Nhà cũ của tôi ở thị trấn dưới quê sắp bị phá bỏ và di dời, vì thế tôi trở về đó để thu dọn đồ đạc.
Trước khi rời đi, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đẩy cửa nhà bên cạnh ra.
Trên sân nhà, rêu xanh mọc thành từng đám, trông vô cùng dột nát. Đến cả cửa sổ bằng kính cũng bị nứt vài miếng.
Nhưng trong ngăn kéo tủ sách trong phòng lại để một cái điện thoại.
Điện thoại này đã lỗi thời từ lâu, bây giờ đi mua cũng không kiếm nổi một cái trên thị trường.
Hình dán màu hồng trên chiếc ốp trong suốt đã ố vàng đó chính là do tôi tự tay dán lên chiếc điện thoại này. Thời ấy, đây cũng là nhân vật chính trong một bộ anime nổi tiếng nhất lúc bấy giờ.
Đây là điện thoại mà ngày trước Du Vãn Tinh từng dùng.
Nghĩ tới điều này, không hiểu sao nhịp tim tôi càng ngày càng đập nhanh hơn.
Nhưng chiếc điện thoại này đã quá cũ rồi, sạc điện hơn nửa đêm mới có thể khởi động lên được.
Hệ điều hành của điện thoại đã nhiều năm không được cập nhật nên điện thoại khởi động vô cùng chậm.
Tôi vô tình bấm vào mục tin nhắn, sau đó một tin nhắn còn đang được soạn dở hiện ra trước mắt tôi.
“Anh cũng thích em……”
Người nhận chính là……
Tôi.
Tôi như bị sét đánh đứng im tại chỗ.
Năm năm trước, lúc tôi rời đi, anh ấy từ chối lời tỏ tình của tôi. Tôi nhớ rõ lúc ấy anh nói rằng: “Anh thật sự không thích em, em đừng làm phiền anh nữa.”
2.
Lúc tôi quen Du Vãn Tinh thì tôi mới vừa lên cấp hai.
Sau khi ba mẹ tôi ly hôn thì tôi theo mẹ về thị trấn dưới quê ở.
Nhà Du Vãn Tinh ở ngay sát nhà tôi.
Vào tháng 7 thì anh trai tôi tới đây nghỉ hè. Bằng một cách nào đó, anh ấy cùng Du Vãn Tinh đã trở thành bạn tốt của nhau.
Trước khi khai giảng, anh ấy giao cho Du Vãn Tinh nhiệm vụ chăm sóc tôi.
“Em gái tớ cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách của con bé quá bướng bỉnh và cố chấp. Nếu lần sau em ấy gây sự hoặc nói linh tinh làm mẹ tớ giận thì cậu nhớ qua ngăn cản con bé nhé!”
Năm ấy tôi lên 14, là thời kỳ phản nghịch nhất của tuổi dậy thì. Lúc đó mối quan hệ của tôi với anh mình cũng không được tốt cho lắm.
Vì thế, tôi không thích anh ấy, cũng chẳng thích Du Vãn Tình – bạn thân của anh ấy.
Có một buổi tối, tôi lại cãi nhau cùng mẹ tôi.
Mẹ tôi túm lấy cổ áo tôi, ném tôi ra ngoài cửa: “Con giỏi như vậy thì đừng sống với mẹ nữa, đừng ăn uống ở nhà mẹ nữa! Con nghĩ mẹ muốn nuôi con lắm à? Ra ngoài mà ở, ai nuôi thì nuôi!”
Cạch một tiếng, cửa được mẹ tôi đóng lại vô cùng mạnh tay.
Tôi ngẩng đầu nhìn vài ngôi sao thưa thớt trên màn trời đêm.
Giây tiếp theo, giọng nói của Du Vãn Tinh cất lên: “Em vẫn chưa ăn đúng không? Đi nào, anh đưa em đi ăn tối.”
Anh ấy đưa tôi đi qua ngõ nhỏ, tới cửa hàng nhỏ bán hoành thánh ở phía đông của thị trấn.
Hai bát hoành thánh nhỏ, nhân thịt bên trong đầy đặn nóng hổi. Tôi lấy một thìa sứ trắng lên xúc từng miếng một, im lặng ăn.
Du Vãn Tinh ngồi đối diện tôi mỉm cười bất đắc dĩ: “Anh có làm gì khiến em giận đâu? Anh lại còn thân với anh trai em nữa mà……”
“Anh ấy không phải là anh em.”
Giọng điệu của tôi vô cùng cáu kỉnh, Du Vãn Tinh nghe vậy thì hiểu ngay: “Em giận cá chém thớt à?”
“……”
Tôi lấy mấy tờ tiền lẻ trong túi ra, đặt lên trên bàn rồi xoay người rời đi.
Du Vãn Tinh từ từ đi theo phía sau tôi. Thỉnh thoảng anh lại nói hai ba câu bắt chuyện với tôi. Tôi không quan tâm anh cũng không bỏ cuộc.
Cho đến tận khi đi đến đầu ngõ, anh thở dài: “Nói thế nào thì một mình mẹ em nuôi em cũng rất vất vả……”
Tôi dừng bước, quay đầu lại: “Mẹ em không định nuôi em.”
“Là do bất đắc dĩ nên mẹ em mới phải mang theo đứa con riêng này là em sống cùng thôi.”
Du Vãn Tinh nghe vậy thì giật mình.
Tôi càng nói càng kích động: “Anh cùng Hà Tri Hạo là bạn tốt, ba mẹ anh cũng yêu thương anh nhất, nên chắc anh anh không hiểu cảm giác ——”
“Không phải.”
Bỗng nhiên anh mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Anh không có mẹ.”
3.
Có lẽ là điều làm thiếu nữ đang thời kỳ phản nghịch đồng cảm nhất chính là gặp phải những người có cùng cảnh ngộ giống mình.
Sau buổi tối hôm ấy, quan hệ giữa tôi cùng Du Vãn Tinh cũng tốt hơn một chút.
Lúc ấy tôi vừa mới chuyển trường, do chất giọng địa phương đặc trưng của tôi nên tôi bị cả lớp xa lánh.
Sự nhượng bộ của tôi đã làm cho thái độ của bọn họ đối với tôi càng trở nên quá đáng hơn.
May là Du Vãn Tinh xuất hiện.
Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, rất cao, đường cong của cơ bắp của anh vô cùng săn chắc nên đã nhanh chóng giúp tôi thoát khỏi tình huống này.
Có vài bạn nam cùng lớp chặn đường để tống tiền tôi đều bị anh đánh gục hết. Du Vãn Tinh nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi chạy một mạch ra ngoài cổng trường.
“Đi thôi, chúng ta tới hiệu sách mới khai trương.”
Tôi ngồi ở yên trước xe đạp, bị vây vào bên trong hai cánh tay của Du Vãn Tinh. Cùng với tiếng leng keng của chuông xe đạp, chiếc xe của chúng tôi loạng choạng đi về phía trước.
Cách hai lớp áo mỏng manh, xương b ướm sau lưng tôi chạm vào lồ ng ngực của anh. Tôi còn cảm nhận được rõ từng nhịp tim đập mạnh của anh ấy.
Nhớ lại thì, có lẽ đó chính là lúc tôi bắt đầu mối tình đơn phương kéo dài 15 năm của mình với Du Vãn Tinh.
Nhưng mà dù cho tôi có ám chỉ rằng mình thích anh bao nhiêu lần đi chăng nữa thì câu trả lời của Du Vãn Tinh mãi mãi chỉ là ——
“Nhưng Chu Chu à, anh thật sự không thích em.”
Anh bất đắc dĩ cười cười, lấy tay xoa xoa đầu tôi, “Em là em gái của Hà Tri Hạo, vì thế anh chỉ coi em là em gái thôi.”
4.
Nửa đêm, hai giờ, anh trai gọi điện tới cho tôi.
“Em về nhà cũ à?”
Tôi cầm điện thoại của Du Vãn Tinh, cố gắng nén lại những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Vâng. Về dọn đồ nhưng đồ ở đây cũng chẳng còn bao nhiêu cả. Mà em thấy nhà bên bỏ hoang đã lâu rồi không có ai dọn dẹp, cửa sổ còn bị vỡ mấy cái rồi. Không phải anh là bạn thân của Du Vãn Tinh sao? Anh bảo anh ấy trở về thu dọn đồ đạc một chút đi.”
“……”
Ở đầu bên kia điện thoại, bỗng nhiên anh tôi im bặt.
Tôi nói thêm như để che giấu đi mục đích thật sự của chính mình: “Em không có ý gì đâu. Nhưng bây giờ anh ấy đã kết hôn rồi, một mình em gọi anh ấy về thì không được hay cho lắm.”
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng anh tôi cũng mở miệng. Giọng nói anh nhẹ nhàng nhưng nội dung lại vô cùng nghiêm trọng.
“Chu Chu, thật ra Du Vãn Tinh không kết hôn.”
“Mùa đông năm năm trước, lúc gần ăn Tết, cảnh sát gọi cho anh, báo rằng cậu ấy đã chết.”
5.
Sau khi anh tôi nói câu đó xong thì bầu không khí giữa chúng tôi như bị đông cứng lại.
Dường như có một đôi bàn tay vô hình nào đó đang nắm chặt lấy trái tim tôi. Cảm giác không thở nổi này làm não tôi ngừng hoạt động. Một lúc lâu sau tôi mới có thể tìm lại được giọng nói của chính mình.
“Hà Tri Hạo! Anh đang nói linh tinh cái gì vậy? Bây giờ để làm em hết hy vọng mà lời nói dối độc ác thế này anh cũng có thể nói ra sao?”
Tôi hoảng loạn quát lớn.
Nhưng anh tôi chỉ khẽ thở dài:
“Vốn dĩ anh định lừa em cả đời bởi vì di ngôn của Du Vãn Tinh chính là giấu em chuyện này.”
“Nhưng Chu Chu à, em cũng sắp 30 tuổi rồi. Đến bao giờ em mới chịu sống một cuộc sống bình thường đây?”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng hạ quyết tâm: “Bây giờ em sẽ đi tìm anh ngay. Có gì gặp mặt anh nói rõ hết ra cho em!”
Lúc tôi ra khỏi cửa, tôi bỏ điện thoại của Du Vãn Tinh vào trong túi của mình.
Hình dán đã cũ ở trên ốp điện thoại đã có dấu hiệu bong ra, tôi dùng tay ấn đi ấn lại cho nó xẹp xuống, nào ngờ càng làm vậy thì nó càng bong ra nhiều hơn.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu quan sát tôi một lúc lâu, không nhịn được khuyên nhủ:
“Cô gái à, có gì thì cứ từ từ bình tĩnh, đừng xúc động, nửa đêm này đi tàu cao tốc không an toàn đâu.”
Tôi giơ tay sờ lên mặt thì phát hiện mặt mình đã dính đầy nước mắt.
Lần đầu tiên tôi tỏ tình với Du Vãn Tinh là lúc tôi thi đại học xong.
Sau khi chia ra ban tự nhiên và ban xã hội vào năm tôi lên lớp 11 thì điểm số cùng thành tích của tôi đã bị ảnh hưởng rõ rệt, nhưng mẹ tôi không cho tôi đi học thêm.
Lúc tôi bảo mẹ tôi rằng tôi muốn đi học thêm thì bà đang nấu ăn trong bếp. Nghe vậy, bà hờ hững nói:
“Hai năm trước anh con đi học còn không tốn nhiều tiền linh tinh như vậy. Ở trường không tập trung học hành, bây giờ lại đòi đi học thêm? Con nghĩ học thêm bên ngoài thì học được nhiều kiến thức hơn trong trường là bao nhiêu?”
“Hà Tri Hạo không cần nhưng con cần, không được ạ?”
“Con láo nhỉ? Lại còn gọi cả họ tên của anh trai mình?”
Mẹ tôi nghiêng người, nheo mắt nhìn tôi, giọng điệu vừa khinh thường vừa chán ghét:
“Thảo nào người ta cứ bảo thích sinh con trai hơn sinh con gái, lớn lên chẳng giúp được cái gì, lại còn vô cùng láo lếu.”
Tôi xoay người rời đi.
Thế mà trước khi đi ngủ, mẹ tôi lại tới phòng tôi, gặp tôi và bảo tôi đừng giận bà về những lời bà nói ban ngày.
Sau đó bà đưa cho tôi vài tờ tiền lẻ, bảo tôi hỏi cô giáo rồi tới học thêm thử vài buổi để xem tình hình thế nào.
Tôi bướng bỉnh từ chối, không nhận lấy tiền của mẹ. Nhưng rất nhanh, anh trai tôi biết được chuyện này.
Anh chuyển cho tôi 3000, bảo tôi đi tìm hiểu về các thầy cô rồi tìm một chỗ để học thêm vật lý.
Tôi khá ngạc nhiên: “Tiền của anh từ đâu ra vậy? Là ba đưa anh?”
Anh tôi nói lấp lửng: “Em đừng quan tâm nhiều chuyện như vậy, cho em tiền thì em cứ cầm rồi kiếm chỗ học thêm đi.”
Tôi nhận tiền của anh mình mà chẳng mảy may quan tâm tới nguồn gốc của số tiền ấy.
Hai tháng sau, khi tôi hết tiền, anh trai tôi lại chuyển tiền cho tôi thêm một lần nữa.
Đến lúc nghỉ hè, khi anh ấy chơi cùng Du Vãn Tinh, trong lúc vô ý, tôi nghe được anh ấy hỏi Du Vãn Tinh:
“Cậu không định nói cho Chu Chu biết số tiền đó phần lớn đều là có được từ công việc làm thêm của cậu à?”
Dưới ánh trăng, Du Vãn Tinh dịu dàng cười cười: “Không phải cậu cũng cho em ấy 1000 tệ sao? Chu Chu là em gái của cậu mà.”
“Tớ là anh trai ruột của con bé, nghe vậy còn có lý, nhưng cậu thì sao?”
Anh trai tôi đẩy đẩy khuỷu tay vào người anh ấy, “Cậu nói thật cho tớ biết, có phải cậu có ý gì với Chu Chu không?”
Du Vãn Tinh chỉ cười cười, anh không nói lời nào.
Sau khi biết được chân tướng, tôi yên lặng rụt đầu về chỗ cũ, nhưng lại không khống chế được nhịp tim đang ngày càng đập nhanh hơn của mình.
Lúc thi đại học, thành tích của Du Vãn Tinh cao nhất huyện. Rõ ràng là anh ấy có thể học những đại học ở trên Bắc Kinh, nhưng anh lại cố tình chọn những trường đại học trong tỉnh để học.
Tôi mang mơ mộng viển vông của người thiếu nữ. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy, anh ấy lựa chọn học đại học trong tỉnh, một phần là vì không muốn xa tôi.
Hôm tôi thi đại học, anh trai tôi cùng anh ấy đứng ngoài trường thi chờ tôi.
Tôi lấy cớ đuổi anh mình đi, sau đó hỏi Du Vãn Tinh, “Có phải vì anh thích em nên anh mới quan tâm em như vậy không?”
6.
Năm 18 tuổi, tôi còn chưa hiểu cái gì là ngại ngùng, cái gì là rụt rè. Tôi thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt của Du Vãn Tinh, mong chờ câu trả lời của anh.
Nhưng Du Vãn Tinh lại cười: “Tất nhiên là không phải rồi.”
“Chúng ta là hàng xóm đã mấy năm, anh của em lại là bạn thân của anh, vì thế anh phải có trách nhiệm quan tâm em nhiều hơn một chút chứ?”
Tôi không ngờ anh ấy lại trả lời như vậy. Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì anh tôi đã trở lại, nằng nặc đòi đưa tôi ra ngoài ăn cơm mừng tôi thi xong đại học.
Sau khi có kết quả thi đại học, tuy rằng học thêm vật lý hai năm nhưng tôi thật sự không giỏi vật lý nên điểm tổng của tôi vẫn bị môn vật lý kéo xuống một chút.
Cuối cùng, tôi quyết định đến học ở trường đại học bên cạnh trường của Du Vãn Tinh.
Năm tôi học năm nhất thì anh trai tôi cùng Du Vãn Tinh đều đã là sinh viên năm cuối, hai người phải đi thực tập trong hè và năm học mới cũng bắt đầu sớm hơn tôi.
Ban đầu anh tôi bảo anh tôi sẽ qua đây đón tôi, dẫn tôi đi tham quan và làm quen với hoàn cảnh ở trường mới.
Kết quả lúc tôi tới nhà ga thì chỉ thấy một mình Du Vãn Tinh tới đây đón mình.
“Anh của em có người yêu rồi nên cậu ấy đi sân bay đón bạn gái để bồi đắp tình cảm.”
Anh ấy nhận lấy va li từ trong tay tôi, “Trước khi đi cậu ấy còn cố tình nhấn mạnh, bảo anh phải đảm bảo an toàn cho em.”
Tôi cúi đầu: “Còn anh thì sao?”
“Anh làm sao?”
“Hà Tri Hạo cũng có người yêu rồi, anh không định yêu đương sao?”
Tôi ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt vừa bất đắc dĩ lại xen lẫn chút nuông chiều của anh ấy: “Chu Chu à, em đừng thử anh. Anh sẽ không yêu đương với em đâu.”
Cũng chỉ có Du Vãn Tinh mới từ chối tôi nhẹ nhàng như vậy, để rồi tôi lại càng chìm sâu hơn vào tình cảm này.
Cũng chỉ có Du Vãn Tinh mới gọi điện cho tôi, bảo tôi xuống dưới tầng, tặng cho tôi một chiếc điện thoại mới nhất ngay sau hôm anh từ chối lời tỏ tình của tôi.
“Đây là thưởng cho em thi đỗ đại học nè.”
Tôi nhận lấy, sau đó lại không tha cho anh, hỏi tiếp: “Thế anh dựa vào thân phận gì mà tặng cho em món quà quý như này?”
Tôi vừa nói vừa tiến lại gần, đôi mắt tôi chớp chớp nhìn chằm chằm anh ấy.
Du Vãn Tinh không chịu được nữa, lùi về sau một bước, làm tôi suýt ngã xuống đất: “Lấy thân phận là bạn thân của anh trai em, vậy đã đủ hay chưa?”
Rất nhiều năm sau này, tôi cũng chưa từng thấy có bất kỳ cô gái nào bên cạnh Du Vãn Tinh.
Ngoài anh trai tôi thì dường như anh ấy cũng chẳng thân với ai khác.
Anh ấy vẫn đối xử với tôi vô cùng tốt, khi tôi bị bắt nạt thì anh ấy sẽ ra mặt cho tôi, bảo vệ tôi, bênh vực tôi.
Mẹ tôi cắt hết tiền phí sinh hoạt của tôi thì cứ cách vài ngày anh ấy lại đưa tiền cho tôi.
Đến lúc thi cuối kỳ, tôi bị bạn nam ngồi đằng sau ném giấy vào chỗ mình, sau đó vu oan tôi gian lận trong thi cử.
Trường tôi muốn xử phạt tôi thật nghiêm khắc, đáng ra anh tôi sẽ tới nhưng trùng hợp là hôm đó anh ấy cũng có bài kiểm tra vào buổi chiều.
Cuối cùng là Du Vãn Tinh tới giúp tôi.
Trước mặt tôi, lúc nào anh ấy cũng dịu dàng và khoan dung, đến cả khi từ chối lời tỏ tình của tôi anh ấy cũng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ khi tức giận của anh ấy.