Thân thể vô cùng nặng nề, ý thức mờ mịt mơ hồ, cả người giống như bị ‘ma đè’, huống chi đứng dậy, hắn một ngón tay cũng không có sức lực nhấc lên.
Ý chí sinh tồn vô thức khiến anh luôn tỉnh táo, cảm giác này không phải là cảm giác tốt, lúc này đây, ý chí của anh giống như một con thuyền đơn độc đang trôi trong sóng gió, nếu không cẩn thận, Bạch Lệnh sẽ hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
May mắn thay, Bạch Lệnh vẫn cố bám trụ.
Tiếng xì xì...
Vô thức giật các ngón tay, Bạch Lệnh mở mắt voi hồn và miễn cưỡng.
Đây là phòng của ai?
Anh từ từ đứng dậy, mặc dù cơ thể loạng choạng suýt ngã ngửa ra đất vì yếu nhưng anh vẫn cố gượng dậy được.
Khẽ thở phào, Bạch Lệnh nhìn xung quanh môi trường mà anh đang ở.
Đây là một căn phòng không quá lớn, cách bày trí và đồ đạc khiến người ta cảm thấy quen thuộc, bởi rất giống phong cách đồ đạc mà Bạch Lệnh tự tay sắp xếp.
Nói cách khác đây thực sự là phòng của anh ư?
Trong đầu nghĩ như vậy, Bạch Lệnh nhìn xuống dưới thân vừa mới đứng lên.
Sau đó trong giây tiếp theo, đồng tử của Bạch Lệnh, người đang nhìn dưới đất, hơi co lại!
Bởi vì anh đã nhìn thấy thứ gì đó dưới chân mình.
Nó vừa với hình dạng của lòng bàn tay, thân súng màu bạc nhuốm máu, bên cạnh còn thấy viên đạn màu vàng và một vũng máu nhỏ.
Bạch Lệnh vô thức lùi về phía sau nửa bước, suýt nữa ngã xuống đất.
Tình huống hiện tại làm cho anh nhất thời không phản ứng kịp, trong lòng kinh ngạc cùng hoảng sợ, vô thức liếc mắt nhìn thân ảnh của mình trong gương.
Sau đó anh nhìn thấy một chiếc lỗ nhỏ trên chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc, và một mảng lớn máu đỏ tươi bên cạnh lỗ đạn.
Ngón tay khoan vào lỗ chân lông sờ sờ, sau khi xoa nắn một hồi Bạch Lệnh liền thu tay lại.
Anh lại liếc nhìn khẩu súng lục đã rơi dưới chân mình, trong đầu dấy lên một suy nghĩ vớ vẩn và kỳ quái:“Chẳng lẽ... ‘mình’ dùng khẩu súng này để bắn vào người mình sao?”
Bằng không, không thể giải thích lỗ đạn trên người hắn giống hình viên đạn, cùng vũng máu dưới người?!
Một người đàn ông gần trưởng thành thì người thân không cần ở bên cạnh đúng không?!
Tình hình hiện tại rất khác thường, suy nghĩ của Bạch Lệnh vừa mới xuất hiện từ bàng hoàng và hỗn loạn không phản ứng kịp trong một lúc, cả bộ não của anh đã bị tê.
Sau khi đầu óc trống rỗng trong vài phút, Bạch Lệnh từ từ thanh tỉnh lại, và ý thức hỗn loạn của anh lại được kéo vào cơ thể.
Anh ôm chặt ngực - nơi những lỗ đạn để lại dấu vết:“Bình tĩnh...”
“Có lẽ tình hình hiện tại là cách đây không lâu ‘anh’ đã tự bắn mạnh vào mình bằng một khẩu súng lục, làm thủng một lỗ nhỏ trên cơ thể. Trước đây cảm thấy lạnh là vì cơ thể mất quá nhiều máu.
Nghĩ đến đây, Bạch Lệnh vò đầu bứt tóc:“Nhưng tại sao lại xảy ra chuyện này?”
Anh nhớ rằng trước khi bất tỉnh, đáng lẽ anh phải hoàn thành khóa luận đồ án tốt nghiệp trường đại học, cũng đã dự định sẽ thức cả đêm để hoàn thành.
Tại sao chỉ từ kí túc xá trở về nhà trong thời gian ngắn, trên người lại thêm một lỗ thủng, trên tay còn có súng lục!?
"Chẳng lẽ là ta xuyên?”
Xoa xoa đầu, Bạch Lệnh cuối cùng miễn cưỡng đưa ra kết luận rằng:“Mình dường như đã xuyên không rồi.”
Tuyệt vọng ấn vào miệng vết thương, Bạch Lệnh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ngay cả suy nghĩ cũng như đông cứng lại:“Nói cách khác, hiện tại tôi đã ‘chết’ rồi, trên người rất lạnh, chẳng lẽ là bị ma nhập ư, ‘tử thi’?”
Không, có lẽ phải tìm một số manh mối đã.
Với suy nghĩ này trong đầu, Bạch Lệnh cẩn thận tìm kiếm khắp nơi trong căn phòng.
Sau một hồi kiểm tra, anh tìm thấy một cuốn nhật ký ở đâu đó trên giá sách.
Nhìn cuốn nhật ký này, Bạch Lệnh ánh mắt có chút phức tạp.
Trong trí nhớ của anh, thứ này dường như là một cuốn nhật ký mà anh bắt đầu viết từ khi còn học trung học, và bị bỏ rơi sau khi học đại học.
Anh không biết liệu anh có thể tìm thấy bất kì manh mối nào từ cuốn nhật ký này không..
Với một tiếng thở dài nhẹ, Bạch Lệnh mở trang đầu tiên của cuốn nhật ký này.
Sau đó, giây tiếp theo.
“Gì?”
Nhìn vào những ký tự ma quái có hình dạng kì lạ trên cuốn nhật ký, Bạch Lệnh sửng sốt:“Đây không phải là... một số ký tự mà tôi ngẫu nhiên tạo ra khi còn nhỏ sao?”
Trong quá khứ, Bạch Lệnh đã tạo ra một số bức tranh nhân vật mà những người khác không thể hiểu được gì cả. Những bức vẽ nhân vật này hoàn toàn vô tổ chức, hỗn loạn và phức tạp, nét chữ xấu đến mức người ta không thể hiểu được.
Khi nhìn thấy lại những chuỗi ký tự này, lần đầu tiên Bạch Lệnh vẫn có chút hoài niệm:“Tôi hiểu rồi, từ này có nghĩa là ‘hai’, đây là ‘không’...”
Sau khi đặt tất cả các ký tự này lại với nhau, Bạch Lệnh nhìn vào thông tin trước mặt và một chìm sâu vào suy nghĩ.
[ Vào ngày 16 tháng 5 năm mười lăm tân lịch,, một thảm họa khí tượng đã xảy ra ở thành phố Tân Hải]
Phía dưới.
[ Vào ngày 23 tháng 6 năm mười lăm của lịch mớ, người ngoài hành tinh cấp nguồn gốc đầu tiên ‘Nhện đỏ’ được sinh ra ở thành phố "Thần Phong".]
Tiếp tục lật.
[ Ngày 6 tháng 7, năm mười lăm của lịch mới, Yorkshire, Country M, cấp xuất xứ nâng cao của ‘Pale Lady’.]
[Vào ngày 8 tháng 7 năm 15 theo lịch mới, Tokyo, quốc gia J, sinh vật ngoài hành tinh cấp nguồn gốc thứ ba ‘ Kikou Girl’ được sinh ra.]
[Ngày 17 tháng 8 năm 15 tân lịch...]
[Ngày 13 tháng 9 năm 15 tân lịch...]
Những trang nhật ký đều ghi lại những thông tin này, bao trùm toàn bộ trái đất, nội dung trải dài từ sự ra đời của ‘người ngoài hành tinh’ đến thảm họa thiên nhiên.
Nhìn vào cuốn nhật ký này, Bạch Lệnh liếc nhìn đồng hồ điện tử báo thức trên bàn làm việc.
Bây giờ là ngày 15 tháng 3 năm mười lăm tân lịch, còn hơn hai tháng nữa mới đến thời điểm trên...
“Không,không, thứ này có thể do tôi viết một cách tình cờ khi tôi bị bệnh thứ cấp,” Bạch Lệnh nghĩ “Tôi nhớ rằng tôi đã từng thích viết loại biên niên sử này, nhưng tôi không nghĩ ra, ‘tôi’ của thế giới này thích gây ra một số loại thảm họa...”
Sau khi lật tất cả các trang, Bạch Lệnh cuối cùng cũng lật đến trang cuối cùng.
Sau khi chuyển các ký tự trên trang này thành chữ, Bạch Lệnh hoàn toàn choáng váng.
[Sau khi bạn đọc đến dòng này, kế hoạch của tôi đã thành công, tôi đã chết, và bạn thay thế tôi.]
[Nội dung sau đây, bạn phải nhớ, rất quan trọng.]
[Tôi là một nhà tiên tri, nội dung của cuốn nhật ký là có thật, rất quan trọng và liên quan đến thảm họa!]
Vì những ký tự này không phải là một hệ thống ngôn ngữ viết, chúng chỉ bị thay thế bằng một số từ nhất định nên khi chuyển thành từ, chúng thường thiếu từ bổ nghĩa và có vẻ đơn giản, dễ hiểu.
Tuy nhiên, những lời đơn giản và thẳng thắn này, đã khiến cho Bạch Lệnh hoàn toàn tin tưởng!