Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt có một con đường, đá xanh phủ đầy, băng ngang qua khe Sinh Tử, là Hoàng Tuyền.

Đưa mắt phía con sông trước mặt, nước sông xanh thẳm, soi chiếu một kiếp, gọi Vong Xuyên.

Trên sông có một cây cầu, lấy mạng người mà đắp, băng qua là quên hết, danh Nại Hà.

Phía cuối có một tảng đá, vãng sinh quay đầu, trần duyên đều tạc trên đó, tự Tam Sinh.

Đường Hoàng Tuyền, sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà, đá Tam Sinh.

Thiên mệnh đảo ngược, luân hồi đằng đẵng.

Nhìn xem, mấy câu này chứa bao nhiêu đại khí, thấu hiểu và ý nghĩa thế này! Thật tiếc khi nó lại được hát bởi chất giọng mềm mại của vùng Ngô Nông ở Giang Nam, tên bài là “Hà Tất”.

Sông Vong Xuyên gợn sóng lăn tăn, văng vẳng mấy câu hát. Lần đầu A Âm mới tới đây, quả thực đã vì đó mà rung động mấy ngày. Chỉ khi, nàng tận mắt chứng kiến mấy con điếu tử quỷ (quỷ treo cổ) lềnh bềnh nổi trên dòng Vong Xuyên, thè cái lưỡi dài ngoằng ngân nga mấy câu hát bằng cái giọng Giang Nam đó, trái tim nàng tựa như bị sét đánh, từ đó chẳng bao giờ dám huyễn tưởng về bài giới ca mà Quỷ Giới lấy làm tự hào nữa.

Sau khi A Âm chết, điều mà nàng cảm thấy đáng tiếc nhất từ ​​tận đáy lòng mình chính là cái này.

Nghe nói, bài hát vốn được lưu truyền trên cầu Nại Hà này là do người đứng đầu Quỷ Giới – Ngao Ca, vắt óc đau khổ suy nghĩ cả trăm năm vì sự vãng sinh của chúng sinh Tam Giới mà nên. Ngày viết xong bài hát, Ngao Cả đại xá Quỷ Giới, mời tiên yêu Tam Giới đến chúc mừng. Lúc bài hát được công bố, độ phủ sóng phải nói là vô cùng phổ biến khắp Tam Giới. Người người tấm tắc khen ngợi hào khí xót xa của Quỷ Vương, không ít nữ tiên, nữ yêu đem lòng tán thưởng hàng ngày không ngừng chạy tới Địa Phủ, ai cũng muốn xem thử Giới Chủ thần bí nhất Tam Giới trông sẽ như thế nào. Yến hội diễn ra được mấy ngày, mấy con điếu tử quỷ liền bắt chước ăn vận kiểu Giang Nam, lả lướt nghêu ngao hát hò trong chính điện. Lúc yến hội kết thúc, tiên quân yêu quân dù đạo hạnh yếu mạnh gì, đều bị quỷ sai đuổi thẳng khỏi Quỷ Giới.

Từ khi Thượng Cổ chân thần và Bạch Quyết chân thần lấy thân tế Hỗn kiếp, Thượng Cổ Giới một lần nữa đóng cửa. Mấy trăm năm nay, Cửu Châu Bát Hoang sóng yên biển lặng, thì chuyện này là hoang đường nhất.

Đương nhiên, dung mạo tuyệt đỉnh của Quỷ Vương Ngao Ca cũng được truyền đi khắp trời đất. Thế nên, ở Địa Phủ bỗng dưng càng ngày càng có nhiều nữ tiên, nữ yêu chạy tới chạy lui hơn.

Từ khi A Âm biết được kết cục bi thảm của đám tiên yêu đó từ miệng một tiểu quỷ, trái tim sét đánh mới thư thản trở lại.

Nãy giờ nói hơi xa, chúng ta hãy trở lại cầu Nại Hà bắc qua sông Vong Xuyên đi.

Kỳ thật không biết ai đã đồn thổi mấy cái truyền thuyết đáng sợ, cầu Nại Hà ở cuối đường Hoàng Tuyền chẳng qua chỉ là một cây cầu đá bình thường, điều đặc biệt duy nhất chính là cây cầu này nối vòng luân hồi giữa sự sống và cái chết.

Giữa cầu là một bộ bàn đá màu bích lục, phía trên đặt một cái chén xanh, nhìn cũng không tệ lắm. Lười biếng ngồi trên cầu là một vị quỷ quân thân mặc áo bào màu xanh. Hắn quay đầu lại, ơ ôi, một gương mặt yêu diễm, lay động lòng người làm sao. Bình thường hồn phách phải bước qua cầu Nại Hà để luân hồi, mà vì dung mạo người này nên không ít kẻ đã phải rơi xuống Vong Xuyên.

Vị quỷ quân này trên đầu cài cẩm quan, ống tay áo được thêu tơ vàng, đai lưng thì khảm ngọc Nam Điền. Một thân áo bào, được dệt từ tằm núi Vân Khê – trăm năm mới nhả tơ, giày đen mang dưới chân thì còn quý giá hơn, lấy từ da trên người Thôn Vân Thú ở Yêu Giới. Một câu mà nói, người này, à nhầm, con quỷ này, quả là vừa đẹp vừa giàu.

“Ơ, A Âm, muội đã về rồi à, nhanh nào ta có chuyện muốn nói!”

Mấy ngày nay, trời cao có đức hiếu sinh, người chết không nhiều lắm nên trên cầu Nại Hà khá vắng vẻ. Vị quỷ quân này vô cùng buồn chán, vừa quay đầu đã thấy gương mặt quen thuộc, hắn hô to, mặt mũi rạng rỡ như đoá hoa cúc.

A Âm chầm chập liếc hắn một cái, từ từ bước lên từng bậc thềm đá, tiến tới bên cạnh quỷ quân đang vui vẻ rung đùi. Nàng khẽ vươn tay, mắt nhướng lên híp lại, “Cho muội một chén đi, nhớ làm nóng xíu.”

Ở cầu Nại Hà trên có thể uống gì đây, cả trẻ con ba tuổi đầu cũng thừa biết. Nào ngờ, quỷ quân lắc đầu, tỏ vẻ không vui, chăm chú ngắm nàng rồi vội vã tranh công, “A Âm này, không có được vội vàng. Hai tụi mình tán gẫu chút đi, lúc trước ta đã thác sinh cho muội vào một gia đình hoàng tộc đó. Đời này, tóm lại muội sẽ sống rất khoan khoái dễ chịu, có quyền có thế, còn có cả một tấm chồng đẹp trai nữa!”

Thấy A Âm không có phản ứng, hắn sờ cằm, bấm tay tính toán, “Không sai mà, lần trước muội chết lúc mới có mười bảy, mười tám tuổi. Muội là công chúa của một nước, sao chết sớm như vậy ta? Chẳng lẽ, cả chân long khí của hoàng gia cũng không chống được suy vận của muội? Còn cái tên phò mã có lá gan dám bạc tình bạc nghĩa đó? Chẳng lẽ muội lại vì tình bi thương mà chết?”

Hắn bảo mình phải khuấy động sông Vong Xuyên gợn sóng để xem lại cảnh ngộ của A Âm ở kiếp này như thế nào. A Âm âm trầm ngẩng đầu, liếc hắn như muốn róc xương lóc thịt: “Quỷ quân Tu Ngôn, huynh không cần coi đâu. Kiếp này, phò mã là người tốt, chỉ là kết hôn với muội đã lâm bệnh nặng. Không quá một năm đã mất. Muội thân là công chúa, nhưng chịu không nổi cái danh khắc chồng, sau đó nhiễm phong hàn, cũng bệnh chết.”

A Âm nói một cách vô cùng bình tĩnh, như thể đang kể về cuộc sống của một ai khác chứ không phải bản thân.

Người tên quỷ quân Tu Ngôn này cũng không bất ngờ lắm, nhẹ nhàng chậm rãi cười: “Vậy muội đừng đi đầu thai nữa. A Âm, đây là chắc do muội mang mệnh quỷ rồi đó! Ta nghĩ muội cứ ở Địa phủ, cùng ta trấn giữ đường Hoàng Tuyền là được rồi!”

A Âm xùy một tiếng, thấy Tu Ngôn một người lẻ loi trơ trọi. Suy nghĩ một hồi rồi nàng nhảy lên lên thành cầu mà ngồi, nhịn không khỏi muốn chôn chặt hắn: “Kiếp trước, lúc muội chuyển sinh huynh có nói sao, huynh nhớ không? Gì mà kiếp này, nhất định sẽ sống thật dài, thật lâu, thật an yên mà vui cười. Huynh xem có do phải tính mạng muội sốt ruột quá rồi không!”

Tu Ngôn làm bộ vô tội, “Cái này sao mà oán ta được, ở nhân gian, mạng của muội là vô cùng phú quý rồi mà!”

A Âm hừ hừ, thở dài, nâng cằm đầy phiền muộn.

Đúng vậy, chẳng trách Tu Ngôn, huynh ấy vốn đã thác sinh cho mình ở hoàng gia rồi! Chẳng lẽ đúng như lời Tu Ngôn là nàng trúng sát mệnh, đã định trước phải luôn xui xẻo ư?

A Âm là một con quỷ, còn là một con quỷ sống rất lâu rồi. Tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng vận khí tốt quen biết quỷ quân Tu Ngôn, người có danh hào “Quỷ Kiến Sầu” ở Địa Phủ.

Ngạn ngữ có câu: “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó dây”, tiên yêu nhân ma đều không tránh khỏi luân hồi chuyển thế. Quỷ quân trông coi đường Hoàng Tuyền, từ xưa đến nay trong Tam Giới đã có địa vị vi diệu. Chẳng biết là từ khi nào Tu Ngôn canh giữ ở cầu Nại Hà, chỉ nghe mọi người đồn rằng, quỷ quân Tu Ngôn, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp ngày thường hay bị người người oán trách, thì đạo hạnh hắn cũng thâm sâu không lường được. Một quỷ quân vừa thần bí vừa cường đại xinh đẹp như vậy, mà cam nguyện hàng trăm, hàng ngàn năm canh giữ đầu cầu Nại Hà, đúng là một chuyện hiếm có.

Duyên phận giữa hắn và A Âm, quả thực giống như nước chảy bào mòn gậy sắt thành kim.

A Âm là một con quỷ không nhớ rõ chuyện trước kia, lời này ngẫm nghĩ lại thì có chút không đúng, A Âm chỉ là không nhớ rõ ký ức của mình trước khi phiêu đãng tại Quỷ Giới thôi.

Quỷ hồn không có hình dạng, phải dùng đạo hạnh để biến ảo hình thể. A Âm tự biết hồn phách bản thân bị vỡ vụn, cả tư cách đầu thai cũng không có. Nàng ở dưới tầng thấp nhất ở Địa Phủ tự dưỡng chừng trăm năm, mới khó khăn lắm mà có thể biến thành một đại cô nương. Thế gian bất luận cái gì, cũng có điểm mạnh điểm yếu, nàng có thể mang hồn phách ngưng tụ thành hình, quả thực người ngoài không tưởng tượng nổi quá trình này gian khó cỡ nào.

Thật ra, ngay từ đầu Tu Ngôn cũng không chú ý tới nàng mấy. Quỷ hồn ở Địa Phủ cả ngàn cả vạn, hắn làm sao mà nhớ kỹ một nữ quỷ tầm thường như thế được. A Âm buồn rầu, không chịu nổi số mạng của mình. Lần thứ mười lăm chuyển kiếp, A Âm đứng ở cầu Nại Hà, nổi một trận lửa giận hỏi hắn, có thể cho nàng một mạng nào đó tốt đẹp xíu được không. Thì Tu Ngôn mới có chút ấn tượng về nàng. Cũng là nhân duyên của hai người, quỷ quân Tu Ngôn vốn cao ngạo, lãnh đạm với mọi người, thế mà hắn lại vô cùng vui vẻ trước mặt A Âm. Thậm chí còn tận tâm hao lực vì đường Luân Hồi của nàng. Thật sự, phải nói rằng Tu Ngôn vô cùng hào hứng về chuyện chuyển kiếp của A Âm.

Lần đầu A Âm chuyển thế đầu thai đến giờ đã hơn ba trăm năm, cầu Nại Hà đi qua tận hơn mười lần, mỗi một đời nhất định sống không quá hai mươi, vả lại, tất cả đều vì tình mà chết. Tu Ngôn phát hiện nàng là một con quỷ kỳ quái, người khác uống canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà, thì sẽ quên hết mọi chuyện ở kiếp trước, đời này không vấn vương gì cả. Mà nàng thì ngược lại, đầu thai làm người thì không nhớ rõ, nhưng tới khi chết thành quỷ, thì cuộc sống của từng kiếp trước sẽ được hồi tưởng lại trong tâm trí A Âm.

Mấy lần đầu đi qua cầu Nại Hà, A Âm còn có thể chịu đựng được, cứ thế im lặng uống canh Mạnh Bà rồi lên đường tiếp. Nhưng tới lần Luân Hồi thứ mười lăm, nàng cuối cùng cũng không gánh nổi trọng trách này nữa.

Khi sống xui xẻo thôi đã đành, lúc chết còn phải nhớ rõ lại hết mọi chuyện trong một đời, mặc dù dẫu sao A Âm là một con quỷ đã chết, nhưng nàng không hiểu nổi được tại sao ông trời lại độc ác với mình như vậy.

Quỷ quân Tu Ngôn trông coi cầu Nại Hà đã hơn một nghìn năm, chưa từng nhìn thấy con quỷ nào vừa bị người, vừa bị thần ruồng bỏ như vậy. Nhất thời, Tu Ngôn như vương bát đối lục đậu, càng ngày càng chiếu cố, chăm sóc nàng (rùa chăm chú hạt đậu xanh: vì mắt rùa chỉ nhỏ bằng hạt đậu xanh. Đặt một hạt đậu trước mặt con rùa, nó chỉ có thể chăm chú nhìn hạt đậu, ý là bị hút vào đó. Câu này nghĩa là dùng để so sánh nam nữ thích nhau). Hàng ngày, hắn đều chứng kiến cảnh những quỷ hồn trầm lặng, chỉ thẫn thờ chờ chực đi đầu thai, chứ chưa hề thấy một ai như A Âm, có thể nhớ kỹ những lần đã từng xuống Địa phủ. Vì vậy, hai người thường xuyên qua lại thì tâm đầu ý hợp.

Người ta nói “Quan phủ có người tốt làm việc”, A Âm ngầm hiểu điều này. Mấy đời trước, bắt đầu ép Tu Ngôn vì nàng mà đi tìm người tốt để thác sinh cho mình. Tu Ngôn đã quen với việc này, không tin A Âm cứ thế mãi xui xẻo được. Hắn rất để tâm, toàn tìm kiếp tốt để thác sinh cho nàng. Trải qua mười đời, nàng đều được sinh ra trong gia đình hoàng gia phú quý.

Đáng tiếc, trọn vẹn cả năm trăm năm nay, mà ma xui quỷ khiến thế nào, vị cô nương này vẫn gặp toàn vận đen!

Lần này, mới mười tám tuổi đã chết rồi.

“A Âm.” Tu Ngôn duỗi hai ngón tay, chọt chọt lên bả vai A Âm, rồi lại chỉ lên trời: “Ta thấy, hình như trời sinh muội hữu duyên với Địa Phủ đấy, không hợp làm người đâu, hay là nghỉ đầu thai đi làm quỷ luôn đi. Nếu có cơ duyên tốt, chăm chỉ tu luyện, không chừng sau này cũng có thể công đức viên mãn, phi thăng lên Thần Giới đó.”

A Âm liếc hắn một cái, hừ một tiếng: “Tu Ngôn, huynh nghĩ muội còn là tiểu quỷ chưa trải sự đời năm đó sao? Mấy trăm năm, trong Tam Giới, lên được thượng quân đã khó lắm rồi chứ huống chi là thượng thần!”

Theo như lời Tu Ngôn, Thần Giới chính là Thượng Cổ Giới, là một không gian hoàn toàn riêng biệt với Tam Giới. Nghe nói muốn vào Thần Giới, ít nhất phải có pháp lực của bán thần, nàng chỉ là một quỷ hồn cấp thấp, làm sao có thể vọng tưởng cao siêu như vậy được!

Tu Ngôn có sở thích nói hươu nói vượn. Ờm, lần này thì lời hắn nói bay cao quá rồi.

Tu Ngôn sờ mũi, có chút ngượng ngùng, rồi lại không cam lòng, “Ai da, nha đầu này thiệt là! Nếu không phi thăng nổi lên Thần Giới, ở lại Địa Phủ cũng không ệ mà. Mấy năm nay, Quỷ Vương quản lý Địa Phủ giống kiểu thế ngoại đào nguyên giống (chốn thần tiên), không tin muội xem.”

Hắn ra sức giải thích rồi vung tay về hướng Vong Xuyên, sóng nước lăn tăn tản ra, hiện lên một góc thịnh cảnh của Địa Phủ.

Địa Phủ vĩnh viễn chỉ có màn đêm bao phủ. Lúc này, trước quỷ điện trên đường An Hoa vô cùng náo nhiệt huyên náo, hàng trăm, hàng ngàn đèn lồng lớn nhỏ bồng bềnh trên bầu trời Địa Phủ, trên đường phố tấp nập quỷ, không khí nhộn nhịp. Trên đường bày toàn những tiệm bán đèn hoa đăng, cách đó không xa là Quỷ Vương Điện được treo đèn đỏ rực rỡ. A Âm lúc này mới nhớ, cái ngày mà nàng chết ở kiếp này là trúng mười lăm tháng giêng – tết Nguyên Tiêu.

Đáng tiếc thật, vốn là ngày thế gian đoàn viên, nhưng lại là thời điểm nàng một mình ra đi.

Chết là hết rồi, mấy con quỷ này thật đúng là thích giày vò người khác mà. A Âm tu được cả đời năm trăm năm toàn gặp hạn vận, nào có thời gian rảnh rỗi nhìn người khác thoải mái. Đáy lòng nàng oán thầm, suy nghĩ khi nào nên đi ăn canh Mạnh Bà đây. A Âm ngáp rồi quay đầu, nhìn Tu Ngôn lẻ loi cô đơn chiếc bóng, quả thực trông rất đáng thương, bỗng dưng muốn rủ hắn đi đầu thai chung.

“A Âm, muội thấy Địa Phủ có giống nhân gian không nè? Ta nghĩ muội nên ở lại đây làm quỷ đi!” Tu Ngôn không nhìn thấy vẻ mặt ngáp dài của A Âm, chuẩn bị kiên nhẫn bàn tiếp về chuyện làm quỷ của nàng.

A Âm lười để ý đến hắn, qua loa mà xưa tay, mắt không để ý liếc về một góc Thủy Kính, hơi ngẩn người.

Trên cầu nhất thời yên tĩnh, Tu Ngôn men theo mắt nàng, nhìn lại.

Ở cuối ngã đường, một thanh niên lẳng lặng đứng đó.

Hắn một thân bạch y, nghiêm túc đứng dưới tán cây đào ở phía cuối đường. Thân ảnh áo trắng lạnh lùng hết sức nổi bật ở Địa Phủ. Vô số quỷ quân vừa đi ngang cây đào, cũng không dám lại gần hắn nửa phần. Người này phảng phất tiên tức, nhìn cái biết ngay, chắc hẳn là một vị thượng tiên cao quý nào đó.

Trong đình đài ở hai bên đường, vô số nữ quỷ chăm chú dõi theo bước chân chầm chậm của hắn, thậm chí còn có không ít nữ tiên quân trà trộn vào đây để lén nhìn hắn. Theo A Âm, náo nhiệt đêm nay của Địa Phủ cũng vì một nửa do hắn mà ra.

Khí thế lãnh đạm trên người hắn như biến phạm vi nửa mét quanh cây đào thành một lãnh địa riêng của mình.

Xem ra, không phải là một người đơn giản, A Âm sờ sờ cằm, ánh mắt quay tròn liếc nhìn về hướng kia.

Chỉ với một cái liếc mắt, nửa người của A Âm suýt chút nữa rơi xuống dòng Vong Xuyên.

Ơ kìa, bộ dáng này cũng quá đáng tuấn tú rồi đó, lại thêm sự cao quý toát ra từ bên sâu tận xương tủy… Với một người có kinh nghiệm từng trải qua hai mươi mấy đời chồng, A Âm đảm bảo rằng, vị thượng tiên này, chắc mẩm là hàng cao cấp!

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi mới vừa đào một hố mới nè, xác thực bản thân thích hoạt động về đêm hehe.

Yên lặng chờ đợi, mong là có ai phát hiện hố mới của tôi.

Đây là một câu chuyện xưa khi Bạch Quyết chân thần tuẫn thế ở đầm lầy Uyên Lĩnh, cơ mà nhân vật chính hông phải Bạch Quyết với Thượng Cổ nha.

Bật mí cho mọi người, “Đế Hoàng Thư” sắp xuất bản vào tháng tư nè (Cỏ: khi nào xong hệ liệt Thượng Cổ triển bộ nài sau nha). Sau khi xuất bản sách xong tôi sẽ cố gắng lấp hố, các đại gia yên tâm. Viết xong “Thần Ẩn”, sẽ viết tiếp “Đế Hoàng Thư” phần hai (Đúng vậy, “Đế Hoàng Thư” mới là phần một, mọi người tha thứ nha, đừng có đánh tôi mà.)

Hố này sẽ lấp sớm thôi, tôi sẽ kiên trì update chương mới. Trước giờ, tôi chưa bao giờ nói điều này vào mở đầu của một câu truyện bao giờ hết, nên các nàng yên tâm thông thả nhé.

Vì là hố mới nên xin đừng đánh tôi nha, tôi đang nằm vật vã đây nè.

P/s: Thả một đoạn ngắn của “Thượng Cổ”, dô xem nè!

(Cỏ: khúc này chắc còn đang tu luyện chung nên xưng hô huynh – muội nha cả nhà)

Không nhớ rõ bao nhiêu vạn năm trước, vào một ngày nọ ở Thượng Cổ Giới, Thượng Cổ hỏi Bạch Quyết: “Có một nữ thần quân đến trước mặt ta cầu xin, kêu ta làm mối, để huynh lấy nàng ấy làm vợ.”

Bạch Quyết nhìn nàng, hỏi: “Cô ta cho muội cái gì hả?”

Thượng Cổ quay ra nói: “Ba khối Xá Lợi vạn năm.”

Bạch Quyết liếc nàng một cái, “Thượng Cổ, muội lỗ to rồi. Tùy tiện trao đổi với một nữ thần tiên. Muội muốn tìm Xá Lợi thì cứ bảo ta, ta sẽ đáp ứng liền mà.”

Bạch Quyết tiện tay ném ba khối Xá Lợi vào trong tay áo.

Thượng Cổ cũng không giận, vui vẻ, hí hửng rời đi.

Ngủ một giấc, ngày thứ hai đi gặp một nữ thần quân khác, nào biết toàn bộ Thượng Cổ Giới, nữ thần muốn gả cho Bạch Quyết nhiều vô số kể.

Thượng Cổ sửng sốt vì không thấy ai có thể tặng nàng viên Xá Lợi thứ tư. Thượng Cổ tưởng rằng đó là một thứ hiếm có.

Thì ra Bạch Quyết bày đặt ra vẻ mờ ám, lừa dối rồi nàng. Nàng cảm thấy quá mất mặt, nên đã chạy về ngủ một giấc rồi quên mất chuyện này.

Nửa năm sau là sinh nhật của Thượng Cổ, thu về một đống bảo bối. Vì quá nhiều, nên nàng quả thực chẳng muốn coi sao.

Bạch Quyết đã từng hỏi nàng, có thích quà sinh nhật hắn tặng không.

Khi đó Thượng Cổ đang giận hắn, liền quay đầu phụng phịu: Không thích!

Nhiều năm sau, Bạch Quyết nhảy vào trong Hỗn kiếp, vẫn lạc.

Nàng ngồi ở Trích Tinh Đài chờ hắn quay về, ngẫu nhiên nhớ lại chuyện ngày xưa.

Nàng đi vào nhà kho, tìm được món quà sinh nhật mười mấy vạn năm trước Bạch Quyết tặng. Bên trong túi Càn Khôn, toàn là đầy Xá Lợi vạn năm.

Bên trong còn có một bức thư của Bạch Quyết: Thượng Cổ à, thật ra ta đáng giá nhiều hơn đó à nhen.

Lúc này, Thượng Cổ mới biết, trong một đêm, Bạch Quyết chạy một lượt Thượng Cổ Giới, vơ vét tất cả hết Xá Lợi.

Toàn bộ Thượng Cổ Giới, chỉ có nàng là không biết.

Sau này, Thượng Cổ ngẫm nghĩ lại, nhiều năm qua, kỳ thật hắn có rất nhiều điều muốn nói với nàng. Chẳng qua là nàng không thấy, cũng không nghe được mà thôi.

Một Bạch Quyết ngây thơ như vậy, chả giống chân thần tẹo nào, hắn tựa chỉ là một con người bình thường dưới nhân gian mà thôi.

Bạch Quyết à, hơn mười vạn năm sinh mệnh của ta, đã chịu đựng nhiều chuyện. Nhưng tàn nhẫn nhất, là có chàng bên cạnh rồi lại mất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang