Nhưng dường như tiên nữ và bánh bao là tỷ muội thì phải, có cách nào tốt để có thể hắn xử lý được sự bất công của muội muội bánh bao, đồng thời theo đuổi tỷ tỷ tiên nữ được đây?
Cái này nên suy nghĩ thật tốt.
Triệu gia ở trấn Hợp Hoan là buôn bán trà.
Chỉ cần có chút quan hệ với quán trà, bọn họ đều có bán.
Lá trà, trà cụ, trà thư, thậm chí nước pha trà, từ cao cấp nhất đến bình thường nhất đều có.
Khác với những nhà khác chính là tất cả mặt hàng này đều do hai phu thê Triệu gia đi khắp nam bắc, tự mình chuyên chở về cho nên hai phu thê quanh năm suốt tháng thì hơn nửa năm là không ở nhà.
“Hai người các con ngoan ngoãn để ý cửa hàng cho ta, không được gây sự.”
Đã sắp xuất môn nhưng Triệu Đức Trợ vẫn không ngừng dặn dò cẩn thận, tuy biết rõ làm vậy không khác gì gió thổi qua tai nhưng ông vẫn muốn nhắc nhở một hồi.
“Phụ thân, hằng năm người đều nói vậy, một năm đó chúng ta không quản lý cửa hàng rất tốt hay sao?” Triệu Lập Đông tươi cười nói: “Người và nương cứ việc yên tâm, chúng con không có việc gì đâu.”
Triệu Đức Trợ hoài nghi nhìn con gái, “Chính là con bảo ta yên tâm mới khiến ta cảm thấy đau đầu ấy.”
Lý Yến Y cười nói: “Cha đứa nhỏ, tại sao ông càng già càng lải nhải vậy? Con đều lớn cả rồi, còn không phân biệt được nặng nhẹ hay sao?”
“Đúng vậy! Phụ mẫu yên tâm, toàn bộ đã có con, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm.”
Nàng vỗ vỗ ngực, vừa hừ một tiếng vừa nhấc nhân dùng lặc đá vào đùi Triệu Xuân.
“À ừ, đau đấy!” Triệu Xuân để xuống bức tranh thêu, thở nhẹ một tiếng: “Đông Đông, muội đá ta đau lắm đấy.”
Triệu Lập Đông trợn mắt, vẻ mặt hết cách, “Mau nói để phụ mẫu an tâm xuất môn, trong nhà lớn nhỏ sẽ không có chuyện gì.”
“Ừ, phụ mẫu, hai người yên tâm đi đi, toàn bộ đã có con cùng Đông Đông chăm sóc, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Triệu Đức Trợ than một tiếng: “Yên tâm? Bộ dáng này của con khiến ta yên tâm thế nào?”
Rõ ràng là nhi tử mà lớn lại lại giống nữ nhân, nói chuyện cũng giống nữ nhâ, đến sở thích cũng giống nữ nhân.
Ông nhịn xuống xúc động muốn khóc, vỗ vỗ vai Triệu Xuân, “Nhi tử này, con cũng không thể chịu thua kém nào, hương khói nhà ta chính là nhờ con đấy.”
“Phụ thân, người lại thế rồi, không thể không đặt áp lực cho người ta chứ!” Triệu Xuân dẫm dẫm chân, làm nũng nói.
Lý Yến Y không nói gì, dáng vẻ như đang hỏi ông trời.
Tuy Xuân hiện mặc nam trang nhưng vẫn không thay đổi được tư thái yêu kiều của con gái. Đều do bà, năm đó thực sự rất muốn sinh con gái nên coi nó như con gái mà chăm sóc, mãi đến khi sinh Triệu Lập Đông xong thì nó trái lại không biết bản thân là con trai luôn rồi.
“Phụ thân, hai người đã phải xuất môn, tiếp tục trì hoãn chỉ sợ sẽ muộn.” Triệu Lập Đông khẩn trương thúc giục, tiễn phụ mẫu ra cửa.
Nếu không bọn họ lại vì chuyện ca ca mà phiền nào thì chắc chắn sẽ không dứt được.
Tuy không bỏ xuống được, không nỡ như phu thê Triệu thị vẫn phất tay rời nhà, tiếp tục chặng đường buôn bán hàng hóa từ trước.
“Ha, rốt cuộc cũng đi rồi.” Triệu Lập Đông đứng trước cửa, nhìn phụ mẫu rời khỏi mà trái tim nhảy nhót không ngừng “Oa! Tự do rồi.”
Cuối cùng cũng có thể tiếp tục làm ăn mỗi nửa năm một lần của nàng, tin tưởng mọi người chắc đợi đến nỗi không chịu nổi rồi?
Nàng xoay người vui vẻ nhảy nhót vào nhà, thiếu chút nữa đụng phải Triệu Xuân đã thay đổi trang phục đang đi đến.
“Oa! Huynh thật dọa người mà, nhanh chóng như vậy?”
Phụ mẫu chân trước vừa mới đi mà huynh ấy đã nhanh tay nhanh chân thay hết trang phục trang sức rồi.
“Đương nhiên.” Hắn có chút đắc ý cười nhẹ “Nhiều năm huấn luyện mà ra!”
“Đổi thành như vậy, muội thấy còn thay huynh thẹn thùng ấy.” Nàng lắc lắc đầu đối với bộ áo lụa mỏng lộ ra áo ngực của hắn.
Từ khi quen biết mấy tỷ muội ở Hạnh Hoa Lầu kia thì cách ăn mặc của huynh ấy ngày càng lớn mật, ngày hôm qua thế nhưng còn liếc mắt đưa tình với nam nhân xa lạ mới đến cách vách, thiếu chút nữa dọa nàng đau tim luôn.
“Muội nha đầu ngốc ngếch này, nữ nhân chúng ta có thân thể đáng giá như vậy, cái gì cũng giấu thì sao mê hoặc được đám nam nhân xoay xung quanh được?”
“Nhưng huynh cũng không phải nữ nhân.”
“Đáng ghét!” Hắn cười đánh nhẹ nàng, “Nói ta không phải nữ nhân? Muội xem có nữ nhân nào so với ta còn giống nữ nhân hơn.”
Triệu Lập Đông nhìn hắn, đánh giá cẩn thận sau đó lắc đầu: “Không có.”
“Vậy không phải được sao?” Triệu Xuân nhẹ nhàng cười duyên, “Đông, nhanh đi đổi bảng hiệu đi, tối nay người ta còn cạo lông đấy.”
Đại mỹ nhân Xuân Hoa như hắn lại có vài cái lông chân, chẳng phải dọa chết người sao?
Nàng nhịn không được oán giận “Lại bảo muội cạo lông chân, huynh không tự làm được sao? Cả ngày tìm muội rầy rà.”
“Muội cũng không phải không biết, người ta thấy dao là sợ hãi, nói không chừng còn té xỉu ấy chứ.” Hắn lộ ra biểu cảm cầu xin đáng thương, “Hơn nữa mấy cái lông đáng ghét này, ta mới không dám động vào.”
“Buồn nôn? Ở trên người huynh mà con chán ghét được.”
Thật sự không hiểu nổi ca ca, làm nữ nhân có cái gì tốt chứ?
“Ôi! Đừng nói về nó nữa!” Dáng vẻ hắn dường như sợ hãi quá độ, kích động nói: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đáng ghét, ta nghĩ đến là muốn ói rồi.”
Hắn xoay người, dáng vẻ mảnh mai không chịu nổi như sắp ngã.
“Huynh đừng nháo! Tối nay sẽ giúp huynh cạo, giờ giúp muội đổi bảng hiệu đã.”
“Cái gì! Nặng như thế, ta không khiêng được đâu, chính muội làm vẫn tốt hơn.” Triệu Xuân kéo vài nàng qua, hôn lên mặt nàng một cái “Ngoan, ta đi Hạnh Hoa Lầu đây, nhóm tỷ muội còn chưa thấy qua bộ đồ mới này của ta đâu.”
Nhìn hắn phong tình vạn chủng, trên người thơm nức rời đi mà Triệu Lập Đông nhịn không được phi một tiếng: “Lại vứt cho muội làm, muội cũng không phải chuyên làm công việc nặng.” Dù tính nàng có chút thô bạo nhưng nàng mới chính là cô nương trong nhà nha!
Tuy trong lòng rất không cam tâm nhưng nàng vẫn phải dỡ xuống biển hiệu viết chữ Trà Điếm, treo lên bảng hiệu trong nhà kho.
“Tiệm bánh ngọt ăn ngon, còn có Mỹ Nhân Thang.” (nguyên gốc: Hảo cật cao bính chuyên mại điếm, phụ thiết mỹ nhân thang)
Nàng hài lòng tự nhẩm lại chữ trên bảng hiệu, vui vẻ dỡ xuống hàng hóa liên quan đến trà khỏi kệ.
“Bán bánh ngọt mới đúng chuẩn!”
Nàng đứng trên thềm đá, ảo tưởng bản thân nói chuyện với khách hàng đang cướp muốn mua bánh của nàng “Tất cả mọi người đều có thể thưởng thức bánh ngọt ta làm, không cần cướp đoạt nha, mọi người đều có phần.”
Nàng đã lâm vào ảo tưởng tràn ngập cảm giác thành tựu rồi.
Ngoại trừ phu thê Triệu gia thì người nào ở trấn Hợp Hoan đều biết một việc, tiệm trà mỗi nửa năm lại thay đổi một lần, giữ độc quyền về... các món điểm tâm.
Triệu Lập Đông với mơ ước trở thành một đầu bếp bánh ngọt, đối với việc sáng tạo sản phẩm luôn cố gắng hết sức, mỗi ngày cửa hàng đều có hương vị khác nhau.
Mà người đến cửa tiệm lại càng khiến nàng muốn ngừng mà lại không có cách nào ngừng.
Chỉ cần có người vào ăn bánh nàng tự làm mà cảm thấy vui vẻ, nàng sẽ vẫn tiếp tục làm.
Đương nhiên, người yêu thích vẻ đẹp như Triệu Xuân cũng phải nắm chắc cơ hội, thừa dịp cha mẹ không có ở nhà mà kiếm chút bạc từ tiền son phấn cùng đồ may mặc.
Vì thế, Mỹ Nhân Thang liền được ra đời.
Tại căn phòng được hắn sắp xếp vô cùng ảo mộng sẽ có dịch vụ tắm cánh hoa, còn đánh tiếng là chỉ cần tới ngâm nước sẽ có vẻ đẹp như mỹ nhân, hơn nữa còn tặng vài lời khuyên dưỡng nhan miễn phí.
Mỗi lần ngâm nước là mười đồng, giá tiền coi như ổn định hợp lý, bởi vậy tỷ tỷ muội muội, nhà nhà người người đua nhau đến, làm ăn vô cùng tốt, đôi khi còn có lịch hẹn trước.