Trong phòng màu trắng, phong cách Victoria trang hoàng, hoa lệ, không gian hết sức rộng rãi, trong phòng đặt một chiếc giường cỡ lớn (Kingsize).
Tất cả đồ đạc trang trí trong phòng đều đặc biệt được phối hợp với nhau, tất cả đều xa xỉ nhưng lại tạo cảm giác thoải mái, nói vậy thân phận chủ nhân của căn phòng này ắt phải là người giàu có.
Tiếng nhạc mềm nhẹ phát ra phối hợp với ngọn đèn ám muội đã tạo nên một bầu không khí mập mờ.
Giang Minh Nhân đem hai rương hành lý cất vào trong tủ quân áo, sau đó cô thay chiếc váy lụa phấn hồng mới mua ở công ty bách hóa ngày hôm qua, cầm lọ nước hoa Chanel cao cấp xịt vào người mình.
Cô đi đến bàn trang điểm trước giường, chải mái tóc dài có mùi hương hoa nhài ngào ngạt, đồng thời nhìn khuôn mặt đang mỉm cười ngọt ngào của mình trong gương.
Cho dù đã làm vợ được hai năm, nhưng vì tuổi còn trẻ nên vẫn khiến cô giống một thiếu nữ ngây thơ, nhất là cặp mắt to vô tội kia, không khỏi càng làm cho người ta yêu thương, mà lúc này đã muộn, cô đang tính lợi dụng ưu thế này để hấp dẫn người đàn ông nào đó. (Kim: ừm, đang tự hỏi người nào là người nào)
<<Ừm, tốt tốt, toàn bộ đều được sắp xếp, Giang Minh Tâm, cố lên, mình có thể làm được!>>
Vừa mới giúp bản thân làm xong khẩu hiệu tự tin, đằng sau lập tức truyền đến tiếng bước chân, tim Giang Minh Tâm không ngừng đập nhanh hơn.
Cô chạy ra trước cửa, đôi mắt đen tuyền mở to, răng khẽ cắn cắn môi dưới, lộ ra vẻ mặt vừa khờ dại lại vừa tội nghiệp, tuyệt đối không có người đàn ông nào có thể vượt qua được đợt tấn công này.
Triển Hoàng Tu vừa mở cửa phòng ra liền nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu động lòng người của cô.
Anh vốn giật mình, sau đó thuận tay đóng cửa phòng lại, kéo cà vạt trói buộc cả ngày ra, còn chưa bỏ quần áo tây trang ra, lập tứ liền có người bay qua thay anh cống hi ến sức lực.
“Ông xã, anh vất vả rồi, em đã giúp anh chuẩn bị nước tắm, bên trong còn thả một ít tinh dầu bạc hà mà anh thích nhất ….!”
Lời nói quen tai này, chẳng phải là một lời thoại quảng cáo trên tivi sao?
Hai tròng mắt Triển Hoàng Tu nửa khép lại, tùy ý để cô vợ nhỏ giúp anh cởi bỏ nút áo sơ mi, giống một đế vương lười biếng, không những là người tuấn mỹ mà còn tràn ngập khí phách.
Thật sự rất khó tưởng tượng, cái người bình thường này ở trên thương trường hô phong hoán vũ, giá trị con người không thể tính, tính cách lại lạnh lùng làm cho người ta khó có thể nắm lấy, vậy mà lại là chồng của cô.
Giang Minh Nhân cởi một cúc áo sơ mi ra, một bên mặt đỏ nghĩ muốn, ánh mắt không dám tùy tiện chạy loạn, tuy đây không phải lần đầu tiên thấy thân trên anh xích lõa (Kim: cởi trần???, vẫn thấy từ này hay hơn) nhưng cô vẫn có chút thẹn thùng…..!
“Sao còn chưa ngủ?” Triển Hoàng Tu luôn luôn ít nói, điển hình cho kiểu người trầm mặc, không phải là chuyện quan trọng thì tuyệt không mở miệng, những câu nói phát ra đều là câu nói quan trọng, lời ít nghĩa nhiều.
“Đương nhiên là chờ anh.” Giang Minh Nhân giương đôimắt to lên,khóe miệng lại hiện lên nụ cười yếu ớt, lộ ra chút đáng yêu không chút điệu đà, lập tực thành công khiến thân nhiệt ông xã vọt lên, bắp thịt toàn thân bắt đầu buộc chặt
Tầm mắt nóng rực của Triển Hoàng Tu bắt đầu càn rỡ lướt quá dáng người của bà xã.
Theo xương quai xanh xinh đẹp lộ ra bên ngoài, lại đến đầu vai tròn bóng loáng , cùng với phần căng tròn non nớt như ẩn như hiện phía dưới lớp áo , không buông tha một chỗ nào.
Ánh mắt của anh càng ngày càng rừng rực lửa nóng, phảng phất như phóng thích liệt hỏa vô hình trên người Giang Minh Nhân, thiêu cô từ trong ra ngoài đều là một mảnh đỏ hồng.
Thực rất thẹn thùng nga, sớm biếtkhông nên chọn cái áo ngủ này , giống như rất lộ liễu ……
Triển Hoàng Tu ngồi vào mép giường, bàn tay to kéođôi tay nhỏ bé của cô vợ nhỏ qua, đôi môi khẽ nở một nụ cười đẹp đẽ.
“Đặc biệt chờ anh hay muốn nói gì với anh?”
“Nào có!” Không thể tưởng được dụng tâm kín đáo của mình cư nhiên bị ông xã một mắt liền nhìn thấu, Giang Minh Nhân vừa quẫn vừa thẹn vội phủ nhận.
“Nhân Nhân, đừng náo loạn.” Triển Hoàng Tu không quen dỗ dành, những lời này nghe qua có vẻ như là khiển trách.
Giang Minh Nhân cắn môi, mắt to chớp chớp nhìn anh, tiếp tục sắm vai tiểu bạch thỏ thuần khiết của cô, một bàn tay cũng không an phận di chuyển trên vòm ngực rắn chắc mạnh mẽ, vôthức vẽ vòng tròn trên đó, khiêu khích dục vọng hừng hực giấu sâu bên trong cơ thể người đàn ông.
“Hoàng Tu, anh là tốt nhất……”
Tiếng nói ngọt ngào giống như chiếc bánh ngọt đầy bơ, đôi môi đỏ mọng thì thào khẽ động kia giống như quả anh đào, làm người ta hận không thể hung hăng cắn một ngụm.
NhưngTriển Hoàng Tu rất có kiên nhẫn, hoặc nên nói anh có khả năng kiềm chế hơn người , vẫn duy trì tư thế như cũ , lẳng lặng nghe cô vợ nhỏ của mình làm nũng.
“Hoàng……” Giang Minh Nhânôn nhu hô một tiếng, giống như không ngừng thêm đường trên chiếc bánh ngọt, không ngừng lặp lại .
“Ân?” Triển Hoàng Tu lười nhác đáp lại, bàn tay to nắm giữ ngón tay trắng nõn vẫnđang vẽ loạn trước ngực, ngăn cản cô tiếp tục phóng lửa.
“ Ngày mai có phải anh muốn đi châu Âu công tác không?” Đại dã lang (con sói lớn) còn chưabắt đầu hành động, tiểu bạch thỏ cũngkhông chờ kịp mà lộ ra đuôi hồ ly. “Có thể mang em cùng đi hay không?”
“Vấn đề này lúc trước chúng ta cũng đã thảo luận qua, đáp án là không thể.” Triển Hoàng Tu đem ngón tay trắng noãn kia đặt ở bên miệng khẽ cắn, đưa tới một trận khinh ngâm tê dại của cô vợ nhỏ vô tội.
Chán ghét, người ta đang thảo luận chính sự đứng đắn, anhluôn lựa chọn lúc mấu chốt này để tán tỉnh, rõ ràng là muốn rời đi lực chú ý của cô.
“Vì sao không thể mang em đi? Anh nói ra một cái lý do a? Em không phải cam đoan với anh là sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không ầm ỹ, không nháo, em sẽ tự mình đi chơi……”
Triển Hoàng Tu đương nhiên biết cô sẽ ngoan ngoãn, chính là ngẫu nhiên sẽ lộ ra vẻ mặt cô đơn, sau đó lẻ loi một mình một người dạo phố mua sắm, một mình ăn các món ăn xa hoa của nước ngoài, không ai có thể chia sẻ một bữa cơm, khiến anh sẽ cảm thấy đau lòng.
Chỉ cần tưởng tượng, liền vô cùng đau lòng , nhưng là đã sắp xếp tốt hết thảy hành trình, anh không cho phép lại thêm vào một khoảng trống rỗng làm bạn, cho nên anh kiên quyết không chịu gật đầu đáp ứng.
Huống hồ, ngày đó nhất định sẽ có rất nhiều cẩu tử (đội chó săn) truyền thông chen chúc tới, anh không muốn cô trở thành một con đom đóm dưới ánh đèn, tùy ý để cho mấy cái tạp chí bát quái soi mói, nếu vậy sẽ khiến tâm tình anh rất kém, thậm chí để cảm xúc ảnh hưởng tớicông tác.
“Hoàng, anh đáp ứng nha! Được không? Đáp ứng em một lần, một lần là tốt rồi.” Cô vợ nhỏ không hiểu được băn khoăn cùng đau lòng của anh nên vẫnôn nhu năn nỉ, cố ý vươn một bàn tay nhỏ bé khác phủ xuống ngực anh, phạm vi vẽ loạn càng lớn.
Triển Hoàng Tu nhẹ nhàng lắc đầu, Giang Minh Nhân dậm chân thật mạnh, còn rútngón tay ở bên miệng anh ra, dứt khoát xoay người sang chỗ khác không nhìn anh, tức giận đến vành mắt đều bắt đầu ửng hồng.
Nhưng không bao lâu, một đôi bàn tay to nổi rõ khớp xương theo sau cô lại đây, mang theo ý an ủi chạm vào cô.
Cô dỗi bỏ ra bàn tay to kia ra, cố ý bước vài bước, nhưng vô dụng, bóng dáng cao lớn kia đã bao phủ lên, cô ngay cả cơ hội thoát cũng không có.
Triển Hoàng Tu từ phía sau vòng trụ thắt lưng mảnh khảnh của cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển hướng về phía mình, sau đó cúi đầu hôn trụ cánh môi đang giương lên thật cao kia, cho cô một nụ hôn thật sâu.
Đầu lưỡi linh hoạt cậy mở hàm răng đang cắn chặt của cô, xâm nhập vào cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, quyến rũ chiếc lưỡi bị động, miệng lưỡi hai ngườidây dưa thật lâu, thẳng đến khi cô không thở nổi mới thôi.
“Ngoan ngoãn, anh sẽ lo lắng khi mang em theo cùng.” Triển Hoàng Tu hôn dọc theo đến bên tai trắng nõn, khẽ cắn vùng mẫn cảm nhất của cô.
Giang Minh Nhân vừa vui vừa thẹn, hai chân hơi hơi phát run, cơ hồ đứng không vững, chỉ có thể đem hai tay khoát lên trên hông trần trụi của anh, cảm giác nóng bỏng của làn da trong lòng bàn tay giống như một ngọn lửa nóng bỏng.
Cô thật ngoan thật ngoan, giống một cái kẹo đường xốp màu hồng, để mặc anh liếm cắn.
Anh hôn lên xương quai xanh, một tay vòng trụ eo cô, một tay kia kéo xuống dây áo ngủ tinh tế, sau đó xoa nắn da thịt non mền của cô. Lòng bàn tay lạnh lẽo ở trên da thịt tuyết trắng chuyển động, cô khẽ kêu một tiếng, đem hết sức nặng thân thể yên tâm mà giao cho anh.
Triển Hoàng Tu bắt đầu công thành đoạt đất, bàn tay to theo áo ngủ đi vào, vuốt ve vùng đùi cùng bụng tuyết trắng, sau đó mới lấy tốc độ thập phần thong thả hướng lên trên……
Cô rên rỉ một tiếng, hai gò má phớt hồng, thật không có khí thế nhắm hai mắt lại , chỉ dám dùng thân thể để cảm nhận anh yêu thương nồng nhiệt.
Anh đứng ở phía sau cô, hai tay hoàn toàn tham tiến vào trong áo ngủ màu hồng, ở mặt ngoài thoạt nhìn không có gì, bên trong lại đang tiến hành tra tấn ngọt ngào.
Bàn tay nam tính to lớn thô ráp khi nặng khi nhẹ vân vê nhào nắn, ác ý trêu đùa vùng mẫn cảm khác, khiến cho cô phát ra càng nhiều tiếng kêu kiều mỵ làm lửa nóng của anh không ngừng tăng lên.
“Không cần……” Cô cầu xin tha thứ, thẹn thùng phát hiện một chỗ kia đã xuân triều mãnh liệt.
“Ngoan ngoãn, anh mới mang em đi cùng .” Anh hôn lên gáy cô từ phía sau, hai tay chưa từng ngừng lại, ngược lại càng thêm càn rỡ.
chương 1.2
Đại khái là khuyên dỗ hiệu quả, thiên hạ mềm mại không còn chống cự, tùy ýđẻ anh ôm ngang, cực kỳ che chở đặt trên giường lớn.
Cô nằm ngửa, hai mắt mê muội mông lung, hàm răng bất an cắn cắn môi, một bộ dáng tiểu bạch thỏ hồn nhiên lại vô tội, nhất thời kích thích khát vọng đàn ông.
Anh cúi người, cắn vai áo bên kia , làmnó rơi xuống, bàn tay to tùy ý lôi kéo, áo ngủ tơ tằm màu hồnglập tức rơi xuống đến tận eo cô.
“Hoàng……” Cô bất lực gọi tên anh, thân mình mềm mại nhẹ nhàng đong đưa, sợ hãi loại tiết tấu bị trêu đùa thong thả này, quả thực không khác gì lăng trì .
“Ngoan, nghe lời.” Anh dỗ cô, hai tròng mắt sâu thẳm đều không chút nào che giấu dục vọng.
Ngón tay không ngừng trêu đùa, chậm rãi trêu đùa trong cấm khu tư mật, đầu ngón tay dính đầy mật ngọt của côlàmcho tâm tình anh đặc biệt sung sướng, là bản năng nguyên thủy của anh, là chúa tể duy nhất của cô, tồn tại giống như thiên thần.
Cô là người yêu bé nhỏ mà anh luôn che chở, luôn giấu ở trong hào trạch hoa mỹ ( nghĩa là khu nhà cao cấp hoa lệ a~ ), không muốn làm cho người ngoài có cơ hội nhìn thấy.
Anh cứ như vậy yêu cô, sinh mệnh có cô mới là hoàn mỹ chân chính , cho dù có vô số người cho rằng bọn họ không xứng đôi, nhưng, trong mắt anh, cô là người duy nhất anh chân thành yêu thương, ai cũng không thể thay thế được.
Tựa như tác phẩm nghệ thuật cao quý không thể bị sao chép, cô là vật báu hiếm cô, bị anh độc chiếm.
“Hoàng…… Em sợ……” Cô rất sợ thời khắc mình mất đi khống chế này , mỗi dây thần kinh đều bị anh thao túng, buộc chặt.
“Đừng sợ, anh sẽ yêu em thật tốt.” Chiêu bài dụ dỗ của anh luôn rập theo một khuôn, nhưng mỗi lần đều dễ dàng hiệu quả, dễ dàng đem cô dỗ ngọt.
Đã không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi khi đến thời điểm yêu nhau này, cô vẫn rất thẹn thùng giống như cô gái chưa trải sự đời, ngượng ngùng non nớt đáp lại, ngược lại lại càng khơi mào dục vọng chiếm giữ của đàn ông.
Anh tăng thêm tốc độ xoa nắn, khoái cảm cao trào đánh úp lại, cô cắn cắn ngón cái, nhịn tiếng rên rỉ trên môi xuống .
Cao trào nháy mắt đột kích, cô điềm đạm đáng yêu nức nở, “Hoàng, đủ……” Hơn nữa cô chịu không nổi.
“Anh biết.” Anh khàn khàn hưởng ứng, cởi bỏ quần củamình, sau đó đè lên trên thân mình mềm mại đang đắm chìm trong cơn sóng tình của cô.
Cô mở con ngươi ướt át, thưởng thức nhìn thân mình anh , đường nét rắn chắc nhưng không có một tia sẹo lồi trên da, bả vai rộng rãi tin cậy , thắt lưng đến eo mông đầy đặn, cùng với…… Vật nam tính làm cho người ta thẹn thùng.
Cô rất thích vụng trộm nhìn anh như vậy, lại hoàn toàn không biết ánh mắt thẹn thùng cùng khát vọng dò xét của cô, giống như con sơn dương nhỏ vô tội, khiến anh rất muốn một ngụm nuốt côvào bụng.
Triển Hoàng Tu cúi người, khát vọng của anh so với cô cũng không kém, thậm chí càng thêm mãnh liệt.
Một cương một nhu, hai thân thể không hề có khe hở quấn quýt, mềm mại của cô không ngờ vừa vặn với dương cương của anh như thế, khiến anh lâm vào trầm mê, phảng phất vĩnh viễnmuốn cô không đủ.
Anh không hề tiết chế yêu cô, giống như mê muội, tựa như hóa thân chỉ còn lại bản năng của dã thú, hung hăng muốn cô.
Không ai biết, hình tượng bên ngoài của người đàn ông này luôn lãnh khốc giống như băng, đối mặt vô số địch thủ trên thương trường, bị ví như máy kiếm tiền không cảm xúc, nhưng khi ở trên giường cũng là lửa nóng như thế, nhiệt tình đủ để thiêu đốt hết thảy cả tòa băng sơn.
Cô yếu ớtbất lực, nơi bí mật tăm tối ngọt ngào ấy buộc chặt bao trọn lấy anh, triệt để cướp đi chút lý trí còn sót lại của anh.
Ngọn lửa nóng bỏng tiến vào rồi lại tiến ra, trêu chọc càng nhiều mật ngọt, phảng phất giống như độc dược khiến anh mê muội , hương thơm ngọt ngào kích thích, làm cho anh không kìm hãm được tốc độ, cũng không dừng lại được, chỉ có thể điên cuồnglạc vào bên trong u động ấm áp cực chặt.
“Hoàng…… Em thực ngoan…… Thực ngoan……” Cho nên nhất định phải mang cô đi Châu Âu nga! Ngàn vạn không thể bỏ cô lại một mình không thể vụng trộm rời đi.
“Hư…… Anh biết.” thanh âm thô ách liếm láp của anh vang lên bên tai cô.
Cao trào đánh lại , đưa bọn họ nhập sâu dưới đáy biển tình dục, tế bào khắp cả người giống như là một lần lại lầnbị khoái lạc đánh tới……
Giang Minh Nhân trượt một cái xoay người tỉnh lại.
Cô mờ mịt ngồi dậy, lập tức toàn thân cảm thấy vô lực đổ xuống giường, thân mình mềm mại cùng tất cả tứ chiđều đau muốn chết ──
Nhớ lại một màn hoan ái tối hôm qua, quả thật sắp lấy mất cái mạng nhỏ của cô.
Tối hôm qua anh ra sức, phảng phất muốn đem dùng hết khí lực trên người cô , mới bằng lòng bỏ qua.
Nhưngnhư vậy sẽ không ảnh hưởng công tác của anh sao? Có thể ngồi trên máy bay bị hạ đường huyết hay không?
Có nên bảo người giúp việc nấu cho anh một nồi canh gà, giúp anhbồi bổ thật tốt…… Đợi chút, cô ngủ bao lâu?
Giang Minh Nhân dừngđộng tác vân vê mắtlại , ý tưởngtrong đầu đột nhiên dừng lại, cô ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ lớn, ánh mặt trời sáng ngời, năm giây sau cô lập tức phát ra tiếng thét chói tai hơn nữa còn hoả tốc nhảy xuống giường.
“Triển Hoàng Tu em muốn giết anh!”
Cố nén cảm giác không khoẻ đau nhức toàn thân, Giang Minh Nhân tùy tiện mặcquần áo trên giường lại, lại kéo hành lý giấu ở trong tủ quần áo ra, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới sân bay.
Cô liếc liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ cổ trên tường một cái, lúc này đã là 12 giờ trưa, chuyến bay cất cánh lúc bảy giờ rưỡi, giờ này người kia sớm ở trên chuyến bay bay đi châu Âu…… Vừa nghĩ đến nơi này, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ lập tức suy sụp, than khóc giống như một đóa hoa nhỏ bị rơi rụng tơi tả.
Trên bàn tròn nhỏ ly trà lài đã muốn lạnh, còn có rất nhiều bánh mật ong đường, cùng với một tờ giấy Triển Hoàng Tu tự tay viết lưu lại cho cô .
Trên tờ giấy thế nhưng ngay cả một câu xin lỗi cũng không có! Chỉ có vài câu ngắn gọn nói rõ, muốn cô ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy loạn, đừng làm những việc nhàm chán vô nghĩa như thế nữa.
Giang Minh Nhân lập tức tức giận đến phát khóc, anh thật là một tên xấu xa đáng ghét! Tối hôm qua đem cô dỗ dành giống như tiểu quai quai , tùy ýđể anh tận tình hưởng thụ, kết quả sau khi hưởng thụ ngon ngọt, lại tự mình vỗ mông bay đi châu Âu.
Làm sao anh có thể làm như vậy! Cô thực sự rất muốn đi châu Âu với anh, trừ bỏ lần đi hưởng tuần trăng mật kia, cô đã lâu chưa từng rời Đài Loan với anh, cô một mình bị nhốt trong căn nhà giam hoa lệ cô đơn này…..
Anh sao có thể thế ,đêm hôm trước vẫn cuồng dã triền miên, mới cách một buổisánglại một mình im ắng rời đi, để một mình côtrơ trọi ở nhà?
Triển Hoàng Tu là đại hỗn đản, là đại phôi đản ( đồ trứng thối a ^^ ) ác liệt đến cực điểm! Xú nam nhân bá đạo lại ích kỷ, lúc này đây đánh chết cô cũng sẽ không tha thứcho anh!
Đúng vậy, cô muốn cho anh biết cô không phải dễ dỗ dành như vậy, cũng muốn cho anh biết, kết cục của việc lừa gạt cô sẽ có nhiều thê thảm như thế nào.
Cô…… Cô muốn rời nhà trốn đi!
Không, vậy cũng không đủ để bù lại thương tổn về thể xác và tinh thần của cô.
Cô…… Cô muốn ly hôn! (Kim: hờ, lớn chuyện rồi)
※※※
Đoàn người chậm rãi đi ra sân bay, đã xong một chuyến hành trình đi Châu Âu, cán bộ cao cấpcủa Tập đoàn“Hoàng Duệ” thực mệt muốn chết, nhưng vị tổng giám đốc Triển Hoàng Tu đi đằng trước tinh thần vẫn sáng lạn như cũ, khuôn mặt tuấn mỹ toả sáng, nhìn không thấy chút gì mệt mỏi.
“Lần này có thể thành công kí kết hợp đồng cùng công ty Lorenzo, mọi người vất vả rồi.”
Triển Hoàng Tu một thân quần áo tây trang vừa vặn tuấn mỹ , bày ra dáng điệu thưởng thức lại bất phàm, thừa dịp thư ký chưa lái xe đến, anh xoay người dùng ngôn ngữ thăm hỏi cấp dưới cùng đi nước ngoài đàm phán lần này.
“ Đâu có, đây là việc mọi người phải làm.” Giám đốc nhanh miệng lên tiếng cho mọi người.
“Ngày mai là cuối tuần, sau khi trở về mọi người nghỉ ngơi cho tốt, đúng chín giờ sáng ngày kia họp.” Triển Hoàng Tu gật gật đầu, đơn giản phân phó.
Trên thực tế, trừ một số trường hợp quan trọng hoặc việc đàm phán trên thương trường , còn không Triển Hoàng Tu tựa như một tòa băng sơn ngàn năm, cơ hồ có thể nói là không cười không nói, nghiêm túc lại lạnh lùng.
Thân là nhân viên lâu năm của Tập đoàn “Hoàng Duệ”, mọi người đều rất rõtính cách của tổng giám đốc, ai cũng không dám tùy ý lỗ mãng hoặc nói đùa, chỉ cần nơi có Triển Hoàng Tu, mọi người chỉ dám ép thấp bả vai cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.
Tiền thư ký đã đem xe hơi Bentley chạy đến cửa sân bay,giám đốc chạy nhanh tiến lên mở cửa sau của xe, vô cùng cung kính nói ︰ “Tổng giám đốc mời.”
Triển Hoàng Tu chân dài bước tới, lưu loát ngồi vào bên trong xe, chiếc Bentley lập tức chạy khỏisân bay, biến mất ở bên trong bóng đêm nồng đậm.
“Tổng giám đốc, về công ty hay là……” Tiền thư ký nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phát hiện Triển Hoàng Tu chuyên tâm nhìn chiếc điện thoại trên tay.
Triển Hoàng Tu ấn mở hộp thư thoại, phát hiện tổng cộng có hơn ba mươi thư thoại, mi dài vừa nhíu, biểu cảm chưa biến, lập tức ấn xuống nghe.
“Triển Hoàng Tu anh là tên gia hỏa vô tình lại không thú vị ! Vì sao muốn đi châu Âu công tác cũng không mang emcùng? Ngày đó ra cửa còn lén lút rời đi, vì sao không gọi emtỉnh lại? Cón cóa……”
Triển Hoàng Tu ấn mở thư thoại thứ hai.
“Đại hỗn đản! Vì sao anh không nhạ điện thoại của em? Trên đời này có ông xã nào lại không nhận điện thoại của bà xã không? Anh coi như là người đầu tiên?”
Tin thứ ba ──
“Triển Hoàng Tu,anh thực sự thực đáng giận nha! Kết hôn hơn hai năm, cho tới bây giờ anh cũng không nói yêu em, luôn đối với em lạnh như băng, anh đem em lấy về nhà để làm người nấu cơm sao?”
Triển Hoàng Tu nhu nhu mi tâm, anh nhớ từ khi kết hôn đến bây giờ, hắn cũng không để cho bà xã của mình nấu qua một bữa cơm, liền ngay cả một đĩa trứng ốp lếp đều để người hầu làm, cô khi nào bước vào phòng bếp? Một bước cũng không có!
“Anh đem em nuôi coi như làm gối ôm hình người sao, buổi tối thời điểm đi ngủ ôm sưởi ấm? Anh cưới em rốt cuộc có rắp tâm gì? Anh nói a? Em mặc kệ a! Em lần này là nghiêm túc ── em muốn ly hôn!”
Động tác xoa mi tâm đột nhiên ngừng lại, biểu cảm lạnh như băng của Triển Hoàng Tu cuối cùng cũng có chút biến hóa, như là nghe thấy được ngôn ngữ vượt quá ngoài dự kiến.
“Đúng vậy, anh không có nghe lầm, em muốn ly hôn với anh! Giấy thỏa thuận li hôn em đã ký tên, để ở trên bàn trong phòng khách, từ giờ trở đi, em không còn là bà xã của anh, em muốn rời khỏi cái gia đình lạnh như băng lại không biết đến yêu thương này!”
chương 1.3
Leng keng! Leng keng!
Giang Minh Nhân liều mình ấn chuông cửa, giống như có cừu oán với chuông cửa vậy, càng không ngừng ấn, dùng sức mà ấn, làm thanh âm của chuông cửa điên cuồng vang lên.
“Trời ạ! Giang Minh Nhân, cậu muốn hại mình bị hàng xóm mắng sao?” La Hiểu Uy chạy nhanh ra mở cửa, hơn nữa còn lấy một con dao chặnbàn tay nhỏ bé của Giang Minh Nhân vẫn đặt trên chuông cửa lại.
“Tức chết mình ! Thực sự tức chết mình !” Giang Minh Nhân kéo một rương hành lý thật to, nổi giận đùng đùng đi vào nhà trọ, giống như trở lại căn nhà quen thuộc của mình.
Trên thực tế Giang Minh Nhân quả thật đem gia sản của bạn tốt trở thành nhà của mình, cố tình không thèm ở căn nhà giá trị trên trăm triệu kia, cứ cách hai ba ngày lại chạy đến căn nhà trọ nhỏ giá mấy chục này ở lì không thèm đi .
“Đại tiểu thư của tôi ơi, lần này cậu trốn khỏi nhà là vì cái khúc gỗ kia sao?” La Hiểu Uy thay bạn tốt rót chén hồng trà hương mật, để cho cô tiêu tan lửa giận.
Giang Minh Nhân ngồi sững trên sofa mềm mại, một chút cũng không giống hình tượng phu nhân, một phen đoạt lấy chén hồng trà hương mậtlạnh kia, uống từng ngụm từng ngụm, thuận lời làm nhuận yết hầu.
“Hiểu Uy, cậu có biết người đàn ông kia có bao nhiêu đáng giận không? Mình rõ ràng đau khổ cầu xin anh ta mang mình đi công tác châu Âu cùng, trước một ngày đi công tác anh ta lại làm chuyện xấu táng tận lương tâm với mình, hại mình ngày hôm sau ngủ dậy trễ….”
“Chậm đã!” La Hiểu Uy đem kính mắt đẩy lên trên sống mũi. “Cái gì gọi là làm loại chuyện xấu táng tận lương tâm?”
Nghe thấy bạn tốt cố ý lấy ra từ mấu chốt, thoáng chốc hai gò má cô đỏ bừng, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn chết, lập tức thẹn quá hóa giận “ Dù sao chính là như vậy! Triển Hoàng Tu là đại hỗn đản, suốt ngày chỉ biết khi dễ mình, căn bản không cho mình một ngày yên lành.”
“Ân hừm.” La Hiểu Uy hưởng ứng có lệ, tiếp tục vùi đầu vào laptop của mình.
“Hiểu Uy, cậu có nghe mình nói hay không?” Giang Minh Nhân giận, cầm cái gối ôm ném qua.
“Mình hỏi cậu, cậu nói ông xã cậu không cho cậu một ngày yên lành?”
“Đúng vậy!” Giang Minh Nhân tức giận mãnh liệt gật đầu.
“Tốt lắm, mình lại hỏi cậu, khu nhà cao cấp giá trị một trăm triệu ba ngàn sáu trăm vạn kia đứng danh nghĩa của ai?”
“Mình a.” Vô nghĩa! Vậy mà cũng phải nói!
“Vậy hai chiếc xe thể thao trong gara kia là dưới danh nghĩa ai?” La Hiểu Uy ngoài miệng hỏi, nhưng mười ngón vẫn gõ trên bàn phím như cũ.
“Đương nhiên là mình!” Giang Minh Nhân đúng lý hợp tình lại gật đầu.
“Lúc trước kết hôn, ông xã cậu có yêu cầu cậu ký tên vào hiệp định trước hôn nhân không?”
“Anh ta dám!” Giang Minh Nhân nghiến răng nói. “Nếu như thế, làm sao mình có thể gả cho anh ta!”
“Sau khi kết hôn tổng cộng cậu nấu cơm mấy lần?”
Giang Minh Nhân sửng sốt, mắt to mềm mại đáng yêu nhìn lên trần nhà, ánh sáng trong mắt lóe lên, lẩm nhẩm bấm móng tay tính, qua vài phút sau mới có chút chột dạ nói ︰ “Không có…… Một lần cũng không có.”
“Tốt lắm, như vậy là đủ rồi.” La Hiểu Uy hướng bạn tốt lộ ra một cái mỉm cười hài lòng.
“Nha? Cái gì gọi là đủ rồi?” Vẻ mặt Giang Minh Nhân hoang mang.
“Theo như mình vừa điều tra được,từ sau khi kết hôn, mỗi một ngày trôi qua đều là ngày lành, nói cách khác, kết án của cậu lên ông xã cậu không được thành lập.” La Hiểu Uy đưa ra kết luận, ngay lập tức tuyên cáo kết án. “Rõ rànglà mệnh phu nhân, còn cả ngày không ốm mà rên, cậu tự kiềm chế lại một chút được không?”
“Cái gì phu nhân? Mình căn bản là oán phụ!”
“Cuộc sống của cậu mỹ mãn như vậy, có gì phảiai oán?” La Hiểu Uy không nhịn được liền châm chọc.
“La Hiểu Uy!” Giang Minh Nhân cất cao thanh âm mềm mại, tức giận đến thiếu chút nữa văng chậu hoa nhỏ bé trong lồng ngực ra.
Không nên không nên, chậu hoa nhỏ là bảo bối cô dốc lòng chăm sóc, tuyệt đối không thể đập bể, đập vỡ cô sẽ đau lòng.
Hành động dè dặt cẩn trọng của Giang Minh Nhân bị đôi mắt sắc của La Hiểu Uy bắt được, lập tức hướng bạn tốt nói hết bài này đến bài khác. “Ngay cả lúc rời nhà trốn đi cậu cũng mang theo bồn hoa yêu quý của Triển Hoàng Tu? Nếu ông xã cậu đối với cậu không tốt, cậu có thể lo lắng chiếu cố chậu hoa của anh ta sao ?”
Giang Minh Nhân bị câu hỏi của bạn tốt làm cho nghẹn lời, chạy nhanh để chậu hoa nhỏ màu vỏ quýtlên trên bàn, mười phần giấu đầu lòi đuôi.
Chán ghét, mỗi lần rời nhà trốn đi đều không sửa được thói quen mang theo chậuhoa này cùng đi, điều này hại cô thất vọng nghiêm trọng.
“Lại nói, cái cây xương rồng này rốt cuộc có sức quyến rũ gì ?” La Hiểu Uy bỏ máy tính xuống , không nhịn được tò mòđưa tay sờ chậu hoa.
Nhìn bạn tốt vươn bàn tay ra, Giang Minh Nhân khẩn trương hề hề ôm chậu hoa đi. “Nói với cậu rất nhiều lần, đây không phải là cây xương rồng, cây này là cây Đa Nhục** (Kim: theo Kim tra là Cây Mọng nước) , tên là Vương Phi Lôi Thần Bạch Phúc Luân.”
“Tên dài như vậy, ai nhớ được?” La Hiểu Uy nhún nhún vai.
“Đây là vật khi kết hôn Triển Hoàng Tu tặng mình, có ý nghĩa rất lớn.”
Cho nên khi ở một mình cô đều vụng trộm gọi nó là tiểu Hoàng Tu, mỗi khi ông xã không ở nhà, đều là tiểu Hoàng Tu bồi cô vượt qua đêm dài, hiện tại ngẫm lại, chính mình căn bản làgả cho cái chậu hoa nhỏ này.
“Đã nghĩ tới ông xã cậu như vậy, vậy còn không mau về nhà? Khong phải nói hôm nay ông xã cậu về hay sao?” Nhìn thấu tâm bạn tốt, La Hiểu Uy nhanh nhẹn mở miệng mạnh mẽ cổ vũ.
“Mình mới không quay về! Đi công tác một tháng ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, mình gọi đi cũng là chuyển đến hộp thư thoại, hành tung lén lút, nói không chừng là đi châu Âu ăn vụng! Lần này đừng hòng mình sẽ dễ dàng tha thứ cho anh ta!”
“Tiểu thư,sức tưởng tượng của cậu rất phong phú nha?” La Hiểu Uy bật cười lắc đầu.
“Lần này mình nghiêm túc ! Mình còn đem giấyli hôn đã kí tên, đặt lên bàn chờ anh ta về nhà xem.” Giang Minh Nhân vội vàng khoe ra quyết tâm của mình có bao nhiêu kiên định, ai ngờ La Hiểu Uy sớm nghe đến phát ngấy.
La Hiểu Uy quá rõ tính cách khi thiện lương khi hung ác của bạn tốt, cô (Giang Minh Nhân) tựa như một sủng vật bị chủ nhân làm hư, tùy hứng lại không ngoan, ba lần bốn lượt cáu gắt hoặc là mất tích, nhưng là mỗi lần vừa chạm vào vào khí phách uy nghiêm của chủ nhân, cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn làm nũng .
Về phần vịnam chủ nhân kia…… Triển Hoàng Tu cũng không phải là dễ chọc, đường đường là người nối nghiệp tập đoàn “Hoàng Duệ”, giá trị con người trên trăm vạn, tuổi trẻ tuấn mỹ, thủ đoạn kinh doanh hạng nhất, từ đầu đến chân trừ bỏ hoàn mỹ vẫn là hoàn mỹ, cơ hồ là con người toàn vẹn không chê vào đâu được.
Duy nhất làm người ta không đoán ra là, có tính cách lạnh lùng như Triển Hoàng Tu, đến tột cùng thích cái vị Giang Minh Nhân luôn đem mọi chuyệnbiến thành gà bay chó sủa này ở điểm nào ?
Thật sự rất kinh ngạc khi hai người này trở thành một đôi, cho dù ghi lại vào sự kiện lạ trên thế giới, hẳn cũng sẽ không có ai phản đối hoặc cảm thấy kỳ quái.
“Hiểu Uy, mình thực nghiêm túc !” Thấy bạn tốt thất thần, Giang Minh Nhân tức giận lớn tiếng ồn ào, lấy biểu thị công khai quyết tâm của mình có bao nhiêu cường ngạnh.
“Được được được, mình biết cậu thật nghiêm túc. Nhưng mình hỏi cậu, nếu cậu thực sự thành công ly hôn với Triển Hoàng Tu, cậu muốn làm gì để nuôi sống mình?” La Hiểu Uy có ý xấu hỏi, chờ nhìn bạn tốt suy sụp cúi mặt.
Không ngờ, Giang Minh Nhân chẳng những không có lộ ra bộ mặt ủ rũ uất ức, ngược lại nắm chặt hai đấm, trên mặt còn tươi cười xán lạn.
“Không cần cậu nói, mình đã sớm nghĩ tốt vấn đề này !” Cô thực sự rất thông minh, ha ha! “Không phải năm trước Mạnh Mộng cùng anh trai cậu ấy đầu tư một tiệm ăn sao? Mạnh Mộng nói gần đây trong tiệm rất thiếu nhân viên, cậu ấy nói nếu mình cần công việc thì có thể trực tiếp đi qua tìm cậu ấy, lại còn nói tiền lương khá tốt, đãi ngộ đặc biệt tốt.”
Mạnh Mộng cùng La Hiểu Uy và Giang Minh Nhân là bạn bè tốt ở trường, tình cảm ba người có thể so sánh như chị em tốt, chưa từng bởi vì Giang Minh Nhân gả cho Triển Hoàng Tu mà có sự thay đổi.
La Hiểu Uy vốn đang bưng chén hồng trà hương mật đến bên miệng, tinh tế nếm thử, nghe được ý nghĩ kì quái của bạn tốt, một ngụm hồng trà đến bên miệng kia nhất thời phun ra toàn bộ.
Không muốn làm phu nhân tổng giám đốc lsij chạy đi làm nữ bồi bàn? Đầu óc Giang Minh Nhân này là bã đậu sao?
“Minh Nhân, lời cậu nói không phải sự thực đi?” Nếu cô là ông xã của bạn tốt, nhất định nghĩ muốn bóp chết tiểu ngu ngốc này!
Giang Minh Nhân một mặt cười tủm tỉm, thể hiện mình rất nghiêm túc.
“Mình đã thương lượng với Mạnh Mông rồi, ngày mai mình bắt đầu đi làm.” Cứ như vậy, cô có thể bước ra bước đầu tiên của độc lập tự chủ, thật tốt!
Trên mặt La Hiểu Uy hiện lên ba vạch đen >.<|||, giơ cao hồng trà trong tay, thực vô lực nói ︰ “Chúc cậu may mắn……” (Kim: giống cào thẻ may mắn quá vậy).
Đường đường là phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Duệ lại muốn đi làm nữ bồi bàn của nhà hàng ăn ? Đây là cái tiết mục vớ vẩn gì vậy? Vạn nhất bị đám phóng viên bát quái biết, thật không biết sẽ nháo thành việc lớn gì.
Còn có, Mạnh Mộng làm sao vậy? Thế nhưng cũng đi theo tiểu ngu ngốc này cùng nhau ồn ào……
Lạinói tiếp, bà xã của mình lại triển khai lần thứ n hành động nháo đòi ly hôn, rốt cuộc Triển Hoàng Tu đang làm cái gì? Sao còn chưa bắt bà xã của anh ta trở về?
** đây là cây đa nhục nè