Beta: Maria
–
1.
Hôm nay trước khi đi phỏng vấn, tôi đã xem hoàng lịch rồi, chắc chắn tôi sẽ gặp chuyện tốt.
Sau đó, tôi bị một cậu nhóc gương mặt đáng yêu mặc yếm chặn lại.
“Con là người tình kiếp trước của cô.”
Cậu nhóc ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi.
Tôi suýt chút nữa ngơ luôn.
Chẳng lẽ đây là chuyện tốt mà hoàng lịch nói tới?
Dù tôi vẫn luôn độc thân thật nhưng không thể nào vừa ý cậu nhóc này được!
Tôi không thèm để ý tới, đi lướt qua cậu nhóc đang định ăn vạ tôi, tiếp tục đi đến ga tàu điện ngầm.
Tôi khó khăn lắm mới nhận được thông báo phỏng vấn từ một doanh nghiệp trong top 100 nên tôi đi sớm trước hai tiếng, không thể đến trễ được.
Nhưng tôi mới đi được hai bước đã bị cậu nhóc níu quần áo lại.
Lực cậu nhóc quá yếu, bị tôi kéo theo vài bước theo quán tính, suýt thì ngã.
Tôi bị dọa đến mức phải dừng lại.
Cậu nhóc rất tức giận, sau khi đứng vững, cậu nhóc dùng giọng sữa nói với giọng điệu tổng tài bá đạo:
“Shift, cô gái kia, mau bế con về nhà, con đói rồi.”
Cậu nhóc dang tay ra chờ tôi bế.
Tôi giật giật khóe miệng.
Thật ra tôi không hề thích trẻ con, càng không có ý định sẽ lấy chồng sinh con, nhưng cậu nhóc này lại cho tôi một loại cảm giác khó tả.
Tôi hiếm khi kiên nhẫn nói với cậu nhóc: “Bạn nhỏ, đói rồi thì nên nhanh chóng về nhà ăn cơm đi, đừng đùa dai nữa, cô đi đây.”
Tôi xoa đầu cậu nhóc rồi quay người bỏ đi.
Cậu nhóc lo lắng đi theo sau, luôn miệng nói: “Con là con trai ruột của cô đấy!”
Tôi không hề quay đầu.
Cạn lời thật, một người vẫn luôn độc thân như tôi sao có thể sinh ra đứa con lớn như thế này được!
Đột nhiên, cậu nhóc “Oa” lên một tiếng, tiếng khóc với giọng sữa uất ức vang lên.
“Bố lừa con, cô không yêu con tẹo nào, thấy con không hề vui, còn muốn bỏ rơi con.”
Tôi quay đầu, thấy cậu nhóc đang nằm trên mặt đất, chắc lúc nãy bất cẩn bị ngã.
Đôi mắt to đen trắng rõ ràng đó đã lấm lem nước mắt.
Cậu nhóc nhìn tôi với ánh mắt lo lắng và bất lực, như thể đang khao khát điều gì đó.
Tim tôi như có gì đó đâm vào, vậy mà lại có hơi không nhẫn tâm.
Tôi chỉ có thể tiến lên bế cậu nhóc dậy.
“Nhóc con, nhà nhóc ở đâu? Cô dẫn nhóc về.”
Cậu nhóc lắc đầu: “Con là con cô, cô ở đâu thì con ở đó. Còn nữa, tên con là Phong Tiểu Trạch, không phải là bé con.”
Cậu nhóc này đang dựa dẫm vào tôi đấy à?
Tôi hơi đau đầu, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể nhẫn tâm bỏ rơi cậu nhóc này được.
Tôi nhìn giờ, thấy vẫn chưa đến thời gian phỏng vấn.
Dẫn cậu nhóc đến đồn cảnh sát vậy là tôi có thể yên tâm đi phỏng vấn rồi.
2.
Nom cậu nhóc rất vui khi được tôi dắt đi tàu điện ngầm.
Cậu nhóc còn nói đây là lần đầu tiên mình đi tàu điện ngầm.
Tôi nhân cơ hội hỏi: “Bố mẹ nhóc đâu? Họ không đưa nhóc đi tàu điện ngầm à?”
Không biết cậu nhóc nghĩ đến gì, chỉ im lặng lắc đầu.
Tôi thấy hơi lạ, đoán chừng cậu nhóc này chắc cũng tầm năm tuổi rồi, sao lại chưa từng đi tàu điện ngầm được chứ?
Nghĩ không ra nên tôi lười không muốn nghĩ nữa.
Tôi dẫn Phong Tiểu Trạch vào đồn cảnh sát, cậu nhóc còn thắc mắc hỏi tôi đến đây để làm gì.
“Đứa trẻ này bị lạc, cậu bé nói mình tên Phong Tiểu Trạch…”
Chưa kịp nói xong, Phong Tiểu Trạch đột nhiên vùng ra khỏi tay tôi.
“Con đã nói rồi, con là con trai ruột của cô, sao cô có thể đối xử với con như thế, con ghét cô!”
Cậu nhóc nói xong không đợi tôi phản ứng lại đã chạy đi mất.
Những người trong đồn nhìn tôi đầy trách móc.
“Em gái này, nhìn cái đã biết thằng nhóc là em sinh rồi, dọa con cũng không nên dẫn con đến đồn cảnh sát chứ, cản trở người thi hành công vụ sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý đó!”
Tôi ngơ luôn.
Sao lại nhìn ra đứa bé này thành con tôi được vậy?
Tôi chỉ là một cô gái 22 xuân xanh thôi mà!
Thấy cậu nhóc đã sắp chạy mất dạng rồi, tôi chỉ có thể xin lỗi rồi nhanh chóng lao ra ngoài.
Tôi nhanh chóng đuổi kịp cậu nhóc, một phát túm lấy cổ áo cậu nhóc rồi nâng cậu nhóc lên.
“Shift, cô gái này, buông con ra, không có ai dám vô lễ với con như vậy đâu!”
Tôi nhíu mày.
Từ đầu tôi đã thấy cách nói chuyện của cậu nhóc này rất thiếu đòn rồi.
“Nếu nhóc thật sự là con của cô, dám shift này shift kia cả ngày như thế thì mông của nhóc đã bị cô đánh cho nở hoa từ lâu rồi!”
Cơ thể Phong Tiểu Trạch lập tức cứng đờ.
Cậu nhóc khó khăn quay đầu lại, gương mặt đầy bi thương lên án tôi.
“Cô không được đánh con, bố nói mẹ là người dịu dàng nhất trên đời!”
Tôi ra chiều đáng tiếc.
“Vậy nên cô đâu phải là mẹ của nhóc, “dịu dàng” là từ không có trong từ điển của cô.”
Cậu nhóc giận đến mức không nói nên lời.
Tôi vẫn muốn đưa cậu nhóc đến đồn cảnh sát, nhưng cậu nhóc vùng vẫy không chịu.
Tôi thấy còn một tiếng nữa là đến thời gian phỏng vấn rồi, từ đây đến công ty chắc cũng khoảng nửa tiếng, tôi chỉ đành phải bế cậu nhóc đến phỏng vấn trước rồi tính sau.
3.
Lúc sắp đến công ty.
Phong Tiểu Trạch vẫn luôn cảnh giác với tôi, nghi ngờ nhìn mọi thứ xung quanh.
Sau đó, cậu nhóc đột nhiên chỉ vào hướng cửa công ty cách đó 50m, vui vẻ nói với tôi: “Cô đưa con đến gặp bố đúng không?!”
Tôi ngạc nhiên.
“Bố nhóc làm việc ở đây?”
“Đúng ạ, hóa ra cô với bố đã quen nhau rồi? Bố nói với con, lần đầu hai người gặp nhau bố đã nâng cô lên ôm hôn, có phải vậy thật không ạ?”
Tôi giật giật khóe miệng, vừa định nói với cậu nhóc là vẫn chưa có ai có thể động vào tôi.
Đột nhiên, Phong Tiểu Trạch vui mừng chỉ vào người đàn ông cao ráo với bộ vest chỉnh tề bên bồn hoa trước mặt.
“Bố, là bố!”
Người đàn ông vừa đi vừa nghe điện thoại.
Tôi vội vã bế Phong Tiểu Trạch lao đến, nắm lấy tay áo người nọ kéo lại.
“Anh gì ơi, đợi đã!”
Tôi lỡ dùng lực quá mạnh, chợt nghe thấy một tiếng ‘xoẹt’, áo người nọ rách ngay lập tức.
Anh ngoảnh đầu lại, đập vào mắt tôi là một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Anh cau mày tỏ ý không vui nhưng vào khoảnh khắc nhìn rõ tôi, đồng tử anh đột nhiên co lại, hơi sững sờ.
“Bố!”
Phong Tiểu Trạch ở giữa chúng tôi đột nhiên hét lên một tiếng.
Tôi thuận thế buông cậu nhóc ra.
Người đàn ông giật mình vì tiếng gọi của Phong Tiểu Trạch.
Anh vô thức lùi về sau một bước, nhưng lại không chú ý phía sau là bồn hoa cao khoảng 30cm, anh lao đảo chực ngã.
Tôi lập tức kéo lấy anh theo bản năng.
Đã không kéo được thì cũng thôi đi, tôi vấp một cái đã trực tiếp đẩy ngã anh.
Trùng hợp như nào mà lại chạm trúng môi ấm và mềm kia.
Nụ hôn đầu của tôi!
Tôi mở to mắt, không dám tin nhìn vào đôi mắt sâu và hàng lông mi dài trước mặt.
Tôi đơ luôn.
Nhưng người đàn ông dưới người tôi thế mà lại như nghiện rồi.
Anh đưa tay ra sờ loạn trên người tôi, tức giận nói: “Mau đứng dậy!”
Tôi còn chưa tức giận đây này.
Tôi nắm lấy cổ áo anh kéo lên, chợt phát hiện thế mà anh còn cao hơn mình cả chục cm.
Tôi lập tức đứng lên bồn hoa bên cạnh, nắm lấy cổ áo nâng anh lên, người anh rời khỏi mặt đất ngay lập tức.
Tôi tiến lại gần mặt anh, hùng hổ nói:
“Cướp mất nụ hôn đầu của tôi thì thôi đi, lại còn sờ mó tôi, anh muốn chết à?”
Người đàn ông tức giận chửi rủa.
“Shit! Chắc chỉ mình cô là nụ hôn đầu thôi còn tôi thì không? Hơn nữa, ai sờ mó cô, tôi muốn đẩy cô ra, ai biết được cô như tảng đá, không đẩy nổi! Cô bỏ tôi xuống nhanh lên!”
Tôi khịt mũi, lại nghe thấy giọng sữa vừa ngạc nhiên vừa xúc động bên cạnh.
“Thì ra lúc đầu người được nâng lên là bố nha.”
Sau khi nghe thấy giọng của Phong Tiểu Trạch, tôi mới nhớ ra phải đi phỏng vấn.
Không thể bao đồng thêm nữa, tôi cảnh cáo người đàn ông một tiếng: “Trông con cho kĩ vào, thằng bé chạy mất thì có mà tìm rớt nước mắt!”
Nói xong tôi lập tức bỏ anh xuống, không thèm quan tâm đến hai bố con nọ đang nhìn nhau.
Tôi không quay đầu lại, lập tức chạy đến công ty trước mặt.
Sắp trễ buổi phỏng vấn rồi!
Tập đoàn Phong Thị nhiều người tranh nhau vỡ đầu mới bước chân vào được, hôm nay tôi nhất định phải phỏng vấn thành công!
Không có thời gian chiêm ngưỡng đại sảnh rộng rãi sáng sủa, tôi chạy đến quầy lễ tân hỏi.
“Xin chào, tôi là Triệu Mông Mông đến phỏng vấn vị trí vệ sĩ tổng giám đốc, xin hỏi phòng phỏng vấn ở tầng mấy?”
Tôi không biết Phong Văn Tu đang đen mặt dẫn theo Phong Tiểu Trạch đi vào.
Anh dừng bước khi nghe thấy những gì tôi nói.
4.
Lễ tân quan sát tôi rất lâu như nhìn một tên trộm, mãi đến khi xác nhận tôi có thông báo đến phỏng vấn mới nói: “Mời cô đi đến 3…”
Cô ấy chưa nói hết câu, tiếng điện thoại reo lên.
Cô ấy nhấc máy, mặt đột nhiên biến sắc, giọng điệu cung kính hơn hẳn nói với tôi: “Mời cô lên tầng 88.”
Tôi nghi ngờ, vừa lên tầng 88 đã gặp ngay trợ lý đợi bên ngoài thang máy, đích thân đưa tôi đến văn phòng tổng giám đốc.
Tôi cảm khái trong lòng, vệ sĩ của tổng giám đốc được coi trọng vậy cơ à?
Toàn bộ tầng này ngoại trừ văn phòng thư ký bên ngoài thì cũng chỉ có một văn phòng của tổng giám đốc.
Vừa vào phòng tôi đã thấy Phong Tiểu Trạch đang ngồi trên bàn làm việc của tổng giám đốc, cằm tôi xém chút rơi mất.
“Sao nhóc lại ở đây? Đừng nói với cô nhóc là tổng giám đốc Phong Thị đấy nhé?”
Lúc thấy tôi, bản mặt của Phong Tiểu Trạch trông thúi quắc nhưng vẫn rất kiêu ngạo hất cằm lên: “Tất nhiên rồi, Phong Thị này sớm muộn gì cũng là của con!”
Cậu nhóc chưa nói xong, phòng nghỉ bên cạnh đã có người mở cửa ra.
Một người đàn ông trông khá quen mắt với bộ đồ vest, cà vạt thắt chỉnh tề bước đến với khuôn mặt u ám.
Tôi bị dọa đến mức trợn tròn mắt.
Không lẽ nào người sờ mó tôi lại là Phong Văn Tu tổng giám đốc của Phong Thị?
Vậy thì chẳng phải buổi phỏng vấn của tôi toang rồi à!
Phong Văn Tu không thèm nhìn tôi, một tay xách Phong Tiểu Trạch ra khỏi ghế.
Tôi nhìn bản mặt thúi quắc như đúc từ một khuôn ra của hai người họ.
Không cần đoán nữa, nhìn cái biết luôn là bố con ruột rồi!
Phong Văn Tu mặt không biểu cảm ngồi lên ghế.
Anh đánh giá tôi từ trên xuống dưới bằng ánh mắt phức tạp.
Câu đầu tiên anh nói là: “Cô tên là Triệu Mông Mông thật à? Đây là con trai ruột của cô?”
Tôi còn chưa kịp lắc đầu, anh đã nói: “Bỏ chồng bỏ con, nhân phẩm không tốt, trượt phỏng vấn, dẫn con về đi, đừng để thằng bé gọi bố lung tung.”
Phong Văn Tu đẩy cậu nhóc về phía tôi hai bước.
Không biết tại sao nhưng tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn tôi u ám không rõ, ánh mắt như đang ẩn giấu gì đó, lại như không có gì.
Tôi trợn to mắt, bước lên một bước rồi đập mạnh lên bàn, vội nói:
“Mắt anh bị mù à? Một cô gái trẻ như tôi nhìn giống đã từng sinh con lắm à? Tôi còn chưa nói anh đó, đường đường là một tổng giám đốc lại để con mình gọi mẹ lung tung, biết dạy con không thế?”
Tôi vừa nói xong.
“Rầm” một tiếng.
Bàn làm việc của tổng giám đốc chia năm xẻ bảy nằm ngổn ngang trên mặt đất.
5.
Tôi suýt chút nữa bị bảo vệ mời xuống tầng.
Trợ lý đặc biệt cũng biết tôi có thể đập vỡ bàn gỗ tử đàn giá cả triệu tệ bằng tay không, ra sức khuyên muốn Phong Văn Tu cho tôi qua phỏng vấn.
“Triệu Mông Mông, năm tuổi chân đá trường mẫu giáo Bắc Hải, tay đấm viện dưỡng lão Nam Sơn!”
“Tám tuổi mới lên lớp 1, chính thức trở thành đại ca trong trường, lên lớp 6, những kẻ hay gây chuyện đều bị cô đè xuống đất đánh.”
“Lên cấp hai, cấp ba và đại học, giành chức quán quân toàn quốc tám năm liên tiếp, bị cấm thi đấu vì không cẩn thận đánh một người trọng thương, bỏ lỡ cuộc thi quốc tế.”
“Sếp, nếu cô ấy làm vệ sĩ cho anh thì người khác đừng mong chạm được một ngón tay vào người anh.”
Phong Văn Tu vẫn không có biểu cảm gì.
Trong lòng tôi bất an, dù sao thì lương một năm của công việc này hẳn một triệu tệ đó.
Tôi vội nói một câu: “Đúng vậy tổng giám đốc Phong. Chỉ cần anh đồng ý, đừng nói người khác không thể chạm đến một ngón tay của anh, nâng anh lên cao giống như lúc nãy tôi cũng rất sẵn lòng!”
Phong Văn Tu trợn trắng mắt nhìn tôi.
Anh suy nghĩ một lúc, chỉ vào Phong Tiểu Trạch nói với tôi: “Giờ làm việc không được dẫn theo con đến.”
Đương nhiên là tôi đồng ý rồi.
“Con của anh, anh muốn thế nào thì là thế ấy!”
Tôi vui vẻ muốn rời đi.
Phong Văn Tu tức đến mức đe dọa tôi: “Cô gái kia, nếu cô còn dám nói cậu nhóc đó là con tôi nữa, cẩn thận tôi cưới cô luôn… À không, cẩn thận tôi đuổi cô ra khỏi công ty luôn đấy!”
Tôi sững người trong giây lát, nghi ngờ mình có nghe nhầm gì không, sau đó lập tức không đồng ý đốp lại: “Nhưng thằng bé thật sự không phải con tôi!”
Ấy, hình như sắc mặt của Phong Văn Tu tốt lên thì phải?
Chúng tôi cùng nhìn về phía Phong Tiểu Trạch.
Cậu nhóc thoáng liếc hai chúng tôi, vô cùng bình tĩnh mở miệng: “Đừng tốn công phí sức nữa, con thật sự là con của hai người.”
6.
Phong Văn Tu đưa tôi với Phong Tiểu Trạch đến đồn cảnh sát lần nữa.
Lần này tôi chuẩn bị sẵn rồi, đã tóm lấy Phong Tiểu Trạch từ trước, không để cho cậu nhóc có cơ hội chạy mất.
“Tên, giới tính, ngày tháng năm sinh, bố mẹ tên gì, sống ở đâu!”
Phong Tiểu Trạch bị tra hỏi hậm hực trả lời: “Phong Tiểu Trạch, nam, sinh ngày 1 tháng 5 năm 2023, bố là Phong Văn Tu, mẹ là Triệu Mông Mông, sống ở…”
Tay viên cảnh sát đang đánh máy dừng lại, mặt anh ta lạnh đi, nghiêm túc dạy dỗ cậu nhóc: “Sinh ngày 1 tháng 5 năm 2023? Nhóc con, làm rõ cho chú, hôm nay mới là 30 tháng 4 năm 2022! Năm sau nhóc mới ra đời?”
Phong Tiểu Trạch chân thành gật đầu.
Cậu nhóc chỉ vào tôi và Phong Văn Tu.
“Đến tháng 6 họ mới kết hôn, sau đó sinh ra cháu.”
Bầu không khí chợt ngưng đọng lại.
Tôi, Phong Văn Tu và Phong Tiểu Trạch bị dạy dỗ một tiếng đồng hồ.
Bọn họ còn định xét nghiệm DNA cho chúng tôi, nếu cậu nhóc thật sự là con của tôi và Phong Văn Tu thì sẽ định tội chúng tôi bỏ rơi con cái.
Chúng tôi bị dọa đến mức nhanh chóng ôm Phong Tiểu Trạch rời đi trước.
Phong Văn Tu đưa tôi về nhà, còn xách cả Phong Tiểu Trạch xuống.
Anh mím môi, đôi mắt sâu đánh giá tôi rất lâu.
Sau đó anh đột nhiên nhổ một sợi tóc của tôi và Phong Tiểu Trạch, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Đợi đến khi có kết quả xét nghiệm DNA, để xem hai người còn cứng miệng được nữa không!”
“Xét nghiệm mỗi tôi sao được, anh cũng phải làm!”
Phong Văn Tu hừ lạnh một tiếng: “Chuyện tốt này… khụ, chuyện thế này, đương nhiên phải nghiêm túc kiểm tra.”
Anh lạnh lùng rời đi, còn nói đợi có kết quả xét nghiệm DNA rồi hẵng nói đến chuyện đi làm.
Hết chương 01!