủ mạnh mẽ như vậy, làm việc giúp triều đình, giúp dân chúng có cuộc sống yên ổn……” Đinh Thuần từ từ nói ra lý do theo đuổi không bỏ.
Ngay từ đầu hắn ra tay vì thiếu niên cần viện trợ, sau đó đuổi theo thiếu niên là vì cảm thấy chính mình xen vào việc của người khác, làm cho thiếu niên ở trước mặt cô nương không có cơ hội thể hiện uy phong, muốn tỏ vẻ xin lỗi. Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn là vì tâm tư ái mộ tài năng, muốn thay triều đình giữ lại một người có bản lĩnh, có năng lực giúp đỡ.
Buổi nói chuyện của hắn rốt cục khiến cho Nhâm Phóng Ưu chú ý, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn xuất hiện cảm xúc tức giận, còn thêm nghi hoặc, hơn nữa có một tia khó hiểu, thậm chí còn mang theo hoài nghi.
“Ngươi…… Là người của quan phủ?” Nàng hơi hơi nâng mày, mắt mở to nhìn đi nhìn lại nam nhân trước mắt một thân mặc hắc bào.
Hắn chưa mặc quan phục, trên người là quần áo nhẹ đơn giản thuận tiện, tươi cười sang sảng, thái độ tự tin; có chút không giống với trong ấn tượng của nàng về nhân vật lũ quan lại luôn sợ nọ sợ kia, già cả sai khiến đầy tớ che ở đằng trước.
“Cũng đúng, mà cũng không phải.” Đinh Thuần thu tay, trả lời nửa có nửa không.
“Nói rõ ràng.” Nhâm Phóng Ưu không thay đổi thái độ hô phong hoán vũ như ở trong trại, giọng thật sự như ra lệnh.
“Hảo.” Đôi mắt đen của Đinh Thuần chợt lóe, đối với thái độ của nàng cũng không nghĩ đến ý gì, vị thiếu niên trước mắt là người đầu tiên dám nói với hắn như vậy. “Tại hạ là Đinh Thuần, là người triều đình phái đến, đặc biệt cử đến Giang Nam tiêu diệt thổ phỉ, tính đem Hắc trại thành bình địa.”
Nghe vậy, Nhâm Phóng Ưu trước mắt đen đặc, khuôn mặt nhỏ nhắn càng biến sắc càng nhanh, đôi mắt sớm lóe lửa giận cơ hồ sẽ phun ra lửa, mặt mày mảnh khảnh nhanh chóng dấy lên tầng tầng lo lắng.
“Ngươi, là, Đinh, Thuần?”
(Hết chương 1)