Thật lâu thật lâu về sau, sau khi Chu tiên sinh đã chính thức xác định vị trí phiếu cơm dài hạn vững chắc của Lục tiểu thư. Một ngày nọ, Chu tiên sinh tỏ vẻ rất lơ đãng vô ý, hỏi: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh em có cảm giác gì?” .
Lục tiểu thư trả lời rất thành thật: “Giống như nhìn thấy một chiếc áo khoác hết sức hoàn mỹ trong cửa tiệm mà em không bao giờ mua được vậy.”.
Chu tiên sinh khóe miệng hơi nhếch lên, thoả mãn.
“Thế sau đó khi anh gọi điện thoại hẹn gặp em thì thế nào?” .
Lục tiểu thư rất rất hưng phấn nói: “Anh không biết đâu, trong tích tắc, em đã nghĩ là —— wow, cái áo khoác này sao tự nhiên lại được bán đại hạ giá thế!”
Khóe miệng của Chu tiên sinh co giật.
Nói đến ngày nào đó, thành phố B đột nhiên rất kì lạ, mặt trời chiếu sáng ở phía đông, còn ở phía tây lại nổi gió.
Ở phía tây thành phố, quản lí Chu Ninh Tự đứng dậy đóng cửa sổ phòng làm việc, hàm răng khẽ phát đau, trong lòng luôn không hiểu vì sao lại cảm thấy bất an, giống như cảm thấy có chuyện gì bất hạnh sẽ xảy ra vậy.
Còn ở phía đông thành phố, nhà văn Tiểu Bạch Lục Song Nghi rất vui vẻ đem bàn lẫn viết lên sân thượng ngồi, múa kiếm soàn soạt, nghiến răng nghiến lợi, dưới ánh sáng mặt trời chuẩn bị viết cảnh nam chính nữ chính đóng cảnh H. ))
Vừa viết vừa âm thầm tự cổ vũ —— Lục Song Nghi! Mi nhất định phải dẹp bỏ cái danh hiệu đầy sỉ nhục “Không thể viết H”, mi chắc chắn là người được trời phí cho khả năng viết H, trước đây không viết chẳng qua là do thói quen và không thích mà thôi. . .
Vì vậy. . . .
Nhân vật nam và nữ nói vài câu trước khi bắt đầu H. . .
Nhân vật nam đè lên người nhân vật nữ. . . .
Nhân vật nữ bị hôn đến mê man nằm xuống . . . .
Nhân vật nam cởi bỏ quần áo của nhân vật nữ . . . .
Nhân vật nữ vừa cởi vừa nói đừng mà . . . .
Nhân vật nam bắt đầu tự cởi quần áo của mình . . . .
Nhân vật nữ nhìn thấy cái XX của nhân vật nam không hề lớn . . .
Nhân vật nam dùng sức rồi . . . .
Nhân vật nữ kêu lên thảm thiết . . . .
Sau đó. . . .
Điện thoại đột nhiên vang lên . . . .
Song Nghi kêu lên thảm thiết!
Kẻ nào chết dẫm dám gọi điện thoại tìm cô vào lúc này chứ, không thấy giữa ban ngày ban mặt người ta đang ở giữa cảnh H sao?
Song Nghi phẫn nộ vươn người về hướng điện thoại di động, cầm lấy, mở nắp.
“A lô!” Giọng điệu cô đầy sát khí.
Phía bên kia im lặng ba giây, do dự hỏi: “Lục Song Nghi?” .
Song Nghi sửng sốt: “Vịt muối?” .
Phía bên kia đứng hình, kiên nhẫn nói: “Lục Song Nghi, mình tên là Bách Nhã, không phải Vịt muối, cám ơn!”. [1]
Bách Nhã và Lục Song Nghi lúc trước là bạn cùng học đại học, học khoa tài chính, là người có bề ngoài xinh đẹp nho nhã, đoan trang, thành tích rất tốt, ở cùng phòng kí túc xá với Song Nghi…và đương nhiên rất khác với Song Nghi. . .
Chỉ là những việc này không quan trọng. Quan trọng là, bạn học Bách Nhã từ ngày đầu tiên nhập học, không hiểu biết gì nên tùy tùy tiện tiện làm bạn với Lục Song Nghi chậm chậm chạp chạp trì trì độn độn.
Cô đang hỏi xem tối ngày mai Song Nghi có giờ đi ăn một bữa cơm với cô hay không. Song Nghi rất tò mò hỏi: “Vịt muối, bạn bị thất tình hả? Được, mình sẽ an ủi làm cho bạn thấy khá hơn”.
“Cám ơn đã quan tâm. Hiện giờ mình cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống của mình.”. Bách Nhã lần thứ hai kiên nhẫn.
“Không lẽ, còn có việc nghiêm trọng hơn là thất tình? Bạn bị thất nghiệp hả?” Thất nghiệp đối Bách Nhã mà nói so với thất tình tuyệt đối nghiêm trọng hơn một trăm lần.
“Cũng không phải.” Sợ cô tiếp tục nói ra những chuyện xui xẻo nữa, Bách Nhã vội vàng nói: “Thật ra, mục đích chủ yếu là để giới thiệu cho bạn một người đàn ông . . . .”
“Đàn ông?” Song Nghi dựa vào trực giác nói: “Người này có phải là có tướng tá kì dị tích cách có vấn để đã vào tù từng giết vợ giết người không?”
Nếu không phải vậy, làm gì có chuyện Bách Nhã lòng tốt trỗi dậy mà giới thiệu cho cô chứ.
Bách Nhã tiếp tục nhẫn nại nói: “Là sếp lãnh đạo trực tiếp của mình, vẫn còn độc thân, có cả vẻ đẹp bên ngoài lẫn vẻ đẹp bên trong, tính cách rất tốt rất phong độ, một năm thu nhập đến mấy trăm vạn, bạn có muốn không đây.”.
“Muốn muốn muốn muốn muốn, 5555~~ vịt muối à bạn thật sự là người rất hiểu mình . . . “
“Tối mai bảy giờ, nhà hàng XXXX ở phía tây thành phố.” .
“Vịt muối, bạn cuối cùng bỏ ác theo thiện rồi . . .” .
“Cộp!” Bách Nhã không thể nhịn được nữa, ngắt máy.
Vào buổi tối đầy sao sáng ngày hôm sau. . . không đúng, là đèn đường chiếu sáng trưng, Song Nghi cưỡi xe đạp, lảo đảo đạp xe qua thành phố cổ này.
Dựa theo những chuyện trong tiểu thuyết, chuyện trước mắt đây chính là nữ nhân vật chính, vì một tai nạn vô tình tông vào nhân vật nam chính, lộ ra một gương mặt không giống với người thường, đâm vào cô cũng theo một cách bất thường . . ..
Rầm! Có tiếng người bị ngã.
“Woah! Có biết lái xe hay không vậy!” .
Quả nhiên là bị tông phải, Song Nghi hưng phấn nhìn người kia, nhất thời trưng ra gương mặt đau khổ.
“Chú à, tuổi chú đã lớn như vậy rồi, không thể tùy tiện đâm vào một cô gái còn chưa kết hôn như thế có được hay không . . .”
Vị thiếu nữ 25 tuổi chưa kết hôn làm người chú đáng thương vô tình không tuân thủ luật giao thông kia hoảng sợ, chính là Lục Song Nghi tiếp tục lắc lư đạp xe. Cuối cùng cũng đến được nhà hàng XXXX trước 7 giờ, sau đó bi thảm phát hiện ra là, nhà hàng đó rất cao cấp. Cao cấp đến nỗi xung quanh không có chỗ để đậu xe luôn.
Đương nhiên, không có chỗ đậu là không có chỗ đậu cho xe đạp. Mấy chiếc xe lớn làm bằng thép đen trắng hồng xanh này đều có thể đậu.
Thế giới này, là không phải dành cho người nghèo.
Song Nghi hai mắt nhìn trời, cảm thán ba giây, lại lên xe, dừng lại ở phía bên kia đường, sau đó lại đi đến nhà hàng.
Vì vậy, bạn học Lục Song Nghi rất đáng thương đã đến muộn.
Xem thêm...