Trấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc.
Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện!
Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống!
“Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện.
“Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu:
– Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!”
Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?”
“Là ai?” Mọi người rướn cổ, vừa hiếu kỳ vừa khẩn trương hỏi.
Hai mắt người kể chuyện sáng lên, mày khẽ nhướn một cái: “Chính là người đã phá được vô số các vụ án – Mộc Tử Câm!”
“Ha—” Bên trong liền phát ra âm thanh kích động của đám người nghe, vẻ mặt kiểu đã sáng tỏ, thêm tý thổn thức.
“Sau đó thế nào? Rốt cuộc hung thủ là ai?”
“Vốn Huyện thái gia cũng đang bị chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán, thấy Mộc Tử Câm vừa đến, mặt như vớ được vàng! Lập tức mời Mộc Tử Câm phá án. Sau khi Mộc Tử Câm tiến vào công đường, thi thể cũng được mang vào theo sau đó. Hắn chỉ vào thi thể nói với Huyện thái gia:
– Ai là hung thủ? – Chính thi thể này sẽ nói cho chúng ta biết!”
Người kể chuyện nhìn một vòng thấy ánh mắt hưng phấn với nghi ngờ của mọi người, cười đắc ý.
“Chẳng nhẽ thi thể có thể nói?” Mọi người hoảng hốt “Chẳng nhẽ Mộc Tử Câm có thể khiến người chết sống lại?”
Người kể chuyện kia gõ phách một cái, “Hỏi rất hay! Muốn biết Mộc Tử Câm làm thế nào khiến thi thể có thể nói chuyện, mời mọi người tiếp tục tới nghe ở lần sau!” Nói xong, lập tức thu dọn đồ một cách nhanh nhẹn thuần thục, chuẩn bị rời đi.
Mọi người thất vọng, đang nghe đến đoạn hay liền dừng, người thì tỏ ra tức giận bất bình, người thì tức đến đỏ mặt tía tai. Đều là nông dân ngay thẳng, vì thế có người liền đứng dậy đi tóm lấy người kể chuyện kia: “Ta cho anh tiền, anh cư nhiên vẫn không chịu nói cho xong! Không được! Ta không đồng ý!”
Người kia kể chuyện là người từng trải, chẳng nhẽ không biết nổi phản ứng như vậy của mọi người? Ôm chặt túi đồ, quay người lại, nhanh như chớp chạy không thấy thân ảnh đâu.
Trên đường lớn tuyết rơi dầy cả tầng cả lớp, mặt đất thì đóng băng vừa trơn vừa trượt, đúng là làm khó người kể chuyện đã gầy trơ cả xương lại còn phải liều mạng chạy thật nhanh. Hiện tại, hắn chính là đang dựa vào tường, thở hồng hộc, trong miệng thổi ra từng đợt sương trắng tiêu tán theo gió.
Hắn đang chà xát mồ hôi trên trán, đột nhiên toàn thân cứng đờ! Dưới hai tròng mắt đang bị che đậy bởi ống tay áo, đột nhiên xuất hiện một đôi ủng da thêu hình đám mây trắng, phía trên ủng da, vạt áo lông cừu thanh quý buông xuống, khắc lông cừu Thanh Hoa quý không ai bằng.
Người kể chuyện có biết người này, chính là người vừa rồi cũng ngồi trong quán trà lúc hắn kể chuyện. Chỉ có điều người này cũng không giống với những người khác, toàn bộ số người ngồi đó nghe hắn kể chuyện thì họ khi thì khẩn trương, khi thì hưng phấn. Chỉ có người này, tay niết một ly trà, cũng không chịu uống, lẳng lặng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ. Kiểu như là tuyết rơi đầy ngoài kia so với hắn kể chuyện thì dường như càng phấn khích hơn.
Chẳng lẽ, tất cả những điều đó là giả? Chẳng lẽ, hắn ta ngăn bản thân mình vì hắn cũng giống những người kia? Đã đưa tiền thì phải nghe đến hết cả câu chuyện?
Hắn chính là đang thấp thỏm, không biết phải làm sao. Đột nhiên cảm thấy trước mắt ngân quang chợt lóe, một thỏi bạc sáng lóng lánh xuất hiện ở trước mắt hắn.
Hắn lập tức buông tay áo, gắt gao nhìn chằm chằm thỏi bạc. Bạc này tất nhiên cũng không phải là nam nhân mặc áo lông cừu đưa qua mà là của người mặc áo hạ nhân bên cạnh ném tới.
Thỏi bạc này ít nhất cũng là năm mươi lượng, so sánh với giá hàng hiện nay ở Đại Thành quốc thì tính ra hắn không ăn không uống quá, năm mươi lượng này cũng bình an vô tư sống một đời. Trong lòng hắn lập tức nở hoa, nhưng vẫn còn có chút do dự là có nên nhận hay không!
“Năm mươi lượng bạc, mua đoạn kết của chuyện kia.” Người mặc cẩm bào lạnh nhạt nói với hắn.
Người nói chuyện lập tức đem hết trình tự Mộc Tử Câm phá án ra làm sao từ đầu tới cuối nói ra, sau khi nói xong lại cảnh giác do dự nhìn người mặc cẩm bào.
Trâm ngọc cột tóc, cẩm bào tao nhã, ở giữa trời tuyết, đứng thẳng như trúc. Người này không phú thì quý, người kể chuyện tự nghĩ.
“Mộc Tử Câm?” Nam nhân mặc cẩm bào tự thì thầm như có như không nhắc lại cái tên này, như có chút đăm chiêu, xoay người rời đi.