Edit: Vân Hi | Beta: Thụy, Mina
-
◎Vợ tôi nhỏ lại rồi!◎
1.
Lần đầu tiên Lục Thầm nhìn thấy Ninh Hoảng là lúc vẫn còn sinh viên. Do nghỉ hè không muốn về nhà nên ở lại gần trường làm thêm bèn khăn gói tới ở nhờ nhà của Ninh Hoảng.
Trên danh nghĩa thì Ninh Hoảng là chú nhỏ của anh, nhưng thật ra là quan hệ họ hàng xa lại đến tám chục ngàn dặm, vốn chẳng hề có chung huyết thống gì cả, xưng hô này cũng chỉ là phép lịch sự ngoài mặt mà thôi.
Hơn nữa còn biết Ninh Hoảng chỉ lớn hơn anh có 4 tuổi, là một nhà sản xuất âm nhạc lạnh lùng, miệng độc mà tính nết cũng cực kỳ khó ở.
Mà sở dĩ có thể nhớ kỹ cái tên này cũng là do mấy ngày lễ tết anh có giao du trò chuyện với họ hàng thân thích.
Cái tên này luôn được nhắc ở trên bàn đánh bài, mấy bàn đó trong nhà vươn đầy khói lửa mịt mù. Mỗi bàn bốn người tám tay xào mạt chược trên tấm khăn trải bằng nhung màu xanh lục trong tiếng pháo vang rền. Mỗi lần cô dì chú bác cứ nhắc tới cái tên này thì nửa là oán trách nửa là ghen ghét.
Có người nói thằng nhóc kia có tiền đồ gớm, mới hát có một bài đã đổi luôn cả họ, chưa bàn tới vụ đổi tên họ đi mà còn chưa từng vác mặt về đây một lần nào, lúc nào gọi đến cũng toàn giọng điệu lạnh nhạt, làm như sợ ai cướp mất hào quang của mình không bằng.
Một người khác thì lại cười lạnh bảo tiền đồ cái cóc gì, cũng chỉ mới thấy trên TV có vài lần, mà nhắc tới toàn là mặt mũi xinh đẹp này nọ. Cứ làm như bản thân là người nổi tiếng lắm ấy.
Chạm tới đụng lui, tiếng con nít khóc, tiếng người lớn la ó, mấy đứa nít vội vàng chạy tới, bất cẩn làm đổ gạt tàn thuốc khiến khói bụi tro đen rơi vãi đầy ra đất, sau đó còn bị người lớn vừa mắng mỏ vừa dẫm tới dẫm lui.
Đây là không khí của ngày Tết âm lịch.
Lục Thầm bị âm thanh nhốn nháo đó làm phiền đến nỗi ôm sách đi ra cửa ngồi đọc.
Những lời bàn tán này dường như không thể tránh được.
Lạo xạo, lạo xạo, là tiếng mạt chược đẩy tới đẩy lui, đánh qua một ván xong rồi lại được sắp ngay ngắn như thuở đầu.
Đề tài lại quay về Ninh Hoảng.
Lục Thầm ngồi ở bên cửa sổ thất thần, tay cầm bút lông đen viết xuống một cái tên trong vô thức.
Ninh Hoảng.
Tên của người chú nhỏ mà anh chưa bao giờ gặp.
Ánh nắng chói chang.
Đây là toàn bộ ấn tượng của anh đối với cái tên Ninh Hoảng* này.
(Chữ 晃 trong tên 宁晃 cũng có nghĩa là chói chang, chói lóa, chói mắt.)
2.
Khi mà Lục Thầm đứng trước chung cư của Ninh Hoảng, anh nhịn không được mà nhớ lại lúc lên cấp hai viết tên của y lên sách bài tập.
So với nhà cũ kia thì căn chung cư này giống như hai thế giới hoàn toàn khác biệt nhau. Đối với một người sống một mình mà nói thì có hơi trống trải, dù là phòng bếp hay là phòng khách đều trống vắng không có hơi người, mặt bàn màu trắng của đá cẩm thạch phản chiếu lại khuôn mặt của Ninh Hoảng.
Giống với căn phòng này, tinh xảo mà lạnh lẽo.
Là một thiên tài âm nhạc mới nổi, Ninh Hoảng thật sự xinh đẹp đến không giống với một người theo phái thực lực. Đôi mắt hẹp dài, hàng lông mi rậm, môi hồng mà mỏng, dáng người thon gầy, đôi mắt khi nheo lại đánh giá người khác mang theo vài tia bài xích đan xen địch ý.
Y mặc một cái áo cổ tròn dài tay màu xám, mang đôi dép lê, một tay cầm giữ đuôi tóc dài, đưa mắt tìm kiếm cái gì đó.
Lục Thầm đưa cọng dây buộc tóc đen để lung tung trên bàn cho y.
Ninh Hoảng nhận lấy rồi quấn vài vòng thành đuôi ngựa.
Giống như một cái đuôi của con thỏ vậy, vừa nhỏ vừa ngắn.
Lục Thầm cảm thấy có hơi đáng yêu.
Rồi Lục Thầm nói tên của mình.
Đương nhiên là Ninh Hoảng không có hứng thú giao tiếp với người khác. Đôi mắt hẹp dài liếc mắt nhìn anh, thuận miệng nói: "À, Lục Thầm đấy hả."
Anh nhẹ nhàng đáp: "Dạ vâng."
Ninh Hoảng lại hỏi: "Biết nấu cơm không?"
"Biết ạ."
"Vệ sinh lau dọn cậu sẽ phụ trách, được chứ?"
"Được ạ."
Ninh Hoảng nói: "Phòng đầu tiên bên trái là của cậu, không có việc gì thì đừng tìm tôi."
Có việc tốt nhất cũng đừng tìm y làm chi.
Đây đều là thương lượng xong xuôi trước đó cả, Lục Thầm không hề dị nghị mà đem hành lý để vào phòng rồi hỏi: "Cháu nên xưng hô thế nào? Chú nhỏ hay sao ạ?"
Ninh Hoảng rối rắm cau mày, có vẻ như không quen cái cách xưng hô này cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn phun ra chữ: "Tùy cậu."
Anh vừa đánh giá phòng của mình vừa hỏi: "Tiền thuê nhà..."
Lời còn chưa nói xong.
Đã nghe thấy phòng ngủ chính vang lên một tiếng "Cạch".
Ninh Hoảng đã biến mất ở trong phòng.
Lục Thầm sờ sờ mũi.
Rồi lại nhìn căn phòng trống sạch sẽ trước mặt, khóe môi khẽ cong lên.
Đã quét dọn qua.
Mặc dù làm không cẩn thận lắm.
3.
Lục Thầm tự nhận bản thân am hiểu việc nhà, về phần tài nghệ nấu nướng cũng rất có tự tin.
Lý lịch sơ lược như sau:
Cha mẹ hàng năm đi công tác, tự lực cánh sinh nhiều năm, từng đọc qua vô số thực đơn, thậm chí còn tự học làm bánh kem và cả nướng bánh quy.
Bằng chính nỗ lực của mình, anh còn nuôi ba đứa cùng phòng thành ba thằng con trai ngoan ngoãn nghe lời, dọn dẹp cái phòng ký túc xá rách nát trở nên sạch sẽ bóng loáng, chà sạch bồn rửa bám rêu xanh lè đến có thể rõ soi bóng người.
Đặc biệt là trước và sau thời gian thi cử, Lục Thầm phải chịu nhiều áp lực thành thử một ngày lau sàn nhà đến tận ba lần, WC một ngày dọn dẹp bốn lần, không khí trong phòng còn thấm cả hương thơm. Khiến cho dì quản lý đi kiểm tra phòng còn phải thốt lên một tiếng chuyên nghiệp dữ bây.
Cuối cùng hiền danh giáo thảo của Lục Thầm lan xa, thêm vào đó là vẻ ngoài cao lớn điển trai, cộng với đức tính hiền thục đảm đang lại còn dịu dàng.
Thậm chí đến sinh nhật anh còn được bạn giường trao cờ thưởng.
Ghi một dòng chữ rực rỡ lung linh to chình ình: "Gà mẹ cao cấp nhất".
Nhưng mà khi màn đêm buông xuống, ba tên cùng phòng không địch lại được quyền lực của 'Mẹ', cuối cùng bị bắt đổi giọng gọi ba Lục.
Tuy là như thế nhưng vẫn bại trận trước Ninh Hoảng.
Ninh Hoảng luôn chống cằm không tình nguyện lấy hành rồi rau thơm ra, miệng còn bắt bẻ.
"Dở quá."
"Tôi ghét ăn khoai tây."
"Bí đỏ... Hừm."
Không ăn khoai tây hầm, không ăn bí đỏ chưng, cũng không ăn rau cần rau hẹ và cà rốt, lòng đỏ trứng sợ nghẹn còn lòng trắng ngại tanh, cơm không được quá mềm quá dính. Ăn có mỗi một bữa cơm mà lẩm bẩm rầm rì bắt bẻ đến trăm lần, bản thân y đối với việc nhà rối mù như phế vật, thế mà cứ cố tình bắt bẻ người khác. Mỗi ngày hết bới cái này lại moi cái kia lên mà cằn nhằn.
Sau chừng vài lần, huyết áp của Lục Thầm tăng không ít, song lại chẳng thể nào làm gì được.
Đến nỗi anh nằm mơ cũng toàn là hành hung chú nhỏ của mình một trận cho sướng tay.
Tỉnh mộng thì lại bắt đầu ôm đầu tự hỏi hôm nay nên nấu món gì ăn đây.
4.
Nhưng Ninh Hoảng cũng có những lúc rất đáng yêu.
Tỷ như lúc Lục Thầm đi tiểu đêm thì phát hiện đèn phòng bếp còn bật, loáng thoáng vang lên tiếng sột soạt.
Anh vốn tưởng là chuột kiến gì, không nghĩ thế mà lại nhìn thấy Ninh Hoảng ăn vụng bánh quy nướng của mình, vẻ mặt đang ngậm bánh bị bắt tại trận thì giả vờ kiên cường bình tĩnh quay trở về phòng.
Lúc vừa đi khuất, cái đuôi ngựa mềm mại tung tăng nhảy nhót như cái đuôi thỏ nhỏ đang chạy trốn.
Từ đấy tần suất nướng bánh quy, bánh tart trứng và cả bánh kem đều gia tăng.
Sau nữa lúc đi làm thêm bị lừa tiền công, Ninh Hoảng cũng ngậm bánh quy thế này đến chỗ làm giải quyết giúp anh. Sau đó dùng vẻ mặt ghét bỏ mà mắng anh phải cẩn thận hơn, xong xuôi thì xách anh về nhà.
Có đôi lúc y cũng sẽ lén mua cho anh vài bộ quần áo, cắt hết nhãn mác, làm bộ là mình không cần nữa nên mới ném cho anh.
Tiếp theo nữa, lúc anh come out cắt đứt quan hệ với người nhà, cũng là Ninh Hoảng cho anh nương nhờ trước sau như một.
Khi cha anh tới tìm.
Y nói với anh, đừng sợ.
Anh nói, em không sợ.
Anh đã sớm biết rằng sẽ không có ai chấp nhận được anh, một ngày nào đó anh sẽ phải rời khỏi căn nhà kia.
Bên tai anh vẫn là những âm thanh của tiếng đánh mạt chược, cùng với lời của những người đó nói rằng Lục Thầm là một đứa trẻ ngoan.
Song bọn họ cũng lại nói bọn họ không chứa nổi anh.
Anh ở sân phơi đồ, nhìn bóng dáng cha nổi giận đùng đùng ra về, vóc người cao lớn mà lại nom có chút tiều tụy.
Ninh Hoảng ra đứng ở bên cạnh anh.
Lục Thầm nói: "Em không sao."
Ninh Hoảng nói: "Tôi ra hóng gió thôi."
Anh không còn nằm mơ thấy mình khi dễ chú nhỏ lâu rồi.
Chỉ là lại mơ thấy một ít chuyện khác.
5.
Lần đầu tiên anh nghe Ninh Hoảng hát là khi Ninh Hoảng ngồi trên băng ghế ở ngoài ban công trống trải, chỉnh đi chỉnh lại ca khúc mới.
Anh cầm bia và bánh quy nướng qua đó, Ninh Hoảng ngẩng đầu nhìn anh, hỏi anh muốn nghe cái gì.
Anh dựa trên lan can, nói muốn nghe tình ca.
Ninh Hoảng cười nhạo một tiếng, bảo đừng có mơ.
Nhưng vẫn hát cho anh một đoạn nho nhỏ.
Sân phơi có gió nhẹ, Ninh Hoảng hát xong thì ngẩng đầu nhìn anh.
Đáy mắt là hình ảnh phản chiếu của bầu trời đêm và có cả anh trong đó.
Trong suy nghĩ của anh, tưởng rằng bầu trời đêm ở thành phố không có sao, nhất định là bởi vì những ngôi sao ấy đều dừng nơi mắt Ninh Hoảng.
Anh ngửa đầu uống một ngụm bia, sau đó bóp nát vỏ bia đi rồi mạnh dạn gọi thẳng tên người kia: "Ninh Hoảng."
Ninh Hoảng nhướng mày.
"Anh thích kiểu người thế nào?" Anh nhìn chằm chằm vào y.
Ninh Hoảng cầm guitar, lười biếng nói: "Thích người nghe lời tôi."
"Thế em có nghe lời không?" Anh hỏi.
"Cũng được."
Mà giai điệu nhỏ này, đã ngân vang qua suốt mười năm.
Anh trở thành bạn trai nghe lời của Ninh Hoảng.
5.
Lục Thầm 30 tuổi.
Tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ở bên Ninh Hoảng gây dựng sự nghiệp thành công.
Xuân phong đắc ý.
Chỉ có một điều duy nhất không kịp phòng ngừa, là Ninh Hoảng thu nhỏ lại.
- ------về lại năm 18 tuổi.
- Hết chương 1 -
Danh Sách Chương: