“Chị Hà, khu vực bên đó đang thu dọn rất tốt, một chút nữa là tám rưỡi rồi? Lâm Thời Công cũng nên đến.”
“Hả, biết rồi, bên này chị cũng đã chuẩn bị hết rồi, Lâm Thời Công….. nghe nói lần này lại là sinh viên làm thêm.”
Hà Kỳ đang bận rộn thu dọn đồ chơi của trẻ em. Cô ấy làm việc ở cửa hàng này đã ba năm, vừa mới bị điều đến khu vực này.
Khu vui chơi trẻ em có số lượng người lớn, trẻ nhỏ đến rất nhiều. Nói vui vẻ kiếm tiền cũng có, bận rộn cũng khiến cho người ta đau đầu.
Nhân viên bận không đến được, người phụ trách khu vực vui chơi đưa ra quyết định, để cho sinh viên của trường học gần đây đến để làm thêm.
Hà Kỳ không để ý đến quyết định này.
“Một đám sinh viên chưa ra ngoài xã hội.” Hà Kỳ tức giận, “Ai nguyện ý đến đây làm? Vất vả lại không thu được kết quả tốt, sinh viên lần trước đến ở bên kia còn lười biếng, bộ dạng không thể ghét bỏ được.”
Hà Kỳ cũng không thể nào lý giải được. Trẻ con thì đáng yêu, ở chung với bọn nhóc trong thời gian dài có bao nhiêu người chịu đựng được.
Vừa muốn chăm sóc lại muốn làm yên lòng khách hàng, còn đối mặt với con cái của bọn họ dài dài, những sinh viên cho rằng rất thoải mái kia thì làm sao có thể hiểu được? Một đám bị kích động đến nỗi rời đi với vẻ mặt đau khổ, không biết là ai chăm sóc ai.
Hà Kỳ bĩu môi, đối với lời khuyên giải này cô từ chối cho ý kiến.
“Thật ngại quá, xin hỏi, hôm nay em đến làm thêm.” Một giọng nói trong vắt, như nước suối.
Hà Kỳ ngẩng đầu, thấy một nữ sinh với khuôn mặt xinh xắn, mặc áo sơ mi và quần bò, bên ngoài khoác một chiếc áo bành tô màu sắc đơn giản.
Cô gái này thoạt nhìn rất xinh đẹp. Đôi mắt quyến rũ động lòng người, mọi hành động đều lộ rõ dáng vẻ tao nhã. Cho dù là đeo trang sức nhẹ nhàng, cũng giống như tiên nữ.
Dù gì Hà Kỳ cũng là nhân viên lâu năm ở đây, gặp qua rất nhiều khách hàng, các cô gái trẻ tuổi lại không ít.
Nhưng xinh đẹp đến mức này……… nên nói như nào đây, cũng không gặp qua nhiều người.
“Cô, cô chính là sinh viên làm thêm hôm nay?” Hà Kỳ ngẩn ngơ trong giây lát, liền nhẹ nhàng hỏi.
Đối với cô gái trẻ này mà nói có phải cô lúc trước tạo nghiệp gì không, nói lý cũng bất giác hạ giọng xuống.
“Đúng, em chính là sinh viên làm thêm hôm nay.” Cô gái trẻ tươi cười nói, “Em tên Kiều Miên, đây là thẻ sinh viên của em.”
“A, a…… là em à.” Hà Kỳ có chút hoảng hồn, cầm lấy thẻ sinh viên của Kiều Miên còn không dám tin.
Ảnh chụp trên thẻ sinh viên so với người thật cũng không khác là mấy. Học trường đại học gần với đại học S nổi tiếng, Hà Kỳ biết ngôi trường này, trong nước đều thuộc hạng nhất.
Hà Kỳ bất giác nhớ đến chính mình liền cùng các chị em nói đùa —— “Thẻ sinh viên chính là một chiếc gương chiếu yêu, yêu ma quỷ quái gì đó đều sẽ hiện nguyên hình.”
Với cô gái đứng trước mặt, thẻ sinh viên hay chứng minh thư gì đó, cũng chỉ là ảnh chụp bình thường mà thôi.
“Em cần phải làm những gì ạ? Có phải nên thay quần áo trước hay không?” mắt thấy nhân viên công tác trước mặt có chút thất thần, Kiều Miên chủ động hỏi.
Hà Kỳ lấy lại tinh thần, lắc đầu, “Không có gì, chỉ là trông coi đám trẻ con, đừng để bọn trẻ đi ra ngoài, ở đây có đồng phục, em lại đây thay đi…”
Kiều Miên nhận lấy chiếc áo thun mà cô ấy đưa, trên mặt vẫn nở nụ cười, “Em đã từng làm thêm một công việc giống như vậy, chị không cần lo lắng cho em đâu.”
“Em đã từng làm loại công việc như thế này?” Hà Kỳ kinh ngạc, nhìn mặt Kiều Miên một lúc sau lại tiêu sái, “Nhìn không ra đây…”
Lương ở khu vui chơi trẻ em cũng không cao, làm một ngày cũng chỉ được 100 tệ. Hà Kỳ nghĩ mãi không ra, dựa vào vẻ ngoài của Kiều Miên, cô có thể chọn bất cứ công việc làm thêm khác, không riêng gì công việc này.
“Ừm, em thích loại công việc làm thêm như vậy.” Kiều Miên không nói thêm câu nào, nhanh nhẹn thay áo thun, buộc tóc lên, nhìn rất hoạt bát và giàu kinh nghiệm.
Những đứa trẻ đã lục đục muốn đi vào khu vui chơi, một số cha mẹ đi vào cùng, số còn lại thì ở ngoài chờ.
Kiều Miên cởi giày, đứng ở lối vào, kiểm tra một bạn nhỏ mang theo thứ gì đó, còn giúp đỡ việc thu vé vào cửa.
Hà Kỳ nhìn một lúc, thấy cô đang làm rất tốt.
Như là trời sinh có khả năng tương tác tốt vậy, đối với đám trẻ con cần phải có kiên nhẫn, còn có thể ngồi xuống cùng các bạn nhỏ trò chuyện, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, thật không thể khiến người ta tức giận được.
Công việc ở khu vui chơi trẻ em nói vất vả, cũng có một chút. Đám trẻ lục đục tiến vào sân chơi, Kiều Miên cũng đứng ở bên trong duy trì trật tự.
Thỉnh thoảng chăm sóc, lại đi xem xem, Thật vất vả đem hai bạn nhỏ tách ra Kiều Miên đứng thẳng dậy.
Đang nghĩ ngợi, nên hay không nên đi uống ngụm nước, bỗng nhiên cô lại nghe thấy tiếng khóc ở đâu đó.
Kiều Miên theo âm thanh nghe được mà nhìn tới.
Là một bé trai, cũng không lớn lắm, tầm sáu bảy tuổi, đôi mắt to tròn, tiếng khóc rung trời.
Một chàng trai trẻ đang đứng trước mặt cậu bé.
Anh rất cao so với cậu bé, lúc này cũng không ngồi xuống an ủi cậu bé, đứng đấy đưa lưng về phía Kiều Miên.
Kiều Miên nhíu mày, đi đến, ngồi xuống trước mặt cậu bé kia.
Cô chưa nói gì, cũng không chú ý đến chàng trai đang đứng bên cạnh, kiên nhẫn lấy khăn tay ra, cầm tay cậu bé kia, cẩn thận lau nước mắt.
Cậu bé này và các cậu bé khác không giống nhau, bị Kiều Miên cầm tay cũng không kháng cự. Chỉ theo lực của cô, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn cô.
Thật là một đứa trẻ đáng yêu.
Tóc và con ngươi đều màu sáng, khuôn mặt trẻ con mũm mĩm, ngũ quan tinh xảo, nhìn qua rất mềm mại, như là tượng tạc.
Kiều Miên ngồi xuống trước mặt cậu bé, ánh mắt cong lên. “Bạn nhỏ này, đừng khóc, em tên là gì?”
Cậu bé dụi mắt, không biết có phải do lời nói của Kiều Miên trấn an hay không, chậm rãi ngừng khóc.
Kiều Miên cố gắng không ngừng. “Em vừa mới đến đúng không, không khóc không khóc. Có muốn chơi cái gì đó không? Chị chơi cùng em có được không?”
Cậu bé được Kiều Miên lau khô nước mắt, nhìn cô, con người màu sáng trong veo nhìn cô.
Một lúc sau, cậu bé lắc đầu, theo hướng cô nở nụ cười.
“Cảm ơn chị, em, em tên Lục Lập Trì.” Tiểu tử kia túm chặt ống tay áo của Kiều Miên, không được ngoan, “Chị gái ơi, chị thật xinh đẹp.”
Kiều Miên thích trẻ con, tiểu tử kia vừa nói liền cong mắt lên, cười xoa đầu cậu bé. “Cậu bé cũng thật đáng yêu. Vừa nãy sao em lại khóc? Nói chị nghe có được không?”
Lục Lập Trì do dự một lúc, lắc đầu, vụng về chuyển chủ đề, kéo tay áo Kiều Miên. “Chị gái ơi, em, em muốn chơi cái kia.”
“Được, chị dẫn em qua đó chơi.” Cô đối với cậu bé này luôn có phần kiên nhẫn, Kiều Miên cũng không có hỏi lại cậu bé.
Tiểu tử kia không nhúc nhích. Cậu bé chần chừ nhìn sang bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Anh trai em vẫn luôn đi cùng em…… chị gái.”
Cậu bé cầu xin sự giúp đỡ của Kiều Miên, lại rụt rè đem ánh mắt nhìn sang người bên cạnh, muốn nói nhưng lại thôi.
Lúc nãy khi Lục Lập Trì khóc là nhìn thấy phụ huynh? Kiều Miên nhíu mày.
“…..Khụ.”
Kiều Miên ngẩng đầu, còn chưa nói câu nào, có chút bất ngờ.
Lúc nãy cô không có để ý, bây giờ mới khổ sở mà nhìn rõ “phụ huynh” đi cùng cậu bé.
Đầu tóc như tổ quạ, mặc áo thể thao tay dài và quần dài,đeo kính đen che hết nửa khuôn mặt.
Dáng vẻ suy sụp tinh thần, lôi thôi lếch thếch, tối tăm lại cứng nhắc.
Với đôi mắt đen nhánh xuyên qua lớp kính anh nhìn Kiều Miên, câu gì cũng không nói, chỉ ho một tiếng.
Gen của gia đình này …….. Một lời khó nói hết.
Kiều Miên nhìn đôi mắt đỏ hoe kia, cậu bé giống một hoàng tử bé, lại nhìn ánh mắt của người vừa tự xưng là anh trai kia.
Việc này…….. không phải là con buôn đấy chứ? Bọn buôn người sẽ không đem một đứa trẻ đến nơi như thế này? Thật sự là người một nhà sao?
Không biết có phải là ánh mắt đánh giá của cô hoài nghi quá rõ ràng, anh bị cô nhìn chằm chằm có chút khó chịu.
“Tôi…..” Anh ho một tiếng, thấp giọng nói: “Tôi biết cô. Chúng ta học cùng trường.”
Anh mở miệng, giọng nói rất dễ nghe. Như là suối sâu, lộ ra sự trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Anh đứng trước mặt cô, có chút do dự, “Cô học ở đại học S? Tôi cũng vậy. Tôi tên Lục Lập Xuyên.”
Lục Lập Xuyên, Lục Lập Trì. Thật sự anh em ruột.
Cô không có ấn tượng nhiều với cái tên này, Kiều Miên cũng không nói nhiều.
“Hả, bạn học. Chào cậu, tôi tên Kiều Miên.” Cô đối với người đối diện biết bản thân không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Kiều Miên ở trường cũng có không ít người đến bắt chuyện, được người ta biết cũng không có gì lạ.
Cô muốn biết vì sao anh lại có thái độ như vậy với Lục Lập Trì, thở dài. “Tôi sẽ dẫn em ấy đi chơi, cậu bé vẫn muốn ầm ĩ, đây là lần đầu tiên cậu dẫn em ấy tới đây à?”
Lục Lập Xuyên lắc đầu, không nói thêm, “Không phải. Đây là lần đầu tiên em ấy đến đây……. tôi cùng cô đi.”
Kiều Miên hiểu ý anh.
Lục Lập Trì lần đầu tiên đến khu vui chơi, chắc là do không quen, nên mới khóc.
Hướng nội, không giỏi nói chuyện. Kiều Miên âm thầm cho anh Lục đây một thuộc tính, giải quyết anh cũng không khó.
Trên thực tế, cô cũng không giỏi giao tiếp. Cũng chỉ có đám trẻ con…….
“Lục Lập Trì, chúng ta đi chơi cái kia.” Kiều Miên xoa đầu và dắt cậu bé đi, “Đi nào, chị dắt em đi.”
Lục Lập Trì nắm tay cô, khôn ngoan gật đầu, “Dạ, chị ơi chúng ta cùng đi chơi.”
Có Kiều Miên chơi cùng, tiểu tử kia rất nhanh hứng thú hơn hẳn. Kiều Miên chơi cùng cậu bé một lúc, nhìn thấy tình hình có chuyển biến tốt, sẽ đi xem những đứa trẻ khác.
Lục Lập Trì không cho cô đi, kéo tay Kiều Miên, cô đi đến đâu, cậu bé liền theo đến đó.
Kiều Miên căn bản còn muốn cậu bé tự mình chơi, lại phát hiện đứa trẻ này có trí tuệ và nhân duyên tốt, những đứa trẻ đang khóc ầm ĩ cũng bị cậu bé làm cho nín khóc.
Một đám trẻ con vô cùng náo nhiệt đang chơi đùa, áp lực cũng bớt đi phần nào.
Đây là lần đầu tiên Kiều Miên nhìn thấy Lục Lập Trì lãnh đạo bọn trẻ.
Cô lắc đầu cảm thán, “Lục Lập Trì thật lợi hại, nhỏ như vậy…..”
“Em ấy vẫn luôn thích như vậy.” Bên cạnh vang lên âm thanh.
Kiều Miên nghiêng đầu, thấy anh trai Lục vẫn còn đứng bên cạnh cô, cúi đầu xem điện thoại.
Điện thoại của Lục Lập Xuyên như vô tình để nghiêng ra, màn hình đối diện với cô, chỉ cần nhướng mắt là có thể thấy được nội dung trên điện thoại.
Nhìn lén điện thoại người khác như vậy là không hay, Kiều Miên nhìn lướt qua muốn thu hồi tầm mắt, lại nhìn thấy hình ảnh trên màn hình.
“Cái này……. Card Rush*? Cậu cũng chơi trò này sao?” Kiều Miên nhìn màn hình điện thoại của anh, có chút bất ngờ.
*
卡恩特鲁斯 [Kǎ ēn tè lǔ sī] – Card Rush: Tên của một trò chơi
Card Rush là một trò chơi stream nhiều nhân vật chính. Trò chơi được tạo ra một cách hoàn mỹ, độ khen ngợi cao, nhưng người chơi lại không nhiều.
“Ừ.” Lục Lập Xuyên thu hồi điện thoại, nói rất ít.
Anh ngẩng đầu, mái tóc rối bù che đi con ngươi đen nhánh. “Trò chơi không tệ, tôi vừa lên vòng oẳn tù tì.”