Chương 1: Giấc mơ kỳ quái
Chương 1: Giấc mơ kỳ quái
Đau…
Đầu dường như muốn nứt ra…
Bên trong là một mảnh hỗn độn, Tô Du Du giãy dụa mở mắt ra, đập vào mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Đèn trùm thủy tinh rủ xuống, dưới người là một ga giường mềm mại như nhung, hàng thủ công tuyệt đẹp, hết sức tinh xảo, nhìn giống như mấy gian phòng quý tộc hay xuất hiện trên báo.
Đây là nơi nào…
Không phải cô đang ở phòng ngủ nhỏ của mình sao? Tại sao lại đột nhiên ở chỗ này?
Tô Du Du đang muốn vùng mình đứng dậy nhưng vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy dưới chân giường có một người đàn ông xa lạ đang đứng đó.
Một cặp chân thon dài thẳng tắp, áo sơ mi đen ôm lấy bờ vai rộng lớn, quấn lấy vòng eo săn chắc kia, nhìn giống hệt như Hắc Diệu Thạch, sống mũi cao tinh tế, mỗi đường nét trên mặt dường như đều phảng phất ra vẻ hoàn mỹ, sắc xảo, tinh tế.
“Anh là ai!” Tô Du Du bối rối muốn ngồi dậy, đúng lúc này người lại mềm như bông, một chút khí lực cũng không có.
Lúc này, người đàn ông kia tiến lên một bước, vừa vặn bắt lấy cằm cô.
“Là vật thí nghiệm mới sao?” Đôi mắt đen đó khóa chặt trên người Tô Du Du, mang theo vẻ lạnh lẽo mà đánh giá cô: “Trình độ thưởng thức đúng là ngày càng kém.”
“Cái gì là vật thí nghiệm? Đây rốt cuộc là ở đâu? Anh… A……”
Tô Du Du còn chưa nói hết lời, người đàn ông kia bỗng dưng dùng sức ở tay, môi mỏng áp lên, ngang lại lời kinh hô của cô.
Nhiệt độ nóng bỏng của đàn ông truyền đến, làm cho da của Tô Du Du nóng ran như có người châm lửa.
“A!”
Tô Du Du hét lên một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy.
Ngọn đèn nhỏ dưới ánh hoàng hôn, gian phòng chật hẹp, trước mắt cô là căn phòng chưa đến 10m2 cô thuê.
Cô ngây người một lúc lâu mới phản ứng được.
Cô lại gặp phải giấc mơ kia.
Bắt đầu từ ba năm trước, cô vẫn luôn mơ đi mơ lại giấc mơ này, cứ liên tục liên tục, mấu chốt là mỗi một lần mơ đều cảm giác giống như thật.
“Tô Du Du, mày chớ suy nghĩ linh tinh nữa!” Cô lập tức vỗ vỗ mặt mình: “Mày còn chưa từng chạm qua đàn ông, làm sao biết cảm giác như thế nào!”
Nhưng mà…
Đêm nay, có thể cô sẽ biết.
Tô Du Du đột nhiên nghĩ đến cái gì, đỏ mặt, cầm điện thoại lên, thấy Lục Viễn Tiểu gửi tin nhắn wechat cho mình.
“Chìa khóa phòng đã đặt vào hòm thư cho em rồi, sinh nhật vui vẻ, Du Du!”
Tô Du Du mặt càng đỏ hơn.
Lục Viễn Tiêu là hôn phu của cô. Hôm nay là là sinh nhật của bọn họ, ngày mai sẽ là ngày kết hôn, mà đêm nay, là hai người nói với nhau muốn động phòng trước một đêm.
Sở dĩ muốn động phòng trước một ngày là vì bà nội dặn đi dặn lại cô. Bà nói, nếu như cô không làm, sẽ bị ác quỷ quấn lấy.
Tô Du Du không tin thần tin quỷ, nhưng bà cô tin tưởng như vậy, cô vẫn sẽ nghe theo.
Cô nhìn thời gian một chút, chỉ mới là buổi trưa, cách đến tối càng xa, nhưng lần đầu tiên của cô nên cô cũng càng muốn chuẩn bị chu đáo, liền ra ngoài mua bong bóng và hoa hồng, đến khách sạn trước thời gian.
Tại khách sạn lớn Khải Tát, khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố S.
Một đường đi thẳng đến phòng, Tô Du Du vừa mới chuẩn bị quẹt thẻ đi vào nhưng không ngờ lại nghe thấy âm thanh triền miên từ trong phòng phát ra…
Trong đầu Tô Du Du như nổ oanh một tiếng!
Tiếng rên thở liên tục vang lên, cho dù cô cái gì cũng không hiểu cũng nghe ra người bên trong đang làm gì!
Hơn nữa, giọng nói này thật quen tai, hình như là…
Tô Du Du cảm thấy cơ thể mình dường như không nghe theo mình sai khiến nữa, dường như chưa kịp suy nghĩ đã quẹt thẻ cửa, mở ra chạy vào.
Nam nữ trong phòng thấy Tô Du Du đột nhiên xông vào, lại càng hoảng sợ!