Bấy giờ, Mộ Dung Phục vẫn đang ngồi trên gò đất chờ nàng. Trên người y mặc một bộ trường sam màu vàng nhạt, nếu không có chiếc mũ giấy cao nghệu trên đầu cùng mái tóc pha mấy sợi bạc, thì chẳng khác gì Cô Tô Nam Mộ Dung tuyệt đại phong hoa năm nào. Đã từng, A Bích chỉ biết một mình mòn mỏi ở Yến Tử ổ chờ đợi y trở về. Giờ đây, lại đến lượt y chờ nàng. Bãi bể nương dâu, chẳng qua chỉ trong chớp mắt.
A Bích bước lại gần, thấy y đang ngẩn người nhìn mặt trời lặn sau núi lẩm bẩm gì đó, chẳng rõ đang nghĩ điều chi. Nàng lặng lẽ vào nhà lấy chiếc áo choàng mới may ra khoác lên người y, khẽ nói:
“Bệ hạ, trời sắp tối rồi, rất lạnh, người mau vào nhà thôi.”
Bấy giờ Mộ Dung Phục mới phát hiện ra nàng đã về tới, lập tức đứng dậy ôm chầm lấy nàng, lẩm bẩm:
“Ngươi trở về rồi, ngươi trở về rồi... Trẫm còn tưởng ngươi không về nữa, không về nữa...”
A Bích nhè nhẹ vỗ vỗ lưng y, dịu dàng nói:
“Sao lại chỉ có một mình bệ hạ? Ngự lâm quân đâu cả rồi?”
“Ngự lâm quân” ở đây là chỉ lũ trẻ ở cạnh mà nàng nhờ trông chừng công tử giúp.
Mộ Dung Phục hừ một tiếng, nói:
“Bọn chúng bảo rằng hết kẹo rồi nên không theo trẫm nữa, thật là một lũ bất trung, phải chém đầu trị tội!”
A Bích vừa dìu y vào nhà, vừa dịu giọng nói:
“Phải, phải, nên trị tội, nên trị tội. Bệ hạ bớt giận, A Bích có mua hồng lăng cho người, vào nhà A Bích bóc hồng lăng cho bệ hạ ăn nha.”
A Bích lấy ra hồng lăng từ trong giỏ tre, thoăn thoắt bóc ra rồi đưa cho Mộ Dung Phục. Nhìn hồng lăng này, nàng không tránh được buột miệng cảm thán:
“Nhớ năm đó ở Cô Tô, chèo thuyền trên Thái Hồ hái hồng lăng, thật vui vẻ biết bao... Hồng lăng này sao có thể so với hồng lăng ở Giang Nam của chúng ta...”
Những ngày tháng ấy, nàng còn là tiểu nha đầu vô ưu vô lự, việc cần làm duy nhất chính là ngoan ngoãn ở Cầm Vận Tiểu Trúc may xiêm y cho công tử gia, chờ đợi công tử gia cùng A Châu tỷ tỷ quay về Yến Tử ổ. Từ nhỏ đến lớn, phần lớn nhiệm vụ bên ngoài đều do A Châu tỷ tỷ đi làm, công tử gia có ra ngoài làm việc cũng mang theo A Châu chứ không đưa nàng theo. Nàng biết, là do bản thân mình không thông minh khôn khéo như A Châu, rõ ràng A Châu chỉ lớn hơn nàng một tháng, lại giỏi hơn nàng rất nhiều, tỷ ấy cái gì cũng biết, ra giang hồ đều ứng đối nhanh nhạy, có thể phân ưu hỗ trợ công tử rất nhiều. Nàng thì khác, công tử gia bảo nàng ngây thơ không hiểu sự đời hiểm ác, đi khỏi Yến Tử ổ nguy hiểm khôn lường, thế nên, việc duy nhất nàng có thể làm đó là ở lại Yến Tử ổ, chờ đợi và chờ đợi. Có đôi lúc, nàng cũng không hiểu làm sao mình có thể vượt qua cuộc sống chờ đợi đằng đẵng ấy. Nàng cảm thấy mình rất vô dụng, so với A Châu, nàng tựa hồ chẳng giúp gì được cho công tử ngoài những việc vặt vãnh như may vài bộ xiêm y, nấu vài món ăn, đàn vài khúc nhạc cho công tử giải sầu. Nàng luôn luôn chỉ là một chiếc bóng mờ nhạt phía sau công tử. Có lúc, nàng nghĩ, có lẽ công tử cho tới bây giờ cả mặt của nàng cũng chưa từng nhớ kỹ. Ai lại cần đi nhớ mặt một nha hoàn làm gì?
Mộ Dung Phục thấy nàng thừ người quên cả bóc hồng lăng, liền gọi:
“A Bích.”
A Bích sực tỉnh khỏi dòng hoài niệm liên miên, bèn mỉm cười tiếp tục. Cả một đời, nàng chỉ vì một tiếng “A Bích” này của công tử mà cam nguyện làm tất cả. Có lẽ sẽ có người cảm thấy nàng khờ dại, nhưng người không phải cá, sao biết niềm hạnh phúc của cá? Cuộc sống cũng giống như uống nước, ấm hay lạnh chỉ có bản thân mình rõ, người ngoài không hiểu được.
Bóc xong mớ hồng lăng vừa mua về, A Bích ngẩng đầu, thấy đầu tóc của Mộ Dung Phục có chút rối, liền đứng dậy, cầm lược lên, khẽ nói:
“Bệ hạ, A Bích chải tóc cho người nhé.”
Nhiều năm về trước, nàng cũng thường hay chải tóc cho công tử gia. Lúc đó, tóc của y còn đen nhánh, ba nghìn tơ đen mềm mại tựa thác. Nay nhìn những sợi bạc xen kẽ tóc đen năm nào, A Bích bất giác xót xa. Công tử của nàng tuổi vẫn chưa đến bốn mươi mà đầu bạc quá nửa.
Khi A Bích vừa dùng chiếc trâm ngọc cố định lại búi tóc trên đầu Mộ Dung Phục, một tiếng động thật lớn vang lên. Từ nóc nhà bay xuống một đám người tay lăm lắm đao kiếm, mái nhà thủng một lỗ thật lớn.
A Bích theo phản xạ lập tức đứng che trước người công tử, lớn tiếng hỏi:
“Các người là ai? Đến đây làm gì?”
Tên đi đầu trong đám người mắt đầy hận thù, chỉ kiếm vào người Mộ Dung Phục vẫn đang ung dung ăn hồng lăng kia, cười lớn, nói:
“Mộ Dung Phục ngươi cũng có ngày tàn như hôm nay! Năm xưa ngươi giết sư phụ ta, ta phải bắt ngươi chết không toàn thây!”
Nói đoạn, gã ra hiệu cho đám người đồng loạt tiến lên. A Bích nhanh chóng rút ra thanh kiếm treo trên tường, đỡ lấy kiếm của một tên đang chuẩn bị đâm vào Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục tuy võ công đầy mình, nhưng lúc này thần trí mơ hồ, sớm đã không nhớ một chiêu nửa thức. A Bích một mình ứng chiến với cả đám người, võ công của nàng vốn chỉ thuộc loại thường thường, trước kia công tử vốn không thích nàng học võ, nàng luôn luôn nghe lời công tử, cũng không học được bao nhiêu, lại chưa từng ra giang hồ, kinh nghiệm thực chiến vô cùng thiếu. Vì thế, dù kiếm pháp nhà Mộ Dung cực kỳ tinh diệu, A Bích lại rơi xuống thế hạ phong.
Tên dẫn đầu cười hắc hắc, nói với nàng:
“Mỹ nhân, chuyện này vốn không liên quan tới cô, cô cũng chỉ là nha hoàn của họ Mộ Dung thôi, cần gì vì hắn mà liều mạng? Nếu cô buông kiếm đầu hàng, ta giết hắn xong sẽ tha cho cô!”
A Bích cười lạnh một tiếng, đáp:
“Ta có chết cũng không để ai làm hại công tử!”
Nói đoạn, kiếm trong tay liền đâm tới, ngăn không cho bọn chúng đến gần công tử. Nhưng A Bích thật sự đã kiệt sức, sơ ý bị trúng mấy kiếm, trên người loang lổ máu lại vẫn kiên quyết không tránh ra. Trước đây luôn là công tử bảo vệ cho nàng, hiện tại đến phiên A Bích đứng trước y, vì y che gươm chắn kiếm.
Đúng lúc đó, tên dẫn đầu tìm thấy một sơ hở, kiếm phong xé gió lao tới, trực chỉ thẳng vào cổ Mộ Dung Phục.
A Bích hoảng hốt không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết công tử không thể chết, không thể chết. Nàng mặc kệ tất cả, phóng mình lao đến.
Công tử từng nói, khinh công của A Bích tốt hơn võ công của nàng rất nhiều.
Công tử nói, như vậy rất tốt, cùng lắm đánh không lại cũng có thể chạy, ít ra thì có thể giữ được mạng.
Hẳn khi ấy, công tử nàng không thể nào ngờ, A Bích chính là chết vì khinh công tốt.
Mộ Dung Phục không bao giờ nghĩ rằng, khi y tỉnh lại sau mười năm mơ mơ hồ hồ ấy, người đầu tiên trông thấy, không phải biểu muội, mà là A Bích.
Nàng ngã vào lòng y, thanh kiếm đâm xuyên qua người nàng, máu tươi ướt đẫm thanh y. Mộ Dung Phục thấy trên mặt mình có gì đó âm ấm, đưa tay sờ mới biết, thì ra là máu của nàng.
Đám người kia thấy A Bích đỡ kiếm cho Mộ Dung Phục, thoáng qua một chút kinh ngạc, rồi lại ào ạt xông tới. Bọn chúng nghĩ, hiện tại đã không có ai bảo vệ y nữa, xem y làm sao thoát.
Nào ngờ, tất cả chưa chạm tới vạt áo của Mộ Dung công tử đã bị đánh bật ra, ngã xuống đất hộc máu.
“Ngươi... Ngươi... Tại sao có thể?” Tên dẫn đầu không thể tin được, trợn mắt nhìn Mộ Dung Phục.
A Bích cố hết sức ngẩng đầu dậy, vui mừng reo lên:
“Công... Công tử... Người không sao... không sao rồi?”
Nếu có thể thi triển võ công, tức là thần trí của công tử đã khôi phục như xưa.
A Bích run run nắm lấy tay y, thì thào:
“Tốt quá rồi... Công tử khôi phục lại rồi... A Bích chết cũng yên tâm rồi...”
“A Bích, đừng nói nữa”, Mộ Dung Phục cúi xuống ôm lấy nàng, giọng khàn đi, “Đừng nói nữa, ta đưa nàng đi tìm đại phu, nàng sẽ không chết, sẽ không chết...”
Nói đoạn, y dợm ôm nàng chạy đi, vừa tới ngoài cửa lại bị A Bích ngăn lại.
Nàng lắc lắc đầu, lay lay vạt áo của y, nói:
“Công tử... Vô ích thôi... A Bích tự biết, không kịp rồi...”
Nàng chỉ muốn tranh thủ những khoảnh khắc cuối cùng này, nhìn thật kỹ công tử, khắc sâu dáng vẻ của y vào lòng, để khi uống nước Vong Xuyên, bước qua Nại Hà cũng không quên mất công tử.
Mộ Dung Phục ôm A Bích ngồi xuống gò đất thường ngày y vẫn ngồi ấy, bấy giờ mặt trời đã hoàn toàn khuất sau núi, trăng tròn vành vạnh treo giữa trời đêm, soi chiếu hai bóng người ngồi trên gò đất kia, ánh trăng bàng bạc lại có mấy phần thê lương.
Mộ Dung Phục áp môi lên vầng trán lạnh toát của A Bích, bất lực nghe hơi thở của nàng ngày một yếu dần, yếu dần... Y khe khẽ nói:
“Nha đầu ngốc... Sao phải khổ như vậy?”
Y nắm lấy bàn tay nàng, vuốt ve những vết chai sần trên bàn tay ấy. Mười năm qua, nàng chưa từng được sống một ngày an nhàn. Nàng rõ ràng có thể chọn gả cho một nam nhân xứng với mình, một đời thảnh thơi, hoặc rời bỏ y, sống cuộc sống của mình. Tại sao phải khổ sở đi theo một kẻ không đáng chứ?
A Bích mỉm cười, nụ cười trên khuôn mặt nhợt nhạt, cùng với vết máu bên khóe mỗi, lại bỗng dưng trở nên đẹp đẽ như vậy, khiến người ta đau lòng như vậy.
Nàng nói:
“Không khổ... Không khổ... A Bích rất hạnh phúc... rất rất hạnh phúc... A Bích từng hứa với công... công tử, trọn đời trọn kiếp... không rời không bỏ...”
Thời gian phảng phất như quay trở về năm đó, cô bé nhỏ ngây ngô dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với y:
“A Bích nguyện đi theo công tử, trọn đời trọn kiếp, không rời không bỏ.”
Sau đó, bàn tay nàng nhè nhẹ, nhè nhẹ tuột khỏi tay y. Mắt nàng nhè nhẹ, nhè nhẹ khép lại.
A Bích thất hứa rồi.
Một giọt nước mắt rơi xuống má nàng, nóng hôi hổi. Không phải nước mắt của nàng.
Thấp thoáng, Mộ Dung Phục như trông thấy, trong sương khói Giang Nam mịt mờ, một thiếu nữ màu áo xanh biếc tựa khói sóng, chèo một chiếc thuyền con trên Thái Hồ rộng lớn. Nàng mỉm cười dịu dàng, cất tiếng hát:
“Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi
Tâm duyệt quân hề, quân bất tri.” [*]
Tiếng hát da diết thiết tha, chất chứa nhu tình muôn vạn.
Sau đó, tất cả trần thế đều quy về yên lặng.
Sau đó nữa, trên thế gian đã không còn A Bích của Mộ Dung gia.
--- --------☆--- ------ ---
[*] Trích “Việt nhân ca”, tạm dịch:
“Trên núi có cây, cây có cành
Trong lòng có chàng, chàng tuyệt chẳng hay.”
Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Theo “Thuyết uyển”, thiên “Thiện thuyết”, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử 鄂君子 du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây. Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái.
--- ---------☆--- ---------
@Tác giả: Lúc viết phần tiền truyện này chỉ nghĩ đến bài “Ngưỡng vọng” trong phim “Thiên Long Bát Bộ”: “Lớn lên trong vòng tay chàng và cũng ra đi từ đó, ấy là số mệnh mà ta tự mình chọn lựa...”
Không phải tác giả muốn bức chết A Bích mà nếu A Bích không chết thì Mộ Dung công tử sẽ mãi mãi không hiểu mình cần nàng như thế nào. (=_=) Thế nên trước tiện cho A Bích khổ một tí vậy.:v