Edit: Small
Buổi tối ngày đó, giống như mọi lần, sau một buổi tăng ca thật dài, tôi một mình đi trên con đường về nhà.
Khi đi qua công viên bỏ hoang quen thuộc kia, tôi tận mắt nhìn thấy một người đàn ông dùng một con dao găm sắc bén đâm vào cổ một người đàn ông khác.
Nơi đây dân cư thưa thớt này ban ngày có rất ít có người đi qua. Nhưng bởi vì đây là con đường tắt về nhà nên tôi thường xuyên đi. Bởi thế mà ba mẹ đã nói tôi rất nhiều lần, tận tình khuyên bảo cảnh báo tôi rằng ban đêm đi một mình trên con đường này không an toàn.
Con người luôn là như vậy, chưa biết nên chưa sợ, ôm tâm lý may mắn cho rằng tai họa tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người mình.
Sẽ không xui xẻo như vậy đâu nhỉ?
Sao có thể đến lượt tôi chứ?
Chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không sao cả.
Nhưng những biến đổi lớn của cuộc sống luôn là lặng yên không tiếng động mà đến, khiến người ta không hề phòng bị mà rơi vào vực sâu.
Một giây trước vừa mới gửi tin nhắn nói cho ba mẹ rằng con lập tức về đến nhà, một giây sau liền đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thấy cảnh giết người kia.
Người đàn ông bị đâm vào cô ngã thẳng xuống đất, co giật vài cái liền ngừng động. Mà người khởi xướng kia lại bình tĩnh rút dao găm ra, lấy ra khăn tay lau máu dính trên dao, ngẩng đầu đối mặt với tôi.
Đó là một đôi mắt vô cùng lạnh lùng. Giống như ma quỷ vậy.
Chạy mau.
Trong đầu tôi chỉ còn mỗi suy nghĩ này.
Phía trước cách đó không xa chính là đường cái lớn, có đèn đường sáng sủa, có cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ, thỉnh thoảng còn có xe cộ chạy qua, chỉ cần cố gắng chạy đến đường cái liền an toàn.
Song, không chờ tôi chạy ra khỏi công viên thì đã bị một bàn tay lạnh lẽo gắt gao bịt kín miệng.
Cái gáy đau xót, nháy mắt rơi vào bóng tối vô tận.
Không biết đã hôn mê bao lâu, nhưng khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng.
Tôi giật mình sửng sốt một hồi lâu, rồi phát hiện bản thân đang nằm trên một cái giường xa lạ.
Ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, đây là một căn phòng hình chữ nhật xây từ đá đen, tựa như đang đặt mình vào trong một cỗ quan tài, lộ ra cỗ áp lực khiến người ta khó thở.
Bày biện trong phòng cực kỳ đơn giản, ga trải giường cùng đồ dùng trong nhà đều là màu trơn, ngoại trừ vật dụng hằng ngày thì không có bất cứ phụ kiện dư thừa nào. Ở góc phòng có một cánh cửa, có lẽ là phòng vệ sinh hoặc phòng gì khác.
Trên bàn bày hai bộ bát đũa và một nồi cơm điện. Nồi cơm điện đã bật, trong nồi hình như đang nấu gì đó.
Tôi xuống giường, sau khi đến gần thì phát hiện ra là một nồi cháo yến mạch, từng làn mùi hương bay vào mũi tôi. Bụng bất giác réo to lên, tôi bỗng cảm thấy đói vô cùng. Đam Mỹ Hài
Tôi mở nắp nồi, dùng cái thìa múc một thìa cháo rồi đưa lên miệng chuẩn bị nếm một miếng. Đúng lúc này, cửa phòng đá bị đẩy ra, một người đàn ông đi đến nhìn tôi một chút rồi lại nhìn cái thìa trong tay tôi, biểu cảm rất phức tạp trong nháy mắt.
"Cháo vẫn chưa chín." Người đàn ông mở miệng nói.
Lúc này tôi mới ý thức được tình cảnh hiện tại của mình.
Tôi bị bắt cóc, bị bắt có bởi một kẻ giết người.
Nhớ lại cảnh tượng đêm qua hắn ta dùng dao găm đâm thẳng vào cổ người nọ, nỗi sợ hãi lập tức chiếm lấy đại não tôi, tôi vội vàng quăng cái thìa đi, xoay người muốn chạy trốn, nhưng chân lại bị vướng vào ghế dựa mà ngã xuống đất.
Người đàn ông chậm rãi tới gần tôi, tôi sớm đã xụi lơ, đến một cử động cũng không dám, cho rằng giây tiếp theo người đàn ông này sẽ dùng một con dao găm chọc vào cổ tôi.
"Cô tên Trầm Miểu phải không?" Người đàn ông kéo chiếc ghế dựa khiến tôi té ngã kia để ngồi xuống, lạnh mắt nhìn kỹ tôi.
Hắn vậy mà biết tên tôi, nhất định là đã nhìn thấy chứng minh thư trong túi tôi.
Có nghĩa là, hắn cũng thấy được ảnh thẻ xấu nhất trần đời đó của tôi.
Tôi bỗng cảm thấy đã bị chịu nhục nhã cực lớn.
Nhưng mà vì sao hắn phải quan tâm tôi tên là gì? Chẳng lẽ trước khi giết một người đều phải xác nhận tên họ của đối phương trước sao?
Tôi khóc không ra nước mắt, thân thể nhịn không được mà phát run, nhưng lại không dám không trả lời hắn, đành phải gật đầu vâng vâng dạ dạ.
Mặt người đàn ông không chút biểu cảm, tiếp tục nói: "Tôi tên Lý Toái, toái trong vỡ vụn."
Một cái tên rất qua loa.
Trong hoảng hốt tôi còn cho rằng hai bọn tôi đang làm quen.
Tại sao hắn muốn tự giới thiệu? Dù sao tôi lập tức sẽ phải biến thành người chết, vậy nên có biết thông tin các nhân của hắn cũng không sao chăng?
"Lý tiên sinh, xin anh thả tôi ra được không? Tôi bảo đảm sẽ không báo cảnh sát." Tôi cẩn thận từng li từng tí nói ra lời thoại của mọi con tin đều nói với bọn bắt cóc.
Lý Toái không tiếp lời, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
Ánh mắt hắn nói cho tôi biết lời vừa rồi của tôi thật là lời nhảm nhí.
Tôi và hắn đều biết, nếu hắn thả tôi, tôi sẽ vọt vào đồn công an trước tiên, đem mọi chi tiết tôi nhớ rõ không sót một chữ báo cho cảnh sát, một ngày không bắt được hắn để quy án thì ngày đó tôi ngủ không yên.
Sau khi giằng co thật lâu, Lý Toái mở miệng nói: "Tôi là một sát thủ, chuyên lấy tiền thay người diệt trừ tai họa. Nhưng tôi chưa từng giết người nằm ngoài mục tiêu khách hàng chỉ định."
Nghe được câu cuối cùng, dây thần kinh căng chặt lập tức được phóng thích, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Chưa từng giết người nằm ngoài mục tiêu khách hàng chỉ định, nói cách khác tạm thời hắn sẽ không giết tôi.
Sát thủ, một nghề nghiệp trước nay chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim ảnh vậy mà thật sự tồn tại. Nếu không phải tận mắt thấy qua cảnh hắn giết người, tôi nhất định sẽ cho rằng bản thân gặp phải hội chứng Chūnibyō* mức nặng.
*Hội chứng Chūnibyō (中二病 hay trung nhị bệnh) là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病; trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là "bệnh của học sinh trung học năm 2". Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản.
"Cho nên, hiện tại cô có hai lựa chọn." Giọng hắn vô cùng lãnh đạm.
Tôi đột nhiên ngừng thở.
Lý Toái chậm rãi tới gần tôi, tôi muốn tránh đi nhưng lại không có chỗ trốn, đành phải cẩn thận quan sát gương mặt hắn ta.
Đôi mắt thon dài, cái mũi cao ngất, làn da trắng đến dị thường, thật ra đem từng bộ phận trên ngũ quan hắn tách ra hẳn đều được xem như là đẹp hơn so với người bình thường. Nhưng khí tức âm trầm trên người hắn tỏa ra quá mức mãnh liệt, hoàn toàn che đi diện mạo hắn, tựa như u hồn mới bò từ nấm mộ ra, khiến tôi có cảm giác áp bách đến mức da đầu tê dại.
Lý Toái dùng cặp mắt dọa người đó nhìn kỹ tôi, trầm giọng nói: "Thứ nhất, bị tôi phá lệ giết chết. Thứ hai, vĩnh viễn ở lại chỗ này."
Vĩnh viễn... ở lại chỗ này?
Hắn là định nhốt tôi cả đời?
Tôi run run rẩy rẩy đứng lên, xuyên qua cửa sổ mà phát hiện căn nhà này nằm ở trung tâm một bãi đất trống rộng, xung quanh là rừng rậm dày đặc, như thể tụ tập hàng ngàn hàng vạn cái cây, liếc mắt một cái nhìn không thấy rìa.
"Nơi này là chỗ sâu nhất U Lâm." Lý Toái nói.
U Lâm, khu rừng ma nổi tiếng cả nước, sở dĩ nó có tên này là bởi vì cả khu rừng giống như một mê cung chết chóc. Hễ là ai tiến vào khu rừng này, tất cả cuối cùng đều không trở ra. Dần dà, không ai dám tới gần nơi này nữa.
Mà người đàn ông tên Lý Toái này lại có thể nhiên như không xây một căn nhà đá ở chỗ sâu nhất U Lâm, nếu muốn chạy trốn khỏi nơi đây, nhất định phải xuyên qua khu rừng ma cắn nuốt hết thảy này.
Khác với Lý Toái đi lại như thường, loại người bình thường như tôi mà vào U Lâm gần như là chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Lòng bàn tay đột nhiên chảy ra từng lớp mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi tuyệt vọng còn hơn cả cái chết điên cuồng lan ra từ ngực, nước mắt kìm nén đã lâu rốt cuộc cũng tràn mi mà ra.
Lúc này, cháo yến mạch trong nồi đã chín.
Lý Toái tắt nồi cơm điện rồi bưng đến hai bát cháo nóng hổi, đem một chén trong đó dịch đến trước mặt tôi, lại rút ra một con dao găm đặt lên trên bàn, ngẩng đầu nhìn tôi.
Cháo, hay là dao.
Hắn đang để tôi tự mình chọn.
Tôi biết khuôn mặt hắn, cũng biết tên của hắn, bất kể như thế nào hắn cũng không thể thả tôi đi. Đây đã là sự thật chắc chắn.
Tôi không có khả năng lựa chọn bị giết, càng không thể chạy trốn dưới mí mắt hắn, dù tôi có may mắn trốn thoát được thì cũng không có khả năng thành công xuyên qua khu rừng ma, tôi căn bản không được chọn. Đây cũng là sự thật không thể chối cãi.
Tôi ngồi xuống trước bàn, nước mắt từng giọt lại từng giọt rơi xuống cái bát trước mặt.
Cuối cùng tôi cũng biết vừa rồi Lý Toái vì sao muốn xác nhận tên tôi, lại còn chủ động tự giới thiệu với tôi.
Bởi vì hai người bọn tôi sắp sửa làm bạn, ở nơi sâu nhất U Lâm này cùng nhau sống trong một thời gian rất dài.
-----------
Chúc mọi người có năm học mới gặt hái được nhiều thành công nhé:>>> Khai giảng về xong giờ mới nhấc được cái xác dậy up truyện đây ;-;
Thứ 5 sẽ up chương 2 nha
Danh Sách Chương: