Bị tiếng thở dốc bên cạnh thu hút, Lục Thương quay đầu dời mắt khỏi cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Một người cuộn tròn ở chỗ ngồi bên cạnh y, toàn thân bê bết máu, hít thở dồn dập, hai tay siết chặt thành nắm đấm, dáng vẻ vô cùng đau đớn.
Phát hiện điểm khác thường, Lục Thương đưa tay sờ trán đối phương, nhưng lại bị đối phương thô lỗ hất văng.
“Đừng đụng.” Giọng nghe rất non, là một cậu thiếu niên.
Tài xế ngồi đằng trước, chú Viên, khẽ quay đầu lại: “Ông chủ Lục?”
“Không có gì.” Lục Thương bình thản rút tay về.
Dường như đang gắng sức nhẫn nhịn điều gì đó, cậu thiếu niên nhích ra thật xa, áp sát vào cửa xe, cuộn mình càng chặt hơn. Đèn đường ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, chỉ soi được vài sợi tóc mái dài ngoằng của cậu ấy, không thấy rõ mặt mũi. Chẳng biết cậu ấy bị thương chỗ nào mà trên đệm dây không ít máu, trong xe nồng nặc mùi máu tươi.
“Bị thương ở đâu?” Lục Thương nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, cất giọng hỏi.
Trả lời y chỉ có hơi thở ngày càng rối loạn, hệt như trong cơ thể cất giấu một con thú hoang sẽ bùng phát bất cứ lúc nào.
“Cậu ta như vậy, có cần dẫn về nhà không?” Chú Viên ngồi đằng trước hỏi.
Lục Thương quay đầu nhìn một lát, lâm vào trầm tư, dường như đang cân nhắc điều gì đó.
Bấy giờ xe phóng nhanh lên cầu vượt, thân xe ngoặt một cái, chếch sang bên phải, cậu thiếu niên nằm kế bên không có thắt dây an toàn, theo quán tính ngã sang đây, ngửi thấy mùi hương trên người Lục Thương, hình như nhất thời không kiềm chế nổi, há miệng cắn cổ tay y.
“Chuyện gì vậy…” Chú Viên quay đầu lại.
“Không có gì,” Lục Thương không ngẩng đầu lên cắt lời chú Viên, “Nhìn đường đi.”
Chẳng biết có phải do kiệt sức hay không mà độ lực từ cổ tay truyền đến không nặng lắm, ngoại trừ thoáng chốc ban đầu thì không đau gì mấy. Lục Thương cảm nhận được cậu nhóc này không phải muốn tổn thương người, y khẽ nhíu nhíu mày, dùng tay còn lại sờ trán cậu ấy. Tay y lạnh ngắt, cậu thiếu niên như bỗng giật mình tỉnh giấc, thình lình nới lỏng hàm răng, cuống quít bò lại bên cửa xe, cuộn thành một cục, miệng còn lẩm ba lẩm bẩm.
Thế này là trúng độc rồi, sắc mặt Lục Thương trở nên nghiêm túc, y bụm cổ tay, ngẩng đầu dặn dò chú Viên: “Đi bệnh viện.”
…
Hai tiếng trước, quán bar Nam Thành.
Nhiệt độ lại giảm mấy phần.
Tôn Mậu nhìn đồng hồ đeo tay, thấp thỏm nhích tới nhích lui trên sô pha.
“Vay bắc cầu hai mươi triệu?”
*Vay bắc cầu (Bridge loan): Một khoản vay ngắn hạn được sử dụng cho tới khi một cá nhân hay công ty củng cố được khả năng tài chính dài hạn hoặc thanh toán được các nghĩa vụ nợ hiện tại. Các khoản nợ này là ngắn hạn (dưới một năm) với lãi suất cao và được bảo đảm bằng một vài dạng tài sản ký quỹ như bất động sản hoặc hàng hoá tồn kho.
“Phải.” Tôn Mậu gật đầu lia lịa.
“Cũng không phải không được, chỉ là tôi mới chợt nhớ đến chuyện năm xưa.” Người đang nói tên là Lý Nham, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tóc chải ngược ra sau, ngậm điếu thuốc tựa vào sô pha cười như không cười.
Sắc mặt Tôn Mậu tức thì xanh mét, trực giác nói cho gã biết, lời tiếp theo mà Lý Nham muốn nói ắt khó lọt tai. Quả nhiên, Lý Nham phun một vòng khói, bắt đầu lôi chuyện cũ: “Năm đó bố tôi làm ăn thiếu tiền, đúng lúc chú là lãnh đạo ở chi nhánh ngân hàng, ban đầu chú nói thế nào với bố tôi nhỉ, ‘cho dù Thiên vương lão tử đến tôi cũng sẽ không cho các người vay’. Chậc, tôi nói chứ bí thư Tôn ạ, hôm nay sao chú lại đến cầu cạnh tôi, chú cũng biết tính tình bố tôi không tốt mà, chú làm tôi khó xử quá.”
Lúc này Tôn Mậu gần năm chục tuổi trông như học sinh tiểu học bị thầy cô dạy dỗ, lão rũ mắt, ngượng ngùng cười xòa: “Năm đó là hiểu lầm thôi…”
Lý Nham nở nụ cười, cắt lời lão: “Chuyện trước đây qua rồi thì cho qua đi, thật ra bố tôi mạnh miệng chứ mềm lòng lắm, thấy chú gặp nạn là bảo tôi tới giúp chú ngay đấy thôi.”
Biểu cảm trên mặt Tôn Mậu hết sức phức tạp, lát sau lão mới nói tiếp: “Là ông chủ Lý đại nhân có đại lượng.”
“Đúng thế,” Lý Nham không hề khách sáo nhận lời khen của lão, “Nhưng dù sao chúng tôi cũng là thương nhân, không giống loại làm công ăn lương như chú, tôi có thể cho chú vay bắc cầu khoản này, nhưng chú có thể cho tôi cái gì chứ? Lỡ như họ nhận tiền xong không cho chú vay tiếp, chẳng phải tôi sẽ lấp nợ không công cho chú?”
“Tôi còn hai căn nhà, ở ngoại ô còn có một mẫu đất, nếu ông chủ Lý không yên tâm, tôi có thể gán nợ cho cậu.”
Lý Nham phất tay: “Tạm thời khoan nói chút đồ của chú đáng bao nhiêu tiền, theo tôi được biết, hai căn nhà của chú làm sổ hồng rồi phải không? Tôi không muốn thứ vô nghĩa này, tôi chỉ muốn tiền mặt.”
Tôn Mậu há miệng, nhưng không thốt được lời nào. Lão lăn lộn vài chục năm, lăn lộn đến vị trí hôm nay chẳng dễ dàng gì, nếu không phải nhất thời bị quỷ ám cờ bạc thua tiền, lão cũng không sa đọa đến mức ngần ấy tuổi đầu mà còn phải ăn nói khép nép với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này.
“Ông chủ Lục thấy thế nào?” Đang im lặng, Lý Nham đổi đề tài, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ngồi trong góc phòng.
Tôn Mậu quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Lý Nham, bấy giờ mới thấy một người đàn ông trẻ tuổi vẫn còn ngồi bên cạnh quầy bar, người nọ mặc áo bành tô màu đen, thân hình thon gầy, đang thất thần nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt.
Lúc này vừa khéo có người bưng trà đến, Lý Nham nói: “Ông chủ Lục không uống rượu, đổi tách trà cho ngài ấy đi.”
Nhân viên phục vụ có mắt nhìn nhanh nhẹn dẹp ly rượu trước mặt Lục Thương, đổi thành bình trà Phổ Nhị tốt nhất: “Xin lỗi vì phục vụ không chu toàn ạ.”
Lục Thương khẽ gật đầu, người này thật sự quá yên lặng, từ đầu chí cuối không nói câu nào, nếu Lý Nham không nhắc, Tôn Mậu suýt quên trong phòng còn một người như thế.
“Chắc bí thư Tôn cũng nghe tin hồi đầu năm ông chủ Lục bỏ vốn cho vài trường đại học trong thành phố xây lầu rồi nhỉ, nói đến thực lực, ông chủ Lục cũng không thua gì nhà họ Lý chúng tôi.” Lý Nham cười đầy thâm ý.
Tôn Mậu lập tức hiểu ý, lần nữa dời mắt về phía Lục Thương: “Ý cậu là…”
“Tôi và ông chủ Lục cũng xem như thân nhau mấy đời, nếu chuyện này do ngài ấy làm bảo lãnh đối ứng, vậy thì mọi việc dễ bàn rồi.” Lý Nham nói.
*Bảo lãnh đối ứng: là một hình thức bảo lãnh ngân hàng, theo đó bên bảo lãnh đối ứng (Lục Thương) cam kết với bên bảo lãnh (Lý Nham) về việc sẽ thực hiện nghĩa vụ tài chính đối với bên bảo lãnh,trong trường hợp bên bảo lãnh (Lý Nham) phải trả thay cho khách hàng của bên bảo lãnh đối ứng (Tôn Mậu). Theo tui hiểu thì ở đây ý nói nếu Tôn Mậu không có tiền trả cho Lý Nham thì Lục Thương làm bên bảo lãnh đối ứng sẽ trả giúp rồi sau đó Tôn Mậu mới trả tiền lại cho Lục Thương.
Tôn Mậu cũng biết đến tên Lục Thương, tuổi còn trẻ đã là người phụ trách tập đoàn Đông Ngạn, đủ thấy phần nào năng lực, chỉ là tính tình người này khép kín, quanh năm ru rú trong nhà, gần như không dính líu đến mấy chuyện tạp nham trong nghề, chẳng biết tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây. Tôn Mậu cảm thấy tình hình đã vượt khỏi tầm tay, hoàn toàn bị Lý Nham dắt mũi, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra cách ứng đối nào tốt hơn.
“Mẫu đất ở ngoại ô của tôi, tuy rằng bây giờ không đáng tiền, nhưng chờ sang năm cầu vượt được thông xe, chắc chắn sẽ từ từ lên giá, nếu ông chủ Lục đồng ý, tôi có thể thế chấp mẫu đất này cho ngài.” Tôn Mậu nói.
Lục Thương quay đầu lại nhìn lão, chẳng buồn hỏi rốt cuộc mẫu đất này có tính chất gì, chỉ thản nhiên nói: “Có thể cân nhắc.”
Tôn Mậu vốn đã chuẩn bị sẵn một bài giải thích, nào ngờ đối phương tuyệt nhiên lười nghe, lão không khỏi sửng sốt một lát. Lý Nham nghe vậy, trái lại vui mừng ra mặt: “Vậy được, có những lời này của ông chủ Lục thì tôi yên tâm rồi.” Nói đoạn, hắn gọi một người ra ngoài suy xét quy định chi tiết của hợp đồng rồi đưa vào.
Phiền phức cấn trong lòng hơn nửa tháng có tiến triển, lẽ ra Tôn Mậu nên cảm thấy vui vẻ, nhưng chẳng hiểu sao cục nghẹn trong lòng lão chẳng những không chìm xuống, trái lại còn thót lên tới cổ họng.
Loại cậu ấm ngang ngược hống hách như Lý Nham, lão đã gặp nhiều rồi, lo thì lo đấy, nhưng nói cho cùng lão không sợ, còn cái vị tẩm ngẩm tầm ngầm ngồi bên cạnh thì… Lão tự nhận xưa giờ chẳng qua lại gì với Lục Thương, thật sự nghĩ không ra tại sao đối phương lại đồng giúp mình. Lão nghiêng mắt liếc một cái, thấy Lục Thương đứng dậy đi tới xem hợp đồng, trong lòng bỗng chột dạ đến lạ, lão biết mặc kệ số tiền kia có trả nổi hay không, ân huệ này của nhà họ Lục, hôm nay lão nợ chắc rồi.
“Biết bây giờ chú đang khó khăn nên tôi không thu phí cho vay, chỉ là có một việc nhỏ muốn làm phiền chú,” Lý Nham nhìn về phía Tôn Mậu, giảm thấp giọng, “Tôi có một mớ hàng muốn vận chuyển ra ngoài, tài liệu bị dằn ở hải quan gần ba tháng nay, nghe nói em họ của chú vừa khéo phụ trách chuyện này, chú xem có thể giúp tôi qua cửa thuận lợi chút không?”
Sắc mặt Tôn Mậu thay đổi, nghe đến đây, lão xem như đã hiểu, nãy giờ nói nhiều như vậy đều là ngụy trang, thì ra đây mới là mục đích thật sự của Lý Nham. Cho bọn họ qua cửa một lần, tiếp sau đó sẽ có lần thứ hai, thứ ba, nói trắng ra là, Lý Nham dám chắc lão không có can đảm tìm người môi giới tài chính, lúc này mới cố ý qua đây thừa nước đục thả câu, vơ vét chút lợi lộc cho mình.
*Vai trò của những người làm môi giới tài chính là tạo cầu nối giữa những người có nhu cầu về vay vốn với các tổ chức có nhu cầu cho vay vốn.
Bàn tính này, gõ cũng kêu thật.
“Anh Nham,” Lúc bấy giờ, một nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, cúi người nói nhỏ bên tai Lý Nham, “Hàng đưa tới rồi.”
Nghe xong, Lý Nham nở nụ cười, đứng dậy sửa sang quần áo trên người, cười nói: “Hai vị ông chủ, tôi còn chút việc vặt nên xin phép đi trước, đây là địa bàn của nhà họ Lý tôi, rượu nước gái gú cứ gọi thoải mái, tôi không tiếp đãi được, chúng ta hẹn hôm khác gặp lại.”
Nói đoạn, không đợi Tôn Mậu chào hỏi mình, hắn lập tức xoay người ra cửa, động tác còn có phần hấp tấp. Đám đàn em đi theo cũng rút lui ra ngoài, trong phòng nhất thời chỉ còn lại Lục Thương và Tôn Mậu.
“Nào, ông chủ Lục, hút điếu thuốc đi.” Tôn Mậu đưa điếu thuốc qua đây, Lục Thương cũng không ngăn cản, sau khi nhận thì đặt sang một bên, không đụng đến nữa.
Tôn Mậu thấy y không hút, bật lửa lấy ra đành phải cất vào, lão se se sợi thuốc lá trong tay như nghiện: “Hôm nay thật sự làm phiền ngài rồi, ân tình này tôi nhất định ghi nhớ, lát nữa để tôi tạo áp lực với bên kia, bảo bọn họ mau mau nhả số tiền kia ra.”
Lục Thương nghe vậy cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nói: “Tôi đã xem mấy hạng mục ông đang làm ở ngoài vịnh, làm không tệ.”
Vô duyên vô cớ được khen, Tôn Mậu vội khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, làm sao so được với Đông Ngạn.”
Lục Thương chậm rãi rót tách trà cho hai người: “Thật ra bên ngân hàng không có gì phải lo cả, với phong cách làm việc của họ Lý, chắc chắn sẽ không để mình chịu thiệt.”
Ý tứ của lời này quá rõ ràng, Tôn Mậu nghe hiểu, Lý Nham nhất định đã đánh tiếng với ngân hàng từ trước, nếu không đã chẳng đồng ý cho lão vay dễ dàng như vậy. Chỉ là “đánh tiếng” vì giải quyết phiền phức cho lão hay vì gây thêm phiền phức cho lão thì rất khó nói.
“Kết quả tốt là được.” Lục Thương liếc mắt nhìn lão.
“Phải, phải…” Tôn Mậu gật đầu như giã tỏi, sắc mặt bối rối.
Hai người ngồi trong phòng chốc lát, Lý Nham vẫn chưa trở về. Qua một lúc sau, bên ngoài bỗng phát ra tiềng ồn, dường như có người đang đánh nhau, Tôn Mậu muốn ra ngoài xem thử nhưng bị bảo an ở cửa ngăn cản.
“Cửa sau đang dỡ hàng, phiền bí thư Tôn đi cửa trước.”
Lúc này Lục Thương cũng mở cửa đi ra, bảo an lập tức cung kính khom người với y, giọng điệu kính cẩn khép nép: “Ông chủ Lục.”
“Đi.” Lục Thương khoác áo bành tô, khẽ gật đầu với Tôn Mậu, theo bảo an đi về hướng cửa sau.
Quán bar này là căn cứ của người nhà họ Lý, nhà họ Lý vốn lập nghiệp từ ngành ăn uống, sau đó đầu tư thêm trang sức và bất động sản. Lý Kim Thược bố của Lý Nham là một con cáo già, kiếm lời xong bèn mở công ty bảo lãnh, ngoài mặt thì hợp tác với ngân hàng làm bên bảo lãnh cho người ta, sau lưng thì ăn lãi cắt cổ. Trong những năm đầu ngành tài chính mới vừa phát triển, nhà họ Lý ăn lời ngập họng, mấy năm nay chính sách kinh tế quốc gia từ từ siết chặt, Lý Kim Thược nghe tin lập tức hành động, rút khỏi ngành tài chính mở công ty điện ảnh, giao cho con trai tiếp quản, còn mình thì lui ra cánh gà, chỉ kinh doanh quán bar này.
Người ngoài chỉ cho rằng Lý Kim Thược lớn tuổi mong hai chữ bình yên, nhưng mà người quen đều biết, ở đây không chỉ đơn giản là quán bar.
Kế bên cửa sau là một nhà để xe, vị trí vô cùng hẻo lánh, Lục Thương quen đường quen nẻo đi ra, lúc bàn chuyện làm ăn y đã đến đây quá nhiều lần, tài xế chú Viên thường ở gần đó chờ y.
Lục Thương mới vừa tới cửa, chợt nghe một trận tiếng động ầm ĩ, trên bãi đất trống không xa có mấy kẻ tóc vàng trông như dân giang hồ đang cầm chai rượu đá người, đám người bên cạnh thì hò hét giỡn cợt. Bảo an cũng không bước đến ngăn cản, hiển nhiên đã nhìn mãi thành quen, hắn đứng cách Lục Thương chừng một mét, đề phòng y bị ảnh hưởng.
Lục Thương không phải dạng người thích lo chuyện bao đồng, đối với thảm cảnh của người khác, y cũng không mấy hứng thú, chỉ cúi đầu gọi điện thoại cho tài xế kêu xe, cũng không định hỏi nhiều, nhưng không biết có phải khu này mới gắn thiết bị che chắn gì không mà tín hiệu không được tốt lắm, gọi vài lần mới thông được.
“Cái mẹ gì thế này, thuốc này còn không bằng lần trước, hốt được tụ nhưng bán quái gì được.” Tiếng ồn ào lại truyền đến, còn kèm theo tiếng chai thủy tinh rơi xuống đất vỡ vụn, ầm ĩ vô cùng.
Lục Thương giật mình, bấy giờ mới ngẩng đầu quan sát đám người kia. Toàn là bọn lưu manh cỏn con trông coi địa bàn ở lân cận, chúng đang vây thành một vòng hùa nhau đấm đá một người trông như nhân viên phục vụ nằm dưới đất, đám lưu manh kia tuổi tác không lớn lắm nhưng ai cũng xuống tay rất hiểm, chai rượu phang thẳng vào đầu người ta.
Người bị đánh máu me be bét, không rõ là nam hay nữ, ngón tay run rẩy ghim vào trong đất bùn, hiển nhiên đã hết nhúc nhích nổi, nhìn điệu bộ này, nếu cứ tiếp tục đánh ắt sẽ xảy ra án mạng.
“Dưới trướng có thuộc hạ không sạch sẽ, tôi dạy dỗ chút thôi.”
Bị cắt đứt mạch suy nghĩ, Lục Thương nhìn theo hướng phát ra tiếng động, thấy sâu trong bóng tối, Lý Nham đang ngồi trên một chồng lốp xe hơi hút thuốc say sưa. Lục Thương không tỏ thái độ gì với những lời này, Lý Nham ở đối diện hơi sửng sốt rồi mới nhận ra mình hiểu sai ý, Lục Thương không phải đang báo cảnh sát.
Cũng không thể trách Lý Nham phản ứng quá mạnh, Lục Thương ra ngoài lăn lộn sớm, tính tình lại già dặn, khi Lý Nham còn đang đàn đúm trốn học đến quán bar chơi, Lục Thương đã bắt đầu làm ăn với bố hắn. Từ lúc mới quen nhau, Lý Nham đã cảm thấy Lục Thương thuộc cùng một dạng người với bố mình, bởi vậy ít nhiều cũng có chút kính nể, tuy rằng trên thực tế tuổi tác của hai người chẳng chênh lệch mấy.
Xe của chú Viên đã lái tới, Lục Thương vẫn chưa phát biểu bất cứ ý kiến gì với hành vi của Lý Nham, chỉ lướt mắt nhìn người đang thoi thóp dưới mặt đất, đoạn xoay người lên xe.
“Công ty mới của tôi, ông chủ Lục có hứng thú hùn vốn không?” Lý Nham ở phía sau gọi y lại, “Hôm nay chúng ta cũng xem như hợp tác vui vẻ.”
Lục Thương khựng lại, dường như có cúi đầu suy tư một thoáng rồi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lia nhanh qua cửa sổ, dừng trên người cậu nhóc máu me be bét dưới đất, mở miệng hỏi một đằng đáp một nẻo: “Cậu nhóc này không tệ.”
Nói xong nhìn về phía Lý Nham, “Cho cái giá đi.”
Lời này vừa thốt ra, người xung quanh đều sửng sốt.
Lý Nham cũng hết sức kinh ngạc, mặc dù hắn và Lục Thương không quen thân gì lắm, nhưng cũng biết Lục Thương xưa nay lạnh nhạt, thuốc lá rượu chè không dính, mỹ sắc không ham, chẳng hiểu sao hôm nay bỗng dưng nổi lòng thương hại với một đứa con nít. Lòng tò mò thúc giục, hắn đưa tay nắm tóc mái trên trán nhân viên phục vụ dưới đất, bắt cậu ta ngẩng đầu lên.
Quản đốc bên cạnh thừa dịp nói cho hắn biết, cậu nhóc này vốn bị khách đánh bài thiếu nợ để lại trong quán, nói sau này có tiền sẽ tới chuộc, ai ngờ một đi không trở lại. Thế là cậu ta bị ném vào quán bar, tên tuổi quê quán hỏi gì cũng không biết, xem ra chưa từng đi học, cơ thể lại gầy yếu, muốn văn hóa thì không có văn hóa, muốn sức cũng không có sức, chỉ có thể làm chút chuyện dơ bẩn mà người khác không muốn làm, gần như không có cảm giác tồn tại. Lý Nham tiếp quản quán bar hơn nửa năm, nếu không nhờ hôm nay, hắn thật sự không biết trong quán bar có một người như thế.
Lúc này, hắn nương theo đèn xe nhìn thật kỹ, không thể không thừa nhận, ánh mắt của Lục Thương đúng là đủ độc. Tóc mái dài ngoằng che mất nửa gương mặt của cậu nhóc này, nhưng dưới ánh đèn xe, cặp mắt kia quả thật sáng như sao.
Lý Nham buông lỏng tay, ánh mắt lia qua lia lại trên người Lục Thương, nổi lên chút ý đồ.
“Ông chủ Lục thích à? Vậy tặng ông chủ Lục nhé?”
Xung quanh có người bắt đầu rầm rì, thậm chí còn có người cười trộm.
Lục Thương vẫn hờ hững như thế, không tỏ ra mừng rỡ, nhưng cũng không chối từ, chỉ gật đầu, ra hiệu cho tài xế: “Vậy cảm ơn.”
Dứt lời, tài xế xuống xe đi thẳng tới trước, đẩy đám người ra đỡ cậu nhóc kia lên, kéo vào ghế sau. Thuộc hạ của Lý Nham định ngăn cản, nhưng bị Lý Nham chặn lại.
“Hôm nào cảm ơn cậu.” Lục Thương không mặn không nhạt nói, khép cửa xe lại, bảo tài xế lái đi.
“Hắn chẳng khách sáo gì cả.” Nhìn bóng xe đi xa, quản đốc tức giận nói.
Trái lại Lý Nham trông vô cùng phấn khởi.
“Anh Nham, cho hắn hời thế sao?”
Lý Nham cúi đầu cười cười, nói: “Mày thì biết gì.”