Mỗi một câu chuyện đều bắt đầu từ một khởi đầu chưa kịp sắp xếp, khiến người ta trở tay không kịp, không chút chuẩn bị. Lại dường như trong vận mệnh tự có sự an bài , cô bị động gặp anh. Bắt đầu đã định sẵn sẽ tiếp tục......
"Tình yêu lãng mạn trên thế giới chỉ có hai loại, một là loại tình yêu trên phim, dù bực mình lắm cũng vẫn có thể khiến em rơi nước mắt, loại kia là tình yêu mà bản thân đang trải nghiệm, dù đối phương là con heo, em cũng có thể đau đớn tới mức mất ngủ cả đêm. Nhưng em cần phải biết, người khác thấy bộ dạng đau khổ vì tình của em sẽ cười thầm em là con ngốc, không ai đồng tình, càng không ai chúc phúc cho em, mọi người chỉ đứng cạnh để xem kịch hay, bao gồm cả người đàn ông không yêu em kia."
Tôi đứng trước giường bệnh của Trâu Nguyệt, giận dữ, khinh thường nói ra những lời này, vì nó là một đứa ngu ngốc, cắt tay tự sát trong bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng vào đêm Valentine, càng điên hơn là nó đã gửi vô số tin nhắn ai oán cho gã đàn ông kia, ý đồ muốn để hắn thấy bộ dạng chết đẹp đẽ của mình, nhưng tên đó hoàn toàn không hồi âm. Cuối cùng vẫn là tôi, sau khi tăng ca về nhà vớt nó ra khỏi nước, đưa tới bệnh viện.
Trâu Nguyệt nhắm mắt, lặng im không nói.
Nó yêu tổng giám đốc công ty nó, ngày ngày hồn vía lên mây, nhìn ảnh hắn mà lẩm bẩm, nhưng bức ảnh đó là cắt từ tạp chí nội bộ công ty, trong ảnh, một người đàn ông mặc comple gương mặt không rõ nét đang thân thiết bắt tay một loạt công nhân. Ban đầu tôi tưởng nó chỉ mơ mộng yêu đương tuổi trẻ, ai ngờ lại làm ra chuyện thê thảm thế này.
"Chị hỏi em, vì sao muốn chết?" Tôi bực mình nói.
Trâu Nguyệt nhắm mắt, cuộn trong chăn.
"Em nói đi!" Tôi nâng cao âm lượng lên mức tám.
Nó vẫn không mở miệng.
"Bỏ đi, bỏ đi" Trâu Thiên đứng bên kéo tay áo tôi. Tôi giật ra, hét to với nó: "Hai chị em chúng mày, không đứa nào khiến chị bớt lo, đều cút hết về quê cho chị !"
Trâu Thiên mặt mày nhăn nhó nói: "Chị đừng hỏi nữa, để chị ấy nghỉ ngơi, bình tĩnh chút đi, trong lòng chị ấy chắc rất buồn rồi."
"Nó điên!! Yêu đơn phương thì có gì đáng thông cảm chứ? Có bản lĩnh đi giành bằng được gã kia đi, tự mình làm thương mình thì coi gì là giỏi?"
Trâu Nguyệt đột nhiên trở mình trên giường hét to với tôi: "Vậy chị có bản lĩnh thì đi giành anh rể về đi!"
Tôi hơi sững người. Trâu Nguyệt khóc to ai oán: "Em không có cách nào, trong mắt anh ấy căn bản không có em, em làm gì cũng vô dụng... đều không được!"
Tôi ngơ ngác trước giường của đứa con gái ngu ngốc này, nhất thời không có gì để nói cả.
Đúng, tôi đã ly hôn, chồng cũ yêu đồng nghiệp ngồi đối diện với anh ta, quỳ trước mặt tôi khổ sở van nài tôi cho anh ta tự do, tôi không giữ lại. Đối với người chồng đã thay lòng còn có gì để nói chứ?
"Đúng, chị vô dụng, nhưng chị cũng không tự làm mình bị thương khiến người khác khoái chí." Tôi quay người rời phòng bệnh.
Trâu Thiên theo tôi đi ra, giúp con bé nói vài lời hay: "Chị, Tiểu Nguyệt chưa hiểu chuyện, chị đừng giận nữa."
Tôi ngay người nói với nó: "Hôm nay em đừng đi học nữa, trông nó, tinh thần và suy nghĩ của nó chưa ổn định, để ý chăm sóc nó. Nhớ kỹ, hai đứa nhất định không được cho mẹ biết việc này."
Trâu Thiên vội vàng gật đầu đồng ý.
Ra khỏi bệnh viện, gió lạnh ào tới, điện thoại tôi reo lên, là Cao Triển Kỳ, chúng tôi trước đây là bạn thời đại học, bây giờ là đồng nghiệp trong phòng hành chính bộ phận luật sư. Anh ta nhẹ nhàng hỏi trong điện thoại: "Luật sư Trâu, lễ tình nhân vui chứ? Vì vậy quên cả việc họp rồi à?"
"Đúng, rất vui, tôi lập tức tới ngay." Tôi gập điện thoại, nhắm mắt ổn định lại tinh thần, giơ tay chặn một xe taxi.
Tới phòng làm việc, Cao Triển Kỳ ra đón: "Ôi, nhìn bộ dạng tối qua chắc rất bận, hình như đến quần áo cũng chưa kịp thay."
Tôi lắc lắc đầu: "Đừng đùa nữa, cả đêm tôi không ngủ."
Họ Cao càng hưng phấn: "Cả đêm không ngủ? Là ai thế? Thật quá dũng mãnh đi? Ha ha ha!"
Tôi kéo anh ta sáng một bên, nghiêm mặt nói: "Lão Cao, tôi có việc muốn nhờ anh."
"Việc gì?"
"Anh giới thiệu Tiểu Nguyệt tới công ty Trí Lâm thì thông qua ai?"
"Giám đốc phòng nhân sự của bọn họ. Người phụ nữ đó yêu thầm tôi bao năm rồi, tôi lên tiếng, lập tức làm ngay. Sao, còn có ai muốn vào, Tiểu Thiêu chẳng phải học nghiên cứu sinh ư?"
"Không phải, anh giúp tôi nghe ngóng chút, giám đốc bộ phận của Tiểu Nguyệt, chính là Lâm tổng đó là người thế nào?"
"Sao, gây rối tình dục hay tình yêu văn phòng? Tiểu Nguyệt mới đến có một năm không thể nhanh thế chứ? Lẽ nào gã đó nhìn trúng cô?" Cao Triển Kỳ là một người phản ứng quá nhanh như vậy, có lúc nói chuyện với anh ta thật phí sức.
"Được rồi, đừng hỏi, anh đi nghe ngóng cho tôi một chút, đừng nói nhảm nhiều nữa!" Tôi quay người vào phòng họp.
Cao Triển Kỳ đi sau tôi, vẫn không ngừng hỏi: "Cô phải nói cho tôi biết vì sao chứ, khi tôi hỏi mới có trọng điểm. Tối qua cả đêm không ngủ, là với anh ta à? Hay người khác? Cô phải giữ cơ hội đó cho tôi trước chứ, khi nào mới chịu thấy uy lực của tôi?..."
Tôi căn bản không thèm để ý anh ta. Anh ta không phân biệt nơi chốn mà tuyên bố yêu tôi, nhưng đồng thời cũng yêu rất nhiều phụ nữ, vì vậy tôi chẳng coi tình yêu của anh ta là việc gì đáng quan tâm, cho dù anh ta mãi mãi lẳng lơ xoay quanh tôi, cũng hoàn toàn không thể chạm đến nội tâm của tôi được. Sau khi tôi ly hôn, anh ta từng xắn tay áo muốn thử xem sao, nhưng bị tôi cự tuyệt không chút nể nang vài lần, cũng chuyển mục tiêu, Vì vậy tình yêu mãi mãi là thứ thực tế nhưng chỉ vì cái lợi trước mắt, chẳng ai có thể thực sự đứng ở nơi cũ để chờ đợi.
Buổi sáng họp, buổi chiều mở phiên tòa, tôi vội tới bệnh viện, phát hiện vài người không rõ lai lịch đứng trước cửa phòng bệnh, Trâu Thiên cũng đứng ngoài cửa. Tôi lo lắng, vội vàng chạy tới trước mặt Trâu Thiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trâu Thiên giảu môi về phía cửa: "Người kia đến rồi."
"Ai?"
"Chính là người Tiểu Nguyệt nói."
Tôi hiểu rồi, định bước vào phòng bệnh gặp mặt người đàn ông này nhưng bị người ngoài cửa chặn lại, "Xin lỗi, xin cô đợi một lát, Lâm tổng muốn nói chuyện riêng với Tiểu Trâu."
Tôi nhìn từ cửa kính, một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cửa, Tiểu Nguyệt ôm chăn cúi đầu ngồi trên giường. Tủ nhỏ đầu giường bất ngờ có một giỏ lớn hoa quả.
Tôi vô cùng lo lắng, không biết anh ta sẽ nói gì để kích động Tiểu Nguyệt, mặc kệ ba bảy hai mốt đẩy cửa bước vào.
Tiếng mở cửa lớn, anh tay quay đầu lại, Tiểu Nguyệt cũng ngẩng đầu.
Tôi nhìn anh ta chăm chú, ý đồ muốn chuyển sự trách móc và bất mãn của tôi sang cho anh ta. Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi, trong ánh mắt có sự lạnh nhạt hết sức. Người giữ cửa theo vào: "Lâm tổng, xin lỗi.:"
"Đây là chị em." Tiểu Nguyệt giới thiệu.
Anh ta gật đầu, giơ tay ra: "Chào cô, tôi là Lâm Khải Chính."
Tôi cũng không tình nguyện giơ tay ra bắt, nói ngắn gọn: "Chào anh, Trâu Vũ."
" Tôi thay mặt công ty tới thăm cô ấy, chúc cô ấy sớm bình phục. Tôi còn có việc, xin cáo biệt trước."
Anh gật đầu với Trâu Nguyệt, quay người rời phòng bệnh.
Tôi ngồi cạnh giường, hỏi Trâu Nguyệt: "Anh ta và em nói gì vậy?"
"Không có gì, muốn em chú ý sức khỏe."
"Anh ta biết vì sao em như thế này không?"
Trâu Nguyệt lắc đầu. Tôi nghi ngờ: "Chẳng phải hôm qua em gửi rất nhiều tin nhắn cho anh ta ư?"
"Trưa nay anh ấy mới từ Hồng Kông trở về, có lẽ anh ấy không nhận được, dù sao anh ấy cũng không nói gì."
"Vậy sao anh ta biết em nằm viện chứ?"
"Không rõ, chị, anh ấy là như vậy đấy, em không biết rốt cuộc trong lòng anh ấy có em hay không, khi em cảm thấy anh ấy quan tâm đến em, anh ấy liền biểu hiện vô cùng lạnh nhạt, khi em đã hoàn toàn hết hy vọng, em lại cảm nhận được sự quan tâm của anh ấy đối với em. Em không nói với người khác em đang ở bệnh viện nhưng anh ấy lại đến, sau khi tới vẫn là những lời xưa. Em không biết anh ấy đang nghĩ gì." Nói xong, nước mắt con bé lại bắt đầu rơi.
"Em nói thẳng với anh ta chưa?"
"Em từng gửi thư vào hòm thư, còn gửi tin nhắn cho anh ấy."
"Em chắc chắn anh ta có nhận được không?"
"Chúng em báo cáo công việc đều dùng hòm thư, em hiếm khi gặp được anh ấy. Anh ấy không thể chưa từng nhận được một bức."
Đầu của tôi đang không ngừng giãn nở, có một đứa em gái ngu ngốc như vậy trong tình yêu. "Em điên rồi, lại chưa từng xác nhận thái độ của anh ta, em đi chết đi! Muốn chết cũng phải chết cho rõ ràng chứ?"
Tay Trâu Nguyệt vạch mạnh trên ga giường, hồi lâu mới nói một câu: "Anh ấy sắp kết hôn rồi, em nghe đồng nghiệp nói, tháng 11 năm nay anh ấy chuẩn bị kết hôn."
Tôi cảm thấy nắm tay mình trở nên rất có lực, tôi lập tức đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nếu không tôi sẽ không kiềm chế được mà tát cho nó 10 cái bạt tai.
Tôi cố giảm bớt nỗi bực, bình tĩnh một chút rồi nói: "Chị không biết vì sao em có thể yêu anh ta, nhưng đã như thế này rồi, chúng ta phân tích một chút, bây giờ chỉ có hai khả năng: Một là anh ta hoàn toàn không biết em có ý với anh ta, hai là anh ta biết em thích anh ta nhưng vờ ngốc. Nếu anh ta biết mà không đáp lại tình cảm của em, đó chính là cự tuyệt, nếu anh ta không biết, anh ta sắp kết hôn, emcũng không cần để anh ta biết, vì vậy 100% em không có hy vọng. —- Có lẽ em từ chức đi, rời xa anh ta một chút."
Trâu Nguyệt vùi đầu trong chăn, Trâu Thiên bước lên vỗ vỗ vai: "chị hai, chị cả nói đúng đấy, chị đừng làm việc ở chỗ đó, em giới thiệu cho chị chỗ tốt nhé."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK