Từ đường nhà họ Lâm.
Nhóm người đứng nghiêm trang trong từ đường, đứng đầu là Lâm Chính Dương - gia chủ hiện tại của nhà họ Lâm.
Một bé trai sáu bảy tuổi đang quỳ trước bàn thờ, lạy ba cái, sau đó cậu cầm ngọn nến trên bàn thờ lên.
Trong lư hương cắm ba nén nhang, cậu thắp nén nhang ở giữa.
Một luồng khói xanh bay lên, mọi người nín thở, nhìn nén hương không chớp mắt.
Mấy giây sau, một cơn gió thổi qua, hương vụt tắt.
"Ai..."
"Đáng tiếc..."
"Cháy được bao nhiêu rồi?"
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, Lâm Chính Dương phất tay nói: "Dẫn Tiểu Cảnh ra đi."
Gia chủ lên tiếng, từ đường yên tĩnh trở lại.
Sau khi cậu bé kia ra ngoài, Lâm Chính Dương lại nói: "A Dục, tới con rồi."
Ông vừa dứt lời, đám người lại ồn ào, cùng nhìn về phía thanh niên đứng sau lưng Lâm Chính Dương.
Thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú, mặc áo sơ mi với quần tây, đang cúi đầu. Tóc mái trên trán che bớt mặt nên chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn và nốt ruồi đỏ ở vành tai trái.
Trường hợp nghiêm túc mà cậu như đang ngủ gật vậy, không có phản ứng với âm thanh bên ngoài.
Lát sau, Lâm Chính Dương lại gọi: "A Dục?"
"Vâng..." Lâm Dục chậm chạp ngước lên, đáp lại không mấy tình nguyện.
Đúng là giống vừa tỉnh dậy.
Trước ánh mắt của mọi người, Lâm Dục chậm rãi bước tới trước bàn thờ.
Khi cậu quỳ trước bàn thờ, không biết tại sao lòng Lâm Chính Dương bỗng chùng xuống, như có thứ gì đó gõ mạnh vào tim.
Trưởng lão ở hai bên cũng thấy không thoải mái, sắc mặt thay đổi nhưng không ai lên tiếng.
Cùng lúc đó, những tiểu bối phía sau cũng thấy hoảng hốt, chân như nhũn ra, suýt nữa cũng quỳ xuống.
Mà Lâm Dục thì không có cảm giác gì, sau khi bái ba lạy thì cầm nến tới gần lư hương.
Nến đốt hương, cảnh tượng thần kỳ xảy ra, hương như biến thành một bông hoa cao lãnh, lửa có cháy mạnh thì nó cũng không bị gì.
"Quả nhiên..."
"Sao lại thế..."
Sâu trong mắt Lâm Chính Dương có sự thất vọng nhưng ông che giấu rất tốt, giọng nói không có gì khác thường: "Xuống đây đi."
Lâm Dục nhún vai, bỏ nến xuống.
Gia chủ và hai trưởng lão ở lại bàn bạc, những người khác rời khỏi từ đường.
Lâm Dục chậm rãi đi ở cuối, đi chưa bao xa thì bỗng nghe thấy hai âm thanh chói tai.
"Hình như Lâm gia chúng ta chưa từng có người nào không thắp được hương phải không, chẳng lẽ Lâm Dục là..."
"Xuỵt! Đừng nói nhảm, bị người ta nghe thấy là tiêu!"
Tám trăm năm trước, tổ tiên nhà họ Lâm đã lập nên một môn phái, tám trăm năm sau, nhà họ Lâm vẫn không ngừng nhang khói, cho đến nay vẫn là gia tộc thiên sư rất có tiếng tăm.
Tất cả thành viên nhà họ Lâm sau sáu tuổi đều phải tới từ đường cử hành nghi thức thắp hương để xem người đó có hợp tu hành không.
Vì dù là pháp khí hay bùa chú thì thiên sư đều phải truyền linh lực vào. Mà linh lực, một là phải xem thiên phú, hai là xem tu hành.
Người có thiên phú cao thì có thể đốt cháy cả ba nén nhang, gia chủ nào của Lâm thị cũng đều làm được việc này.
Người có thiên phú bình thường thì có thể cháy hết một nén nhang, người kém hơn thì cũng đốt được một đoạn nhang.
Chỉ có Lâm Dục là không đốt được nén nào.
Trong tám trăm năm qua, nhà họ Lâm chưa từng có người nào như vậy, nhưng cậu lại là con trai của gia chủ hiện tại, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người.
"Ha ha..." Người đang nói chuyện bỗng bật cười, nhỏ giọng nói: "Đầu thai đúng là một kỹ năng, nếu nó không phải con trai của gia chủ thì một phế vật như nó sao có kẻ hầu người hạ ở Lâm gia chứ, còn dám coi thường chúng ta?"
Một người khác nghi ngờ nói: "Cậu ta coi thường chúng ta lúc nào?"
"Mày không thấy bộ dáng mắt cao hơn đầu của nó à? Mỗi lần nói chuyện nó đều chĩa lỗ mũi vào mặt mình." Lâm Võ bỗng im bặt.
Thanh niên đang đi tới có hàng mi dài che đôi mắt phượng, sống mũi thẳng tắp, môi đỏ, vốn là gương mặt sáng sủa xinh đẹp nhưng vì sắc mặt trắng bệch nên trông hơi âm u.
Tuy nhiên nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp của cậu, nhìn qua thì có vẻ đẹp ốm yếu.
Tuy khinh bỉ Lâm Dục dựa vào cha nhưng khi Lâm Võ nhìn thấy cậu thì cũng phải nhìn chằm chằm.
Lúc nhóm người đến gần, cậu ta chuyển sang bộ mặt tươi cười theo bản năng: "Tiểu Dục, cậu muốn đi đâu?"
Nhưng Lâm Dục chẳng thèm nhìn cậu ta, ung dung bước qua cậu ta.
Cậu hơi nâng cằm, ánh mắt không có dao động như thể chẳng có gì lọt được vào mắt cậu.
Cho đến khi cậu đi xa, phía sau mới truyền tới giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Lâm Võ: "Thấy chưa? Nó đối xử với tao thế đó!"
**
Khi cái nóng lên tới đỉnh điểm thì gió ban đêm cũng chẳng làm dịu đi được chút nào.
Lâm Dục mở cửa phòng tắm, lau tóc ướt, rồi đi tới trước quạt.
Lúc này Thanh Mai cầm ly sữa đi vào, hô lên: "Tiểu thiếu gia của tôi ơi, tóc ướt cũng không được đứng trước quạt."
"Hừm..." Lâm Dục ngừng động tác, giọng nói hơi bất mãn: "Điều hòa thì không cho mở, đến quạt cũng không cho dùng nữa à?"
Không phải nhà họ tiếc tiền điện, nhưng từ nhỏ cậu ốm yếu nhiều bệnh, chỉ cảm với sốt vặt cũng lấy mất nửa cái mạng của cậu. Nên trước giờ họ dùng cách nguyên thủy nhất là đặt đá ở các góc phòng để bớt nóng.
Sau khi cậu lớn, không còn yếu lắm, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cậu, cha mới miễn cưỡng cho cầu dùng quạt.
"Không phải không được bật quạt, mà cậu phải lau khô tóc đã." Thanh Mai đặt ly sữa xuống, vẻ mặt gấp gáp: "Nếu cậu sợ đau tay thì để em lau cho."
"Bỏ đi." Lâm Dục liếc cô, cười nhạt: "Coi mình như nha hoàn thời cổ đại à?"
"Chứ sao nữa?" Thanh Mai nháy mắt: "Bao nhiêu người muốn làm nha hoàn của cậu chủ còn không được làm kìa!"
Lúc bảy tuổi, cha mẹ Hàn Thanh Mai chết vì tai nạn giao thông, họ hàng đã chiếm tiền bảo hiểm và di sản của cha mẹ cô rồi đưa cô tới trại mồ côi.
Cha mẹ cô vừa qua đời không thể yên tâm về con gái nên vẫn lưu luyến ở nhân gian không chịu đi.
Khi đó Lâm Dục tình cờ gặp được họ, dưới sự cầu xin của họ, cậu đã đưa Thanh Mai về Lâm gia, cùng lớn lên với mình.
Không sai, tuy cậu không châm được hương nhưng cậu thấy được ma quỷ.
Đạo sĩ bình thường phải nhờ vào pháp khí để thấy vật âm, thiên sư có thiên phú cao phải tu luyện tới một trình độ nhất định mới mở thiên nhãn được. Nhưng có một loại người có mắt âm dương từ nhỏ, sinh ra đã có thể thấy được thứ người bình thường không thấy.
Lâm Dục là loại cuối cùng.
Không chỉ vậy, cơ thể chí âm của cậu là chất dinh dưỡng rất tốt để tẩm bổ cho tà vật. Có thể nói cậu như thịt Đường Tăng với đám yêu ma quỷ quái vậy, con nào cũng muốn tìm cơ hội gặm cậu một miếng.
Trong bóng tối luôn có thứ rình rập cậu.
May mà cậu sinh ra ở Lâm gia, dù không thể tự tu luyện nhưng từ nhỏ đó có nhiều loại pháp khí cao cấp trên người nên tà vật khó lại gần.
Nhưng vẫn có một ngoại lệ...
Nghĩ tới đây, Lâm Dục khẽ nhíu mày.
Thanh Mai cho rằng cậu thấy mất hứng vì lời của mình nên vội đổi chủ đề: "Đúng rồi cậu chủ, gần đây cậu còn mơ thấy thứ kia không?"
Đúng là càng nói càng hỏng, Lâm Dục nhíu mày sâu hơn, rồi xoay người đi tới bên giường, giọng cũng lạnh đi: "Được rồi, em về nghỉ ngơi đi."
Sau khi uống sữa rồi ngồi trước quạt một lúc thì Lâm Dục buồn ngủ.
Khi ý thức cậu đang mơ hồ thì trước mắt xuất hiện một màn sương đen dày đặc, cậu lập tức ý thức được, thứ kia lại vào trong mộng của cậu rồi.
Ban đầu cậu còn sợ nhưng bây giờ đã quen rồi, không ai biết mấy năm qua cậu đã trải qua điều gì trong mơ.
Thứ kia chỉ có thể uy hiếp đe dọa cậu ở trong mơ chứ không thể làm hại tới thể xác cậu.
Lâm Dục cười giễu, đứng im tại chỗ, định cứ thế chịu đựng cho tới khi tỉnh lại.
Nhưng thứ kia không cho phép cậu khiêu khích nó như vậy, chỉ trong chớp mắt, từ trong bóng tối bay ra mấy làn sương đen.
Sương đen đó như những xúc tua to lớn, vặn vẹo bay tới chỗ cậu, quấn lấy tứ chi và cổ cậu, kéo người cậu thành hình chữ đại ở giữa không trung.
"Khụ khụ..." Lâm Dục ho khan, không giãy giụa vô ích.
Nhưng sương đen đang trói buộc cậu như có thực thể, cảm giác dính nhớp khiến cậu buồn nôn, cậu nhịn không được mắng: "Có thấy buồn nôn không hả?"
Cậu vừa dứt lời, sương đen xung quanh trở nên cuồng bạo, bỗng siết chặt cổ cậu.
Lâm Dục hít thở khó khăn, lồng ngực ưỡn lên theo bản năng nhưng bị sương đen đè xuống.
Cậu chẳng mấy xa lạ với cảm giác ngạt thở này, mỗi lần cậu sắp tắt thở nó sẽ thả cậu ra, như nó chỉ muốn hưởng thụ sự sợ hãi và giãy giụa của cậu chứ không thật sự muốn lấy mạng cậu. Mà sau khi cậu tỉnh lại thì mọi thứ sẽ tiêu tan thành mây khói.
Như một trò đùa ác...
Lâm Dục nhắm mắt, cằm bị ép nâng lên cao để lộ cần cổ yếu ớt.
Tư thế như đang hiến tế, vừa đẹp vừa tuyệt vọng.
Sau hơn mười giây, sương đen thả cổ cậu ra, nhịp tim của Lâm Dục như dừng lại trong chốc lát, cậu ho kịch liệt.
Da cậu vốn đã tái nhợt, bởi vì ho mà đỏ lên, tạo nên một hình ảnh vừa quỷ dị lại hài hòa với sương đen xung quanh.
Đẹp đến kinh ngạc.
Sau khi thở gấp, Lâm Dục cho rằng ác mộng tối nay đã kết thúc nhưng giây sau, thân thể nhỏ gầy của cậu bỗng bị banh ra.
Cậu thích cái lạnh nên tắm xong sẽ mặc áo choàng ngủ bằng lụa, chỉ thắt cái nút ở giữa eo.
Mà lúc này, sương đen lại quấn quanh hông cậu...
"Cút ngay!" Lâm Dục cắn răng mắng: "Cút!"
Sương đen ngoảnh mặt làm ngơ, linh hoạt chui vào.
Màu đỏ trên mặt đã biến mất giờ lại hiện lên, Lâm Dục quyết định cắn lưỡi mình.
Máu ở đầu lưỡi có dương khí mạnh nhất, có thể trừ tà. Cậu không có linh lực nên không dùng bùa được, nhưng cậu có thể cắn lưỡi, hiệu quả còn tốt gấp trăm lần.
Quả nhiên, lúc máu ở lưỡi cậu bắn ra, Lâm Dục đột nhiên mở bừng mắt.
Trong bóng tối, ánh mắt cậu chưa tập trung được, cậu chậm rãi hít thở để lấy lại bình tĩnh.
Sau một lúc, Lâm Dục lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng mắng: "Biến thái."
Mắng xong cậu lại thấy cổ họng hơi khó chịu, lúc đang chuẩn bị xuống giường uống miếng nước, thì phát hiện có gì đó sai sai.
Cậu khựng lại, nhìn về phía áo ngủ của mình rồi nhướn mi.
Màn cửa dày che mất ánh trăng, trong phòng ngủ tối đen như mực.
Nhưng cậu nhìn thấy vệt đen đó đang di chuyển.
Danh Sách Chương: