Tiếng chuông báo hiệu một buổi học kết thúc vang lên, trong hội trường đông đúc lập tức ồn ào, náo nhiệt như cái chợ vỡ. Sinh viên các lớp túa ra hai cửa ra vào, lối đi nghẹn cứng bởi dòng người xô đẩy. Trần Vũ Yên thở dài định đứng lên nhưng rồi cũng không chịu được cảnh chen lấn nên đành nán lại một chút.
“Vũ Yên, hôm nay đi hát với tụi mình nha?” Trần Vũ Yên vừa thu xếp sách vở vào cặp định rời khỏi lớp thì người bạn học kéo vai cô lại, tươi cười.
“Xin lỗi, mình bận rồi! Để hôm khác nha” Trần Vũ Yên nhíu nhẹ chân mày, áy náy đáp.
“Ừm không sao” Người bạn học thở dài buồn bã, tiếc nuối nhìn Trần Vũ Yên quay lưng bước đi, bỗng cảm thấy khoảng cách thật xa vời. Trần Vũ Yên là hoa khôi, là bông hoa xinh đẹp của trường đại học kiến trúc, tính tình thân thiện, dịu dàng nhưng đôi lúc lại mang đến cho người khác cảm giác vô cùng xa lạ.
Bước ra khỏi cổng trường, đi khoảng năm trăm mét, Trần Vũ Yên vui vẻ mỉm cười nhìn chiếc xe Audi đậu bên lể đường, nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào. Liếc nhìn người đàn ông nhắm nghiền đôi mắt gục trên vô lăng, cô định bụng lay anh dậy nhưng người này bất thình lình mở mắt, lạnh nhạt liếc cô, thanh âm có chút khản đặc.
“Vũ Yên, em lớn như vậy rồi! Còn bắt tôi phải đến đây đón em về sao?”
“Hàm Nghị, anh thật quá đáng, mỗi tháng em chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi. Sao anh hẹp hòi quá vậy?” Trần Vũ Yên uất ức muốn khóc, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm người đàn ông.
“Được rồi! Thua em rồi!” Trần Hàm Nghị nhăn mặt, hai mày kiếm chau lại, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, anh rồ ga đạp phanh phóng nhanh ra đường.
“Hàm Nghị, lần này anh nghỉ được bao nhiêu ngày?” Trần Vũ Yến chớp mắt, mong chờ hỏi anh.
“Không biết, có nhiệm vụ thì đi” Trần Hàm Nghi dừng dưng đáp.
“Sinh nhật của em, anh sẽ ở lại chứ?”
Nhưng đáp lại sự mong chờ trong đôi mắt long lanh của Trần Vũ Yên, Trần Hàm Nghị tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cô, một lát sau mới nhàn nhạt lên tiếng hỏi lại.
“Ngày mấy?”
Trần Vũ Yến cúi thấp đầu không đáp, cô nuốt nước mắt trôi ngược vào trong, cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, thật chẳng ra tích sự gì. Anh thật quá đáng, đến ngày sinh nhật của cô cũng quên không biết bao nhiêu lần.
“Em khóc cái gì?” Trần Hàm Nghị lạnh lùng rống lớn, trong mắt anh vĩnh viễn không còn sự kiên nhẫn đối với đứa em gái như cô.
Trần Vũ Yên len lén lau khô hai hốc mắt đỏ hoe, cắn chặt đôi môi đang run rẩy muốn bật máu, thấp giọng nghẹn ngào.
“Em...không có khóc”
Trần Hàm Nghị thô lỗ đưa bàn tay to lớn, có chút chai sạn lên qua quýt lau đi những giọt nước mắt ứ đọng trên gò má đỏ ửng của cô, rồi trầm tư đáp.
“Ờm...ngày hôm đó, tôi không hứa được. Có nhiệm vụ thì phải đi”
Trái tim nhỏ bé của Trần Vũ Yên nhảy cẩn lên vì vui mừng, tâm trạng tồi tệ bỗng chốc tan biến thay vào đó là ánh mắt ngập tràn hạnh phúc cùng chờ mong, giọng cô run run.
“Nếu...nếu không có việc, anh cùng em đón sinh nhật nhé?”
“Để xem đã…”
Mặc dù không nhận được lời hứa chắc chắn từ anh nhưng đối với Trần Vũ Yên, như vậy đã đủ lắm rồi! ít ra cô cũng không phải đối mặt với sự lạnh lùng, tàn nhẫn của anh. Cô vẫn luôn biết tại sao anh trở nên như vậy, nhưng cô không cảm thấy hối hận bởi vì cô không muốn làm một con rùa rụt cổ, không muốn giấu diếm tình cảm của mình.
Tiếng chuông di động trong túi quần Trần Hàm Nghị reo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Trần Vũ Yên, cô len lén nhìn anh rút điện thoại ra.
Trần Hàm Nghi không thèm nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, lập tức nhận máy. Giọng anh khô khốc.
“A lô?”
Bên kia không biết nói gì khiến chân mày anh khẽ nhíu lại, anh âm trầm liếc sang nhìn cô, cuối cùng lạnh nhạt đáp lại.
“Anh biết rồi! Sẽ đến ngay”
Nói xong, anh cúp máy quăng di động trỏng trơ vào trong hộp lái. Nháy máy bàn tay siết chặt vô lăng, tăng tốc vọt nhanh với tốc độ chóng mặt. Trần Vũ Yên cắn môi lặng thinh, bàn tay nắm chặt khiến cả người cô run rẩy, vẫn biết người vừa gọi đến là ai nhưng cô vẫn nuôi hy vọng mỏng manh, tha thiết hỏi anh.
“Hàm Nghị, là ai gọi cho anh vậy?”
“Bạn gái tôi”
Trần Vũ Yên rất ghét cái tên này, mỗi lần nhắc đến lại khiến cả cô và anh rơi vào bế tắc nhưng cô không thể kiềm chế được tâm tình kích động.
“Lại là Đỗ Thanh Mỹ có phải hay không?
“Không liên quan đến em”
“Em không đồng ý, chị ta không xứng đáng với anh”
“Từ khi nào việc tôi quen ai phải cần sự cho phép của em?”
“Hàm Nghị”
“Đủ rồi! Em đừng có xen vào chuyện của tôi, Trần Vũ Yên...em chỉ cần làm tốt thân phận của mình”
“Nếu biết có ngày hôm nay thì lần đầu chúng ta gặp nhau, em đã không nắm lấy bàn tay của anh. Hàm Nghị, em còn nhớ rất rõ, anh đã hứa những gì với em”
“Em gái, em hơi tham lam rồi! Vị trí tiểu thư nhà họ Trần chưa đủ làm em thỏa mãn sao?” Trần Hàm Nghị bất ngờ bật cười lớn, giọng nói châm chọc, lời nói như lưỡi dao sắt nhọt găm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của cô.