Tháng Giêng năm 1916 – những ai còn sống đều nhớ rằng, đó là một mùa đông khắc nghiệt nhất.
Những căn phòng tối hù trong Học viện Bloor cũng lạnh buốt như ngoài trời. Henry Yewbeam, vừa chạy gấp qua một hành lang lạnh băng, vừa cất tiếng ngâm nga một mình. Tiếng ngâm nga làm nó phấn chấn lên, giúp sưởi ấm tinh thần cũng như hai bàn chân.
Phía đầu kia hành lang, ánh đèn khí xanh lét, chập chờn lay động trong những giá đỡ bằng sắt gắn trên tường. Cái mùi thật kinh khủng. Nếu lúc đó có bắt được con gì chết rữa trong một góc tối thì Henry cũng sẽ chẳng ngạc nhiên.
Ở nhà, một ngôi nhà tràn ngập ánh nắng bên bờ biển, em gái Daphne của Henry đang bị bệnh bạch hầu. Để tránh lây nhiễm, Henry và út James được gởi tới sống với anh trai của mẹ chúng, Ngài Gideon Bloor.
Ngài Gideon không phải là mẫu người mà bạn nên chọn để ở cùng trong những ngày nghỉ. Không ai xa cách hơn ngài. Ngài là hiệu trưởng của một ngôi trường cổ, và ngài quyết không bao giờ để ai quên điều đó.
Học viện Bloor về tay gia đình Ngài Gideon từ hàng trăm năm rồi. Đó là ngôi trường dành cho những đứa trẻ có tài về âm nhạc, kịch và hội họa. Học viện Bloor cũng nhận huấn luyện những đứa trẻ có phép thuật. Đó là những đứa có khả năng kỳ lạ. Chỉ nghĩ đến bọn chúng thôi là Henry đã rùng mình.
Henry đã tới được phòng của thằng anh họ Zeke. Zeke là con trai độc nhất của Ngài Gideon, và Henry không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có thằng anh họ nào có thể tệ hơn nó. Zeke là một trong những đứa trẻ có phép thuật, nhưng Henry đoán rằng tài phép của nó kinh tởm lắm.
Henry mở cửa ra và lom lom dòm vô. Một hàng lũ thuỷ tinh xếp đầy bậu cửa sổ. Bên trong đựng những vật kỳ dị, trôi lều bều trong một thứ chất lỏng trong veo. Henry đảm bảo chất đó không phải là nước. Những vật kỳ dị trông nhợt nhạt, không rõ hình thù. Có một cái xanh da trời.
“Mày nghĩ mày đang làm gì hử?”
Thím Gudrun lướt phăm phăm trên hành lang, chiếc váy đen dài lết bết rít lên một tiếng, át cả tiếng những bước chân của thím. Đó là một phụ nữ cao lớn, tóc vàng rực, búi thành một cục to tướng ra sau. Một người Viking chính cống (thực tế, thím là người Na-uy), với khuôn ngực rộng và buồng phổi khỏe mạnh để mà chạy huỳnh huỵch.
Henry ấp úng, “Ơ…”
“Ơ thôi thế hả, Henry Yewbeam. Mày đang do thám phòng thằng Zeke của ta, đúng hay không?”
“Không, hoàn toàn không,” Henry đáp.
“Cấm mày lởn vởn trên những lối đi, thằng kia. Xuống phòng khách ngay.”
Quý bà Bloor ngoắc một ngón tay thanh mảnh, và Henry không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi theo bà ta.
Bà thím dẫn nó quay về lại, ngang qua những cánh cửa khóa im ỉm, bí hiểm, mà chỉ vài phút trước nó đã liều lĩnh thử mở ra. Nó vốn là đứa hay tò mò và mau chán. Một tiếng thở dài buột ra khi nó lết những bậc cầu thanh cót két xuống lầu trệt.
Gia đình Bloor sống ở chái phía tây của Học viện, nhưng họ chỉ ở những căn phòng ở lầu trên. Tầng trệt là cả một tiền sảnh rộng mênh mông, lộng gió, một nhà nguyện, và năm sáu hội trường cùng lớp học. Henry đã thám hiểm một vài căn phòng đó và thấy chúng chán phèo. Tất cả đều có những hàng bàn với ghế dị dạng cùng những kệ sách trông kết sức bụi bặm.