-" Haizz"...ba mẹ luôn nói anh là không biết quan tâm đến em!
-Em vẫn ổn, không cần phải lo.- Vạn Hoà lạnh lùng đáp.
-Thế thì tại sao em không chịu cưới vợ?-Thanh Hoà cũng không chịu thua em trai.
-"Hừ!".... ba mẹ quá lo rồi, còn anh nữa bớt nhiều chuyện đi nếu không thì về quản lí tập đoàn.- Vạn Hoà tức giận.
-"Nè! Nè!"...dám uy hiếp anh à?- Thanh Hoà ai oán kêu.
-Em cúp máy đây, em phải đi làm.-Không chờ Thanh Hoà trả lời, Vạn Hoà đã cúp máy rồi chuẩn bị đến tập đoàn.
Khi ra đến cổng, Vạn Hoà thấy một cô gái khoảng 18 đến 19 tuổi ngất xỉu, anh định lái xe đi nhưng không hiểu sao trong đầu anh luôn hiện lên khuôn mặt tái nhợt của cô nên quay xe lại rồi bế cô ấy vào nhà, khi vào nhà cô ấy tỉnh lại và chỉ biết khóc:
-"huhu...huhu..." đừng đến đây, các người là người xấu..."huhu..."
-Chết tiệt! -Vạn Hoà rủa thấp, anh chỉ nghĩ hôm nay là 1 ngày xui xẻo, nhưng cô ấy càng khóc to hơn làm cho anh luống cuống lau nước mắt cho cô ấy, nhìn nước mắt của cô ấy rơi xuống làm cho anh cảm thấy tim mình như có ai bóp, đó là cảm giác mà anh chưa từng có, rồi an ủi cô ấy:
- Đừng khóc, ngoan nào, sẽ không có ai làm hại em đâu!
Một lúc sau cô ấy ngủ thiếp đi, Vạn Hoà mới gọi xe đưa cô ấy đến bệnh viện, nhìn khuôn mặt tái nhợt đó, trong lòng Vạn Hoà đã nảy sinh một thứ tình cảm mà anh không biết gọi nó là gì mà chỉ biết sẽ bảo vệ cô ấy