Trong yến tiệc, ta vừa uống rượu vừa nhàm chán nhìn Tể tướng và Lại bộ Thượng thư tâng bốc lẫn nhau.
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên bên tai ta: 【 Ngu xuẩn! Bị cắm cho cặp sừng dài tám mét rồi còn xưng huynh gọi đệ với hắn! 】
Ta sững người tự hỏi là ai đang nói chuyện?
Ngoài thị nữ hầu rượu, bên cạnh ta cũng chỉ có hoàng đế Bùi Dữ.
Ta vô thức quay sang nhìn hắn.
"Hoàng hậu có việc gì sao?" Bùi Dữ thần sắc lãnh đạm, lông mày hơi nhướng lên lộ ra khí chất phi phàm tự phụ bẩm sinh.
Chắc là nghe nhầm rồi.
Ta lắc đầu, đang định mở miệng nói chuyện thì giọng nói vừa rồi lại đột nhiên vang lên: 【 Hoàng hậu bỗng nhiên nhìn trẫm làm gì?】
【 Chẳng lẽ là phát hiện hôm nay trẫm đẹp trai lạ thường sao?】
【 Phiền chết mất, cung yến sao còn chưa kết thúc? Muốn trở về hôn hôn hoàng hậu quá.】
Thật đúng là hắn.
Trong mắt ta hiện lên sự kinh ngạc.
"Hoàng hậu không thoải mái sao?"
Bùi Dữ nhíu mày, thanh âm không tự giác mang theo một chút lo lắng.
Ta mấp máy môi: "Không có việc gì, chỉ là hơi say thôi."
Mặc dù không hiểu tại sao đột nhiên có thể nghe thấy tiếng lòng của Bùi Dữ, nhưng ta quyết định giữ im lặng trước tiên.
Bùi Dữ mặt không thay đổi gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Nhưng ta lại biết hắn không yên tĩnh như vẻ bề ngoài ——
【 Ngự sử hôm nay xin nghỉ phép, nghe nói là hôm qua vụng trộm đi dạo thanh lâu bị lão bà bắt được, bị đánh cho liệt giường. Chậc! Thật đáng thương, cưới phải sư tử Hà Đông!】
【 Vẫn là Cẩm Nhi của Trẫm ôn nhu hiền thục, vừa ngoan lại vừa mềm, đặc biệt là eo nhỏ......】
Hô hấp của ta như ngừng lại, sau đó liền bị sặc rượu: "Khụ khụ......"
"Hoàng hậu cẩn thận chút."
Bùi Dữ vỗ nhẹ nhẹ lưng của ta, cẩn thận căn dặn.
Ta nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, gật đầu: "Đa tạ bệ hạ."
【 Hoàng hậu sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn trẫm?】
【 Hoàng hậu hôm nay là lạ...... Chẳng lẽ là phát hiện mỹ nhân do thuộc hạ tiến cống?】
Động tác lau môi của ta hơi khựng lại.
Ta và Bùi Dữ từ nhỏ là thanh mai trúc mã, từ khi hắn đăng cơ phong ta làm hoàng hậu, bất luận quan viên thuyết phục như thế nào cũng quyết chí không nạp phi.
Hắn chịu đựng lâu như vậy, bây giờ muốn nạp phi cũng là bình thường, hoàng đế nào mà chẳng có hậu cung ba ngàn giai lệ.
Nhưng ngay sau đó ta phát hiện ta sai rồi ——
【 Phiền chết, chẳng hiểu những quan viên kia ngày nào cũng nhìn chằm chằm muốn trẫm nạp phi làm cái gì! Lo chuyện bao đồng, trẫm cũng không phải ngựa giống!】
【 Mỗi ngày canh ba ngủ canh năm lên, lại còn phải phê tấu chương của đô đốc, hỏi trẫm có ăn xoài không, trẫm không ăn xoài, trẫm dị ứng xoài!】
【 Ài, thận của trẫm không phải cũng là thận sao?Làm thế nào ứng phó được nhiều nữ nhân như vậy? Hiện tại không bảo dưỡng tốt, về sau hoàng hậu ghét bỏ trẫm thì sao?】
【 Có nên nói với hoàng hậu việc tiến cống mĩ nhân không nhỉ? Phân vân quá, muốn nhìn Cẩm Nhi ghen, nhưng lại sợ nàng nổi giận, nhỡ đâu không cho trẫm vào phòng thì phải làm sao bây giờ?】
Mặt ta đỏ lên, sợ ở lại nữa sẽ thất thố: "Hoàng thượng, thần thiếp có hơi mệt mỏi, thần thiếp muốn cáo lui trước."
Bùi Dữ nhíu mày: "Hoàng hậu mệt mỏi rồi? Vậy trẫm cùng ngươi trở về."
【 Cuối cùng cũng có thể kết thúc cung yến, trở về ngẩng cao đầu ôm ôm hôn hôn hoàng hậu rồi.Hôm nay trẫm cố ý mặc áo trong có thêu bé rồng, chờ chút nữa cởi ra nhất định hoàng hậu sẽ thích! Hí hí ~】
Ta:......Đừng xà lơ nữa!
2.
Ta nhắc nhở Bùi Dữ rằng quần thần vẫn ở đây.
Hắn khẽ nhíu mày: "Vậy hoàng hậu trở về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa trẫm sẽ qua."
Ta thở phào nhẹ nhãm, nhưng ngay khi vừa quay người chuẩn bị rời đi, ta lại nghe thấy giọng nói cáu kỉnh của hắn.
【 Chịu thật đấy, đám người này không thể về nhà uống rượu với lão bà của bọn hắn à?】
【 Tâm sự trò chuyện, có cái gì mà trò chuyện! Mỗi ngày vào triều còn chưa đủ cho bọn hắn nói hả!】
【Cung yến đáng ghét, hại trẫm không thể trở về tẩm cung ôm ôm hoàng hậu, sang năm phải hủy hết mới được!】
Ta:......
3.
Ta bị Bùi Dữ hôn tỉnh lại, và khi ta ý thức được cái tát của mình đang giáng xuống mặt hắn thì đã quá muộn.
Ta muốn mở miệng xin lỗi nhưng lại nghe thấy tiếng lòng của hắn ——
【 Tại sao hoàng hậu không nói chuyện nhỉ?】
【 Có phải là trẫm hôn nàng tỉnh giấc nên nàng tức giận?】
【 Hơn nữa, sao tay hoàng hậu lại mềm như vậy chứ......】
Bùi Dữ ánh mắt mê muội rơi vào trên tay của ta: "Muốn một lần nữa~."
Ta:?
Ngươi đừng như bi3n thái như thế!
Ta vùi hai tay vào trong chăn: "Hoàng thượng ứng phó xong những đại thần đó rồi sao?"
"Ừm, trẫm còn hủy bỏ tất cả cung yến không cần thiết trong tương lai để tiết kiệm chi tiêu của hoàng cung."
Nói đến đây, Bùi Dữ nhìn về phía ta với ánh mắt mang theo một chút mong chờ.
【 Làm như vậy sẽ có càng nhiều thời gian ở cùng hoàng hậu hơn!】
【 Làm sao bây giờ! Trẫm thật tuyệt! Trên đời sao lại có một vị quân vương anh minh sáng suốt như trẫm nhỉ?】
【 Tại sao hoàng hậu không khen trẫm?】
【 Khen trẫm đi! Hoàng hậu mau khen trẫm!!!】
Ta:......
【 Ai, nếu hoàng hậu không chủ động ban thưởng cho trẫm, vậy trẫm đành phải chủ động tự ban thưởng cho mình thôi!】
【 Hôm nay nên tự thưởng cho mình mấy lần đây?】
Hơi thở ấm áp phả vào mắt ta, ta đương nhiên biết Bùi Dữ thầm nghĩ đến phần thưởng gì.
Ta nắm lấy tay đang cởi áo của hắn: "Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp còn nghe cung nhân thảo luận, nói từ khi ngài lên ngôi, đời sống nhân dân được cải thiện, ca ngợi ngài là vị vua anh minh lỗi lạc ngàn năm có một, thần thiếp cũng cảm thấy như vậy."
Bùi Dữ khẽ nhướng mày: "Hoàng hậu quá khen rồi."
【 A a a hoàng hậu khen trẫm là minh quân! Thật vui vẻ!!!】
【 Đã dạng này, vậy hôm nay tự thưởng mình bảy lần đi!】
Ta:?
Là ai nói cho ngươi để tự thưởng mình theo cách này?
Không muốn sống nữa?
【 Môi của hoàng hậu thật sự là *******】
【 Ngày mai không muốn đi tảo triều, muốn cùng hoàng hậu ****】
【......】
4.
Hôm sau, ta chống eo xuống giường, cự tuyệt thỉnh cầu “thêm một lần” của Bùi Dữ, thất vọng thở dài:
"Hoàng thượng làm vua một nước sao có thể suốt cả ngày trầm mê nữ sắc! Ngươi hẳn là nên chuyên tâm trị quốc, mới có thể sớm một chút thống nhất các quốc gia!"
Bùi Dữ chắm chú nhìn ta: "...... Hoàng hậu thật sự nghĩ như vậy? "
Ta mặt không đổi sắc, gật đầu: "Đương nhiên, nếu hoàng thượng lưu danh thiên cổ thì thần thiếp cũng sẽ được dính chút hào quang."
Chẳng biết tại sao, cảm xúc của Bùi Dữ đột nhiên sa sút.
Cho đến khi ta nghe thấy tiếng lòng của hắn ——
【 Vì sao hoàng hậu muốn PUA* trẫm, nàng trước kia rõ ràng nói thích nhất ở cùng một chỗ với trẫm.】
*PUA: Dụ dỗ, lừa dối (là ngôn ngữ mạng). Viết tắt của “Pick – up Artist”
【 Hu hu hu nàng ấy không yêu trẫm nữa sao......】
【 Phiền chết, tên nào rảnh rỗi nộp cái tấu chương này vậy? Một dân nữ không nhặt của rơi...... Chút chuyện nhỏ này cũng muốn nói với trẫm?! Trẫm nhìn rất nhàn à???】
【 Đô đốc không có bệnh chứ? Trẫm đều nói trẫm dị ứng xoài, hắn còn muốn dùng quả xoài hạ độc chết trẫm phải không? Xem ra cần phải điều tra thêm hắn!】
【 Má nó, không muốn làm nữa!Mấy cái tấu chương linh tinh này trẫm dù một ngày cũng không muốn phê thêm nữa!】
【 Thật là phiền, hoàng hậu vì sao không muốn ở cùng trẫm?】
【 Không được, ngày mai phải đi tìm quốc sư để tính toán xem vận thế tình yêu của trẫm và hoàng hậu có mấy ngôi sao mới được!】
5.
Quốc sư tính ra kết quả tốt xấu thế nào ta không biết, chỉ biết là ngày hôm sau hắn liền từ quan về nhà.
Không lâu sau, bố cáo thông báo chiêu mộ tân quốc sư được dán khắp nơi, người đến nộp đơn chật ních hoàng cung.
Ta nói với Bùi Dữ một cách khó hiểu, tại sao không thuận tiện tuyển thêm một vài phi tử?
Ai ngờ ta vừa dứt lời, Bùi Dữ liền ngây ngẩn cả người:
【 Hoàng hậu vậy mà để trẫm nạp phi! Nàng quả nhiên đã chán ghét mà vứt bỏ trẫm sao?】
【 Trẫm nên làm cái gì......】
【 Má nó, không muốn sống......】
Ta:......
Ta không ngờ lời nói của mình lại đả kích Bùi Dữ đến vậy, đang chuẩn bị an ủi hắn thì ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên hung dữ:
【 Chết tiệt, đến cùng là ai vụng trộm đào chân tường nhà trẫm!】
【 Chẳng lẽ là tiểu tử kia của quốc phủ quốc công? Hắn và hoàng hậu từ nhỏ đã quen biết nhau, trẫm đã sớm nhìn ra hắn không có lòng tốt! Lần trước cung yến cũng nhìn chằm chằm hoàng hậu của trẫm!】
【 Hay là những người đến ứng tuyển quốc sư? Trẫm nhớ rõ trong đó có mấy người dáng dấp không tệ, nói không chừng là bọn hắn lén lút câu dẫn hoàng hậu sau lưng trẫm......】
Ta:......666.*
*666: ngôn ngữ mạng bên Trung, ý chỉ ngầu, trâu bò á.
6.
Bùi Dữ, người suy đoán lung tung,ngày nào cũng nổi điên trên triều đình:
Ngày đầu tiên, mắng mỏ một lượt tất cả đám đại thần muốn hắn mở rộng hậu cung, kêu bọn hắn không có chuyện làm thì từ quan về nhà mà trồng trọt.
Ngày thứ hai, chỉ vào một lão thần vừa nạp tiểu thiếp, âm dương quái khí nói hắn tuổi đã cao mà không biết xấu hổ, trâu già gặm cỏ non.
Ngày thứ ba, viên đô đốc gửi quả xoài cho hắn được triệu vào kinh thành, người ta hí ha hí hửng chạy tới tưởng mình sắp được lên chức, kết quả bị hắn buộc ăn một rương quả xoài rồi trở về với khuôn mặt vàng vọt.
......
Bộ dáng muốn giết tất cả mọi người của hắn ngay cả ta cũng không thoát được, hắn cả đêm ủ rũ vùi đầu vào cổ ta, ép hỏi đi hỏi lại: "Hoàng hậu có phải ngươi ghét bỏ trẫm?"
Ta:......
Hắn như chó nhỏ c ắn vào cổ ta, thanh âm có mấy phần ủy khuất: "Nữ nhân trên đời đều như hoàng hậu sao?Đạt được liền không trân quý nữa."
Ta:......
Cuối cùng, Bùi Dữ hôn ta rồi rầu rĩ nói: "Hoàng hậu, trẫm không muốn ai khác."