Nửa đêm, Phương Huệ Tâm đến phòng tìm Phương Di Sinh, một lòng bất ổn, lời chưa thốt mà lệ đã tuôn.
” Huệ Tâm, em làm sao vậy?” Phương Di Sinh đợi một lúc lâu, em gái vẫn im lặng mà rơi lệ, điềm đạm đáng yêu. Hắn hoảng hốt, việc này không phải là tầm thường, ” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
” Anh……” Phương Huệ Tâm đem mặt vùi vào hai tay, khóc thút thít nói: ” Em…… em không thể…… gả cho Lôi Chấn Tân……” Thật vất vả lấy dũng khí, Phương Huệ Tâm rốt cuộc đã nói ra ưu phiền chôn giấu từ lâu.
Phương Di Sinh ngốc lăng trong chốc lát mới làm ra phản ứng — có phải em gái đã bị bệnh trạng mà đa số các cô dâu mới nào trước hôn nhân cũng thường mắc phải hay không?
Tỷ như: bất an, sợ hãi, hoài nghi, hối hận……
Phương Di Sinh chỉ có thể nghĩ như vậy, bằng không hắn thật không biết em gái vì lý do gì không muốn gả cho Lôi Chấn Tân?
” Hôn sự này từ ba tháng trước đã quyết định tốt rồi, lúc trước khi Lôi Chấn Tân vừa mới cầu hôn với em, không phải em đã rất vui vẻ sao, vì cái gì hiện tại không muốn lấy hắn làm chồng?” Hay là cô dâu mới cãi nhau? Hoặc là Lôi Chấn Tân thay lòng đổi dạ?
Mà những lý do này không thực tế cho lắm!
Phương Di Sinh xua đi ý tưởng trong đầu, bởi vì Lôi Chấn Tân là lão bản của hắn; mà hắn là thư ký của Lôi Chấn Tân. Bình thường tất cả thời gian biểu làm việc của Lôi Chấn Tân đều là do một tay hắn sắp xếp, ở công ty hắn căn bản không có nghe nói Lôi Chấn Tân quan hệ tình ái với ai, cũng chưa thấy qua Lôi Chấn Tân cùng Huệ Tâm cãi nhau a.
Phương Di Sinh hồ đồ ……
Hắn không ngừng lắc lắc đầu, lòng dạ phụ nữ, như mò kim đáy biển. Hắn không biết làm cách nào ứng phó nữ nhân, nhất là với một nữ nhân đang khóc!” Nếu em vẫn không nói ra lý do cụ thể, thì anh muốn lên giường ngủ.”
Phương Di Sinh cho rằng nàng là cố tình gây sự, qua đêm nay thì tốt rồi.
Phương Huệ Tâm thấy anh trai chuẩn bị tắt đèn, nàng tiến lên nắm lấy ống tay áo Phương Di Sinh ngăn cản: ” Anh…… hãy nghe em nói, em không thể gả cho Lôi Chấn Tân, là vì em không thương hắn……”
Sao? Phương Di Sinh càng hồ đồ ……
” Em đang nói ngu ngốc cái gì a,em gái?” Hắn biết là em gái đã thầm mến Lôi Chấn Tân một đoạn thời gian, đợi sau khi người ta cùng nàng cầu hôn, hiện tại nàng mới nói là không thương Lôi Chấn Tân?
” Làm cái gì……” Phương Di Sinh nhu nhu huyệt Thái Dương, đau đầu. Hắn hy vọng bạn gái chính mình sẽ không gây cho hắn loại phiền toái này, hắn tối không biết cách ứng phó nữ nhân!
” Anh, em mang thai.”
” Thì ra là do em mang thai mới có thể rối loạn thần trí như vậy…… cái — sao?!” Phương Di Cinh há to miệng kêu lớn–“Em em em…… mang thai còn không chịu gả cho Lôi Chấn Tân?”
” Em……”
Phương Huệ Tâm định lên tiếng giải thích, Phương Di Sinh lập tức cắt lời nàng —
Hắn lấy tư cách anh trai, chỉ vào mũi Phương Huệ Tâm liền mắng: ” Em muốn đứa nhỏ sinh ra không có cha sao? Sao em không ngẫm lại chúng ta đã từng bị người giễu cợt là những đứa trẻ không cha, rồi làm trẻ em mồ côi có bao nhiêu vất vả, anh sẽ không cho em rập khuôn theo con đường của mẹ, anh mặc kệ em có yêu Lôi Chấn Tân hay không, nhưng đừng mơ tưởng chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này, bằng không anh em chúng ta cắt đứt quan hệ……”
Vì hạnh phúc của em gái, vì đứa con trong bụng nàng mà suy nghĩ; Phương Di Sinh không ngại lấy quan hệ ruột thịt giữa hai người ra mà uy hiếp em gái nhà mình.
May mắn — lão bản ác ma của hắn không biết tình, nếu không không bắt hắn chặt ra làm tám khúc mới là lạ.
Lôi Chấn Tân nhất định sẽ trách cứ hắn là tại sao lại dạy dỗ ra một em gái bốc đồng như vậy; nhất định sẽ mắng hắn là một anh trai không trách nhiệm; nhất định sẽ ghét bỏ bọn họ gia thế bất lương……
” Anh không cho phép em cô phụ Lôi Chấn Tân, nghe hiểu không?” Phương Di Sinh thu hồi ngón tay chỉ ở chóp mũi em gái, xem như hắn vừa đe dọa xong rồi.
” Đã không còn kịp rồi……” Tại sao anh lại không cho nàng nói cho hết lời, nàng bị mắng thật sự uỷ khuất, nàng cũng không phải là đứa trẻ nữa, nàng chính là vì tương lai suy nghĩ mới đến đây sám hối. Phương Huệ Tâm lau đi nước mắt trên mặt, khẳng khái nói: ” Em đã cô phụ Lôi Chấn Tân rồi, đứa con trong bụng em không phải của hắn. Anh, cái này anh nghe hiểu không?”
” Hiểu……” Nói đến một nửa, không có bên dưới.
Đông! Phương Di Sinh ngất đi —