• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phong Lữ

‘Vừa gặp đã yêu’ là một câu tầm thường.

Nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện trước đây, Chung Tiểu Nhạc phát hiện đời này cậu lại thua bởi cái câu thành ngữ tầm thường ấy.

Lần đầu Chung Tiểu Nhạc gặp Tống Nghệ Thiên là khi cậu còn học tiểu học, ngay cái tuổi còn ngây thơ hồn nhiên.

Khi đó, Chung Tiểu Nhạc là một đứa trẻ được thầy cô, người lớn trong nhà yêu thích. Cậu học hành xuất sắc, cư xử lễ phép, lại còn rất thông minh, vâng lời, nói chuyện đều là lời hay ý đẹp, là một đứa trẻ biết điều. Vì thế, cậu nhiễm nhiên thành ‘con người ta’ trong miệng những cha mẹ khác và là học sinh gương mẫu trong lòng thầy cô.

Nhưng ở trong mắt những đứa trẻ khác, Chung Tiểu Nhạc là một thằng nhóc hay nịnh hót người lớn, giọng thì the thé như tiếng muỗi, suốt ngày ôm cái túi sách nhỏ của mình, im re ngồi yên một chỗ, bầu bạn với mấy cuốn sách giáo khoa và cái bàn học. Cũng chẳng bao giờ thấy cậu đánh nhau với mấy cậu nhóc khác, luôn xa cách hệt như người ở thế giới bên kia. Cho nên, ở trong trường, cậu lúc nào cũng cô đơn, thui thủi một mình.

Chung Tiểu Nhạc lại vừa khéo có gia đình giàu có, thân hình nhỏ bé, tính cách tuy không tính là yếu đuối nhưng cũng chẳng mạnh mẽ gì cho cam, thế nên không tránh khỏi việc bị mấy đứa trẻ to con trêu chọc.

Tại khuôn viên trường sau giờ học, trên sân trường, trong một ngõ nhỏ yên tĩnh có mấy đứa nhóc khối trên đang kéo áo Chung Tiểu Nhạc. Cậu bị đẩy một cái nên lảo đảo, chật vật ngã xuống đất.

Chung Tiểu Nhạc không để ý đến cái mông bị đập đau, cực kì sợ hãi nhìn ba học sinh hơn mình mấy khối trước mặt, hàm răng run lập cập, ngón tay nắm chặt dây đeo túi sách, lắp ba lắp bắp nói: “Tui, tui sẽ mách thầy đó!”.

“Mách thầy, cái đồ chỉ biết mách thầy” có một nam sinh trong đó khinh thường, cười nhạo nói: “Thầy không tới đây đâu, mày đưa túi xách cho tụi tao nhanh lên.”

“Không——” hai cánh tay gầy guộc của Chung Tiểu Nhạc ôm chặt túi xách nhỏ của mình nhưng vô ích. Túi xách vẫn bị ba đứa kia dễ dàng giật mất. Bọn chúng mở khóa kéo, ra sức giũ xuống đất, tất cả tập vở sách bút đều rơi vung vãi đầy đất. Thấy vậy, Chung Tiểu Nhạc nước mắt lưng tròng rồi lại không dám nhúc nhích.

“Bọn bây đang làm gì đó?”

Tầm nhìn gần bị nước mắt che hết của Chung Tiểu Nhạc trông thấy một bé trai chạy về phía mình. Cậu ta dường như mang trên lưng cả vùng nắng trời, phía sau kéo theo một cái bóng thật dài, khiến Chung Tiểu Nhạc nhớ tới hình ảnh tiểu anh hùng đánh bại kẻ xấu trong TV.

Cậu nhóc kia trông rất khỏe mạnh, kháu khỉnh, tóc đen ngắn, khuôn mặt đỏ hồng như một quả táo. Cậu mang trên lưng một cái ba lô bẩn bẩn, áo quần cũng dính đầy bùn đất. Cậu bé mang vẻ mặt chính trực, nghiêm nghị nhìn về phía mấy thằng nhóc khối trên, la lớn: “Bọn mày không được ăn hiếp người ta!”

Một đứa nam sinh khối trên cau mày mắng: “Mày là ai, tránh qua một bên, đừng có rảnh rỗi chõ mũi vào, bọn tao đông hơn mày đấy”

Cậu nhóc bị mấy lời này chọc giận, ném balo xuống, hệt như một chú sói con lao vào ba người kia. Trên hàng mi dài của Chung Tiểu Nhạc còn đọng nước mắt, mấy nam sinh kia quần ẩu một chỗ làm một đống bụi bay lên, kèm theo đó là những tiếng mắng chửi nghe câu được câu mất, khiến Chung Tiểu Nhạc sợ tới mức co người lại run rẩy.

Kết quả là cậu bé kia bị bầm một mảng lớn trên người, dưới mũi còn vương máu, cậu tựa như chú sư tử con, đánh cho ba tên kia khóc lóc xin tha, cuối cùng cả bọn đành ỉu xìu chạy mất.

Gió thổi vào mái tóc đen ướt mồ hôi của cậu bé, cậu mang nụ cười của người chiến thắng, lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu, mang vẻ đường hoàng dưới ánh mặt trời.

Tiếp đó, cậu nhóc tùy tiện dùng tay chùi chùi máu mũi, đi tới bên cạnh Chung Tiểu Nhạc, chìa cánh tay nhỏ bé dính bẩn: “Này, cậu không sao chứ?”

Chung Tiểu Nhạc không dám đưa tay ra, nước mắc đã nín nhịn nửa ngày giờ lã chã rơi xuống, mếu máo như muốn khóc lên. Cậu bé kia thấy thế liền phiền não nhíu mày, dùng tay túm cổ áo, kéo tiểu Nhạc từ mặt đất đứng dậy, dọa: “Không được khóc, dám khóc nữa tôi đánh cậu đó!”.

Chung Tiểu Nhạc bị dáng vẻ dữ dằn của đối phương dọa hoảng sợ, nhớ tới hình ảnh anh hùng một đấu ba của cậu ta, cậu vội nuốt lại nước mắt, mũi hít hít vô cùng đáng thương: “Tôi, tôi không khóc nữa, anh đừng đánh tôi.”

Cậu nhóc kia nghe vậy, buông Chung Tiểu Nhạc ra, bất mãn mắng cậu: “Sao cậu giống con gái thế, chỉ có con gái mới thích khóc, còn nam nhi đại trượng phu thà đổ máu chứ không đổ nước mắt!”

“Tôi, tôi không phải là đồ con gái!” Chung Tiểu Nhạc cố lấy hết dũng khí của mình, hai mắt đỏ ngầu, phản bác lời đối phương.

“Vậy thì không được khóc!” cậu bé gãi gãi tóc, sờ sờ vết thương đau đến nghiến răng nghiến lợi. Bỗng, mắt cậu chợt lóe sáng nhìn Chung Tiểu Nhạc hỏi:”Vừa nãy tôi cứu cậu rồi, có phải cậu cũng nên báo đáp tôi không.”

“Hở?”

Đối mặt với ánh mắt kì quái của cậu nhóc, Chung Tiểu Nhạc không thể làm gì khác, đành phải móc móc túi quần, khó khăn móc ra được mấy viên kẹo đã bể, lấp lánh mờ ảo dưới ánh nắng mặt trời.

Cậu bé kia nhận lấy, cười cười lột vỏ bỏ vào miệng, mập mờ nói:”Được rồi, đây là chiến lợi phẩm của tôi!”

Chung Tiểu Nhạc hơi tiếc, nhưng nhìn cậu ta cười tươi như thế, không hiểu sao lại thấy vui vui.

“Ê, sau này nếu cậu có gặp lại thì cứ nhào tới đánh bọn nó đi. Bọn nó chỉ là một đám cọp giấy thôi, thấy cậu dễ ăn hiếp quá!” cậu nhóc miệng nhai kẹo, ngồi xổm nhặt sách giáo khoa rơi lộn xộn trên đất, bỏ vào túi xách nhỏ của Chung Tiểu Nhạc rồi đưa cho cậu.

Chung Tiểu Nhạc hơi ủy khuất nhận lấy túi xách, nhịn không được hỏi: “Nếu tôi đánh không lại thì sao?”

“Thì nhớ đừng khóc, cậu càng khóc, bọn nó càng ăn hiếp cậu.” cậu nhóc nói nghiêm túc, chào tạm biệt xong thì nhặt balo của mình lên, hứng khởi rời đi.

Chung Tiểu Nhạc có thể ngửi được hương kẹo ngọt thoang thoảng từ miệng cậu nhóc kia, trong lòng có phần trống trải, sau đó mới chợt nhớ ra mình đã không hỏi cậu ấy tên gì.

Từ đó về sau, Chung Tiểu Nhạc thật sự không khóc nữa. Mỗi khi cậu muốn khóc, trong đầu lại hiện ra hình ảnh dữ dằn kia, nước mặt chực trào ra lại do sợ hãi mà nuốt ngược vào.

Chung Tiểu Nhạc tối nào cũng ước có thể gặp lại cậu nhóc kia lần nữa, sau đó nói cho cậu ấy biết mình đã không chạy trốn, cũng không khóc, ngày nào cũng mang theo mấy viên kẹo trong suốt, tự nhắc mình lần tới nếu gặp cậu nhóc kia sẽ mời cậu ấy ăn thỏa thích.

…Nếu có thể trở thành bạn bè càng tốt hơn.

Nhưng cậu mãi không gặp được cậu nhóc kia nữa.

Về sau, Chung Tiểu Nhạc mới biết cậu nhóc ấy hơn mình hai khối lớp, giờ đã vào trung học rồi. Chung Tiểu Nhạc không hiểu sao lại thấy tủi thân, ghen tị, cậu muốn gần gũi với anh, muốn làm bạn vớ i anh, nhưng người ta lại đã đi mất, mà cậu còn phải ở lại trong trường tiểu học này.

Thậm chí cả tên anh ta cậu cũng không biết.

Vì vậy, Chung Tiểu Nhạc dồn hết sức lực vào việc học, cậu vốn là đứa trẻ thông minh vượt trội, cái gì được học qua một lần đều nhớ, giờ lại tập trung cao độ vào việc học, tiến bộ thần tốc khiến giáo viên gần như thấy giỏi đến thế là cùng.

Sau khi cậu nhóc kia tốt nghiệp một năm, Chung Tiểu Nhạc nhảy lớp, chọn vào trường trung học phía nam. Trong khu vực này chỉ có hai trường trung học nên cũng không phải vấn đề gì khó khăn.

Chỉ tiếc Chung Tiểu Nhạc không thể làm chủ được mọi chuyện. Tuy cậu đã thỏa nguyện được học cùng trường, nhưng một người là học sinh năm hai, một người là tân sinh năm đầu, chỉ khác một tầng lầu nhưng lại cách biệt rất xa, như phân ra rạch ròi hai thế giới.

Chung Tiểu Nhạc nhờ nghe những lời bàn tán của các nữ sinh, cuối cùng cũng biết tên của anh ấy – Tống Nghệ Thiên.

Tống Nghệ Thiên rất nổi tiếng trong trường. Anh tham gia đội bóng rổ, ngày nào cũng tập luyện trên sân thể dục, khuôn mặt đẹp trai trời sinh kèm theo dáng vẻ tươi cười trong sáng, ngang ngạnh, con người cởi mở, nhân duyên rất tốt, hai cái răng khểnh trắng toát làm mê mẩn biết bao nhiêu người.

Rõ ràng cùng ở dưới một bầu trời nhưng Chung Tiểu Nhạc vốn không thể với tới thế giới bên kia của đối phương. Hầu hết thời gian của cậu đều lãng phí cho đống sách vở khô khăn, ngay cả dũng khí tới bắt chuyện với đối phương cũng không có.

Thực ra, bản thân Chung Tiểu Nhạc cũng không biết cậu đang cố chấp vì cái gì, tựa như vào một ngày nắng gắt mùa hè, sự tồn tại của anh đã khảm vào máu thịt và linh hồn cậu, tách không ra, lấy không được, không có thuốc chữa.

Chung Tiểu Nhạc vẫn lạnh lùng, u ám, trầm lặng ít nói. Học sinh năm nhất cũng chỉ biết Chung Tiểu Nhạc là học sinh giỏi nhất khối, một con mọt sách khó ở chung, cả ngày đều vùi đầu vào cuốn sách, đeo một cái kính cận dày, mặt mày nghiêm túc, chẳng ai biết cậu đang nghĩ gì.

Cậu cũng không thấy cô đơn, vì trong lòng cậu chất đầy tên Tống Nghệ Thiên, hình ảnh Tống Nghệ Thiên cười tít mắt, dáng vẻ Tống Nghệ Thiên đổ mồ hôi trên sân thể dục. Chung Tiểu Nhạc chuẩn bị một quyển nhật kí hằng ngày nho nhỏ, trong đó trang nào cũng ghi tên Tống Nghệ Thiên, mỗi nét bút đều được đắn đo, cân nhắc kĩ lướng mới viết ra.

Ngày X tháng X năm XX, trời quang. Tống Nghệ Thiên thi bóng rổ, thắng. Mọi người đều thích thú hô hào.

Ngày X tháng X năm XX, trời quang. Tống Nghệ Thiên chạy vòng tròn trên sân thể dục, đổ mồ hôi trông rất đẹp trai.

Ngày X tháng X năm XX, trời âm u. Tống Nghệ Thiên đi qua sát bên mình, anh ấy không nhận ra mình, đây là lần đầu tiên ở gần anh ấy như vậy, mình rất vui.



Đúng vậy, anh ấy không nhớ cậu, Chung Tiểu Nhạc hơi buồn, anh không nhớ cậu bé hay khóc nhè mình từng cứu, cũng không nhớ mùi vị viên kéo trái cây lấp lánh ánh mặt trời. Tống Nghệ Thiên gần như đã quên hết thảy, còn cậu với người kia ngay cả người qua đường cũng không được tính.

Dù vậy, lòng Chung Tiểu Nhạc vẫn chỉ có Tống Nghệ Thiên. Cậu vẫn quan sát chăm chút, ghi chép tỉ mỉ sinh hoạt của đối phương, làm thế khiến Chung Tiểu Nhạc như có cảm giác mình có được toàn bộ về Tống Nghệ Thiên vậy.

Ngoài nhật kí, Chung Tiểu Nhạc còn đưa Tống Nghệ Thiên vào bức tranh phác họa chân dung của mình, bất kể là hình ảnh Tống Nghệ Thiên chơi bóng rổ hay hình ảnh anh phẫn nộ đánh nhau, toàn bộ đều được vẽ lại. Cậu không dám lúc nào cũng nhìn chằm chằm anh, chỉ có thể mỗi lần đi ngang qua sân tập của khối trên thì dừng lại, tham lam ghi tạc hình ảnh Tống Nghệ Thiên vào lòng. Mỗi tối, nhìn ánh mắt rạng rỡ của Tống Nghệ Thiên trong tranh cũng đủ khiến cậu ảo tượng rằng anh ấy đang chăm chú nhìn mình.

Cậu ở sân thể dục nơi Tống Nghệ Thiên từng chạy qua, nhiễu mồ hôi xuống, cố gắng ngửi lấy, tìm kiếm một chút mùi của anh còn lưu lại.

Ngày qua ngày, bệnh – cuồng – Tống – Nghệ – Thiên của Chung Tiểu Nhạc ngày càng trầm trọng. Những tình cảm u ám trong lòng ngày càng sinh sôi nảy nở, miệng cậu luôn lặp đi lặp lại cái tên đã ghi tạc trong lòng, cậu đố kị mọi người, thâm chí chỉ cần nghĩ tới chuyện mình và người kia đang cùng hít thở chung một bầu không khí, trong lòng Chung Tiểu Nhạc đã cảm thấy ngọt ngào.

Mang theo bí mật không thể cho người khác biết, Chung Tiểu Nhạc lần nữa lại mang trí thông minh xuất sắc của mình nhảy lớp, vào cùng với Tống Nghệ Thiên một trường trung học.

Trường trung học này chỉ ở tầm trung, thua khá xa các trường trung học trọng điểm trong thành phố. Giáo viên của Chung Tiểu Nhạc và các học sinh khác đều không thể hiểu nổi tại sao cậu lại bỏ nhiều trường trọng điểm như vậy, cứ khăng khăng chọn một trường bình thường thế này.

Vì nơi này có cậu nhóc của cậu, Chung Tiểu Nhạc u ám cười, ngọt ngào nghĩ, không, đã không còn là cậu nhóc nữa, Tống Nghệ Thiên đã là một thiếu niên trưởng thành rồi.

Vào cao trung, cậu cuối cùng cũng thỏa nguyện vào chung lớp với Tống Nghệ Thiên nhưng khi xếp chỗ ngồi, người thân hình cao lớn nhất-Tống Nghệ Thiên được xếp ở cuối phòng, còn Chung Tiểu Nhạc lại cùng với đám học sinh khá giỏi ngồi hàng đầu, đối diện bảng đen và bục giảng.

Cậu vẫn chưa hề nói chuyện với Tống Nghệ Thiên, chỉ vào lúc ra chơi mới nhìn trộm, đúng là cao lớn thật. Tống Nghệ Thiên trở thành thiếu niên cao lớn, đẹp trai, đầu tóc ngắn hơi cháy nắng khi được chiếu dưới ánh mặt trời sẽ thành màu caramel ngọt ngào, phối rất hợp với hai cái răng khểnh trắng toát.

Không ai đẹp hơn anh, Chung Tiểu Nhạc nghĩ bụng.

Nhật kí của cậu đã chất đầy một ngăn tủ, còn bản vẽ trong đó cũng có thêm hình ảnh uống nước, ngủ gật, cười xấu xa, đủ dáng vẻ và hoạt động như hợp thành một Tống Nghệ Thiên thật sự. Chung Tiểu Nhạc nhịn không được cắn đầu bút chì lạnh lẽo, nghĩ thầm, nếu là người thật vậy sẽ là điều ấm áp khiến người ta muốn khóc á.

Bệnh này đã thành u mê không tỉnh, ngấm vào từng gen, xuyên qua tầng tầng cơ quan, thấm vào nội tạng, làm tê liệt đầu óc cậu.

Rốt cuộc cũng có một ngày, Chung Tiểu Nhạc phục tùng khát vọng ẩn sâu trong lòng, vứt bỏ lí trí, đi theo dục vọng của bản thân, từ đó bắt đầu thay đổi cuộc đời cậu.

Cậu thừa dịp Tống Nghệ Thiên đang thi đấu trên sân thể dục, chạy vào phòng thay đồ, trộm đi quần áo dính mồ hôi vừa được thay của Tống Nghệ Thiên.

Tim đập dồn dập như tiếng trống, giống như muốn nhảy khỏi ***g ngực. Chung Tiểu Nhạc chạy một mạch như điên đến khi thở không ra hơi, cậu chạy tới WC không người trong sân vận động, tay run rẩy, dúi mặt vào giữa đồ đồng phục bóng rổ ướt sũng, hít thật sâu.

Đây là mùi của Tống Nghệ Thiên, một mùi tràn đầy ánh nắng mặt trời, kèm theo mùi chua của mồ hôi.

Chung Tiểu Nhạc thấy mình như bị nghiện, trúng độc, giống như đang ở trong thế giới huyền ảo, cậu tiếp tục vùi mặt vào đống phục, không thể rời khỏi, cho đến khi có tiếng bước chân người tới, khiến cậu giật mình tỉnh khỏi mộng ảo của mình.

Cậu ngẩng đầu thấy Tống Nghệ Thiên đang nổ đom đóm mắt trợn nhìn chăm chăm mình. Chung Tiểu Nhạc bỗng thấy càng hưng phấn, hoocmon tuyến thượng thận tăng hơn lúc bình thường, khiến người cậu nóng bừng không thôi. Nhưng ngay sau đó, cậu đã bị anh đấm một quyền vào bụng, nặng nề ngã xuống sàn xi măng nóng hổi.

“Biến thái”

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên đầy vẻ khinh thường, anh giật lại đồng phục bóng rổ lại, cũng không thèm đếm xỉa tới Chung Tiểu Nhạc đang co quắp trên mặt đất, trực tiếp quay người bỏ đi.

Giọng Tống Nghệ Thiên vẫn dễ nghe như vậy, Chung Tiểu Nhạc nghĩ.

Cậu cương rồi.

Phong Lữ: Nhạc cute biến thái cuồng đã bị bắt quả tang =]]

Nhược công tu dưỡng-2

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang