“Ngươi không hổ là đồ con chuột, ngay cả đào tiên cũng dám ăn vụng!”Sư phụ liền biến ra một đại đích vợt**, rượt đánh ta khắp phòng.
“Sư phụ, ta là hoàng kim thử không phải con chuột.” Vừa chạy vừa phản bác, ta phải nói rõ, ta là một hoàng kim thử đáng yêu, tuy rằng thích ăn vụng đồ vật này nọ, nhưng tuyệt đối không phải là một con chuột bình thường.
“Ta không cần biết ngươi là chuột gì, dám ăn vụng tiên đào thì phải gánh vác hậu quả!” Nguy hiểm thật, mấy lần đều suýt chút nữa đánh trúng ta, may mắn ta đã sớm bị sư phụ huấn luyện ra một bộ hảo thân thủ, liên cổn đái ba thậm chí một sợi lông của ta người cũng đừng hòng chạm tới.
“Lạp, Lạp, Lạp…Sư phụ đừng đánh nữa a.”Kì thực ta cũng đâu cố ý. Khi vị tiên tử tỷ tỷ trưởng quản vườn đào đến chỗ sư phụ nhậnlễ vật, nàng đã đặt giỏ đào trong phòng khách. Khi trở về, nhìn thấy một giỏ đầy đào toả hương thơm ngọt, ta cư nhiên là nhịn không được nếm thử một trái. Kết quả không kiềm chế được mà chén sạch giỏ đào kia. Sư phụ từ trong đi ra thấy ta nằm trên bàn vuốt bụng, rên rỉ.
“Hắc hắc!” Sư phụ thật là giảo hoạt a, thừa lúc ta đang cười đắc ý liền lấy một cái lưới từ trên chụp lấy ta, vậy là ta đã rơi vào ma trảo của sư phụ.
“Sư phụ, đệ tử biết lỗi rồi a, người tha cho tađi.” Bị nắm trụ đương nhiên phải nhận sai, ta không muốn vì mấy quả đào mà bị sư phụ trừng phạt một phen.Hơn nửa “bắt tử phóng sinh”, câu nói này đối với ta thật sự là thể hiện vô cùng đúng.
“Ngươi thật lớn gan a! Ngươi có biết đó là đào tiên dùng để dâng lên Vương Mẫu Nương Nương trong ngày mừng thọ hay không!Ngươi như thế này kêu sư phụ làm sao giao phó đây. Ngươi, ngươi đi chết đi!” Ta đây anh tuấn phi phàm, vậy mà sư phụ không thèm để ý lời cầu xin của ta, một cước đem tấm thân đáng yêu này đá ra ngoài. Trong giây lát, ta đã mất hút trong tầng mây.
“A!” Mông đau quá, may mắn ta hiện là thử thân, nếu đổi thành nhân thân mông chỉ sợ đã sớm xuất thành hai cánh hoa. Chết tiệt! Sư phụ xuống tay tuyệt không lưu tình a.
Đây là làm sao? Hình như cũng là một ngọn núi, rất giống với ngọn núi của sư phụ a, không biết có thần tiên hay không? Hoặc là có người hay không?
Nghĩ mãi không xong, với lại sau khi trải qua một đoạn dài trường đồ phi hành, bụng ta lại réo ầm lên.Bò từ trên mặt đất dậy, ta nhanh chóng đi lòng vòng trên núi.
“A! Vận khí không tồi, có toà sơn trang.” Có lẽ ra bị sư phụ đá ra ngoài cũng không phải là chuyện xấu gì.Trước mặt ta là một trang viện hoa lệ rộng lớn, xem ra bên trong hẳn đồ ăn ngon không ít a. Ta lăn a lăn a, ta lăn đến cửa lớn của trang viện, do không cẩn thận nên đầu đập vào bậc thềm một cái rõ đau.Bất wá nghĩ đến trong trang có không ít đồ ăn ngon nên căn bản ta chẳng thèm để ý gì nữa.
Tìm hết nữa ngày, ta rốt cục cũng tìm được một cái lỗ nhỏ ở góc cửa, từ cái lỗ đó ta chui vào bên trong. Oa…….thật sự là xinh đẹp a, có sơn có thủy, còn có hoa, so với nơi ở của sư phụ thật sự chỉ hơn chứ không kém, xem ra chuyến đi này không tệ.
“Ân, thơm quá.” Một cỗ mùi từ bên trong trang bay tới, không phải ta tự thổi phồngđâu nha, ta chính là chuyên gia tìm đồ ăn đó. Lần lần mò mò, ta tìm tới được nơi mùi hương phát ra.
“Ngại quá, ta ăn trước đây.” Trong phòng không một bóng người, ta leo lên trên bàn, gặm lấy cái chân gà thơm ngon. Lúc này ta mới phát hiện, dựa vào bộ dạng hiện tại của mình thì không biết đến khi nào mới có thể ăn hết chỗ này đây?
“Ta biến, ta biến, ta biến biến biến.” Ân, rốt cục biến thành người, thế này thì có thể hảo hảo ăn một bữa cơm no căng luôn.Ta nắm lấy chân gà liền hướng trong miệng mà nhai, đương nhiên còn có cá nữa. Nơi này thật sự là thiên đường a!
“No……quá……!” Ta ợ một cái thật lớn, lấy bàn tay đầy dầu mỡ lau một chút ở miệng, vỗ vỗ bụng chuẩn bị “chạy” lấy người.
“Ngươi đã no rồi, nhưng ta thì chưa a!” Một giọng nói tê người từ cửa phòng truyền đến.
=====================
*liên cổ đái ba: hình dung bộ dáng chạy tán loạn.
**một đại đích vợt: một cây vợt lớn.