Qua một lát, “Ô ――” một âm thanh của cái kèn kéo dài nhưng tuyệt đối không êm tai phá không mà đến, tiến vào màng nhĩ của Thích Thiếu Thương, hắn giật mình ngồi dậy, đầu chóng mặt một trận.
Trường của Thích Thiếu Thương là đại học sư phạm, không phải trường quân đội, nhưng trường này có chỗ đặc biệt, trước mười phút mỗi ngày vào lúc sáng sớm và đầu giờ học buổi chiều, đều vang lên tiếng kèn, để nhắc nhở những học sinh còn đang trong mộng đẹp ―― bắt lên lớp!
Lấy lại bình tĩnh, cầm đồng hồ báo thức lại nhìn, quả nhiên là bảy giờ năm mươi phút.
“Các anh em, dậy nhanh dậy nhanh!Chỉ còn mười phút thôi!” Thích Thiếu Thương vừa mặc quần áo vừa la to.
Không có phản ứng! Sáu người anh em kia hoặc là trở mình một vòng hoặc là trong miệng “Ừ ừ” hai tiếng, nghiêng đầu tiếp tục ngủ.
Thích Thiếu Thương từ trên giường nhảy xuống, đẩy đẩy người này, chọt chọt người kia, “Này! Chút nữa là giờ của Hoàng biến thái đó, không muốn chết thì dậy nhanh lên!”
Vừa nghe ba chữ “Hoàng biến thái”, mọi người lập tức ngồi bật dậy, vừa than khổ vừa luống ca luống cuống mặc quần áo.
Giáo sư đại học thường mắt nhắm mắt mở đối với học sinh đến muộn, quá nghiêm túc đối với bản thân hay với người khác đều không tốt, nhưng lúc nào cũng có loại người khiến cho người khác chán ghét, tỷ như giáo viên ngữ âm học Hoàng Kim Lân, giờ học biến thái, người cũng biến thái, học sinh nào dám trốn tiết giờ của ổng hoặc đến trễ dù là nửa giây, điều sẽ chờ đợi học sinh đó là bài tập thêm ngoài giờ ―― huấn luyện ngữ âm cao cấp, nào là âm mũi, âm cổ, âm họng..... Còn có âm lưỡi (cái lưỡi đại gia thừa biết, mở miệng thật to là có thể thấy đầu lưỡi bên trong khoang miệng, trong tiếng Nga thì hay dùng đầu lưỡi phát âm, chợt vô cùng bội phục người nước Nga, phát âm kiểu đó đúng là đánh chết cũng không phát âm được) loại bài tập thêm ngoài giờ này ―― ai thử mới biết, khổ muốn chết a!!!
“Con cua họ Hoàng!” Mục Cưu Bình vừa mang vớ vừa chửi, “Thật muốn cạy miệng ổng ra mà nhìn, đầu lưỡi của ổng mọc kiểu gì, âm thanh biến thái như vậy cũng phát ra được!”
Mạnh Hữu Uy ngáp dài cầm lấy thau rửa mặt khăn rửa mặt vào nhà tắm, vừa đi vừa oán giận, “Sớm như vậy, mệt muốn chết! Nghe nói ở Bắc Kinh có trường học vì bị “sars” phải nghỉ học, anh nói xem cái “sars” đó sao lại không lan đến trường chúng ta..... ai da, Lao nhị ca, sao đánh em?”
“Đánh cậu là đúng rồi!” Lao Huyệt Quang vừa theo kịp trừng mắt nhìn tiểu Mạnh, “Sars để đùa giỡn sao? Sẽ chết người đó! Cậu chỉ sợ thiên hạ không loạn phải không!”
“Kỳ thực cũng không phải là không thể.....” Thích Thiếu Thương mới từ nhà tắm đi ra chạm mặt Lao nhị ca và tiểu Mạnh, thuận miệng nói ra, “Tỉnh của chúng ta gần Bắc Kinh nhất, sớm muộn gì cũng tới thôi.”
Mọi người trong phòng 731 giống như có chiến tranh nhanh chóng hoàn thành việc rửa mặt, bỏ sách vở vào cặp, điểm tâm cũng không ăn, dưới sự lãnh đạo của “Đại đương gia” Thích Thiếu Thương, cùng nhau hùng hổ đạp xe đạp thẳng đến lớp học.
Sở dĩ gọi Thích Thiếu Thương là “Đại đương gia”, không phải vì anh lớn tuổi nhất, mà là anh có chức lớn nhất, Thích Thiếu Thương vừa là trưởng ký túc xá phòng 731 vừa là lớp trưởng lớp một khoa tiếng Anh, cho nên bị các anh em thân thiện gọi là “Đại đương gia”.
Bảy người một đường chạy như điên, rốt cuộc cũng kịp chạy vào lớp trước khi chuông vang lên, mà thầy Hoàng luôn đến sớm hơn năm phút lại bất ngờ không có mặt.
“ ‘Đội quân vi khuẩn’ cuối cùng tới rồi!”
“Xem ra lại ngủ quên!”
“Cậu xem tên Mục Cưu Bình kìa, tóc vẫn chưa chải đàng hoàng, giống như cái tổ gà, ha hả.....”
“Thích đại lớp trưởng hôm nay mặc đồ trông thật đẹp trai nha!”
“Không phải ngày hôm qua cậu ấy cũng mặc y như vậy sao? Cậu nha, đừng quá mê muội nữa, người ta đã có bạn gái rồi.....”
“Thật ra ta thấy tiểu Cố đẹp trai hơn! Hơn nữa vẫn chưa có bạn gái a!”
“Cho cậu khăn tay nhanh chóng lau miệng đi, nước miếng chảy đầy đất rồi kìa.....”
.........
Các nữ trong lớp bàn bạc rất sôi nổi??? Bàn bạc cái gì, Thích Thiếu Thương bọn họ phiền muộn không thôi, từ lúc khai giảng, bọn họ đối với số ký túc xá của cậu cực kỳ chán ghét, có ai muốn có quan hệ với cái xú danh “731” rõ ràng kia chứ? Nhưng mà ký túc xá là do nhà trường phân chia, nếu không có việc gì đặc biệt thì không có khả năng đổi chỗ khác, xem ra cái danh hiệu này phải mang đủ bốn năm.
Thích Thiếu Thương không dưới một lần hướng người nào đó oán trách cái số hiệu ký túc xá đáng hận này, mà người nọ rất bình tĩnh rất chắc chắn rất chính nghĩa nói, “Các cậu đều không phải Đội quân vi khuẩn ――”
Thích Thiếu Thương cảm động mở to hai mắt sáng rỡ.
“―― Các cậu căn bản là ổ thổ phỉ!” người nọ trừng mắt liếc hắn đầy vẻ xem thường, phất áo bỏ đi.
Thích Thiếu Thương khóc không ra nước mắt.
Thích Thiếu Thương vừa vào cửa liền thấy người thường hay vu tội mình là “Trùm thổ phỉ” đang bình thản ngồi ở bàn đầu trong góc phòng, vừa nghe radio vừa đọc sách, mái tóc xoăn nhẹ rũ xuống vương trên khóe mắt, tạo nên cảm giác..... ừm..... điềm tĩnh.
Không ngoài dự kiến của Thích Thiếu Thương, bên cạnh cậu có một chỗ trống, trên bàn bày một cuốn vở, bên cạnh còn để một gói bánh bao vẫn còn nóng hổi.
Thích Thiếu Thương mặt mày rạng rỡ mở cờ trong bụng chạy qua, đặt mông ngồi ở chỗ trống kế bên, thở hổn hển, cầm bánh bao trên bàn lên bỏ vào miệng, “Ừm..... Thơm quá..... Đói muốn chết..... Tích Triều, không khách sáo nhé, ha ha.....”
Cố Tích Triều cũng không ngẩng đầu lên.
Lúc Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều quen nhau, họ vẫn còn là hai đứa trẻ mập mạp đáng yêu, nhà hai người kế bên nhau, cửa sổ sát cửa sổ, bọn họ có thể xem là thanh mai trúc mã, dĩ nhiên, là bạn bè tốt anh em tốt.
Cố Tích Triều biết Thích Thiếu Thương tuy là có điểm không thật thà, có điểm vô lại, có chút bản chất thổ phỉ, mọi thứ khác đều rất tốt, chỉ là rất ham ngủ, bởi vậy từ trung học bắt đầu ở nội trú, đồ ăn sáng của Thích Thiếu Thương hầu như đều do Cố Tích Triều chịu trách nhiệm, rồi tới đại học, còn chịu thêm trách nhiệm giữ chỗ ngồi nữa.
Kỳ thật, Thích Thiếu Thương ham ngủ là có nguyên nhân, anh bẩm sinh huyết áp thấp, sáng sớm rời giường hay bị choáng váng mệt mỏi, cuối cùng phải trở lại giường thật lâu mới thức dậy được, giờ nghỉ trưa lại tiếp tục ngủ.
Cố Tích Triều cũng vì biết việc này mới có thể mặc kệ anh, nếu không với tính tình của cậu, cậu có thể nghĩ ra vô số cách khiến anh phải bỏ cái tật xấu này rồi.
Thích Thiếu Thương nuốt xong một miếng bánh bao, xoay đầu kề sát vào Cố Tích Triều, “Tích Triều, nghe gì vậy? VOA? BBC?”
Cố Tích Triều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ồn ào!
Thích Thiếu Thương dứt khoát đưa tay qua, kéo tai phone bên phải của cậu, sau đó nhét vào lỗ tai trái của mình, “Cho tôi nghe nữa.”
Cố Tích Triều bực bội quay qua trừng mắt liếc tên trùm thổ phỉ, nhưng cũng không giật tai phone lại.
“Tôi còn nghĩ cậu đang nghe tiếng Anh chứ, thì ra đang nghe tin tức à!” Thích Thiếu Thương cười nói.
“Cậu không lo lắng sao?” Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương đang cười vô tư, hỏi, “Bạn gái cậu đang ở Bắc Kinh, cậu không sợ sẽ.....”
“Yên tâm đi, trường của Hồng Lệ đã phong tỏa,” Thích Thiếu Thương nói, “Chỉ cần ngoan ngoãn ở yên trong trường không chạy lung tung nhất định sẽ không sao, hơn nữa sức khỏe Hồng Lệ tốt lắm! Tích Triều cậu lại càng không cần lo lắng, Vãn Tình ở nước ngoài.....”
Thích Thiếu Thương còn chưa dứt lời, nháy mắt liền nhìn thấy ánh mắt của Cố Tích Triều ảm đạm..... không nên nhắc đến! Thích Thiếu Thương nhanh chóng im miệng, có chút hối hận liếc nhìn tờ từ vựng Toefl trong tay Cố Tích Triều ―― vừa nhìn được một nửa, quyết tâm không nhỏ nha! Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy trong lòng lo lắng không yên.
Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì, bên tai chỉ có tiếng của một nữ MC phát ra từ radio rất rõ ràng:
“Hôm qua tại khu XX thành phố Q của tỉnh chúng ta phát hiện ca bệnh sars, trước mắt đã được đưa đến bệnh viện nhân dân tỉnh chữa trị..... Đây là ca bệnh sars đầu tiên của thành phố chúng ta, sở y tế tỉnh đã ra quyết định khẩn cấp.....”
Cái gì?!Hai người nhìn nhau, cùng lúc ngây ngốc, thành phố Q?Đó không phải quê nhà của bọn họ sao?
Không phải xui vậy chứ? Thích Thiếu Thương nghĩ, buổi sáng mình bất quá là thuận miệng nói thôi, sao có thể lại linh nghiệm như vậy! Hơn nữa quê nhà của mình lại là nơi đầu tiên gặp nạn! Càng nghiêm trọng hơn là ―― Bệnh viện nhân dân thành phố Q?
Thích Thiếu Thương không hề lo lắng cho Tức Hồng Lệ bởi vì cơ hội cô tiếp xúc với vi khuẩn dù sao cũng không cao, không cần phải lo lắng vô cớ, chính là ―― cha mẹ của anh là bác sĩ trong bệnh viện nhân dân thành phố Q! Nhớ đến những bác sĩ tuyến đầu đã hy sinh ở Quảng Châu và Bắc Kinh, Thích Thiếu Thương liền không rét mà run, hận không thể lập tức lao ra khỏi phòng học gọi điện về nhà.
Một bàn tay lành lạnh giữ Thích Thiếu Thương đang xúc động lại, “Đừng nóng vội, có lẽ..... Có lẽ không nghiêm trọng vậy đâu.....” giọng nói của Cố Tích Triều không phải thực khẳng định, nhưng đôi mắt sáng của cậu vẫn làm cho Thích Thiếu Thương nhất thời bình tĩnh lại.
Anh nhìn ra được Cố Tích Triều đang lo lắng, tuy rằng hoàn cảnh gia đình cậu..... ừm..... có chút phức tạp, nhưng đối với người nhà của mình, kỳ thật cậu vẫn rất quan tâm.
“Ừ, không sao, nhất định không có việc gì!” Thích Thiếu Thương cũng vội vàng nói, an ủi chính mình cũng là an ủiCố Tích Triều vốn không biểu lộ suy nghĩ.
Những người khác trong phòng học cũng bắt đầu bàn tán ồn ào. Học sinh khoa ngoại ngữ không ít người có thói quen nghe radio vào sáng sớm, VOA, BBC nghe chán thì nghe tin tức, nghe nhạc, vì vậy không quá một phút tin tức liền lan truyền đến toàn lớp. Khoa tiếng Anh của đại học sư phạm chỉ tuyển học sinh trong tỉnh, cho nên học sinh trong lớp đều cùng một tỉnh, biết được tin vi khuẩn sars nhanh như vậy đã đến quê nhà của mình, trong lớp có người thì bất ngờ, có người lo lắng, có người dửng dưng thậm chí có người vui sướng thấy người gặp họa chỉ sợ thiên hạ không loạn. Một lúc sau lớp học như bùng nổ, khắp nơi đều là tiếng của các nữ hô to gọi nhỏ, líu ríu.
Vì sao nói đều là tiếng của nữ? Bởi vì ―― học viện ngoại ngữ từ trước đến nay âm thịnh dương suy, ví dụ như lớp một, cả lớp có bốn mươi mốt học sinh, chỉ có tám nam, tiếng của nam đều bị át đi!
Tám nam này, trong đó hết bảy người là “Bảy con sói” phòng 731, còn lại một người bất hạnh bị phân đến ở cùng với học sinh khoa luật, khoa báo chí chính là Cố Tích Triều.
Cho nên, muốn hỏi Thích Thiếu Thương trong trường này người mà anh hận nhất là ai, anh nhất định không chút do dự nói cho người đó biết là người quản lý phân chia ký túc xá ―― tuy đến bây giờ anh cũng không biết người đó là ai. Đem anh phân đến “Đội quân vi khuẩn” đã đành, còn cố tình để tám nam, bảy người một gian ký túc xá (chính là cái loại ký túc xá cực kỳ đơn sơ có giường tầng trên dưới tám cái, một cái để hành lý, còn lại cho bảy cái người nằm, nhà tắm, phòng vệ sinh chính là một phòng có hai công dụng, khóc), cuối cùng người bị phân đi lại là Cố Tích Triều! Lúc lấy chìa khóa Thích Thiếu Thương cực kỳ buồn bực, trái lại Cố Tích Triều thì không hề gì quăng cho anh một cái liếc mắt, “May mắn,..... cuối cùng sau này cũng bớt bị cậu làm phiền.....”
Nhưng từ đó thời gian Cố Tích Triều bị làm phiền chỉ tăng chứ không giảm, dần dần Thích Thiếu Thương ở khoa luật và khoa báo chí cũng có chút danh tiếng ―― đương nhiên là do bạn cùng ký túc xá của Cố Tích Triều ban tặng.
Đối với nữ khoa tiếng Anh mà nói, các cô quả thực rất may mắn, bởi vì trong lịch sử nam của khoa tiếng Anh từ trước đến nay không chỉ ít về số lượng, mà mặt chất lượng cũng..... Không nói thì thôi, đây quả thực là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng của nữ khoa tiếng Anh!! Nhưng mà ―― lớp một năm nay lại có tới hai người cực phẩm, tuy rằng một người mang danh hoa đã có chủ, một người lãnh đạm không để ý đến người khác, nhưng ―― có thể mỗi ngày ngắm nhìn dưỡng dưỡng mắt cũng là một loại hưởng thụ a!
Thì ra Hoàng Kim Lân chưa từng tới muộn hôm nay có việc gấp tạm thời không đến lớp, chuông reng vào lớp đã được mười lăm phút mới thấy một giáo viên lạ mặt đến, giống như sinh viên mới tốt nghiệp, các học sinh vừa thấy người mới trẻ tuổi lập tức tùy tiện rất nhiều, nói chuyện phiếm, xem sách giải trí, ngủ,..... Tóm lại hầu như không ai nghe giảng.
Cố Tích Triều quay đầu nhìn Thích Thiếu Thương, quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, đi gặp chu công mà, nhẹ nhàng rút ra quyển bút ký dưới cánh tay của anh, Cố Tích Triều chống cằm nhìn thầy giáo trẻ chưa có kinh nghiệm kia.
Giờ học này giảng thật sự nhàm chán, Cố Tích Triều dứt khoát mở tờ photo Toefl ra xem, chẳng qua lúc nghe thấy giảng đến chỗ quan trọng mới kéo vở ra ghi vài chữ.
Có lẽ mọi người rất không kiêng nể gì, có lẽ thầy giáo trẻ tuổi mới tới này khả năng chịu đựng áp lực tâm lý còn kém, cuối cùng thầy giáo không thể nhịn được nữa mà nổi giận.
Thầy nổi giận đùng đùng bước nhanh về hướng người nào đó ngồi ở bàn đầu tiên còn đang ngủ rất lộ liễu chỉ thiếu điều chưa chảy nước miếng nữa thôi, mà người tỉnh táo bên cạnh cũng không gọi anh, cậu biết đây là tình trạng gì, người kia có gọi cũng không dậy, đánh thức càng phiền toái.
Không ngờ thầy giáo tương đối dũng mãnh, dồn sức vỗ bàn, Thích Thiếu Thương giật mình “Đùng” một cái đứng lên, ngay sau đó là một trận choáng váng, thiếu chút nữa té ngã.
Cũng may Cố Tích Triều nhanh tay lẹ mắt giúp anh chống đỡ, anh cảm kích nhìn thoáng qua Cố Tích Triều, quay qua đối diện với thầy giáođang trợn mắt nhìn mình, anh sợ nhất khi ngủ bị giật mình tỉnh giấc, bởi vì như vậy anh sẽ đột nhiên chóng mặt, rất không thoải mái.
Vì thế, Thích Thiếu Thương đầu óc không mấy tỉnh táo liền cãi lại thầy giáo hai câu, kết quả ―― anh bị thầy giáo lịch sự “Mời” ra khỏi phòng học. Lúc gần đi tiện tay giật cái radio của Cố Tích Triều.
Trong phòng im lặng được một chút, nhưng mà loại uy hiếp này rất nhanh liền mất đi hiệu quả, nói chuyện phiếm, xem sách giải trí, ngủ,..... Nói chung lại không có ai nghe giảng.
Thầy giáo trẻ lại bị chọc giận, “Lớp các người là lớp như thế nào!Lớp trưởng các người là ai? Đứng ra!”
Mọi người không lên tiếng, hồi lâu không ai nói, càng không ai đứng ra, còn có tiếng cười nhẹ mơ hồ truyền ra.
Thầy giáo đành phải hỏi Cố Tích Triều ngồi ở bàn đầu vẫn rất im lặng có vẻ nghe giảng bài, “Lớp trưởng các người đâu?”
Cố Tích Triều lãnh đạm quét mắt thầy giáo trẻ một cái, bình tĩnh nói, “Vừa mới bị thầy đuổi ra ngoài đó!”