Lẽ ra bị đày đọa đọa bởi băng tuyết mùa đông, khuôn mặt sẽ đông cứng run lẩy bẩy, cả khuôn mặt sẽ nhăn nheo trong sống vô cùng, nhưng vẻ bình yên của cậu bé lại ấm áp đến lạ.
Tài xế nhìn ánh mắt cậu muốn nói gì lại thôi, Ngụy Chinh không chớp mắt phân phó nói: “Đem nó về.”
Ôm đứa bé người, người ta mới biết đứa bé lạnh đến mức cận kề cái chết, đánh mất tri giác.
Là một đứa bé mồ côi.
Ngụy Chinh đưa ra quyết định khiến mọi người bất ngờ, rằng sẽ nhận nuôi cô nhi này.
Ngụy gia có tay trong là xã hội đen, danh tiếng vang xa thế giới. Bước ra từ những cuộc thanh trừng băng nhóm, với thủ đoạn khó lường, Ngụy gia khiến người người kính nể. Hiện tại cánh tay quyền lực đã vươn ra bạch đạo, cảnh sát không làm gì được hắn, không dám khinh thường Ngụy gia. Dẫu tẩy trắng thế này thì không xóa được vết máu ngày xưa, chỉ là lờ đi xem như không thấy.
Ngụy Chinh có con, vì lẽ đó nên không ai hiểu tại sao Ngụy gia lại nhận nuôi một đứa con trai, mặc dù chỉ là nuôi lớn lên thì chả có vấn đề gì, nhưng nếu đứa bé kia nhen nhóm tà tâm gì bất chính thì sao ?
Thời điểm được hỏi tên, Ngụy Chính nhẹ nhàng mỉm cười, lơ đãng nói : « Nhặt được ngày tuyết rơi, gọi là Bạch Diệc Sơ đi, hy vọng khi hắn lớn lên có thể trắng nõn như ban đầu. »
Nghe thế người ta cũng chỉ cung kính thưa vâng, nhưng Ngụy gia chẳng khác gì đáy vực đen thăm thẳm, hy vọng gì việc nhảy xuống đấy sẽ trong sạch.
Có thể chính Ngụy Chinh cũng cảm thấy điều này thật khó tin, chỉ cười lớn một tiếng, nhưng tiếng cười nghe thật lạnh nhạt.
Khi Bạch Diệc Sơ mười tuổi, bởi vì từ tuổi thơ cơ cực, vì lẽ đó mà cơ thể cũng trở nên yếu ớt nên Ngụy Chinh phải mời thầy dạy học ở nhà.
Người ngoài đều nói Ngụy gia với đứa con trai nuôi này thật sự tốt không để đâu cho hết, có phải hiếm muộn gì đâu mà lại cam tâm tình nguyện nuôi một cái ấm sắc thuốc.
Chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng, số lần gặp nhau của hai người họ trong năm năm qua chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngụy Chinh không rảnh rỗi gì cho cam,cùng lắm là chỉ có thể gặp những ngày lễ tết, đối thoại cũng chỉ nói về bài tập làm thế này, đa số chỉ là lời căn dặn của Ngụy Chinh, còn Bạch Diệc Sơ chỉ biết cúi đầu thưa vâng.
Ở trong bóng tối, Ngụy Chinh có thể thấy gò má nhợt nhạt của cậu. Lỡ ho khan hai tiếng, lông mi cậu run rẩy, liền cau mày lại như đang cố chịu đựng.
Lúc này, Ngụy Chinh mới bừng tỉnh. Bạch Diệc Sơ yếu ớt của hắn bị người mẹ vô trách nhiệm ném vào mùa đông tàn nhẫn, không chỉ muốn đóng băng thân thể mà còn muốn đóng băng tâm can Bạch Diệc Sơ.
Nghĩ vậy hắn cảm thấy tiếc thương vô cùng, nhưng cũng chỉ gọi lại tỏ ra dịu dàng hơn trước, nhưng mà chỉ đến thế mà thôi.
Trong ký ức về Bạch Diệc Sơ, thời điểm nhìn thấy đứa bé ấy, chỉ đơn thuần như con mèo nhỏ.
Nhưng có một vài người không nghĩ như thế, đặc biệt là con ruột của Ngụy Chinh.
Ngụy Viễn là một đứa nhỏ nóng tính, không cho phép ai giành lấy sự quan tâm của cha, cho dù chỉ là một câu nói quan tâm đơn giản.
Một lần tìm đến tận mặt Bạch Diệc Sơ quấy nhiễu, đối phương nhẫn nhịn nhưng cũng có mức độ :
« Cậu có vẻ rảnh rỗi ? »
Luôn bị Bạch Diệc Sơ lơ là, Ngụy Viên bị hỏi bất ngờ nên không biết phản ứng ra sao, ánh mắt đối phương lạnh lùng, sắc mặt trắng xám vô cùng, hàng mi buông xuống như bóng tối nhìn không thấu.
« Nếu tôi là anh, tôi sẽ tỏ ra thật ưu tú để cha coi trọng tôi. Chứ không phải rơi vào cảnh nực cười này, chỉ biết chực chờ để được quan tâm. »
Lúc này Ngụy Viễn mới hoảng hốt nghĩ ra, Bạch Diệc Sơ không được phép đi học cùng hắn, cũng không được phép đụng vào súng ống này nó.
Ngụy Viễn rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh một thời gian.