Tạ Ngữ đã mang đến cho Đồng Duyệt một bất ngờ. Hoa dại dán từng lớp lên trên tấm thiệp, tạo nên một hình ảnh hoa mỹ, giữa đám hoa cỏ là một đoạn thơ nhỏ được viết nghiêng nghiêng. Lăng Linh nhìn mà ngưỡng mộ không thôi, học sinh lớp cô ta cũng tặng thiệp, chỉ có điều đều là thiệp gửi trên QQ. Cô cảm thán học sinh lớp chuyên không chỉ IQ cao mà EC còn cao hơn.
Lý Tưởng vẫn còn đang vắng học, Đồng Duyệt để ý thấy mỗi lần phát bài thi, Hà Dã đều sẽ lấy hai tờ, thế là cô liền rất ăn ý giả vờ như không nhìn thấy chỗ trống ở dãy bàn cuối.
Đại hội tuyên dương mười giáo viên giỏi được tổ chức tại phòng hội nghị lớn của Cục giáo dục thành phố. Tất cả các đại hội tuyên dương đều cùng một mô tuýp, trên bục diễn thuyết ngồi một hàng, ngồi theo chức vụ cao thấp từ giữa tản ra hai bên, hàng đầu tiên dưới sân khấu là người được tuyên dương, trước ngực đeo lụa đỏ, phóng viên đài truyền hình giơ máy ảnh quét như súng liên thanh, không ngừng quét tới quét lui.
Đồng Duyệt ngồi ở ngoài cùng, bên cạnh cô là Mạnh Ngu. Trong số mười giáo viên giỏi, hai người họ là trẻ tuổi nhất.
Phó thị trưởng phụ trách mảng giáo dục phát biểu trước tiên, sau đó là cục trưởng Cục giáo dục, tiếp theo lại là một trưởng gì đó. Đồng Duyệt kéo kéo dải lụa đỏ trước ngực, cảm giác này không phải vô cùng kiêu ngạo, tự hào, nói là khỉ trong vườn thú thì vẫn còn khiêm tốn chán, hệt như diễu hành thị chúng vậy.
Cô âm thầm liếc nhìn Mạnh Ngu, lưng thẳng đứng, ánh mắt chuyên chú. Hôm nay Lăng Linh còn đặc biệt bảo anh ta thay một bộ âu phục màu xanh thẫm, càng thêm mấy phần anh tuấn. Mạnh Ngu, người giống như tên, ngoài thành tích dạy học vô cùng xuất sắc, những phương diện khác hoàn toàn không am hiểu. Lăng Linh thì quá rành đời rồi, hòa hợp với đồng nghiệp, thân thiết với lãnh đạo, dỗ học sinh xoay mòng mòng, dạy học cũng dễ dàng hơn. Người khác đều cảm thấy cô ta và Mạnh Ngu không xứng, nhưng họ từ đại học đến giờ, yêu nhau tám năm, ngày một thêm ân ái, đã mua một căn nhà mới ở Hoa viên Thư Hương, sửa chữa xong thì chuẩn bị kết hôn. Hoa viên Thư Hương là một tiểu khu được xây trong khu trường Thực Trung, lúc phá bỏ di dời đã được đặt mua hết sạch, giá nhà còn tạo ra mức cao mới cho thành phố Thanh Đài. Có được một căn nhà của riêng mình ở đó, thật khiến người ta ngưỡng mộ đố kỵ và căm hận.
Cuối cùng cũng đã đến tiết mục phát thưởng sau cùng, nhạc dân ca vui tươi vang lên, cô lễ tân tao nhã dẫn mười giáo viên lên sân khấu nhận thưởng, bắt tay với từng lãnh đạo, sau đó xoay người đối diện với những người dưới sân khấu, sáng lấp lánh làm Đồng Duyệt hoa cả mắt.
Ra khỏi hội trường, trưởng phòng nhân sự của Cục giáo dục đuổi theo, nói còn phải chụp hình kỷ niệm với lãnh đạo.
Đồng Duyệt nhìn thấy xe của thị trưởng vừa mới nhả ra một làn khói đen đã đi xa. Cô quay đầu lại, chỉ thấy Cục trưởng giáo dục là Tô Mạch và mấy vị phó cục đang nói cười đi về phía bên này.
Về Tô Mạch, đài truyền hình Thanh Đài từng phỏng vấn anh ta: Cục trưởng cấp chính sở trẻ tuổi nhất Thanh Đài, nhân vật truyền kỳ giới giáo dục, ban đầu là giáo sư Triết học của Đại học Thanh Đài, chưa được bốn năm, đã ngồi lên vị trí hiện tại.
Tô Mạch có vẻ chưa tới ba mươi tuổi, trông trẻ hơn tuổi thật của anh ta, dáng người cao gầy, khuôn mặt gầy gò, mái tóc hơi xoăn, đôi mắt nhỏ dài hiền hòa, cộng thêm cặp kính cận nho nhã, phong cách rất thư sinh. Nhưng bờ vai rộng và bước đi mạnh mẽ của anh ta lại khiến người khác cảm thấy đấy là một người tinh lực dồi dào, có thể chi phối người khác.
Có người nói anh ta mang nét của Hồ Thích thời Dân quốc, Đồng Duyệt không biết điều này có chính xác hay không. Là bộ trưởng Bộ ngoại giao và hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh thời Dân quốc, thành tích của Hồ Thích rất nổi bật, ngang với thành tựu của ông ta còn có cả tình sử nữa. Ông ta không chỉ có vợ chính là Giang phu nhân, mà còn có hồng nhan tri kỷ là Vi tiểu thư, lại còn từng có một khoảng thời gian tươi đẹp như ráng chiều cùng Tào tiểu thư khi ông ta dưỡng bệnh ở Hàng Châu, ông ta còn từng chơi trò mờ ám với Lục Tiểu Man, và sống chung với một y tá người Mỹ tám năm. Cục trưởng Tô Mạch có lẽ có tài năng học vấn và tướng mạo của Hồ Thích, nhưng anh ta có lá gan của Hồ Thích không?
(Hồ Thích (17/12/1891 – 24/02/1962), tên thật là Tự Môn, tên đi học là Hồng Tinh, tự Hy Cương, sau đổi tên thành Hồ Thích, tự Thích Chi, bút danh Thiên Phong, Tàng Huy, người thôn Trang, Tích Khê Thượng, An Huy, Trung Quốc. Hồ Thích đề xướng cách mạng văn học, trở thành một trong những lãnh tụ của phong trào văn hóa mới. Ông còn là người tiên phong cho Chủ nghĩa tự do ở Trung Quốc.)
“Đã chuyển xong các tiết học buổi chiều chưa?” Tô Mạch cười nhìn mọi người. Mọi người gật đầu.
“Vậy tối nay cùng ăn bữa cơm, hôm nay là ngày lễ của các thầy cô, hãy thoải mái một chút. Trưởng phòng Lưu, anh sắp xếp nhé.” Anh ta nói với trưởng phòng nhân sự.
Trưởng phòng Lưu vội vàng gật đầu.
Thợ chụp ảnh mồ hôi đầy đầu từ bên trong chạy ra, trưởng phòng Lưu sắp xếp cho mọi người chụp hình cùng các lãnh đạo. Chụp xong, mười giáo viên lại chụp riêng một tấm.
“Cũng chụp cho chúng tôi một tấm với!” Tô Mạch bỗng kéo một cô giáo trung niên mập mạp, ôn hòa đặt tay lên vai cô ta.
Cô giáo đó kích động đến độ tay cầm giấy khen cũng run theo, lúc nhìn ống kính còn giơ hai ngón tay làm hình chữ V giống như trẻ nhỏ.
Chụp ảnh với cô giáo xong, tất nhiên không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được. Tô Mạch liền giống như phông nền cố định trong tiệm chụp hình, còn người chụp thì đổi không ngừng. Anh ta đứng đó, lịch sự tao nhã, nói cười khiêm tốn.
“Thầy Mạnh anh tuấn như vậy, buộc dải lụa đỏ làm mất đi khí chất, lấy xuống đi, cái này cũng lấy xuống.” Tô Mạch nói.
Mạnh Ngu cười nhàn nhạt, đưa dải lụa với giấy khen cho Đồng Duyệt đứng bên cạnh.
Biểu cảm của Đồng Duyệt tựa như sông núi xa xăm, khiến người khác nhìn không được thân thiết.
“Cô giáo Đồng,” Tô Mạch nhướng mày, mặt mày rạng rỡ, nói cười thoải mái, “Tôi có thể hân hạnh được chụp chung với người đẹp một tấm không?”
Ngữ điệu nhẹ nhàng của anh ta chọc cười những người đang nhìn. Mạnh Ngu chu đáo tiến lên cầm túi xách giúp Đồng Duyệt, đồng thời cũng cầm cả giấy khen và dải lụa đỏ.
Dưới ánh mắt của bao nhiêu người, Đồng Duyệt đứng sang bên cạnh Tô Mạch, anh ta nhấc tay đặt lên vai cô. Độ mạnh cùng nhiệt độ của đầu ngón tay xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh, truyền đến da thịt, Đồng Duyệt chậm rãi chớp mắt. Đúng vậy, việc này chẳng có gì phải nghĩ nhiều cả, chỉ là khen thưởng của lãnh đạo với cấp dưới mà thôi, giống như trưởng giả khích lệ vãn bối vậy.
“Cô giáo Đồng, cười cái nào.” Thợ chụp ảnh kêu.
Chiều cao của hai người chênh nhau mười phân, Tô Mạch nghiêng mặt qua, hơi thở ấm nóng phả vào má cô, nhẹ nhàng ấn xuống vai cô, ánh mắt sâu thẳm. “Tôi đâu phải là học sinh của cô, không cần phải nghiêm túc như vậy. Ngoan, thả lỏng!”
Đồng Duyệt vẫn nghiêm mặt, cô không cười nổi. Cơ thể căng cứng, nghe lời nói ôn hòa, cô đã hiểu ra rằng, dáng vẻ bình dị dễ gần khi nãy của cục trưởng Tô, thật ra chỉ là mở bài, còn bây giờ đây mới là thân bài.
“Chắc là bị tôi làm cho sợ rồi. Xem ra sau này tôi phải thường xuyên qua lại với Thực Trung, tiếp xúc với các thầy cô nhiều hơn mới được.” Tô Mạch cười nói đùa. “Cứ chụp như vậy đi!”
Anh ta giống như an ủi, lại kéo cô gần vào lòng mình, trán hơi nhướng lên. Trai xinh gái đẹp, hình ảnh này vô cùng bổ mắt, thợ chụp ảnh cũng suýt thì nhìn đến ngây người.
Trưởng phòng Lưu đã đặt sẵn nhà hàng, bảo mọi người qua đó trước đánh bài, uống trà. Đồng Duyệt xin nghỉ: “Tôi chỉ chuyển giờ buổi chiều, tối tôi còn phải đứng lớp.”
“Để giáo viên khác dạy thay đi.” Trưởng phòng Lưu nói.
“Giáo viên khác có thể dạy thay giờ tự học buổi tối nhưng tôi là giáo viên chủ nhiệm, có việc người khác không thay được.” Đồng Duyệt kiên trì.
“Tối nay các lãnh đạo đều có mặt đấy!” Trưởng phòng Lưu hạ thấp âm lượng.
“Tôi dạy lớp chuyên, không dám lơ là.”
Tô Mạch đang nói chuyện thân mật với các giáo viên khác xoay người lại: “Trưởng phòng Lưu, anh đừng làm khó cô giáo Đồng nữa. Vinh dự thi đại học năm sau của Thanh Đài chúng ta dựa cả vào lớp này đấy! Đúng lúc tôi định đến bệnh viện, sẽ đi cùng với cô giáo Đồng.”
Đồng Duyệt thở dài, biết sớm đã ở lại ăn cơm rồi, chí ít còn có Mạnh Ngu bầu bạn.
Cửa xe mở ra, không có tài xế, cục trưởng Tô hạ mình đích thân lái xe. Ghế sau chất đầy tư liệu, chỉ có thể ngồi ghế phụ bên cạnh cục trưởng mà thôi.
“Tài xế Cố tạm thời có việc. Cô yên tâm, tôi lái xe rất giỏi, đủ tư cách làm hộ hoa sứ giả.” Không có người ngoài, ngữ khí của Tô Mạch càng hòa nhã dễ gần.
“Cảm ơn cục trưởng Tô.” Đồng Duyệt cung kính.
Tô Mạch cười nhạt, muốn cài dây an toàn giúp cô, vừa thò người qua, phát hiện động tác của cô rất nhanh đã cài xong.
Khoảng hơn năm giờ, đang là giờ cao điểm tan tầm, xe chạy rồi dừng, cực kỳ chậm chạp. “Làm giáo viên chủ nhiệm có phải rất áp lực không, tôi thấy hình như cô gầy đi thì phải.” Đang lúc kẹt xe, Tô Mạch nhàn nhã gõ nhẹ vô lăng, nghiêng đầu qua nhìn Đồng Duyệt.
“Không sao, đều có thể vượt qua được.”
“Ừm, hiệu trưởng Trịnh rất coi trọng cô. Nếu công việc có gì không vừa ý, cứ gọi điện nói với tôi.”
“Có thể đi cửa sau không?”
“Chỉ cần là cô, muốn đi cửa nào cũng được.”
Đồng Duyệt phối hợp cong khóe môi, coi như mình vừa nghe một câu chuyện cười không mấy buồn cười.
“Tiểu Duyệt…” Giọng Tô Mạch bỗng nhiên khàn đi, mỉm cười xán lạn, “Hình như em rất xa cách với tôi.”
“Không có, cục trưởng Tô quan tâm đến tôi, tôi vẫn luôn cảm kích trong lòng.”
“Chỉ là cảm kích?” Ngữ điệu của Tô Mạch tăng cao.
“Xe phía sau bóp còi kìa.” Đồng Duyệt nhẹ giọng nhắc nhở.
Tô Mạch mím môi, vờ như quan tâm hỏi: “Nghe nói có người giới thiệu bạn cho em?”
“Cục trưởng Tô, tại sao anh lại chọn Cục giáo dục?”
Tô Mạch khẽ nhíu mày, trên mặt viết dấu chấm hỏi.
“Có thể cục trưởng Tô thích hợp làm công an hơn.”
“Tiểu Duyệt!” Tô Mạch tăng thêm âm lượng, sau đó cười xấu hổ, “Được, tôi không hỏi. Nhưng mà, em vẫn còn rất trẻ, đừng đối xử với tình cảm của mình tùy ý như vậy. Xem mắt giống như coi bản thân mình la một sản phẩm treo trên giá để hàng vậy, em cần lắm sao?”
Một cô gái hai mươi bảy tuổi còn dám dùng từ “trẻ”, đúng là có hơi giả nai quá. “Vì để có một ngày mai tươi sáng, làm món hàng cũng không là gì.”
Khóe miệng Tô Mạch nhếch lên thành một độ cong tự giễu, không còn chút phong độ hiên ngang khi nãy, vẻ mặt giống như một người đàn ông bị bạn gái tổn thương sâu sắc. “Xem ra sự quan tâm của tôi là dư thừa.”
Đồng Duyệt mím chặt miệng, không tiếp lời nữa.
Tô Mạch ngó cô, xe bỗng tăng tốc, cho đến khi vượt qua hai chiếc xe buýt chạy chậm rì rì ở bên phải, sau đó rẽ sang làn đường khác một cách gọn lẹ, lái về hướng đại lộ ngoại ô đến Thực Trung, sau đó chậm rãi đậu ở ngã tư cách cổng trường hai trăm mét.
Đồng Duyệt vặn hai cái thì phát hiện không mở được cửa xe, quay đầu lại chỉ thấy Tô Mạch đang nhìn mình với vẻ dằn vặt.
“Cục trưởng Tô còn có chỉ thị gì sao?” Anh ta không hề cười mà mang theo vài phần u ám chán nản, cô bị anh ta nhìn đến không được tự nhiên.
“Tiểu Duyệt, em đang ép tôi.”
Không khí trong xe giống như đi trên băng mỏng, ai lên tiếng trước thì sẽ có khả năng rạn nứt. “Tôi không dám chờ chực đối với vị trí của cục trưởng, làm một giáo viên giỏi, tôi đã trộm cười rồi.”
Tô Mạch nhắm mắt lại, thở dài như thì thầm: “Tiểu Duyệt…”
“Cục trưởng Tô mau đến bệnh viện đi, phu nhân nhà anh còn đang đợi anh đấy!” Đồng Duyệt kính cẩn lễ phép.
Tô Mạch mở mắt ra, nhìn cô vẻ kỳ quái, thật lâu sau, mới mở khóa xe kêu “tạch” một cái. Cô đẩy cửa xe rời đi, nghe thấy anh ta thở dài nặng nề ở đằng sau.
Cô nghiêm nghị nhìn về phía trước, cất bước nhanh hơn.