Nửa đêm, ngay khi vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi đã bị ai đó áp lên cửa rồi hôn mạnh.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, tôi vươn tay đẩy ra: “Em vẫn còn chưa sấy tóc mà.”
“Lát nữa rồi sấy.” Anh ấy vẫn không có ý định thả tôi ra.
“Anh uống rượu à?” Tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người.
"Ừm."
Động tác của Tần Ngôn vẫn không hề dừng lại.
Anh ấy luôn đối xử với tôi một cách điềm đạm, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy nhiệt tình như thế.
Một cơn gió thổi qua, cửa phòng ngủ đột nhiên mở rộng.
Tôi nhìn ra ngoài cửa, thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Đường Hi.” Tôi sợ hãi thấp giọng kêu lên.
Tần Ngôn nghe thấy hai từ đó, cơ thể đông cứng lại, lập tức tỉnh rượu rồi đẩy tôi ra.
"Em đứng ở đây làm gì?"
Câu này là anh ấy đang nói với cô gái đứng ở ngoài cửa, giọng điệu có chút khiển trách nhẹ nhàng.
Tôi lấy một chiếc áo đắp lên người mình, lại quay ra nhìn cô gái đang đứng ở ngoài cửa, cô ấy đã hồi phục lại dáng vẻ ngây thơ thường ngày.
“Đèn trong phòng ngủ bị hỏng rồi, em sợ.” Trong đôi mắt to tròn của cô gái tràn đầy sự ngây thơ.
Tôi nhìn Tần Ngôn, anh ấy không kiên nhẫn kéo cà vạt đi về phía bên giường: “Anh đã nói là không được lên lầu hai rồi cơ mà, đây không phải là chỗ mà em nên tới.”
Sắc mặt cô gái có chút khó coi, khóc nức nở rồi nói: "Em xin lỗi, làm phiền hai người rồi."
Nói xong thì che mặt bỏ chạy.
Tôi cảm thấy giọng điệu của Tần Ngôn có chút quá đáng, nhưng trong lòng thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lát sau, Tần Ngôn bị mất hứng, đi tắm, rồi nằm đó đọc sách.
Chỉ là sau khi sấy tóc xong, tôi phát hiện ra sách của anh ấy vẫn còn ở trang mục lục.
Tôi đang định nói gì đó thì anh ấy bỗng xoay người sang, bắt đầu tìm kiếm đồ sửa trong ngăn kéo.
“Anh xuống dưới xem thử xem.” Anh ấy cầm theo vài thứ, thấy tôi đang nhìn chằm chằm, anh ấy đành phải giải thích: “Cô ấy bị quáng gà.”
Trái tim tôi bỗng thịch một tiếng, nhưng rồi tôi cũng chỉ nói một từ vâng.
02
Sau khi Tần Ngôn rời đi, tôi nhìn thấy điện thoại của anh ấy ở đầu giường vẫn còn đang bật.
Đang định giúp anh ấy tắt máy, tôi bỗng nhìn thấy tin nhắn trên màn hình.
“Người anh em à, cậu vẫn còn đang giận mọi người sao?”
"Ngày Đường Hi kết hôn, bọn tôi có đi, nhưng lại không dám nói cho cậu biết, là bởi vì cô ấy không muốn bọn tôi nói cho cậu biết, bọn tôi cũng khó xử lắm.”
"Hơn nữa, tất cả đều là chuyện đã qua, cô ấy cũng đã ly hôn rồi."
…
Phần sau tôi không dám xem tiếp nữa, vội vã tắt màn hình.
Đường Hi chính là cô gái vừa rồi, cũng chính là bạn gái cũ của Tần Ngôn.
Cô ấy đã sống trong nhà tôi được một tuần rồi, bởi vì sau khi nhảy lầu được cứu về thì cô ấy đã bị mất trí nhớ.
Ký ức của cô ấy dừng lại ở sáu năm trước.
Đó là năm cô ấy và Tần Ngôn yêu nhau nhất ở trường đại học.
Bác sĩ nói, cô ấy chỉ nhớ được Tần Ngôn mà thôi, chỉ cần cho cô ấy tiếp xúc với Tần Ngôn nhiều hơn thì trí nhớ của cô ấy mới có thể hồi phục được.
Ban đầu, Tần Ngôn kiên quyết phản đối.
"Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi."
Nhưng mẹ Đường Hi thì đã không chịu đựng được nữa, bà ta quỳ trên mặt đất cầu xin: "Tần Ngôn, con nể mặt dì, ngày xưa đã giúp con học cấp ba, học đại học, xin con hãy cứu nó."
“Học phí con có thể trả lại cho dì.”
"Dì chỉ có một đứa con gái này thôi, chỉ muốn nó được sống thật tốt."
Cuối cùng Tần Ngôn cũng mủi lòng, anh ấy nói với tôi: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ đuổi bọn họ đi.”
Thế là vấn đề đã bị đẩy lên đầu tôi rồi.
Tôi đứng ở đó, nhưng cả người như thể đang bị treo lên giá để nướng vậy.
Bởi vì mẹ của Đường Hi là lãnh đạo của công ty tôi, ban đầu khi tôi gia nhập vào công ty, chính bà ấy đã một tay đề bạt, cũng được tính là đã có ơn với tôi.
Bây giờ, bà ấy vứt bỏ hết sự tôn nghiêm, quỳ xuống trước mặt tôi.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời từ tôi, như thế này tôi không đồng ý sao mà được.
Cuối cùng, tôi đồng ý để cô ấy sống ở đây trong vòng một tháng.
Tối nay, hai người bọn họ tham gia buổi họp lớp cấp ba.
Sau khi trở về, Tần Ngôn vô cùng bực tức, cũng chẳng nói chuyện gì với cô ấy.
Cho nên, đêm nay anh ấy uống nhiều như vậy, tức giận như vậy, là bởi vì cô ấy sao?
Hoá ra luật sư Tần, một người luôn dịu dàng và nhẹ nhàng, cũng sẽ vì một câu nói "Cô ấy đã từng kết hôn rồi" mà mất khống chế rồi tức giận sao?
Trên thực tế, trước giờ Tần Ngôn luôn ở trong trạng thái nắm chắc phần thắng, dùng dáng vẻ nhẹ nhàng nhất đánh cho kẻ khiêu khích mình thất bại một cách thảm hại.
Anh ấy là huyền thoại của cả công ty luật.
Chưa bao giờ thua kiện.