Cửa sổ xe mở rộng ra, cánh tay Minh Thành Hữu vẫn vòng qua đầu vai Phó Nhiễm như cũ, không hiểu sao lườm qua một cái, nhìn qua trông như có vẻ âu yếm. Ngón tay hắn thon dài, thường ngày nhất định là chú trọng vẻ bề ngoài, ngay cả mỗi móng tay đều sửa cắt vừa cẩn thận.
Ngón trỏ của Minh Thành Hữu gõ nhẹ vào vai cô trắng nõn như ngọc, hắn có thể cảm nhận được từ trong lòng bàn tay cảm giác mát lạnh xuyên thấu.
Cô lạnh.
Gió như nước đá lạnh thấu xương, Phó Nhiễm khoác áo choàng mà ngăn không được cái lạnh.
Chú Vương là người tinh ý giỏi quan sát thần sắc, lập tức muốn đóng cửa sổ xe.
"Mở ra."
"A"
Chú Vương hơi trừng mắt vì ngạc nhiên, từ sau kính chiếu hậu cẩn thận quan sát sắc mặt Minh Thành Hữu.
"Tôi nóng"
Hắn lãnh đạm đưa tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, ôm bả vai cô từ nãy vẫn bất động.
"Tôi cần có gió để dập tắt lửa."
"Vâng..."
Cho tới tận lúc này Phó Nhiễm vẫn chưa nói một lời.
Hắn có hỏa, như thế. Nói không chừng chuyện tốt mới làm được một nửa, thời điểm vừa bước vào nhà lại bị quấy rầy, nhìn hắn vội vàng mà đến, nhất định là lúc này đang khơi mào hỏa không cách nào dập tắt.
Phó Nhiễm chịu lạnh, Minh Thành Hữu đột nhiên ghé môi mỏng như lưỡi dao ghé sát bên tai cô, lời nói mà như tràn đầy ra nhiệt khí đâm thẳng vào gò má cô không yên.
"Cô thật sự là tốt chứ, còn không dám ở sau lưng tôi xiên một dao."
Đôi môi cô dáng anh đào, bóng đêm bao trùm ngọn đèn phản xạ ở trong xe, Phó Nhiễm nghiêng đầu, sắc kiều diễm, lại ngoài ý muốn cùng hắn ở trong tư thế gần gũi.
"Tôi là vị hôn thê của anh, nếu không lo mất mặt, muốn ngoại tình thì hãy lén lút tiến hành, nói cách khác, lần sau nói không chừng tôi sẽ trước mặt anh xiên cho anh một dao."
"A"
Môi người đàn ông khẽ giật, hắn gật gật đầu, vẫn đem bức cô chết dí ở góc cửa sổ, người phụ nữ này thực là làm được điều đó. Hắn không cần hoài nghi, mới vừa rồi cũng đã bị cô cho một vố, chứng thực điều cô nói.
Chiếc xe màu sâm banh xuyên qua vườn hoa tư nhân to lớn, hồ bơi xanh biếc trạm sắc nghênh đón ý nói bên cạnh là quang cảnh đèn màu sắc chói mắt. Phó Nhiễm chỉ cảm thấy bên mặt chợt lóe lên, trong nháy mắt, xe đã vững vàng dừng lại.
Cô đi theo Minh Thành Hữu xuống xe.
Phó Nhiễm nhẹ ngẩng đầu, Minh gia tiền tài quyền thế quả nhiên như tin đồn bên ngoài, khoa trương đến nhận thức người bước qua cũng thấy trải qua thiết kế tỉ mỉ, hai cột điêu khắc Bàn Long tụ tại La Mã trụ tại hai bên cửa lớn Minh gia, cửa lớn làm bằng gỗ rắn chắc sáng trong, có thể nhìn một cái là thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng.
Minh Thành Hữu dẫn đầu đi tới.
"Cha, mẹ."
Lý Vận Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng dùng ngón tay chỉ hướng con trai.
"Con đấy..."
"Mẹ, con mệt mỏi rồi, con lên lầu nghỉ ngơi trước."
Nói xong, hai chân thon dài đã tự động đi tới cửa cầu thang, thậm chí không có ý định nhìn Phó Nhiễm một cái.
Cha mẹ Minh gia mắt thấy Minh Thành Hữu lên lầu, lúc này mới đưa mắt hướng tới Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyện bày ra trước mặt rồi còn phải hỏi, hẳn là không muốn cho Minh Thành Hữu bước qua. Phó Nhiễm đành phải kể lại.
"Tiểu Nhiễm à, con biết Thành Hữu còn trẻ, chuyện này còn chưa tính, chờ hắn chơi đủ, sau này nhất định có thể đối với con toàn tâm toàn ý, con yên tâm, ta sẽ quản hắn."
"Dạ, cám ơn mẹ."
"Đính hôn rồi, chúng ta đều là người một nhà, tối nay con ở đây ngủ trong phòng Thành Hữu, quy củ của Minh gia ta đã nói qua cho con, chờ con mang thai đứa bé, dù là Thành Hữu không đáp ứng, ta sẽ áp giải hắn đi cục dân chánh. Trời cũng không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi."
Chuyện này là quy củ của Minh gia, nếu như đưa ra ánh sáng chắc chắn trở thành chuyện gièm pha lớn nhất trong xã hội thượng lưu.
Căn biệt thự là không gian riêng của Minh Tam Thiếu, Lý Vận Linh gọi Tiêu quản gia gần 50 tuổi, cùng với người giúp việc đợi Phó Nhiễm về, lúc này bà mới cùng Minh Vân Phong trở lại chỗ ở.
Phó Nhiễm tựa tại cửa cầu thang, cô đơn chiếc bóng, dép trên chân tựa như biểu hiện thân phận nữ chủ nhân, người cô yểu điệu, trán Nga Mi xinh đẹp, lơ đãng hiển thị ra phong tình làm người ta khó có thể chống đỡ, cô cùng tuổi Minh Thành Hữu, đều mới 24.
Trong lúc vô tình, Phó Nhiễm trông thấy Tiêu quản gia ngó đầu ra khỏi phòng ngủ, tầm mắt bắt bị quả tang. Tiêu quản gia khó nén được sắc mặt lúng túng, mở miệng.
"Thiếu phu nhân còn chưa ngủ?"
"Tiêu quản gia, chúng tôi mới đính hôn, bà gọi tên của tôi là được rồi."
"Thiếu phu nhân, đây là phu nhân dặn dò."
Phó Nhiễm không kiên nhẫn, gặp Tiêu quản gia cũng không tính trở về phòng, lúc này mới không thể không lên.
Cửa phòng Minh Thành Hữu mở to, dường như chỉ chờ cô chui đầu vô lưới. Tiếng bước chân có chút nặng nề, Phó Nhiễm nín thở, không biết vì sao có cảm giác lạ không tên. Cô đi vào phòng, tiện tay đóng cửa.
Minh Thành Hữu hai chân thon dài ngồi trên sô pha đối diện với bàn trà, Phó Nhiễm nhìn quanh bốn phía, không muốn quá mức tới gần hắn, chỉ có thể ngồi ngay ngắn ở mép giường.
Minh Thành Hữu lật xem tờ báo, khoát tay, trong mắt hiển thị sắc thái rã rời, hắn gập báo vứt lên bàn, dáng người cao ngất đứng dậy.
Đỉnh đầu, thậm chí phía sau hơn phân nửa cái giường đều đắm chìm ở giữa bóng ma.
Phó Nhiễm cúi đầu nhìn phía lưng người đàn ông.
"Mới vừa rồi lá gan to như thế, giờ này cúi cái mặt cho ai xem?"
Phó Nhiễm khẽ nâng đầu, nhìn đến dây lưng Hermes màu đen của Minh Thành Hữu, kiểu dáng ngắn gọn hào phóng, không hổ là vật phẩm xa xỉ thiết kế theo ý muốn.
"Mặt tôi không được?"
Hắn nói một câu, không gì mà mà cô chống đỡ đều phải trên một câu.
Môi Minh Thành Hữu vén lên thành hình cung.
"Tôi đi tắm rửa."
Thế này thì cô thật không biết như thế nào nói tiếp.
Đầu ngón tay cởi bỏ trong lưng quần cúc áo bạch kim, mở từng chiếc, ngực người đàn ông bởi vì động tác như vậy mà lộ hết ra ngoài, hắn ngày thường chú trọng tập thể hình, sau ba nút thắt, sáu khối cơ bụng tiêu chuẩn đã lộ ra trước mắt. Màu da khỏe mạnh, bụng thắt chặt, Phó Nhiễm chợt thấy mặt đỏ dường như nóng bỏng, như vậy trêu chọc người, thật sự là khốn kiếp.
Minh Thành Hữu đem quần áo trong tùy tay đá hướng bên chân, hắn dùng lực mạnh bắt lấy cằm Phó Nhiễm, đem mặt của cô đối diện làm cho cô không thể không trực diện nhìn thấy cảnh xuân sắc.
Phó Nhiễm giãy dụa "Làm cái gì?"
"Cho cô xem còn không tốt?"
"Anh cho là thực hấp dẫn tôi?"
Giữ chặt trụ cằm, hằn lên các đốt ngón tay, Phó Nhiễm bị đau.
"Buông ra!"
Minh Thành Hữu quả nhiên theo lời buông tay, lại đem động tác tập trung lên cái dây lưng kia, hắn cởi bỏ đầu dây lưng, kéo khóa kéo quần tây.
Sắc mặt Phó Nhiễm sụp xuống, nghiêng đầu. Quần tụt xuống trước mặt, dây lưng đụng chạm đến sàn gỗ, phát ra âm thanh va chạm cứng rắn.
Cằm Phó Nhiễm lại lần nữa bị kéo lại, theo mặt chuyển hướng ra phía trước, tầm mắt đi lạc nhìn đến cái quần lót màu đen của Minh Thành Hữu, bởi vì đàn ông kết cấu sinh lý cùng phụ nữ một trời một vực, cho dù dục vọng ngủ say, do có thể trông thấy chỗ kia cũng làm người ta mặt đỏ tai hồng.
Cô nhẫn nhịn không được, vung tay lên, móng tay sắc nhọn đâm vào cổ tay Minh Thành Hữu.
"Buông, buông tay!"
"A, cô cũng có cảm xúc?" Người đàn ông không giận phá lên cười.
"Phá hư chuyện tốt của tôi, thời điểm đó sao không dự đoán được trong lòng tôi có nhiều uất ức?"
Trong lòng hắn là tồn tại ý trả thù.
Phó Nhiễm lại ngẩng đầu lên lần nữa, dưới cổ một chiếc cúc không biết khi nào buông ra, lộ ra khoảng lớn phần gáy mịn màng, da cô trắng nõn nà, hai má ửng hồng, làn môi xấu hổ và giận dữ mà hé mở, cô vung tay Minh Thành Hữu ra định đứng dậy.
Minh Thành Hữu cũng đã trước một bước đè lại bả vai cô, bởi vì đứng dậy gấp, Phó Nhiễm bước có chút chật vật, Minh Thành Hữu với tay kéo búi tóc của cô, tức thì một mái tóc đen hiện lên theo vòng, trút xuống sau đầu Phó Nhiễm.
Bàn tay Minh Thành Hữu nghiêng vào trong mái tóc Phó Nhiễm kéo da đầu cô căng, cô ngay sau đó nửa người trên lảo đảo về phía trước. Mặt Phó Nhiễm nép vào trong bụng Minh Thành Hữu, làn da hắn khẩn trương, nhiệt độ giống như mới đốt lên làn nước trắng, hơi nước hỗn hợp kịch liệt rơi hướng mặt Phó Nhiễm.
Người đàn ông ra sức kềm cô giãy giụa, hắn giương mắt lạnh lẽo nhìn đỉnh đầu Phó Nhiễm.
"Cô chỉ là vị hôn thê của tôi, còn chưa kết hôn liền muốn trông nom tôi? Cuộc sống sau này chẳng phải là cô coi trời bằng vung?"
Hắn làm nhiều như vậy, thì ra chính là muốn trừng phạt cô.
Người đàn ông này, tâm tư âm trầm dọa người.
Xem thêm...