Mục lục
Cuộc Hôn Nhân Trêu Người: Vợ Yêu Của Ngự Thiếu Quá Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Cô Gái, Cô Là Người Đầu Tiên Thành Công Bò Lên Giường Tôi​

911 Words
Khách sạn Hoàng Gia, phòng 8888. Cả người Sở Ca nồng nặc mùi rượu, mơ mơ màng màng đỡ tay lên vách tường, đẩy cửa đi vào. Bước chân cô lảo đảo, tầm mắt đã sớm mơ hồ, cô mò mẫm leo lên giường trong màn đêm đen nhánh. Vì say khướt vừa rồi nên người cô càng lúc càng nóng như lửa, sờ thấy cục đá bên cạnh cảm thấy mát mẻ, cô bèn cả quấn hai tay hai chân lên đó. Trong bóng tối, người đàn ông đột nhiên nhấc mí mắt lên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía người phụ nữ giống như bạch tuột bên cạnh. Cô không ngừng nhúc nhích trong lòng anh, hơi thở cũng dần nặng nề. Một mùi hương như có như không tràn vào khoang mũi anh, đôi mắt đỏ tươi không kìm được ánh lên màu máu! "Cô gái kia, đứng lên!" Ngự Lệ Thần quát lạnh một tiếng. Sở Ca bị anh đẩy mơ màng tỉnh lại đôi chút, tiện tay vắt lên, miệng lầm bầm: "Đừng nói nữa, tôi buồn ngủ!" Ngự Lệ Thần híp mắt lạnh lùng, miệng đắng lưỡi khô, thuốc kích thích trong người dần dần phát tác, anh cúi đầu nhìn về phía người phụ nữ trong ngực, môi móc một cái: “Cô gái, cô là người đầu tiên thành công leo lên giường tôi!" Trong lúc mê mang Sở Ca đáp trả một câu: “Ừm, muốn làm à?" Ngự Lệ Thần nghe được lời nói trắng trợn trần trụi kia, cơ thể càng thêm nóng ran. Trong nháy mắt trán nổi đầy gân xanh, anh chau chặt mày kiếm, khàn khàn mở miệng: "Làm!" Vừa mới nói xong, Ngự Lệ Thần giống như một con sói dũng mãnh vồ thẳng tới hướng Sở Ca. Những nụ hôn dày đặc chi chít rơi xuống người Sở Ca, làm thần trí vốn mơ hồ của cô càng thêm rời rạc. Cô mơ hồ mở mắt ra, nhưng người đàn ông phía trên vẫn gắng sức như cũ. Sở Ca cười khẩy: “Kiều Hạo Hiên, con mẹ nó anh đừng có diễn trước mặt tôi nữa, chẳng lẽ cô ta vừa buông tay nên anh mới nhớ tới tôi!" "Cô nhìn cho rõ tôi là ai!" Ngự Lệ Thần nghiến răng nghiến lợi nói, toàn thân tràn ngập vẻ lạnh lùng và quyến rũ, tản ra hơi thở nguy hiểm. Sở Ca mờ mịt nhắm mắt lại, kìm lại giọt lệ như sắp chực trào: “Kiều Hạo Hiên, con mẹ nó anh chính là thằng ngu dại gái. Cút ngay cho bà đây, nếu không bà đây sẽ tìm người thông nát cúc anh!" "Cô gái, nhớ kỹ tôi là Ngự Lệ Thần, là người làm cô!" Ngự Lệ Thần lạnh lùng híp mắt một cái, ấn môi xuống, tiến quân thần tốc đâm thẳng vào, xâm phạm mút mát đôi môi cô rồi trượt lưỡi sang hướng dái tai. Vù! Sở Ca cảm thấy trong cơ thể mình tựa như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, đốt sạch lý trí còn sót lại của cô. "Nóng quá!" "Nóng thì cởi!" Ngự Lệ Thần lạnh giọng, mồ hôi từ trán trượt xuống chiếc mũi cao, cho đến khi đọng lại dưới đường nhân ngư*, quyến rũ chết người. *Đường nhân ngư: Là hai đường chạy dọc từ hông kéo xuống bộ phận phía dưới của đàn ông tạo thành hình tam giác. Trong bóng tối, anh tựa như loài lang sói, quan sát thưởng thức con mồi thuộc về bản thân! Sở Ca giơ tay lên kéo váy, nhưng cố mãi cũng không cởi được: “Sao không có rồi?" Đột nhiên, "xoẹt" một tiếng! Chiếc váy đỏ duy nhất trên người Sở Ca bị Ngự Lệ Thần thô bạo xé ra, đường cong kiều diễm làm người ta trào máu trong nháy mắt lộ ra dưới ánh mắt nóng bỏng của ai kia. Đôi mắt Ngự Lệ Thần đỏ thắm, cúi đầu hung hãn hôn môi cô, bá đạo tuyên bố: "Tôi muốn cô!" Không đợi Sở Ca đáp lại, hai chân cô lập tức bị nâng lên thật cao, kéo theo sau là cơn đau thấu xương! Đau đến tột cùng! Lần đầu tiên đúng là con mẹ nó đau thật đấy, mẹ nó ai còn trấn an cô nói là không đau thế hả! Trán Ngự Lệ Thần rịn ra lớp mồ hôi nóng, cảm nhận được vẻ chặt khít từ lần đầu tiên của cô, mang đến cho anh những đê mê sung sướng. Anh không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm đau cô. "Kiều Hạo Hiên, mẹ nó anh là tên khốn kiếp! Heo mặn đã sờ mó người phụ nữ khác thì đừng có chạm vào tôi, Sở Ca tôi chẳng hiếm lạ gì anh!" Sở Ca giơ tay đập vào cơ thể rắn chắc như vách sắt của Ngự Lệ Thần, lệ nóng nháy mắt mơ hồ tầm nhìn. Sở Ca? Cô gái này tên là Sở Ca, rất tốt! "Sở Ca, người đàn ông coi trọng cô là Ngự Lệ Thần! Bắt đầu từ hôm nay, cô chỉ có thể có một người đàn ông duy nhất là tôi, bằng không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!" Ngự Lệ Thần lạnh lùng buông lời, ánh mắt nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng và đằng đằng sát khí.

Chương 2: Bê Bối Chấn Động​

1200 Words
Sáng sớm hôm sau. Sở Ca tỉnh dậy sau cơn đau. Cô mơ màng mở mắt ra, đột nhiên nhớ đến đêm qua mình ngủ với người lạ, lập tức ngồi phắt dậy. "Á!" Cơn đau ập đến khiến mặt cô co rúm lại. Cô cúi đầu liền nhìn thấy khắp cơ thể mình dày đặc những vết hôn. Tối qua không biết rốt cuộc người đàn ông đã làm mấy lần, nghiền ép đến độ cô không còn sức để đi. "Tên chết tiệt kia, kéo quần lên liền chuồn đi.” Sở Ca mắng. Trong điện thoại truyền tới tiếng rống giận: "Con nhỏ chết tiệt, mau tới đây!" Sở Ca bị tiếng hét kia làm sững người, đột nhiên nghĩ đến hôm nay là ngày hẹn đính hôn của cô. Cô xỏ giày vào, mặc lại bộ đồ đã rách tơi tả rồi thình lình chạy ra ngoài cửa. Một đám người đột nhiên xông vào. "Sở tiểu thư, cô dám lăn lộn với người đàn ông khác ngay trước đêm đính hôn!" "Sở tiểu thư, không ngờ bề ngoài cô luôn tỏ ra là một cô gái ngoan, nhưng sau lưng lại là kẻ bắt cá hai tay. Cô làm như vậy có nghĩ tới cảm nhận của Kiều công tử hay chưa?" "Sở tiểu thư, xin hỏi đây là lần thứ mấy cô vụng trộm rồi?" Thậm chí còn có người mắng thẳng: “Con tiện nhân thay lòng đổi dạ." "Kiều công tử ưu tú như vậy, cô còn có điểm gì không hài lòng với anh ấy?" Những lời nói kia khó nghe, tựa như mũi nhọn đâm vào ngực Sở Ca, cô liều mạng lắc đầu hoảng loạn không rõ chuyện gì: "Tôi không biết, mấy người đừng nói lung tung!" Quần áo cô xốc xếch, da thịt lộ ra trong không khí phủ kín vết hôn. Một nữ phóng viên xông thẳng lên, vạch cổ áo Sở Ca làm lộ ra vết hôn chi chít bên trong, hét to: "Không có, vậy đây là cái gì!" Đám người ở đây tựa như được bơm máu gà, liều mạng chụp hình. Ánh đèn nhấp nháy săm soi Sở Ca từ đầu đến chân, làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Khuôn mặt tuyệt đẹp của Sở Ca phủ kín sương lạnh, cô giận dữ hét lên: "Cấm chụp hình!" "Cô làm ra chuyện như vậy còn không để cho mọi người biết!" Trong đám người bật ra tiếng giễu cợt và chửi rủa. Chuyện tới bất ngờ không kịp trở tay, làm Sở Ca có chút luống cuống, đầu cô ong ong đau như búa bổ. Nghe những lời lăng mạ của đám người, Sở Ca càng thấy bản thân như đang trải qua một cơn ác mộng. "Làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế còn muốn uy hiếp chúng tôi? Ỷ vào ông nội cô là trưởng khu quân A là có thể phách lối như vậy à?" Sở Ca là cháu gái duy nhất của trưởng quân khu A, lúc còn bé cha mẹ cô đều đã xả thân hy sinh vì đất nước, thuở nhỏ đã trở thành thanh mai trúc mã với Kiều Hạo Hiên, vì vậy hai người đính hôn cũng là chuyện thuận lý thành chương. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà thời gian gần đây Sở gia và Kiều gia huyên náo không vui, hai bên bắt đầu bêu xấu lẫn nhau. Đám phóng viên thấy vậy liền chực chờ mổ xẻ tin tức, chỉ mong toàn bộ thế giới đều biết. Sở Ca cố gắng tĩnh táo. Một giọng nói lạnh băng từ sau đám người vang lên: “Tiểu Ca à, là thật sao em?" Người đàn ông mặc âu phục màu trắng, đeo mắt kính gọng vàng ưu nhã cất bước đi ra từ giữa đám người. Sở Ca lập tức liền nhận ra người kia là Kiều Hạo Hiên. Là người cô đã từng yêu suốt mười năm! "Kiều Hạo Hiên." Sở Ca lạnh lùng đối mắt với hắn. "Tiểu Ca, bọn họ nói đều là thật ư?" Giọng nói dịu dàng như nước của Kiều Hạo Hiên vang bên tai, đôi mắt xoẹt qua nét bi thương. Sở Ca cảm thấy vô cùng châm chọc, tựa như có một cây kim đâm sâu vào trái tim cô. "Là thật đấy." Ồ! Đám đông lập tức sôi trào bùng nổ. Sở đại tiểu thư điên rồi, cô ta lại dám thừa nhận bê bối của mình! Kiều Hạo Hiên kéo cánh tay cô ngăn cản ống kính giúp cô, u ám nhìn Sở Ca. Sở Ca hất mạnh Kiều Hạo Hiên ra, vả hắn một bạt tai thật kêu. "Anh tới đây làm bộ làm tịch cái gì?" "Chát!" Cô gái mặc váy hồng đột nhiên vọt tới tát Sở Ca một cái. Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh, tất cả mọi người đều đăm đăm quan sát cảnh tượng đột nhiên phát sinh trước mắt. Sở Ca liếc mắt nhìn, đây là bạn thân chơi từ thuở bé của cô - Vương Tuyết Vi. Ả xông lên, tỏ vẻ rất bất lực: “Sở Ca, sao cậu lại làm ra chuyện xấu như vậy, sao cậu lại phụ lòng Kiều công tử chứ?" Sở Ca hừ lạnh một tiếng: “Tôi phụ lòng với Kiều Hạo Hiên, chẳng lẽ cô không phụ lòng tôi sao?" Vương Tuyết Vi khẽ sửng sốt, phản bác: "Cậu có ý gì? Chẳng qua tớ bất bình thay cho Kiều công tử, cậu lại dám làm loại chuyện này trước khi cưới?" Hàng lệ uất ức từ khóe mắt Sở Ca lăn xuống. Đây chính là người bạn thân nhất cô, thế nhưng người bạn đó tính kế cô, ngấm ngầm gian díu với vị hôn phu của cô. "Tiểu Ca, em nói cho anh biết người đàn ông kia là ai ? Anh có thể không nhắc đến chuyện cũ!" Kiều Hạo Hiên lạnh lùng tiến lên, ánh mắt lạnh đến tận cùng. Vương Tuyết Vi kêu lên, kinh ngạc nói: "Hạo hiên, anh điên rồi!" Ả liều mạng kéo lấy Sở Ca. Sở Ca đẩy Kiều Hạo Hiên ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Kiều Hạo Hiên, anh dỏng tai nghe cho kĩ đây, hôm nay không phải anh muốn từ hôn với tôi, mà là Sở Ca tôi không cần anh nữa!" Muốn đi thì phải đi cho thật ngầu! Dù sao Kiều Hạo Hiên và Vương Tuyết Vi cũng đã lăn lộn trên giường với nhau. Cô vẫn chưa thua thiệt. Hai người họ vốn nên kết thúc rồi. Trong mắt Vương Tuyết Vi lộ ra vẻ đắc ý, ả tiến lên giả vờ đau buồn: "Sở Ca, cho dù cậu và Hạo Hiên có xích mích không vui, nhưng cậu cũng không thể vì trả thù mà đối xử với Hạo Hiên như thế chứ?" Mọi người lập tức bừng tỉnh hiểu ra. Nhưng cũng tuyệt đối không thể tha thứ. Sở Ca nhìn chuyện liên tiếp xảy ra, cười lạnh một tiếng, tất cả đều là âm mưu.
Chương 3: Thủ Trưởng, Anh Thích Tôi Điểm Nào Để Tôi Sửa Được Không?
1024 Words
Sở Ca tiến lên dứt khoát vứt cho Vương Tuyết Vi hai bạt tai: “Đây là dành cho cái tát ban nãy cô vừa cho tôi, tôi trả lại cô gấp đôi!"

Cô kìm giọt lệ chực trào, nở nụ cười đi ra ngoài cửa.

Kiều Hạo Hiên đứng tại chỗ, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của Sở Ca, trái tim tựa như khẽ nhói đau.

Bước ra cổng khách sạn, Sở Ca nhanh chóng bỏ chạy.

Một chiếc xe dừng ở trước mặt cô, một anh lính bước xuống xe, cung kính mở miệng: "Phu nhân, mời lên xe."

Sở Ca sửng sốt, phu nhân?

"Có phải các anh nhận lầm người rồi không?" Sở Ca kinh ngạc hỏi.

Cô phải nhanh chóng đến bệnh viện, lỡ như dính thai thì không tốt lắm.

Người lính kia trầm giọng đáp: "Phu nhân, không lầm đâu ạ, xin phu nhân hãy lên xe gặp ngài thủ trưởng."

Sở Ca suy nghĩ chắc đây lại là một âm mưu khác bèn xoay người định rời đi.

Anh lính phía sau vẫy tay phân phó: "Đưa phu nhân về."

Sở Ca giật mình một cái, một khắc sau hai mắt cô tối sầm.

"Xin lỗi phu nhân, thủ trưởng nói phải mang cô về."

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng bánh, Sở Ca bị bọn họ mang tới một nơi xa lạ.

Bỗng nhiên, cô cảm nhận được một sức ép mạnh mẽ bao trùm trên đầu mình.

"Thủ trưởng, chúng tôi đã dẫn phu nhân tới."

"Đi xuống đi!" Người đàn ông lạnh giọng đáp, từ trên ghế đứng lên.

Sở Ca không dám lộn xộn.

Người đàn ông bật cười một tiếng, đi lên trước tháo miếng vải đen trên mắt cô xuống: “Uất ức cho em rồi."

Sở Ca đột nhiên mở mắt ra, người đàn ông trước mặt cực kỳ tuấn tú, song cả người anh lại tràn ngập sát khí.

Đôi mắt sắc bén đang chăm chú nhìn cô, khiến tim cô đập thình thịch.

"Nhìn đến ngốc rồi à?" Ngự Lệ Thần lạnh lùng đặt câu hỏi, anh kéo cô vào trong ngực, bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy gò má sưng tấy của cô, trong mắt lóe lên sát khí.

Sở Ca hoàn toàn sửng sốt.

Người trước mặt cô là Ngự Lệ Thần!

Từ khi còn bé xíu, cô đã nghe qua những câu chuyện về anh trong đại viện quân khu.

Người ta đồn đại anh vô cùng tàn bạo còn chuyên chế độc tài, chính là phát xít sống.

Nghiễm nhiên chính là sinh vật nguy hiểm!

Sở Ca nghe được câu hỏi lạnh thấu xương đó, cất giọng: "Anh là Ngự Lệ Thần!"

"Ừ." Ngự Lệ Thần lạnh nhạt đáp lời.

Sở Ca gần như không dám tin, cảnh giác phòng bị nhìn về phía anh: “Anh dẫn tôi tới nơi này là muốn làm gì?"

Đối với loại đàn ông như thế này, cô chẳng hề muốn dính líu đến.

Ngự Lệ Thần nghe được vẻ mờ mịt trong giọng nói cô cảm thấy rất khó chịu.

Anh cúi đầu, bàn tay dùng sức kéo cô vào trong ngực, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô.

Vết hôn trong nháy mắt lộ ra trước mặt, mặt anh xoẹt qua vẻ hài lòng: “Cô gái, xem ra trí nhớ của em rất kém!"

Sở Ca không có chú ý đến động tác của anh, ánh mắt xa cách chăm chú quan sát anh.

Cô thấy được vẻ khinh thường và khinh bỉ sâu trong đôi mắt đó.

Anh cứ thích làm nhục người khác như vậy!

"Không cần thủ trưởng đại nhân anh nhắc nhở!" Sở Ca lạnh nhạt mở miệng: “Thủ trưởng đại nhân gọi tôi có chuyện gì, không có gì thì thả tôi ra, tôi còn phải về nhà ăn cơm!"

Dù chỉ là một giây cô cũng không muốn ở lại đây.

"Sở Ca, kết hôn với tôi đi!" Bàn tay lạnh băng của Ngự Lệ Thần phủ lên gò má sưng đỏ của cô, nghiêm túc cất lời.

Cảm giác lạnh lẽo ập tới, Sở Ca nhớ tới cảnh tượng băng hỏa kết hợp tối qua.

Nhưng khi đó trời quá tối, cô không nhớ ra người đó là ai?

Nếu như cô kết hôn với Ngự Lệ Thần, sau này anh phát hiện cô không còn trong trắng nữa, dựa theo tính cách bá đạo kiêu ngạo kia của Ngự Lệ Thần, anh nhất định sẽ chôn vùi toàn bộ Sở gia!

Nghĩ tới đây, Sở Ca không nhịn được run lên.

"Không được!" Đôi mắt Sở Ca phun lửa, nghiêm túc hét to.

"Vô dụng thôi!" Ngự Lệ Thần chẳng buồn nhấc mi mắt, anh ra lệnh: “Thu dọn một chút rồi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn!"

Giấy chứng nhận kết hôn?

Sở Ca cảm giác một tia sét kinh thiên từ trên trời hạ xuống, cô từ chối: "Không được, tôi đã có vị hôn phu!"

Ngự Lệ Thần nháy mắt lạnh lùng, bước tới trước mặt cô, cái bóng anh bao phủ trên đỉnh đầu cô, cực kỳ áp bức.

Anh giơ tay nâng cằm cô lên, giọng nói quyến rũ từ tính nhàn nhạt truyền đến: "Đám ruồi nhặng kia tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, em cứ an tâm làm phu nhân thủ trưởng cho tôi."

Sở Ca nghe được anh so sánh Kiều Hạo Hiên với đám ruồi nhặng, gương mặt lộ ra vẻ giễu cợt.

Ví dụ rất thích hợp.

"Thủ trưởng đại nhân, anh thích tôi ở điểm nào? Tôi đổi có được không?" Sở Ca thản nhiên nói.

Ngự Lệ Thần khom người cắn khóe môi cô, đến khi nếm được mùi máu tanh anh mới buông cô ra, lạnh lùng ra lệnh: "Không được!"

Tâm trí Sở Ca trong nháy mắt như bị điện giật, sắp sửa nổ tung.

Anh đã quyết tâm muốn kết hôn!

Cô cảm thấy Ngự Lệ Thần thật sự quái lạ, nhất thời thầm thấy tức giận!

Chương 4: Bản Lĩnh Tận Dụng Mọi Thứ Của Thủ Trưởng Thật Đúng Là Không Tệ!​

872 Words
Sở Ca chau mày, bất mãn nhìn về phía Ngự Lệ Thần: “Thủ trưởng đại nhân, chắc có lẽ anh không đùa đâu nhỉ!" Cô cười vô cùng lúng túng. "Dưa hái xanh không ngọt, thủ trưởng đại nhân cũng không thích không ở bên người mình không yêu nhỉ!" Sở Ca lấy lòng anh, vẻ mặt đầy thành khẩn. *Dưa hái xanh không ngọt: Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi đã đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn. Cô vốn đã bể đầu sứt trán, không ngờ bản thân còn trêu chọc đến Ngự Lệ Thần. Ngự Lệ Thần lạnh lùng nheo mắt lại, đôi môi mỏng mím thành đường thẳng, cả người được bao phủ một vầng sáng rực dưới ánh mặt trời. Anh nhấc đôi chân thon dài đi đến, cúi đầu nắm cằm cô, cắn một cái bên khóe môi cô, ra lệnh: "Tôi rất muốn nếm thử mùi vị của quả dưa xanh cố hái sẽ như thế nào!" Sở Ca xoa xoa khóe miệng: "..." Anh căn bản không nói lý. Sở Ca cười khổ ngẩng đầu, chuẩn bị xin anh bỏ qua. Nhưng một giây sau, Ngự Lệ Thần liếc mắt, lạnh giọng ra lệnh với bên ngoài: "Lấy hộp thuốc y tế tới, chuẩn bị đến cục dân chính!" Ong ong! Sở Ca sững sờ, không dám tin nhìn về phía Ngự Lệ Thần. Cô bị sét đánh đến chín mềm luôn rồi, sát thần khét tiếng kia thật sự muốn kết hôn với cô! "Thủ trưởng đại nhân, tình yêu là chuyện giữa hai người, huống chi tôi còn không đáng giá!" Sở Ca tuyệt vọng nói. Trong nháy mắt, nhiệt độ chung quanh chợt giảm xuống. Ngự Lệ Thần đột nhiên giơ tay lên vung xuống. Sở Ca lập tức nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đớn như tưởng tượng. Nhưng cô đợi hồi lâu cũng không đợi được, cô len lén mở mắt ra nhìn một cái. Ngự Lệ Thần đang như cười như không nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu, lạnh lùng nói: "Lá gan chỉ có chút xíu đó mà em còn dám mạnh miệng à? Tôi sẽ nắn thẳng lại hết." "Khụ khụ..." Sở Ca chợt ho khan, khóc không ra nước mắt: “Cái đó, tuổi tác* chúng ta không thích hợp." Sở Ca nhấn mạnh giọng một chút, lòng đầy mong đợi nhìn về phía anh. May mà từ nhỏ ra cô đã chứng kiến qua chuyện đời, nếu không nhất định sẽ bị hù chết! Ai sẽ nghĩ tới vậy sát thần hợp tiêu chuẩn kia lại sẽ nói ra mấy lời vô sỉ như vậy chứ? Ngự Lệ Thần câu môi bật cười, sắc mặt căng thẳng nhưng lại trông rất tà mị: “Tôi lớn, em nhỏ, vừa vặn thích hợp." "Thủ trưởng đại nhân thật đúng là biết tận dụng mọi thứ!" Sở Ca bất mãn nói lầm bầm. Đôi mắt xinh đẹp lóe ra chút lạnh lùng nhìn về phía Ngự Lệ Thần. Sở Ca cảm thấy nói chuyện với Ngự Lệ Thần sẽ tiêu hao tế bào não gấp trăm lần, nếu không cô nhất định sẽ hộc máu mà chết! Ngự Lệ Thần nhấc cằm cô, lấy túi đựng nước đá ra lăn lên mặt cô: “Biết tận dụng mọi thứ?" Sắc mặt Sở Ca kéo căng, hất tay anh ra, xoay người đi ra ngoài. Ngự Lệ Thần tiến lên kéo cô về, giọng nói giận dữ gầm nhẹ: "Cô gái, nghe lời một chút!" Đầu Sở Ca va vào lồng ngực săn chắc của anh, hơi đau. Cô nhìn ánh mắt giễu cợt của Ngự Lệ Thần, nhất thời nổi giận, hét lên: "Tôi không phải là người phụ nữ của anh, dựa vào cái gì phải nghe theo lời anh?" Hai thanh kiếm sắc lạnh ẩn chứa trong đôi mắt lạnh lùng của Ngự Lệ Thần bắn về phía Sở Ca, anh quét qua đôi mắt đầy lửa giận của cô, đầu óc nóng lên, cúi đầu hôn đôi môi mềm mại kia. "Ngự Lệ Thần, anh..." Sở Ca còn chưa mắng xong, mấy chữ còn lại đã bị cánh môi lạnh băng nuốt vào trong bụng, lộ ra vẻ bá đạo quyến rũ. Cô liều mạng đánh đấm anh, nhưng tiếc là không có chút tác dụng nào Anh đột ngột đè lại hai cánh tay cô, thô lỗ kéo cô vào trong ngực mình. Sở Ca híp mắt, giơ chân đá vào hạ bộ anh. Ngự Lệ Thần lạnh lùng nheo mắt lại, nhanh hơn cô một bước lui về phía sau. Ngay lập tức, cơ thể hai người rơi thẳng xuống chiếc bàn phía sau. Bàn tay thô ráp của người đàn ông bảo vệ thắt eo Sở Ca. Ngự Lệ Thần trịch thượng nhìn xuống người phụ nữ đang trợn mắt nhìn mình, anh lạnh lùng nhếch môi. Vẫn nổi loạn bướng bỉnh hệt như trước kia! Xem ra nếu hôm nay không dạy cho cô một bài học thì danh hiệu sát thần của anh sẽ bị làm ô danh mất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang