Tôi là nàng Lọ Lem trong huyền thoại, may mắn được gả vào một gia đình giàu có.
Đáng tiếc, cũng chẳng có ai thèm ghen tị với tôi.
Mọi người chế giễu tôi, họ nói tôi có danh không phận, chẳng khác nào một bảo mẫu.
Bởi vì lão chồng của tôi - Cố Tử An không chỉ là một người không có đầu óc, còn là một người yêu đương não tàn!
Ngay từ lần đầu gặp nhau.
Anh ta đã nói rõ với tôi.
“Tôi kết hôn với cô chỉ vì mẹ tôi cảm thấy cô thích hợp làm con dâu của bà ấy.”
“Cô đừng vui mừng quá sớm, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không bao giờ chạm vào bất cứ ai ngoại trừ cô ấy.”
“Dù có kết hôn với cô, đời này tôi cũng sẽ không bao giờ chạm vào cô.”
Hai mắt tôi sáng lên.
Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?
Vốn dĩ tôi đồng ý cưới anh ta cũng chỉ vì báo ơn thôi.
Tôi mồ côi từ nhỏ.
Nếu không phải dì Cố bắt đầu hỗ trợ tôi từ khi lên cấp hai, chỉ sợ tôi có ở nhà máy vặn ốc vít mấy chục năm cũng không có cơ hội được nhận vào trường top đầu cả nước, chứ đừng nói đến chuyện tôi còn ra nước ngoài học cao học!
Vừa trở về nước, tôi đã gia nhập tập đoàn Cố Thị, thề với lòng sẽ báo đáp dì Cố Thật tốt.
Ai mà biết được dì Cố lại hỏi một câu rất khó trả lời.
Con có đồng ý gả cho con trai của dì không?
“Diệp Diệp, dì biết yêu cầu này rất quá đáng. Nhưng thằng bé Tử An này đầu óc hơi có vấn đề, nó luôn trách móc dì, nói Tôn Nhu số khổ, là bông hoa xinh đẹp thuần khiết nhất, đời này không phải cô ta thì không cưới.”
Tôi không hiểu/
“Dì không thích xuất thân nghèo khó của cô ấy sao?”
Dì Cố lắc đầu.
“Tất nhiên là không phải. Để phát triển được tập đoàn Cố Thị đến mức này, đương nhiên là dì phải có một ánh mắt nhìn người rất tốt. Tôn Nhu cũng chẳng phải loại người đơn thuần gì cả, nếu để cô ta bước vào cửa, nhà ta nhất định sẽ không được sống yên ổn.”
Tôi thật sự rất tò mò, chẳng lẽ Tôn Nhu là người có thể gây ầm ĩ đến mức đó sao?
Cuối cùng, tôi vẫn đồng ý với dì, gả cho Cố Tử An.
Dù sao trong lòng tôi cũng sớm coi dì là một người mẹ rồi.
2,
Cả ngày kết hôn, Cố Tử An cả ngày cũng không bày ra sắc mặt tốt.
Tiệc còn chưa tàn anh ta đã rời đi, đến đêm cũng không về,
Ngày hôm sau, mọi người trong vòng tròn đều biết tôi chăn đơn gối chiếc cả một đêm.
Ngay cả đồng nghiệp cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
Ba năm sau, Cố Tử An ngày càng quá đáng hơn.
Anh ta cho rằng tôi và mẹ chồng Cố Lam là thủ phạm khiến Tôn Nhu đau lòng rời đi.
Cố Tử An cố ý đối nghịch với tôi và mẹ.
Không những thường xuyên bỏ bê công việc trong công ty mà còn hay uống rượu say xỉn rồi phá phách.
Mẹ chồng tôi đều nhắm mắt làm ngơ, không so đo.
Nhưng bà ấy rất ngại khi đối diện với tôi.
Tôi cũng không ngờ Cố Tử An lại cứng đầu như vậy, sau khi kết hôn ba năm anh ta cũng chưa từng chạm vào tôi.
Ý định của bà là muốn tôi sinh một đứa nhỏ, sau này còn có chỗ mà dựa vào.
Tôi nói không sao, dù sao thì tôi cũng không muốn sinh con với Cố Tử An.
Vì để đền bù cho tôi, những năm gần đây bà ấy đều đặt trọng tâm phát triển vào tôi.
Bà đưa tôi đi gặp những đối tác kinh doanh và nhiều nhà cung cấp khác nhau.
Tôi rất vui khi bà ấy khen tôi có sự quyết đoán giống như bà ấy hồi trẻ.
Còn nói nếu tôi là một người đàn ông, tôi sẽ còn thành công hơn thế nữa.
3,
Gần đây, tôi nghe nói Tôn Nhu thi được cái bằng thạc sĩ trở về.
Cố Tử An càng nổi loạn hơn.
Chẳng những không đến công ty đi làm, mà ở nhà cũng không thấy bóng dáng.
Nơi duy nhất có thể nhìn thấy anh ta là ở trên hotsearch.
Ví dụ như # Tổng giám đốc Cố Thị vì người yêu mà vung tiền như rác, phủ 9999 bông hồng lên cầu Hỉ Thước để bày tỏ tình yêu với bạn gái mình. #
# Tổng giám đốc Cố Thị thuê 9999 máy bay không người lái để thổ lộ với bạn gái. #
Mỗi lần nhìn thấy hotsearch, sắc mặt mẹ chồng lại tối đi một chút.
Chỉ là tôi không ngờ, Cố Tử An dám mang cô ta đến bữa tiệc cuối năm của công ty.
4,
Ở bữa tiệc, Tôn Nhu mặc một bộ váy trắng, giống hệt một con thỏ trắng vô hại.
Nhân viên công ty cũng xì xào ầm ĩ.
“Giám đốc Tố cũng đáng thương quá đi, rõ ràng là vợ của tổng giám đốc, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tổng giám đốc cưng chiều con giáp thứ mười ba kia.”
“Tổng giám đốc cũng quá đáng thật, làm ầm ĩ bên ngoài thì chẳng nói làm gì, thế mà còn dám mang bồ nhí tới đây, chẳng phải là trực tiếp vả vào mặt giám đốc Tố sao?”
Nghe họ bàn luận, mặt mẹ chồng đen như đáy nồi.
Bà ấy tức giận đến mức định đi đến nói gì đó với Cố Tử An, trông có vẻ hơi kích động.
Tôi đang định khuyên bà đừng tức giận.
Còn chưa kịp đến gần, Tôn Nhu có vẻ đứng không vững, hét chói tai rồi vùng vẫy lung tung, ngã về phía đằng sau.
Bữa tiệc được tổ chức dưới nước.
“Bùm” một tiếng, ai đó rơi xuống nước.
Chắc mẹ chồng tôi muốn cứu cô ta theo bản năng, kết quả cũng bị kéo xuống nước.
Bỗng nhiên bữa tiệc trở nên hỗn loạn.
5,
Tất cả mọi người đang hô hào kêu cứu.
Lúc tôi kịp chạy đến đó, Cố Tử An đã không do dự nhảy xuống.
Ai ngờ vừa nhìn xuống đã thấy Cố Tử An bơi về phía Tôn Nhu đang giãy dụa ở đằng xa.
Hoàn toàn không để mắt đến mẹ mình.
Tôi bắt đầu sốt ruột, nhảy xuống cứu mẹ chồng mình.
May mà nước không sâu lắm, mẹ chồng và Tôn Nhu đã được cứu lên rất nhanh rồi đi thay quần áo.
Khi mẹ chồng xuất hiện lại ở bữa tiệc.
Cảnh đầu tiên bà nhìn thấy là Cố Tử An đang đau lòng an ủi Tôn Nhu.
Lúc này, bà dắt tay tôi lên phía trước, lạnh mặt nói với Cố Tử An, “Cho mày một phút, dắt cô ta c.út ra ngoài, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa!”
6,
Tôn Nhu giật mình, sợ hãi chui vào lòng Cố Tử An.
Cố Tử An đau lòng đến mức quát mẹ mình.
“Mẹ, sao mẹ lại hung dữ như vậy, mẹ dọa Nhu Nhu sợ rồi.”
Các nhân viên đều bị sự ồn ào bên này hấp dẫn, lén lút dỏng tai lên hóng hớt.
Mẹ chồng tôi tức giận đến mức hít một hơi thật sâu, “Đừng để tao phải lặp lại lần nữa!”
Cố Tử An rất không hài lòng, “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại căng thẳng như vậy, rốt cuộc Nhu Nhu đắc tội với mẹ chỗ nào mà mẹ lại có thành kiến với cô ấy như vậy!”
Mẹ chồng giận đến mức cười ầm lên.
“Tao quá đáng? Mày còn mặt mũi nói tao quá đáng sao? Nếu không phải vừa nãy cô ta kéo tao, tao cũng sẽ không rơi xuống nước! Còn mày, đúng là con trai ngoan của tao, tao và cô ta cùng rơi xuống nước, mày lại chọn cứu cô ta trước?”
Cố Tử An lúng túng trả lời, “Nhu Nhu không cố ý kéo mẹ xuống nước đâu, không phải Tố Diệp đã cứu mẹ rồi sao? Mẹ, mẹ nên nhớ rằng con bị mẹ ép kết hôn với Tố Diệp, đó là điều khiến con hối hận nhất từ trước đến này. Con không thể nhìn thấy Nhu Nhu phải chịu bất kì tổn thương nào nữa.”
7,
Các nhân viên sững sờ trước lời nói của Cố Tử An.
Chưa nói đến mẹ chồng, ngay cả tôi đây cũng trợn mắt há mồm.
Những lời của Cố Tử An thật sự rất buồn cười, anh ta không thể nhìn thấy Nhu Nhu của anh ta chịu tổn thương, vậy mạng sống của mẹ anh ta là cái gì?
Tôi không thể hiểu nổi, mẹ chồng tôi là một nữ cường nhân tài giỏi như vậy, tại sao lại sinh ra Cố Tử An ng.u xuẩn thế này?
Tôi lén lút nhìn bà ấy.
Bất ngờ là, sắc mặt của bà ấy cực kì bình tĩnh.
Khi bà ấy lên tiếng, giọng nói cũng lạnh lùng đến mức lạ thường.
“Con trai, đời này của con không phải cô ta thì không được đúng không?”
Cố Tử An chắc chắn như đinh đóng cột.
“Không sai!”
Bà ấy càng bình tĩnh hơn.
Nhẹ nhàng lên tiếng:
“Được, mẹ đồng ý.”
8,
Khuôn mặt của Cố Tử An trở nên rạng rỡ.
Có vẻ rất hào hứng.
Dường như anh ta không ngờ mẹ sẽ bất ngờ thành toàn cho mình.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng nghĩ thông rồi sao!? Tốt quá, Nhu Nhu, em nghe thấy không, anh có thể cưới em rồi!”
Cố Tử An vừa nói vừa ném cho tôi một ánh mắt khinh thường, còn hừ một tiếng.
Anh ta tiếp tục nói với mẹ chồng.
“Mẹ, có phải mẹ cũng nhận ra ngày xưa mẹ ép con cưới Tố Diệp là sai lầm rồi đúng không. Vậy ngày mai con và Tố Diệp ly hôn, mẹ không phản đối chứ?”
Mẹ chồng gật đầu.
“Không.”
Tôi cảm nhận được trong thời khắc này, mọi người đều đang nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy thương hại.
Tôi không cảm thấy có gì bất thường cả.
Suy cho cùng, tôi cũng không có chút tình cảm gì với Cố Tử An cả.
Ai ngờ, câu tiếp theo của mẹ chồng chính là…
“Mày và Tố Diệp ly hôn lúc nào cũng được. Ngày mai tao đăng báo giải trừ quan hệ mẹ con, từ giờ Tố Diệp là người thừa kế duy nhất của tao.”
9,
Bữa tiệc đột nhiên chìm vào im lặng.
Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt hâm mộ.
Trong đầu tôi lúc này cũng tràn đầy dấu hỏi chấm.
Gia sản mấy trăm triệu cứ thế mà rơi xuống đầu tôi!?
Chuyện tốt như vậy mà cũng xảy ra với tôi à?
Tôi nghĩ đây chỉ là lời mẹ chồng nói lúc tức giận mà thôi.
Đương nhiên Cố Tử An cũng nghĩ như vậy.
“Mẹ đừng giận, hôm nay con sẽ đưa Nhu Nhu đi, mấy hôm nữa sẽ đến gặp mẹ sau.”
Anh ta dắt Tôn Nhu rời đi.
Ai ngờ, ngày hôm sau…
Mới sáng sớm bà đã gọi điện thoại cho Cố Tử An.
Bà ấy nói anh ta đến cục dân chính trước 10h30.
Cố Tử An nghĩ đến ly hôn nên lập tức đến đúng giờ.
Anh ta đến một mình, có lẽ anh ta cũng biết nếu mang theo Tôn Nhu đến thì sẽ làm bà ấy tức giận.
Không chờ nổi nữa, anh ta thúc giục tôi vào ly hôn.
10,
Nửa giờ sau.
Chúng tôi nhận được giấy ly hôn vô cùng suôn sẻ, không cần thêm thời gian tạm hoãn để ly hôn.
Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Nói thật, tôi chưa từng muốn lấy chồng, càng không thích kiểu người yêu đương não tàn giống Cố Tử An.
Sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn, Cố Tử An tỏ vẻ cao cao tại thượng nói với tôi.
“Nhu Nhu rất thích căn nhà mẹ tặng chúng ta, ngày mai cô dọn ra ngoài đi.”
Tôi đang định gật đầu thì mẹ chồng khịt mũi.
Bà cầm ra một túi hồ sơ.
“Người nên chuyển đi là mày đấy, giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ mẹ con ở sẵn đây rồi, hộ khẩu của mày đây, từ giờ tao với mày không có quan hệ gì nữa. Thẻ của mày tao cũng đóng băng rồi, từ giờ mày cũng không phải là tổng giám đốc của Tập Đoàn Cố Thị nữa.”
Cố Tử An không tin nổi, hốt hoảng nhận lấy túi tài liệu.
Bên trong là đơn thôi việc được chuẩn bị trong đêm, còn có cả những tài liệu về việc chấm dứt hợp đồng lao động, thu hồi cổ phần chia hoa hồng, thu hồi tài sản đứng tên… cuối cùng là hộ khẩu của anh ta.
11,
Giờ này Cố Tử An mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Mẹ! Mẹ đừng dọa con! Tại sao mẹ lại không thích Tôn Nhu? Hay là Tố Diệp đã nói xấu Tôn Nhu với mẹ!?”
Tôi muốn đá cho anh ta một phát.
Anh ta tưởng ai cũng rảnh như anh ta sao?
Mẹ chồng còn kiệm lời hơn cả tôi.
“Không phải dọa, tao nuôi mày lớn như vậy đã là làm tròn trách nhiệm của mình rồi. Từ giờ về sau chúng ta không liên quan đến nhau nữa.”
Cố Tử An giống như một đứa trẻ bị chiều hư, tự lừa mình dối người lắc đầu.
“Con không tin, con là con trai duy nhất của mẹ, mẹ không thể đoạn tuyệt quan hệ với con. Nếu mẹ không thích Nhu Nhu, vậy thì con tái hôn với Tố Diệp là được chứ gì, không cần cho Nhu Nhu danh phận nữa. Con cũng biết mẹ thích có cháu trai, nếu vậy… con cùng Tố Diệp sinh một đứa là được chứ gì?”
12,
Tôi cảm thấy cực kì gh.ê t.ởm.
Không nhịn nổi nữa, tôi lập tức thốt ra.
“Xin lỗi, tôi tình nguyện kéo bừa một người qua đường để kết hôn cũng không muốn tái hôn với anh!”
Mẹ chồng và Cố Tử An đều kinh ngạc nhìn tôi.
Họ không ngờ tôi lại ghét Cố Tử An đến mức đó.
Tôi không muốn giả vờ nữa, cuối cùng cũng quay sang nói với mẹ, “Mẹ, có thể đây là lần cuối cùng con gọi người là mẹ. Con thật sự cảm ơn mẹ đã quan tâm và bảo vệ con đến tận bây giờ. Trong lòng con, mẹ chính là người thân duy nhất.”
“Nhưng mà, kết hôn với Cố Tử An cũng không phải cách để báo đáp người. Con thật sự không muốn tái hôn với Cố Tử An.”
Bà ấy hơi kinh ngạc, thậm chí có chút đau lòng.
“Diệp Diệp, là mẹ không tốt, mấy năm nay để con khó chịu rồi.”
Bà vừa nói xong, Cố Tử An liền mắng tôi.
“Tô Diệp, cô đừng có mà không biết xấu hổ. Cô nghĩ mình là loại mặt hàng đắt tiền chắc, tôi cưới cô là phúc tổ 70 đời nhà cô. Cô nghĩ xem, ngoài tôi ra còn có ai có giá trị ngang hàng với tôi thèm cưới cô sao?”
13,
Tôi đang định đáp trả.
Một giọng nói trầm ấm mang theo một chút không hài lòng phát ra từ bên cạnh.
“Anh có tư cách gì mà thay tôi lên tiếng!”
Tôi quay đầu lại.
Những gì tôi nhìn thấy là một người đàn ông cao, gầy, ngũ quan sắc nét.
Anh ta không hài lòng nhìn Cố Tử An.
Tôi và mẹ chồng giật mình.
Bà ấy vội quay sang hỏi thăm.
“Khương Tổng, sao ngài lại đến đây?”
Tôi vội chào anh.
Cố Tử An thì nuốt nước bọt.
Bởi vì Khương Tổng trong miệng mẹ chồng chính là Khương Hàn, chẳng những gia thế hiển hách, lắm tiền nhiều của mà còn nổi tiếng về thủ đoạn trên thương trường, đặc biệt là giỏi chọc tức người khác.
Gần đây, có một hạng mục hợp tác với tập đoàn Khương Thị, bản thảo cũng đã bị anh ta bác bỏ không dưới năm lần.
Khương Hàn nói nếu lần sau còn chưa làm anh ta hài lòng, anh ta sẽ yêu cầu trưởng nhóm viết lại dự án trước mặt anh ta!
Không may, trưởng nhóm dự án lại là tôi.
14,
Khương Hàn vô cảm nhìn mẹ chồng tôi, hung hăng nói, “Cố Đổng, con trai của bà muốn hại tôi đoạn tử tuyệt tôn.”
Cố Tử An vừa tức giận vừa bối rối.
“Tôi nói muốn hại anh đoạn tử tuyệt tôn khi nào?”
Khương Hàn cười lạnh.
“Anh nói ngoài anh ra không có ai chịu cưới Tố Diệp. Lời này của anh không khác nào đoạn tuyệt nhân duyên của tôi và Tố Diệp. Lỡ đâu cô ấy bị lời của anh làm cho tổn thương, cô ấy tự nghĩ mình kém cỏi, tự ti không dám gả cho tôi, vậy thì khác nào anh hại tôi đoạn tử tuyệt tôn?!”
Đừng nói là mẹ chồng và Cố Tử An.
Ngay cả tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao anh ta có thể tự tin nói những lời này vậy?
Tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai kia.
Có phải tôi nhận nhầm người không nhỉ?
15,
Cố Tử An tức lắm nhưng vẫn không dám nói gì.
Chỉ nhỏ giọng phản bác.
“Khương Tổng, ngài đừng nói giỡn, người như ngài sao lại có thể để ý đến Tố Diệp chứ.”
Tôi còn chưa kịp tức giận, Khương Hàn đã tức giận thay tôi.
Anh lạnh giọng nói, “Anh nghĩ anh là con giun đũa trong bụng tôi à? Cho rằng tôi không thích Tố Diệp sao?”
Mẹ chồng tôi càng kinh ngạc hơn.
Mặt tôi đỏ bừng lên.
Không phải đâu.
Chẳng lẽ Khương Hàn lại … tôi?
Cố Tử An không nhịn được, thốt ra.
“Khương Tổng, ngài thích Tố Diệp thật sao!?”
Tôi len lén vểnh tai lên nghe.
Ai ngờ Khương Hàn lập tức lắc đầu.
“Không phải.”
Đó, biết ngay mà, tôi biết ngay chuyện này không thể xảy ra mà.
Tôi và Khương Hàn chưa từng tiếp xúc với nhau, không thể có chuyện nhất kiến chung tình được.
Nhưng mà, một giây sau, Khương Hàn thốt ra một câu khác:
“Dựa vào cái gì mà anh nghĩ tôi không muốn kết hôn với cô ấy!”