Sau giờ ngọ, bên trong Hạ phủ, thiền thanh đều đều tiếng chim hót cùng với mùi hương hoa thoang thoảng, bọn hạ nhân không có việc trốn dưới bóng râm lười nhác. Đột nhiên trong lúc đó, mọi vật đang yên tĩnh bị một tiếng kêu thảm thiết đãnh vỡ.
“ Qủy a !” Tiếng kêu sắc nhọn, kinh thiên động địa, đến từ khuê phòng của tiểu thư Hạ phủ.
“ Tiểu thư ! Tiểu thư! Làm sao vậy ? làm sao vậy ?” một trận loảng xoảng đổ vỡ, âm thanh la hét qua đi, nha hoàn Diễm Nhi bị dọa đến ngã xuống đất cố đứng lên, vẫn không ngừng hỏi tiểu thư đang la hét.
“ Qủy ! Qủy đang đuổi theo ta ! một cái đại đầu quỷ ! thật đáng sợ ! hắn vẫn đuổi theo ta!” Đại tiểu thư bị dọa đến người phát run, xanh cả mặt.
“ Tiểu thư làm sao vậy ?” Hỉ Nhi- một nha hoàn khác đẩy cửa chạy vào.
Diễm Nhi kêu lên, “ Hỉ Nhi, nhanh đi bẩm báo phu nhân, nói tiểu thư đã tỉnh !” Một mặt không quên an ủi tiểu thư đang hoảng sợ quá độ.
“ Ách…à…lập tức đi!” Hỉ Nhi run sợ một chút, lập tức túm lấy vạt áo, nhanh chóng chạy đến viện của phu nhân.
Đại tiểu thư thét vài tiếng chói tai, rút cục phát hiện lúc này là giữa ban ngày, cũng không có xuất hiện đại đầu quỷ, tỉnh táo lại, đẩy hai bàn tay đang an ủi của Diễm Nhi ra, ánh mắt hoang mang, “ Ngươi là ai ?”
“ A ! Tiểu thư, người không nhớ rõ nô tỳ sao ? nô tỳ là Diễm Nhi đây !” Diễm Nhi đáng thương nhìn về phía tiểu thư.
Vừa mới nghe tin tiểu thư tỉnh lại, phu nhân liền cùng nha hoàn, lão mụ tử, đại phu chậm rãi đi đến.
“ Thất Thất ! Thất Thất ! tỉnh rồi sao ? đứa con số khổ của ta ! con rốt cục cũng tỉnh !” Phu nhân mặt đầy nước mắt, được nha hoàn đỡ đến trước giường, biểu cảm yêu thương vương tay….
< Ba > một tiếng, người bị gọi là tiểu thư Thất Thất không khách khí dùng tay gạt bàn tay của phu nhân, “ ngươi là ai ? đừng chạm vào ta.”
Phu nhân nước mắt loang lổ, vẻ mặt lập tức run sợ, liền khóc lớn lên, “ đứa con tội nghiệp của ta, ngay cả mẫu thân cũng không thể nhận ra, ô ô, mạng của ta tại sao lại khổ như vậy chứ !”
Đại tiểu thư ngồi trên giường, tóc tai bù xù, khóe miệng không tự giác run rẩy một chút, tiếng khóc thật là khủng khiếp a !
“ Uy, ngươi đừng khóc, ta thật sự không biết ngươi, ta không phải gọi là Thất Thất, ta gọi là….” Thanh âm của Đại tiểu thư bỗng dừng lại, đúng rồi, nàng gọi là gì đây ? Nhìn quanh bốn phía đều là xa lạ, trong ánh mắt mọi người nhìn nàng đều là thương hại, cũng có khinh bạc, cũng có tính kế…chính là tất cả đều không có cảm giác quen thuộc.
Trong khi đại tiểu thư còn đang sững sờ, đại phu đã đi đến bắt mạch, ra sức vì Thất Thất bắt mạch. Cuối cùng sờ sờ ham râu, xoay người nhìn phu nhân nói : “Phu nhân, tiểu thư đã không còn nguy hiểm, chỉ cần an tâm điều dưỡng hơn một tháng sẽ hoàn toàn bình phục.”
“ Nhưng nàng không biết ta ! ô ô !” Phu nhân vẫn cúi đầu gạt lệ.
“ Phu nhân, trước đây tiểu thư là si nhi < đứa trẻ ngốc- giống như bệnh đao của mình đó>, lần này lại trượt chân rơi xuống nước, đã bị kinh hách, cửu tử nhất sinh, sau khi tỉnh lại bị quên mọi chuyện cũng là bình thường, phu nhân không cần lo lắng quá mức, tiểu thư chỉ cần an tâm điều dưỡng, qua một thời gian, thì sẽ khôi phục.”
Phu nhân ngừng khóc, đau thương thở dài, “ Khôi phục ? A, lời này ta đã nghe hơn mười năm, si nhi ! vẫn là si nhi ! bây giờ ngay cả mẹ ruột cũng không biết ! ô ô !”
Dứt lời nước mắt lại muốn rơi, bên cạnh một lão mụ tuổi chừng bốn mươi bước đến khuyên nhủ, “Phu nhân không nên quá thương tâm, bất luận như thế nào, đại tiểu thư xem như đã giữu được tính mạng, tục ngữ nói đại nạn không chết tất sẽ có hạnh phúc cuối đời, phu nhân cũng không nên sầu lo quá mức !”
Bên này, đại tiểu thư ngồi yên trên giường, sau khi nghe được lời của đại phu, đầu óc mờ mịt, vuốt vuốt tóc, đôi mắt nhỏ hoang mang, chẳng lẽ ta thật sự kêu là Thất Thất ? Tuy rằng những người khác có biểu tình không giống nhau, nhưng biểu tình của vị phu nhân đang khóc như lê hoa mang vũ kia thật sự không giống như đang giả, nàng chẳng lẽ thật sự là nương của mình ? Si nhi ! Si nhi ý tứ không phải là ngu ngốc sao ? Bỗng dưng, Thất Thất mở to mắt nhìn đại phu đang chuẩn bị viết phương thuốc, ta trừng trừng trừng chết lão nhân ! dám mắng ta là ngu ngốc!
“ Ta cảm thấy tiểu thư sau khi tỉnh lại có chút kỳ quái nha !”
“ Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy, tiểu thư trước kia tuy rằng si nhi, hơi ngốc một chút nhưng rất là nhu thuận, im lặng, ngươi xem, hiện tại dường như tính tình hoàn toàn thay đổi, nàng hôm qua khi ăn cơm ước chừng bằng sức ăn của ba người chúng ta ! thực đáng sợ !” Tiểu nha hoàn vừa nói vừa vỗ ngực.
“ Việc đó tính cái gì, ta nhớ rõ trước khi gặp chuyện không may, tiểu thư không bao giờ dám nhìn thẳng người khác, luôn luôn cúi đầu xấu hổ, nhưng hiện tại….cặp mắt nhỏ xinh đẹp của tiểu thư làm cho ta cảm thấy sợ hãi !” Hỉ Nhi nói.
“ Tiểu thư không phải đã khôi phục bình thường chứ?” Tiểu nha hoàn có chút hoài nghi.
“ Làm sao có khả năng đó ? nàng hiện tại ngay cả mình là ai cũng không nhớ, trước kia tuy rằng si ngốc nhưng cũng nhớ người hầu hạ bên mình là ai a ?”
“ Chắc sẽ không vì nơi này quá kinh hách mà điên rồi chứ ?” tiểu nha hoàn chỉ chỉ đầu.
“ Nói bậy, không sợ bị vả miệng phải không ?” Bỗng dưng một thanh âm lạnh vang lên, làm hai nha đầu đứng ở cửa sợ tới mức lập tức câm miệng.
Hỉ Nhi khiếp vía thốt lên : “ Diễm Nhi tỷ, chúng ta biết lỗi rồi.”
Diễm Nhi cả giận nói, “ biết sai rồi còn không mau cút đi.”
“ Dạ.” Hỉ Nhi thân mình thu một chút, liền lôi kéo tiểu nha đầu khác đang bị dọa cho ngây ngốc nhanh chóng chạy đi.
Diễm Nhi nhíu mày, nhìn bóng dáng hai tiểu nha hoàn biến mất, mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Bên trong phòng, Thất Thất lẳng lặng nằm trên giường ngủ say, Diễm Nhi mang chén thuốc trên tay để lên trên bàn, đi đến đầu giường, nhẹ nhàng đánh thức nàng dậy.
“ Tiểu thư, tỉnh dậy đi, tới giờ uống thuốc rồi.”
Thất Thất chậm rãi mở mắt, dưới sự hầu hạ của Diễm Nhi, tay bịt mũi vẻ mặt đau khổ uống hết chén thuốc. Diễm Nhi lại cẩn thận hầu hạ nàng ngủ, đem chăn đắp cẩn thận. lúc này mới bước nhẹ rời khỏi phòng.
Thất Thất nghe được tiếng đóng cửa, bỗng dưng mở to đôi mắt sáng, làm gì có vẻ buồn ngủ. < Đằng > nhanh chóng ngồi dậy, không cam lòng miệng nói thầm, “ ta mà điên sao, ta thấy các ngươi mới là điên!” Nàng căn bản là không có ngủ, tự nhiên nghe rõ được tất cả những lời đối thoại của hai tiểu nha hoàn đứng trước cửa.
Từ sau ngày nàng tỉnh lại, Diễm Nhi thỉnh thoảng lại ở bên tai nàng nói một ít chuyện trước kia, cũng xem như đối với nơi này có chút hiểu biết. Nàng là đại tiểu thư của Hạ phủ, phía trên còn có vài vị ca ca, nhưng chỉ có một người là cùng mẹ, trước mắt đã ra khỏi nha làm việc, còn chưa có trở về. Hình như là một đứa con rất được lão gia thưởng thức, vị mẫu thân của nàng – người vì nàng khóc như lê hoa mang vũ nghe nói rất được lão gia sủng ái, tuy rằng sinh ra nàng là một cái si nhi.
Chẳng lẽ nàng trước kia là si nhỉ sao ? Thất Thất thu thu mái tóc thật dài của mình, mày nhăn lại, nàng thật sự ngốc sao ? Thất Thất ngồi trên giường ngây ngốc nửa ngày, ôm đầu, cố gắng nhớ tới chuyện trước kia, lại phát hiện trong đầu trống rỗng, cơ bản việc gì cũng không thể nghĩ ra !
Cuối cùng, nàng thở dài, “ không nghĩ được thì không cần nghĩ nữa !”
Xuống giường, ngồi xuống trước gương trang điểm, nhìn nữ tử trong gương—nàng giật mình, đây là nàng sao ? Đôi mắt nhỏ, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt cũng nhỏ nhắn tựa như quả cà không nảy nở ! A a a, bộ dáng này cùng với dáng vẻ như tiên của người mẫu thân khóc sướt mướt kia dường như cơ bản không giống a ! Các nàng thật là mẹ con sao ? Thất Thất hoài nghi. Nhìn vào gương, nhìn phải, nhìn trái, chiếu trái, chiếu phải, tề mi lộng nhãn, khuôn mặt này cũng….nhìn một cái cũng thật quá khó khăn đi! Thất Thất chán nản thở dài, đột nhiên, nàng ngửa mặt lên trời kêu to : “ A ! ta tại sao lại có bộ dạng khó coi như vậy chứ !” Thanh âm thê lương, kinh thiên động địa, khiếp sợ quỷ thần.
Điên rồi ! Từ sau đó, bọn hạ nhân trong Hạ phủ nhất trí cho là như vậy.
Danh Sách Chương: