Editor: Lệ Cung Chủ
Là người giang hồ ai cũng biết, trên núi Kỳ Lân có vực Kỳ Lân, trên vực Kỳ Lân có động Kỳ Lân, trong động Kỳ Lân có Hoắc thần y.
Một bộ phận nhỏ người giang hồ cũng biết, Hoắc thần y cả đời không lập gia thất, cũng không có tâm tư gầy dựng môn phái, đến khi năm mươi mấy tuổi, tóc râu đều bạc trắng thì lại thu nhận một đồ đệ.
Bởi vì Hoắc thần y dường như giấu nhẹm đồ đệ bảo bối, cho nên cơ hồ không ai biết, đồ đệ này giới tính nam, thời điểm bái nhập sư môn vừa tròn mười tuổi, họ Trữ tên Nhược, hàng ngày vẫn mặc một bộ quần áo rách rưới chạy tới chạy lui ở trên núi.
Bởi vì Hoắc thần y đã già, lúc không ai đến nhờ trị bệnh thì ông vẫn hay ngồi trên ghế mây vừa phơi nắng vừa đọc sách y thuật, đôi mắt liêm diêm giấu sau những sợi tóc rối bời nhìn về phía Trữ Nhược quát bảo.
“Trữ Nhược ~ lên cho núi hái quả sơn tra (*) cho ta ~ ”
“Trữ Nhược ~ đấm lưng cho ta ~ ”
“Trữ Nhược ~ bóp vai cho ta ~ ”
“Trữ Nhược ~ hôm qua ta chỉ cho ngươi xem loại thảo dược trong trang sách đó đó, hôm nay trước khi trời sập tối ngươi phải tìm được cho ta ~ ”
“Trữ Nhược ~ cơm chiều đã chuẩn bị xong chưa, gà rừng của ta có thoa mật nướng hay không?”
Trữ Nhược thường xuyên hoài nghi liệu có phải lão yêu quái tà ác này nhặt mình từ trong sơn động về để làm cu li hay không… Nếu không phải lúc ấy ở chân núi vì đói bụng quá đến mức đầu óc choáng váng, chân tay bũn rũn, không đối diện với khuôn mặt hòa ái dễ gần lộ ra nụ cười tủm tỉm, không ngửi thấy mùi bánh mì từ trên cánh tay mập mạp vươn tới ấy, thì chính mình cũng sẽ không bị ma xui quỷ ám bám theo như vậy, vừa ngấu nghiến gặm ổ bánh mì vừa đi vào động Kỳ Lân ở núi Kỳ Lân, lọt vào tròng của Hoắc thần y, trở thành người hầu bên cạnh lão, gọi một cách hoa mỹ là —— đồ nhi.
Thời gian qua đi, đồ nhi có không nên hồn thế nào đi chăng nữa thì cũng có chút kiến thức về y thuật.
Cái này gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa (**), người hầu của Hoắc thần cũng như người bình thường phải chẩn bệnh a, thêm vào đó lão nhân đầu bạc cả ngày yêu cầu không biết bao nhiêu việc, có đôi khi chỉ vì một cành hoa, một gốc cỏ của lão, Trữ Nhược hận không thể xới tung cả ngọn núi Kỳ Lân này.
(** Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù có tệ thì cũng là người trong nghề nên so ra vẫn hơn người bình thường)
Có lần tình cờ nhớ nhầm, thực vật tìm thiếu một lá hay lượm nhiều hơn hai quả, lão gia tử liền thổi râu trừng mắt bắt hắn cầm đèn ôm bụng đói, chân lấm tay bùn đi kiếm lại lần nữa.
Cứ như thế hai năm sau, những thứ khác không nói đến, ngược lại, hắn giờ đã luyện thành một đôi thiên lý nhãn có thể từ trong một đống cây cỏ xa tít tìm được thứ mình muốn.
Cũng nhờ vào đôi mắt ban tặng này, Trữ Nhược ở trên đường về nhà đang lẩm nhẩm hát thì phát hiện Mộ Cẩm nằm trong một đống bùn.
Mộ Cẩm úp mặt xuống, khi Trữ Nhược lật thân y qua thì chỉ có thể nhìn thấy lông mi, lỗ mũi, đôi mắt đều tối tăm, trên quần áo dính đầy bùn, hai lỗ rách lớn trên tay áo kéo dài đến nách.
Tóm lại, vô cùng thê thảm, quần áo tả tơi.
Trữ Nhược nhất thời từ đáy lòng dâng lên tinh thần trượng nghĩa sôi sục, giả bộ như thật bắt mạch cho y.
Hừm, hơi thở mỏng manh, sinh mệnh chỉ trong một sớm một chiều.
Quan sát sắc mặt một phen, rất có thể là bị bùn chặn hô hấp!
Trữ Nhược úp mặt tượng đất xuống trên đầu gối, tay dùng sức vỗ vào lưng y, tượng đất ho sặc sụa, nước bùn văng lên đầy người Trữ Nhược.
Trữ Nhược dù vô cùng đau đầu nhức óc, nhưng vì nguyên tắc ‘thầy thuốc tâm như từ mẫu’ cho nên hắn vẫn lấy viên thuốc nhỏ màu xanh biếc trong túi ra, nhét vào trong hàm răng tượng đất. Sau đó lại như trả thù, hung hăng véo hai má tượng đất.
Tượng đất thở hổn hển thật sâu, sau đó tỉnh lại.
Tỉnh lại, mở mắt, lau mặt, thốt lên câu đầu tiên: “Vị gì mà ghê tởm vậy?”
Trong giọng nói hơi có chút tư thế thiếu gia, phi phi hai tiếng, phun ra một bãi nước bọt màu xanh đen. Y vừa định đứng dậy phủi bùn đất trên người thì lúc này mới phát hiện toàn thân cao thấp không nơi nào sạch sẽ.
“Đây… đây là đâu?” Cuối cùng cũng hỏi vào vấn đề chính.
Trữ Nhược liếc ngang liếc dọc, bỉu môi nói: “Ngươi bị người buôn lậu lừa bán tới đây sao?”
Tượng đất lắc đầu.
Trữ Nhược hỏi lại: “Ngươi không biết đây là đâu, vậy tại sao lại chạy trốn đến đây?”
Tượng đất muốn nói lại thôi, trên gương mặt chỉ có đôi mắt sáng như vì sao đang chớp chớp.
Trữ Nhược vung cánh tay nhỏ bé lên, rất có khí phách: “Không phải trốn nhà đi à, thôi quên đi, không hỏi ngươi nữa.”
Tượng đất còn chưa kịp gật đầu thì bụng đã kêu lên rột rột. Trữ Nhược lặng lẽ giấu ổ bánh mì vẫn hay mang theo bên mình, thấy tượng đất ngẩng đầu hỏi: “Có nơi… Tắm rửa không?”
Trữ Nhược khinh khỉnh quay lưng lại, nhấc chân bước đi, tượng đất xoay người bò dậy, nhanh chóng giũ bỏ bùn đất đã khô trên tay, rồi vội vàng đi theo đằng sau Trữ Nhược.
Tượng đất cao hơn Trữ Nhược nửa cái đầu, chân hiển nhiên cũng dài hơn, chưa tới hai bước đã bắt kịp Trữ Nhược, vẫn không ngừng đặt câu hỏi.
“Đây là đâu?”
“Núi Kỳ Lân.”
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Không phải ‘Chúng ta’, là ta ~ ”
“Được, ngươi đi đâu vậy?”
“Vực Kỳ Lân.”
“Đi vào trong đó, để làm gì?”
“Về nhà.”
“Nhà ngươi ở chỗ nào của vực Kỳ Lân?”
“Động Kỳ Lân.”
“À…” Tượng đất câu hiểu câu không đáp lại, Trữ Nhược từ trong đáy lòng khinh bỉ, kẻ này đúng là ngu ngốc mà, ngay cả nơi ở của Hoắc thần y mà cũng không biết.
Tượng đất im lặng vài giây, rồi lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Trữ Nhược.” Trữ Nhược hất đầu, có phần kiêu ngạo.
“Ta tên là Mộ Cẩm.” Tượng đất tự giới thiệu.
“Trong nhà có mấy người?”
“Ách? Ta còn có một đệ đệ tên là Mộ Sắt.”
“Vậy ngươi bỏ nhà đi sao không dẫn theo đệ đệ cùng trốn?” Trữ Nhược xoay người, nhe răng trợn mắt hỏi, ngữ khí rất bất mãn.
Ánh mắt Mộ Cẩm phút chốc trở nên ảm đạm: “Hắn… Không cần bỏ trốn…”
Đương nói chuyện thì đã đến trước sơn động, Trữ Nhược vỗ tay nói: “Về đến nhà rồi, về đến nhà rồi!” Hắn nhìn Mộ Cẩm chớp chớp mấy cái, “Ngươi cũng không tệ lắm, đi đường xa như vậy, bụng thì réo nửa ngày mà lại chẳng đuối sức.”
Mộ Cẩm nhếch miệng cười, bên khóe môi rớt xuống hai mẩu bùn vụn, y lập tức ngậm miệng lại.
“Sư phụ ~ ta đã về rồi ~” Trữ Nhược vọt vào sơn động, Hoắc thần y mắng: “Thằng nhãi ranh! Hôm nay sao lại về trễ như vậy, muốn chống đối đấy à!”
Vừa nghiêng đầu, thấy bóng người đen sì sì phía sau Trữ Nhược, Hoắc thần y bị dọa đến mức ngay cả chòm râu bạc cũng rung rung. Mộ Cẩm thế nhưng thật ra rất lễ phép, cung kính bước lên thi lễ: “Chào tiền bối.”
Hoắc thần y đánh giá người nọ một hồi, ông vươn ngón tay đặt lên nơi sạch sẽ duy nhất ở cổ tay Mộ Cẩm, ngón tay đột nhiên run lên, thật lâu sau vẫn không buông ra.
Mộ Cẩm cũng không dám giãy dụa, Trữ Nhược ngáp dài một cái, nhịn không được nói: “Sư phụ, ông bắt mạch cho người ta mà sao lại run rẩy như vậy?”
Hoắc thần y hung hăng trừng mắt liếc hắn, thanh âm trầm xuống, nhìn chăm chú vào Mộ Cẩm hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi cần ta giúp gì à?”
Mộ Cẩm khom người nói: “Đúng vậy.”
Hoắc thần y thở dài: “Ngươi nói ra thử xem.” Trữ Nhược mặt không thay đổi, đứng ở phía sau lôi lôi kéo kéo.
“Xin hỏi, có thể cho ta một thùng nước ấm để tắm được không?”
Nghe xong lời này, vẻ mặt Hoắc thần y mới vừa bình tĩnh lại trở nên kinh ngạc.
♣♣♣
(*) Quả sơn tra:
20130523104036