"Vợ à, sao em còn chưa đến thăm anh vậy?"
Tình đầu bạch liên hoa nói lời thâm tình với anh: "Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh mà."
Chồng cũ nhanh chóng nổi giận:
"Cô giả vờ cho ai xem? Túi rác cũng không chứa nổi cô nữa."
"Mau cút đi! Đừng ép tôi gọi bảo vệ."
Tôi: Kích thích như vậy sao?
Anh quay đầu lại nhìn tôi, chu mỏ tỏ vẻ đáng thương: "Vợ à, khi nào em mới dẫn anh về nhà?"
- ------
Sau khi Hứa Nam Châu bị đập đầu vào tường ở nhà kho dưới tầng hầm thì bị mất trí nhớ rồi.
Bệnh viện đã gọi điện thoại cho tôi, tôi có lòng tốt thông báo cho trợ lý của anh.
Chưa đến năm phút sau, điện thoại của Hứa Nam Châu đã gọi đến điện thoại của tôi.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm tôi sau khi ly hôn.
Do dự một hồi tôi vẫn quyết định bắt máy.
“Vợ ơi~~”
Cái giọng nói nũng nịu sến sẩm ấy làm toàn thân tôi run lên bần bật.
Đây có còn là anh chồng cũ vừa nhiều tiền vừa lạnh lùng của tôi không vậy?
Tôi đưa điện thoại ra trước mặt nhìn kỹ lại lần nữa, đúng là số của anh ấy rồi, không sai mà.
Sau đó mới đưa điện thoại áp vào tai lần nữa.
“Sao em vẫn còn chưa tới thăm anh?”
Cái ngữ khí vừa tủi thân vừa giận hờn này, lại làm tôi sởn hết cả da gà da vịt lên lần nữa.
Anh ấy trúng tà à?
Trên đường đến bệnh viện, trợ lý của anh nói với tôi:
“Hứa tổng mất trí nhớ rồi, anh ấy chỉ còn nhớ những chuyện trước khi kết hôn với cô thôi…”
Bảo sao.
Nhưng trợ lý của anh không nói với tôi là Diệp Thi Thi cũng ở đó.
Mối tình đầu, bạch nguyệt quang của Hứa Nam Châu, lúc này đang cầm theo một bình nước nóng từ hành lang đi vào.
Vừa thấy tôi cô ta liền cười như một nữ chủ nhân hiền lành, dễ mến:
“Cô Lâm tới rồi sao? Cô mau ngồi đi.”
Tôi không hề ngạc nhiên khi thấy cô ta.
Ngược lại, tôi đã ly hôn nửa năm mà cô ta vẫn còn chưa ngồi lên được vị trí Từ phu nhân lại khiến tôi nghĩ mãi không hiểu.
Tuy nhiên, điều tôi thấy thắc mắc nhất là thái độ bây giờ của Hứa Nam Châu đối với cô ta.
Diệp Thi Thi chỉ xoa nhẹ vào góc chăn của anh thôi mà anh đã nhảy dựng lên xuống khỏi giường như vừa chạm vào thứ đồ gì bẩn lắm vậy.
“Đừng có chạm cái tay bẩn thỉu của cô vào người tôi!”
Tay Diệp Thi Thi liền khựng lại giữa không trung, cả người cô ta sững ra.
“A Châu… Anh làm sao vậy? Có phải anh thấy không khỏe ở đâu không?”
Hứa Nam Châu không hề che giấu mà hiện ra vẻ chán ghét trên khuôn mặt mình, ánh mắt tỏ vẻ không kiên nhẫn.
“Cô giả vờ cho ai xem hả? Túi rác cũng không chứa nổi cô!”
“Bị chồng cô bắt gian thông dâm tận giường liền bị đá nên tới tìm tôi làm lốp dự phòng đổ vỏ cho thằng khác à?”
“Cô nằm mơ thấy mộng xuân còn chưa tỉnh có phải không! Đi uống thêm chút nữa đi?”
“Mau cút ngay! Đừng có để tôi phải gọi bảo vệ!”
Tên này được lắm! Những chuyện anh vừa nói đúng là kích thích!
Tôi chớp chớp đôi mắt to tiếp tục đứng bên cạnh xem kịch.
Vành mắt Diệp Thi Thi sau đó liền đỏ ửng, cô ta cắn môi dưới nhỏ giọng khóc nức nở.
“A Châu, em không có mà…”
Câu “em không có” đó của cô ta vô cùng dịu dàng, dễ nghe, nghe thấy mà làm đầu quả tim tôi run lên.
Đúng là Bích La Xuân trong Động Đình Hồ, xanh tươi tới tận lúc về nhà luôn!
Nhưng Hứa Nam Châu chẳng nói gì, căn bản không hề nhìn cô ta.
“A Châu, anh đừng kích động.”
“Vậy… lần sau em lại tới thăm anh.”
Diệp Thi Thi bước từng bước nhỏ ra ngoài với vẻ mặt vô cùng tủi thân, cứ một bước quay đầu lại ba lần rồi mới chịu đi.
Hay cho một đóa sen trắng ngây thơ vô hại.
Thế là…
Hứa Nam Châu anh ấy… cố tình gọi tôi tới xem kịch à?