Nhưng là…. Tham gia câu lạc bộ nào đây?
“Tiêu Tiêu, tham gia câu lạc bộ khiêu vũ được không?” Lâm An Ny liếc mắt nhìn chung quanh một lúc liền hỏi. Chính nàng không hề muốn tham gia câu lạc bộ ngoại khoá nào vì nàng thật không muốn cả ngày phải mệt chết như vậy.
Cuộc đời “sanh viên” đối với An Ny mà nói, phải là một ngày sau đi tan học được vui chơi giải trí, như vậy đơn giản thoải mái, nhưng nàng luôn biết rằng với sinh viên gương mẫu như Nguyên Tiêu sẽ không cùng “chí hướng” như nàng.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, thân là bạn chí cốt, nàng tự nhiên cũng có nghĩa vụ tới giúp Tiêu Tiêu chọn được một câu lạc bộ tốt.
“Ngươi nghĩ ta có “tế bào khiêu vũ” trong người sao?” Nguyên Tiêu nói.
An Ny vẻ mặt ngơ ngẩn một lúc sau đó lắc đầu. Ân! Vậy đổi cái khác.
“Vậy câu lạc bộ thẩm mĩ thì thế nào?” An Ny lại đưa ra ý kiến khác.
“Ngươi cảm thấy ta thực không ổn sao! Cần đặc biệt đi huấn luyện sao?” Nguyên Tiêu bất an hỏi.
Con gái a! ðều như vậy a, đối với vẻ bề ngoài của mình luôn khẩn trương như vậy.
An Ny nhìn sang nhỏ bạn thân bên cạnh, chỉ thấy Nguyên Tiêu toàn một “cây trắng” âu phục, cổ áo viền ren, mái tóc bình thường nhưng mượt mà như tơ tuỳ ý rối tung hơi lộ ra trên vai.
Nàng tươi mát, tự nhiên, tựa như một đoá hoa phù dung nước xinh đẹp.
Trời sinh là một mỹ nữ đoan trang khuynh đảo nhiều đồng học nam, bất quá, không may là Nguyên Tiêu vĩnh viễn không nhận ra chính mình có nhiều nét đặc biệt khiến người khác yêu mến
Cho nên, thể dục thẩm mỹ đối với Nguyên Tiêu thì nói thật là không cần thiết.
“Kia…..” ðang lúc An Ny vì tình nghĩa bạn bè mà ngẫm nghĩ suy tính lại,
Nguyên Tiêu đột nhiên bắt lấy tay nàng, kêu to giống như đã phát hiện ra “mấy cọc 500k”
“Hội thưởng trà, chính là nó nha.”
“Cái gì?! Học pha trà như người già á?” An Ny tức giận nói. Thật kỳ quái, nhỏ bạn này bình thường ngay cả uống cà phê còn sợ là tối về ngủ không được, sao giờ lại đòi tham gia cái hội thưởng trà là sao?
An Ny ngẩng đầu hình hướng mặt trời gia gia! Ân! Thực sự vẫn rất bình thường a! Vẫn là mọc từ phía đông đúng vậy a!
“Ân a!”
An Ny nhìn lại một chút cái hội thưởng trà đó, chỉ thấy một đám nữ sinh đang vây xung quanh đó, không biết là đang nhìn cái gì.
“Oa! Nam sinh kia thật là quá đẹp zai a!” Nguyên Tiêu dán cả hai mắt nhìn đăm đăm. Nàng yêu nhất là mí mắt dài nhỏ đơn độc đầy mê hoặc này, khí chất vừa lạnh vừa nhu này, giống y chang mấy anh nhân vật trong phim thần tượng Nhật Bản a, thật sự là rất đẹp!
An Ny theo ánh mắt háo sắc của nàng nhìn lại hướng đó, trong lòng giật mình, sắc mặt bỗng chốc trắng bệt. Không thể nào? Làm sao có thể là hắn?
“An Ny, ta quyết định tham gia hội thưởng trà này!” Nguyên Tiêu ngay từ khi nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp của cái “giống đực kia” đã bị hấp dẫn mãnh liệt. Nàng vẫn luôn thích những vật xinh đẹp, nhất là mỹ nhân, nàng càng không thể kháng cự.
“Tiêu Tiêu, đừng tham gia cái hội trà đó! Kia…..Thật không tốt đâu…..” An Ny vội vàng giữ chặt tay nàng, kiên quyết mãnh liệt can ngăn.
“Vì sao? Hắn…. của trời sinh a! Trời dành cho ta…..Hắn thật sự rất đẹp a…..” Nguyên Tiêu nó xong lời cuối cùng, trong ánh mắt như được dán lên hai trái tim đo đỏ to đùng nhấp nháy. “Ta muốn làm quen với hắn, có lẽ hắn cũng thích ta, sau đó bất quá chúng ta dù không thành đôi nhưng vậy hội cũng hạnh phúc lắm rồi….. ðối! Chúng ta nhanh đi làm quen với hắn!” “Ngươi đừng choáng váng nha! Hắn sẽ không thích ngươi đâu.” An Ny ngăn cản nàng.
“Ai nói? Ngươi đừng giành nha! Ta nhìn thấy hắn trước mà!” Cái miệng nhỏ nhắn cảu Nguyên Tiêu dôi lên.
“Ngươi…..”
“Của ta mà! Của ta mà! Làm sao trời lại sinh ra một sinh vật giống đực xinh đẹp vậy a….nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta căn bản không dám tin a….”
Ngay lúc Nguyên Tiêu đang ngơ ngác tự thì thầm quyết tâm hướng về phía mỹ nam tiếp cận, An Ny chỉ một mực giữ chắt tay nàng hét to—- “Nguyên tiểu Tiêu! Hắn thích bà già kia!”
Mấy lời này làm cho bộ dáng bước ra tiến lên của Nguyên Tiêu bị thu hồi trở lại, sau đó là một trận run run, mặt chậm rãi biến thành trắng bệch, tan nát cõi lòng nhìn An Ny nói: “Lâm An Ny, ngươi nói thiệt hay giả?”
“ðương nhiên là thật! Bất quá, hiện tại ta không thể kể rõ cho ngươi hiểu được, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi.” Trong một lúc không thể dùng một lời mà nói hết được a
“Thật vậy sao? Ta đây….”
“Ngươi cũng đừng như vậy làm ta sợ a! Ngươi mới vào đại học! Sao lại như vậy mà mất đi nhân tính….”
“Cái gì, mất nhân tính a?!” Nguyên Tiêu tức khí nắm lấy cổ áo của nhỏ bạn thân, tính nàng thích trắng đen rõ ràng, nếu không nói rõ sẽ bám nàng không dứt nha.
“Là…là xinh đẹp đến làm giảm hết nhân tính…. Ý tứ chính là tựa như thần tiên a!”
“Nói vậy mới thấy đúng chút ít chứ!”
ðột nhiên, một bàn tay to bắt được bả vai của Nguyên Tiêu, sau đó xem nàng như một đứa trẻ kéo về phía hắn, nàng chợt đón nhận một đôi mắt đen nhánh lại xinh đẹp thần bí.
“A!” Nàng thét chói tai.
Một bàn tay to che đi khuôn miệng nhỏ của nàng, ngừng lại cái tiếng thét chói tai kia.
“Ngươi là Nguyên Tiêu?”
Oa! Giọng nói hắn thật là nghe rất hay nha! Nàng cộng thêm cho hắn một điểm nữa nha!
“ðúng vậy, anh là….”
Ngay cả nói cũng chưa hết câu, môi hắn cứ như vậy in lại trên môi nàng.
Nguyên Tiêu chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, không biết phải phản ứng thế nào, sau phút giây kỳ diệu đó lại bị chính cánh tay hắn đẩy ra.
Tai chỉ nghe thấy giọng nói bá đạo của người nam nhân lạ mặt nói với nàng: “Em là vị hôn thê của tôi, dĩ nhiên là phải cùng tôi tham gia câu lạc bộ bơi lội!”
Minh Quang Khải!
Nàng nên sớm nhận ra, haizz, trừ hắn ra, còn có ai có thể bá đạo như vậy, còn đối với nàng động tay động chân a.
Mà cái mặt hắn luôn trưng lên cái vẻ bất cần đời, lúc cười tựa như như không, đôi mắt sâu thâm thuý trên chíêc mũi thẳng tắp, cùng hé miệng khiêu gợi….
Hắn a! Ngay từ nhỏ đã đối với nàng như một tiểu ác ma, chẳng qua tới lúc này đứng trước mặt nàng, phải phong cho hắn thành đại ác ma mới xứng! “Anh…. Anh…. Anh…..” Trời ạ….. Trời ạ! Tài hùng biện không ngại ăn nói của nàng như thế nào trong nháy mắt lặn mất đâu òi, lại biến thành đại lắp bắp a.
“Tiểu Nguyên Tiêu” Minh Quang Khải khoé miệng kéo lên mỉm cười, dùng loại thanh âm nàng vừa quen lại vừa lạ nói: “Em theo tưởng tượng của tôi thực là giống nhau, như vậy đáng yêu, tôi muốn cùng người “đáng yêu” cùng nhau yêu đương qua ngày ngày đêm đêm mê muội rồi……”
“Minh Quang Khải! Anh đừng có nói hươu nói vượn”
“Tôi có nói sai gì sao, em tâm địa thật nham hiểm, chẳng lẽ đã quên ngày đó chúng ta nhiệt nhiệt hoả hoả hôn môi thế nào sao…..”
“Bệnh thần kinh!”
Nguyên Tiêu bắt gặp ánh mắt tò mò đang chăm chú nhìn vào hai người bọn họ của An Ny, liền quay về phía hắn hét lớn một tiếng, sau đó lôi kéo An Ny xoay người bỏ chạy.
“Tiêu Tiêu….”
“An Ny, chạy mau! Mắc công bị ác ma hại thân!”
Trên thực tế, Nguyên Tiêu đã cảm thấy được trên người mình bị hơi thở tà ác che kín. Không biết ăn tỏi có hiệu quả không? Nếu thật sự không được, sẽ nhanh chút nói tạm biệt với thiên đường.
“Ác ma?”
Hai người giống như đang chạy trốn tử thần hướng về phía lớp học, Nguyên Tiêu ngay cả thở cũng không kịp thở, An Ny thật muốn nhanh chóng tra hỏi nàng.
“Oa! Ngươi nha Nguyên Tiêu, tự nhiên lại quen biết được một đại soái ca, nam nhân kiệt xuất như vậy … Oa! Vừa gặp mặt đã tự nhiên như vậy một màn nồng nhiệt hôn nhau thắm thiết, thiệt là lãng mạn quá đi!”
Nên sớm biết nàng cũng sắc nữ không kém, nếu không hai người sao lại hợp nhau mà làm bạn được. Haizz!
Chẳng qua nàng không mong mọi người biết được quan hệ của nàng với Minh Quang Khải, vì chỉ sợ nói ra quan hệ này sẽ làm người khác không tin, chuyện cũng không thể nói trong vài phút đồng hồ đâu, làm nàng cũng không muốn nói.
“Hắn đẹp trai sao?”
“ðúng vậy! Làm sao lại có nam nhân nào như ánh mặt trời thế này, vừa xuất hiện liền làm người ta rung động, lại vô cùng lãng mạn mãnh liệt hôn ngươi, không phải quá lãng mạn sao?” An Ny còn tưởng rằng nàng đang diễn vở Toa Sĩ Bỉ Á, vừa nói chuyện lại còn khoa tay múa chân.
“Không về sao?” Nhanh chút thu gom sách vở về nhà thôi.
“Tiêu Tiêu, ngươi có phải là nụ hôn đầu liền dâng hiến cho hắn sao?”
Thật là đủ rồi nhá! “Làm ơn a! Ngươi đại tiểu thư của ta, làm ơn định nghĩa lại thế nào là hiến hôn nha? Mắt của ngươi làm bằng pha lê sao? ðầu gối nhìn cũng biết là ta bị đoạt hôn nha!” Cái này phải làm rõ nha, tại sao lúc trước lại đem tình cảm bằng hữu giao cho nàng ta chứ? Thu hồi, thu hồi! Phải nhanh đòi về nha!
“Tiêu Tiêu, vậy mau nói cho ta biết hắn là ai?”
“Ai là ai?”
An Ny trong liền lập tức bắn ra sát khí “Không được đánh trống lảng!”
“Vậy đầu tiên ngươi nói cho ta biết ngươi với tên mỹ nam ở hội thưởng trà có quan hệ gì?”
Chỉ thấy sắc mặt An Ny trắng nhợt, giống hệt bộ dạng gián điệp đang bị địch bắt tra tấn nghiêm hình bức cung. Thât sự là đủ òi nha! Cũng không cần bức người khác thế chứ!
“Ây da! Ngươi đừng hỏi!” An Ny nói
“Ta đây cũng không nói, ta muốn về nhà.” Nguyên Tiêu xoay người bước đi. “Cái gì? Nhanh vậy? Buổi chiều không đi dạo sao?”
Vốn tâm tình cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại Nguyên Tiêu thầm nghĩ nhanh chút chạy về nhà đi ngủ.
“Nguyên Tiêu!”
“An Ny iu dấu, ngày mai gặp nhá.” Không đợi An Ny chào lại, Nguyên tiêu vội vàng thoát khỏi hiện trường.
Có người nói, nữ nhân quan tâm nhiều đến nhau thì đủ phát hiện ra hết dấu vết, mà An Ny lại quá quan tâm đến chắc chắn thể nào cũng để lộ ra nhiều dấu vết
Nguyên Tiêu vừa chạy vừa nghĩ, nàng chắc chắn sẽ không ngơ ngơ ngác ngác bị An Ny hỏi cung, lỡ mà phọt ra rằng nàng cùng hắn- Minh Quang Khải có hôn ước từ bé, tức hắn là vị hôn phu của nàng.
Làm ơn đi! Hiện tại là thời đại nào rồi, còn có chuyện đính ước từ nhỏ này, nói ra người khác nghe lại tưởng chuyện này so với việc con gái ngày nay còn xử nữ quả thật còn lạ hơn.
Thực vừa vặn, bản thân nàng có đến hai chuyên lạ lận, vừa còn xử nữ, cũng có cả vị hôn phu, mà nàng hiện tại rất muốn phá vỡ cái chuyện lạ đầu tiên, nhưng tuyệt đối là không nhờ tên xú nam nhân kia đánh vỡ chuyện đó.
Ngay lúc Nguyên Tiêu bước nhanh qua vườn trường, liền xuất hiện hai người mặc vét đen vạm vỡ chặn lại.
“Các người muốn làm gì?” Nguyên Tiêu nhìn bọn họ
“Thiếu gia nhà chúng tôi muốn mời tiểu thư sang bên kia một chút.”
“Cái gì a? Tôi không biết thiếu gia nhà các người, các người mau tránh ra….. A! Cứu mạng a!”
Còn không kịp dùng sức chống cự, cả người nàng giống như con mèo nhỏ bị cả hai ép lại xách đi về phía con đường trước mặt.
“Chúng ta lại gặp mặt rồi, tiểu bánh trôi”
Vừa nghe thấy thanh âm, máu toàn thân của Nguyên Tiêu phút chốc từ lòng bàn chân chạy ngược lên.
Là hắn!
Mau lên xe!
Nhớ lại màn bị khiêng lên xe giữa trường, thật là, nghĩ muốn trốn, nhưng tên Minh Quang Khải lại khoá cả cửa xe lại, nàng liền không có chỗ nào trốn được, chỉ còn cách cùng hắn ngồi trong xe tròn đôi mắt nhỏ trừng hắn.
“Muốn đi đâu?” hắn nhíu mày.
“ði…..” Chỉ cần không đi cùng hắn, đi đâu cũng là thiên đường…..
“Không biết đi đâu sao? Tốt lắm, vậy chúng ta đi hóng gió, để chúng ta có thêm thời gian ôn lại chuyện xưa.”
Nàng vội vàng lắc đầu“Không được, không được! Mẹ tôi muốn tôi sau khi tan học liền trực tiếp về nhà, không thể cùng người xa lạ đi ra ngoài ăn chơi lêu lổng…..”