Trong lúc tôi và Thẩm Đường đang chờ thang máy, có một đám nam sinh cứ nhìn chúng tôi.
- Đó là Ôn Kiều, hoa khôi của trường đúng không? Ngoài đời đẹp hơn trong ảnh.
- Đây gọi là tiên nữ sao? Tôi ước có một người bạn gái như thế này.
- Tôi rất muốn đến đó xin thông tin liên lạc, nhưng cô ấy nhìn xinh đẹp như vậy, tôi không dám...
Thẩm Đường đứng bên cạnh tôi với vẻ mặt vô cảm, nhưng bàn tay trong cổ tay áo đang nắm chặt.
Tôi đã nhận ra rằng từ lâu cô ấy đã không hài lòng với tôi rồi!
Mãi cho đến khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Thẩm Đường mới vui mừng gọi lại: “Cố Tiên! Ở đây!”
“Đường Đường tới đây” Cố Tiên mỉm cười đi, bước chân nhanh hơn, hắn ta đi tới trước mặt tôi, tôi bình tĩnh lùi về phía sau 2 bước. Thậm chí không nhìn hắn ta.
Bước chân Cố Tiên hơi khựng lại.
Nếu là quá khứ, hắn không cần mở miệng, tôi sẽ chủ động gặp hắn, mặc dù thái độ của hắn đối với tôi rõ ràng là không hề có tí kiên nhẫn nào.
- Cố Tiên, Kiều Kiều tối nay có chuyện muốn nói với anh, đúng không Kiều Kiều?
Thẩm Đường khoác khủy tay ra hiệu kêu tôi nói, nhưng tôi đẩy nhẹ tay cô ta ra:
- Ừm, đúng vậy.
Tôi nhìn bên này sang bên kia. Có ba nam sinh đi bộ qua đó.
- Tối nay anh Tấn cũng đến sao? Anh Tấn, chiếc xe thể thao mới của anh ngầu quá, bữa nào anh cho em mượn lái nha?
- Anh Tấn vừa mới thức giấc, không muốn nói chuyện, cũng không muốn đến, không biết cậu ta nhận được thông tin gì mà lại đến nữa?
Ánh mắt tôi rơi vào người thanh niên tên là “Anh Tấn”
Người thanh niên trông vừa mới ngủ dậy, mái tóc đen lòa xòa trên trán, đôi mắt cụp xuống, một tay đút vào túi quần, tay kia đang xoay chìa khóa xe một cách nhàm chán.
Mãi cho đến khi bắt gặp ánh mắt của tôi, người cậu ta cứng đờ trong giấy lát, mắt cậu ta từ từ ngước lên, nhưng cậu ta chỉ nhìn thoáng qua tôi một cái rồi tránh đi.
- Chu Tấn Nhiên, chào buổi tối
Tôi chủ động chào. Mọi người xung quanh có chút ngạc nhiên.
“Chu Tấn Nhiên kẻ bắt nạt toàn trường và hoa khôi trường Ôn Kiều, có vẻ như họ chưa từng quen nhau phải không?”
“Có thể họ quen biết nhau.”
Chu Tấn Nhiên cũng sửng sốt một chút, khàn giọng chậm rãi nói:
- Ừm chào buổi tối.
Hai nam sinh bên cạnh nhìn nhau đầy ẩn ý, quay đầu sang một bên âm thầm cười.
“Ôn Kiều”, Cố Tiên lại nhìn tôi với ánh mắt thiếu kiên nhẫn đó, giọng điệu nghi ngờ:
- Cô và Chu Tấn Nhiên quen biết nhau khi nào?
Không khác gì lúc trước. Chẳng qua là lần này, tôi không để ý anh ta nữa. Tôi đảo mắt rồi nói: “ Đây không phải việc của anh”
Cố Tiên mím môi và nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm.
“Kiều Kiều, cậu đang nói cái gì vậy?” Thẩm Đường là người đầu tiên đứng ra bảo vệ Cố Tiên, “Cố Tiên cũng là vì lợi ích của cậu, anh ấy không muốn cậu kết giao với loại người như vậy thôi, sao cậu lại hung dữ với anh ấy như thế?"
"Là loại người như thế nào?" Tôi trừng mắt nhìn cô ta nói:” Loại người trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Đúng là con người dối trá, đạo đức giả. Đừng hiểu lầm nha Đường Đường, tôi chỉ nói về một người bạn khác thôi.”
Tôi và Cố Tiên là bạn thời thơ ấu, sau khi tôi trở thành bạn thân của Thẩm Đường, lẽ tất nhiên tôi sẽ giới thiệu hắn ta cho cô ta biết.
Và Thẩm Đường biết tôi có ý với Cố Tiên, nhưng cô ta cố thuyết phục tôi theo đuổi Cố Tiên trong khi họ đã ở bên nhau.
Mặc dù tôi cảm thấy sự xa lánh và chán nản không thể giải thích được của Cố Tiên đối với mình, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đó là thái độ của một người bạn thân nhất đối với mình như vậy.
Thẩm đường không ngờ tôi lại lên tiếng bênh vực Chu Tấn Nhiên, cô ấy vội vàng kéo cánh tay tôi, định gọi tôi sang một bên bảo tôi đừng quên tỏ tình với Cố Tiên, nhưng tôi lại rút tay ra khỏi người cô ta.
Thẩm Đường mất cảnh giác trước lực rút của tôi, đỡ tay không kịp và suýt ngã. Ngay lập tức Cố Tiên đỡ lấy cô ta ( xót)
Lần này, hắn ta nhìn tôi với mong muốn xé xác tôi ra.
- Ôn Kiều, cô làm gì vậy? Mau xin lỗi Đường Đường.
Giọng của hắn ta rất nghiêm khắc, lớn đến mức người kế bên phải nhìn sang.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một cách hung dữ và từ từ bước đến chỗ tôi.
Tôi bị anh ta đẩy lùi dần dần.
Nhưng giây tiếp theo, lưng tôi va vào một lồng ng.ực rắng chắc, cơ thể có mùi hương rất dễ chịu.
Tôi quay lại theo bản năng, trán tôi chạm vào chóp mũi của Chu Tấn Nhiên.
Chu Tấn Nhiên nắm lấy tay tôi, bắt tôi quay sang Cố Tiên. Lòng bàn tay anh rộng và ấm áp.
Giọng của Chu Tấn Nhiên rất nhẹ nhàng, nói từng chữ một:
- Ngữ khí thật sự rất khó nghe, nó rất giống với con chó của tôi.
*Anh ấy đang đứng về phía tôi sao?*
________________________
Danh Sách Chương: