Đây là một điều hết sức vô lý khi vào ngày sinh nhật thứ mười lăm của mình, ta nhận ra thế giới mà ta đang sống là một cuốn tiểu thuyết.
Một quyển tiểu thuyết ngọt ngào lấy thứ muội của ta làm nữ chính.
Trong tiểu thuyết, ta là một nữ phụ độc ác, não tàn. Bắt nạt nữ chính, yêu nam chính, cuối cùng rơi vào kết quả thân danh bại liệt, treo cổ tự sát.
Ở thế giới này, thứ muội của ta đã lần lượt chinh phục được tướng quân cao ngạo, thế tử ngạo kiều độc miệng, nhiếp chính vương cao lãnh chi hoa, hất hoàng tử bệnh kiều... Cẩu huyết chính là cuối cùng bọn họ sống hạnh phúc đến cùng.
Còn ta thì sao? Bởi vì cùng nữ chủ đối nghịch nên rơi vào kết cục bi thảm.
Ta nhìn người xinh đẹp trong gương đồng, mặc quần áo màu hoa lệ, y phục tung bay trong gió trên một khuôn mặt tuyệt tục lộ ra vạn loại phong tình, lông mày thiêu thân cong cong, đôi mắt sáng ưu ái, khi môi son khẽ mở ra, lộ ra hai hàng răng sò trắng như tuyết chỉnh tề, khóe miệng mang theo một tia ý cười trong suốt, có vẻ yêu mị động lòng người, khuynh quốc khuynh thành.
Dưới sự dìu đỡ của nha hoàn, ta ra khỏi khuê phòng, đi tới trước phủ, chỉ nhìn thấy thứ muội Lâm Điềm giống như một con bướm hoa bay tới bay lui, không biết, còn tưởng rằng nàng ta mới là nhân vật chính của trận yến hội này.
Thấy ta đến, cô ta lại “bay” tới bên cạnh ta.
Nàng ta tạo dáng nói: “Tỷ tỷ, tỷ rốt cục cũng tới, muội biết tỷ sẽ ăn mặc chỉnh tề, không biết còn tưởng rằng tỷ không hài lòng với cách xử lý của phụ thân, không muốn đi ra đây."
"Chuyện của ta còn chưa tới phiên muội quan tâm" Ta căn bản không muốn nói chuyện với nàng ta, trực tiếp vượt qua nàng, đi tới tiền sảnh.
Mọi người chỉ thấy, đích nữ phủ Thừa tướng mặc trang phục lộng lẫy hoa lệ mà đến, bước đi uyển chuyển, đầu đội ngọc bội tỏa sáng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt mắt sáng răng trắng xinh đẹp tựa như hoa đào xinh đẹp, giơ tay nhấc chân, có vẻ dáng vẻ ưu nhã diễm lệ, phong hoa tuyệt đại, làm cho người ta âm thầm tán thưởng.
Chỉ có ta nhìn thấy, Lâm Điềm trốn trong bóng tối, khuôn mặt vặn vẹo vì ghen tị, toát ra thái độ tàn nhẫn.
Hô hô, hóa ra nữ chủ chính là tiểu bạch liên tráo trở, truyện càng ngày càng hay.
Sau khi thức tỉnh, ta vốn không có ý định cùng tiểu thứ muội kia đi tranh giành, nhưng nàng lại muốn tới trêu chọc ta.
Hôm nay đến khoe trâm bạc phụ thân thưởng, ngày mai đến khoe bút lông phu tử nói, vừa bưng trà vừa đàm luận, tất cả đều châm chọc ta vô tài vô đức.
Quên nói, ta là đích nữ phủ Thừa tướng, thứ nàng ta nhận được chỉ là thứ ta nhặt được và bỏ đi. Một thứ nữ nhỏ cũng dám khiêu chiến uy phong của trưởng tỷ ta!
Ta có rất nhiều thủ đoạn, hoàng thành lớn như vậy, ai lại để ý đến sinh tử của một thứ nữ đây?
Ta không tin mệnh, ta không tin cả đời cầm kỳ thư họa của ta đều tinh thông, đức tài kiêm đầy đủ, sẽ bị quyển sổ kia định sẵn số mệnh.
Vì thế dưới sự thị uy của thứ muội, ta liền lệnh cho nha hoàn bên người - Tiểu Đào sai người trói nàng đi Thanh lâu, cả đời vĩnh viễn không có tương lai.
Mọi người chỉ biết phủ Thừa tướng có một thứ nữ đột nhiên bị bệnh cũ, bị mất mạng, ai sẽ để ý chuyện tiếp theo chứ?
Nữ chủ giải quyết xong, kế tiếp chính là nam chủ.
Kinh thành gần đây thập phần bất bình, trước có tiểu tướng quân ở biên cương "chết trận", sau có thế tử gia "gãy chân", cả đời đều đứng không nổi, mọi người chỉ cho là ngoài ý muốn, ai sẽ biết là đệ nhất tài nữ kinh thành ta làm chứ?
Mà hai vị nam chủ còn lại đối với đại nghiệp sau này của ta có thể có trợ giúp, thì ta thay thứ muội đến hướng dẫn.
Đầu tiên là bệnh kiều thất hoàng tử Dung Trần Phong, ta đặc biệt chọn xuất hiện vào thời điểm xấu hổ nhất khi hắn ta bị các công tử khác bắt nạt để giải vây giúp hắn ta.
Như tia nắng soi rọi cuộc đời đen tối của hắn ta.
Lúc đầu, hắn ta giống như một con sói con xa lạ, bất kể tôi giúp hắn ta như thế nào, hắn ta luôn rất cảnh giác với ta.
Sau đó, khi ta đến gặp hắn ta, ta thấy hắn tả bị đánh đập bởi những công tử giàu có từ kinh thành, ta giả vờ tuyệt vọng và nhặt một cây gậy để bảo vệ hắn tả, thể hiện hoàn hảo hình ảnh của một cô gái dũng cảm và tốt bụng nhưng vẫn sẵn sàng bảo vệ người khác.
Lại cố ý bị thương, cũng đọc ra câu thoại kinh điển kia "Chỉ cần ngươi không có việc gì là được", nhìn thiếu niên vì ta rơi nước mắt chân thành tha thiết, trong lòng ta vô cảm, vui mừng duy nhất là cách kế hoạch lại gần một bước.
Dần dần, cách xưng hô của ta với hắn cũng mất đi sự khoan dung ban đầu và đổi thành A Phong. Sự cảnh giác của hắn đối với ta ngày càng ít đi, và hắn gọi ta “a tỷ”, “a tỷ”
Ta đương nhiên cũng biết hắn đối với ta không chỉ có tỷ đệ thân tình, ta cũng lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ mặt ngoài ứng phó, ta biết tình cảm của hắn đối với ta, đây cũng là một thanh đao sắc bén nhất khi ta lợi dụng hắn.
Thấy việc này gần xong, tôi chuyển mục tiêu sang Nhiếp chính vương Dung Trình.
Cái tên cao lãnh chi hoa này, ta nên nghĩ biện pháp gì đem hắn kéo xuống thần đài đây?
Ta giả vờ uống say rượu, dính vào trên người hắn không chịu xuống, quả nhiên hắn lập tức đẩy ta ngã xuống, bất quá không sao, đây chỉ là bước đầu tiên ta thăm dò.
Dung Trình này, cũng không dễ mưu lược như tên tiểu tử kia, cần ta phí một đoạn thời gian.
Những ngày tiếp theo, ta thể hiện sự không thể che giấu trong trái tim của một cô gái trẻ, lặng lẽ toát lên tình yêu đối với nhiếp chính vương.
Biết hắn thích uống canh ngân nhĩ, ta liền tự mình làm cho hắn, hơn nữa cố ý đem vết bỏng lớn nhỏ trên tay lơ đãng bày ra cho hắn xem, hoặc là cố ý đứng trong mưa tuyết mấy tiếng đồng hồ, chờ hắn xuống sớm triều.
Trong một thời gian dài, hắn đã quen với sự tồn tại của ta.
Trong một cuộc trò chuyện, ta vô tình đề cập đến việc cứu hắn ta khi còn nhỏ (tất nhiên không phải ta, là thứ muội)
Quả nhiên, hắn phản ứng rất lớn, căn bản không tin là ta, nhưng ta cũng không sốt ruột, ra vẻ thất vọng nhìn hắn, “thôi, coi như ta khi đó mù mắt, chưa từng cứu ngươi."
Và hé lộ nút thắt bình yên nhiều năm về trước.
Vài ngày sau, ta nấu canh cho hắn như thường lệ, chờ hắn sớm hạ triều, có một lần ta cố ý ngất xỉu khi hắn hạ triều sớm, nhìn hắn hoảng hốt chạy về phía ta, Dung Trình, mềm lòng cũng không phải là chuyện tốt gì.
Ta nằm trên giường một thời gian, nhìn hắn lo lắng ở bên giường ta, ôn nhu cho ta uống thuốc, ta liền biết mưu kế của ta thành rồi.
Còn ta thì sao? Cố tình giả bộ đau lòng vì tình, không chịu tiếp nhận lòng tốt của hắn, thất vọng trở về phủ thừa tướng.
Sau khi đến phòng tôi, ta bắt đầu âm mưu cho kế hoạch tiếp theo
Vài ngày sau, ta lấy thân phận đích nữ tướng phủ gả cho Thái tử làm chính thê
Đợi ngày Thái tử đăng cơ, chính là lúc mẫu nghi thiên hạ của ta, nhưng dã tâm của ta cũng không thỏa mãn với những thứ này, ta muốn chính là quân lâm thiên hạ.
Đương kim Thánh thượng tuổi già bệnh nặng, con nối dòng thưa thớt, mà ở trong thâm cung này, bình an lớn lên chỉ có Thái tử và Thất hoàng tử, mà tranh đoạt ngôi vị hoàng đế được coi trọng nhất chính là nhiếp chính vương.
Vị thái tử này cũng là một lọ thuốc ốm yếu ốm yếu, biết có trụ được đến ngày lên ngôi hay không?
Vì vậy ta bắt đầu lên kế hoạch cho cả hai phía.
Nói cho Nhiếp chính vương, ta và Thái tử chỉ là vợ chồng bề ngoài, người ta lưỡng tình tâm duyệt là ngươi, lại bởi vì thất hoàng tử ngăn cản mà không cách nào ở cùng một chỗ.
Nói cho thất hoàng tử biết, ta và hắn lưỡng tình tương duyệt, nhiếp chính vương lại từ đó châm ngòi ly gián.
Thuận theo như vậy, hai người này liền bắt đầu có tranh giành, mà ta ngồi thu ngư ông đắc lợi.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của ta, dưới tình huống hai người đều binh mã lực suy, ta cho một kích trí mạng, lấy mưu phản định tội, để cho hai người hắn đầu đều rơi xuống đất.
Sau đó, ta nhận nuôi một đứa trẻ và tuyên bố với thế giới bên ngoài rằng đó là những gì tôi và Thái tử đã sinh ra.
Quả nhiên, Thái tử không thể sống qua mùa đông kia, sau khi lão hoàng đế đi, hắn cũng đi theo.
Vì thế thuận lý thành chương, con nuôi năm tuổi của ta đăng cơ, bởi vì hắn còn nhỏ, ta làm thái hậu, liền thay hắn tiếp quản triều đình.
Năm Nguyên Chiêu thứ sáu, bởi vì hoàng đế còn nhỏ, Thái hậu giám quốc.
Vận mệnh của ta cũng không phải là cái gì mà định đoạt, tình yêu làm sao có thể so sánh với quyền lợi tối cao vô thượng này đây?
—— [Toàn văn hoàn thành]——