• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hạ Vy

Nguyên Húc tỉnh lại, giây cuối cùng trong ý thức là thiên tai thảm hoạ và những người đồng đội ngã xuống, cậu mơ hồ cảm nhận được cơn gió như dao găm bén nhọn xé rách đồ bảo hộ trên người.

Cậu nghĩ mình chết chắc rồi... Có thể là chết rồi cũng không chừng, nhưng không khí trong lành, ánh mặt trời ấm áp và chiếc giường mềm mại này đã rất lâu rồi cậu chưa trải qua.

“Tin tôi đi, Lâu, chuyện này không tệ như cậu nghĩ đây.” Lúc cậu đang chuẩn bị mở mắt, đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói của đàn ông, là giọng điệu ngọng nghịu pha tiếng nước ngoài, “Chỉ cần kiên nhẫn với cậu nhóc này một chút, chẳng lẽ không dễ lật đổ công ty kia hơn sao?”

Có lẽ do tình huống quá bất ngờ cho nên Nguyên Húc không nhận ra bên cạnh có người, mãi đến khi nghe được tiếng nói.

Cậu theo bản năng điều chỉnh hô hấp như đang hôn mê, đồng thời âm thầm suy nghĩ, đoạn đối thoại này nghe quen quen sao á.

Một người khác giễu cợt cười, “Chỉ cần?”

“Trung Quốc các cậu có câu chuyện gì đến cũng sẽ đến, cậu xem tôi cũng thôi miên rồi, cậu thử chút đi.” Người kia ho nhẹ một tiếng, hơi chột dạ khuyên nhủ, “Cậu cũng có mất cọng lông nào đâu.”

Gã nói xong câu này, Nguyên Húc đột nhiên nhớ ra, không khỏi hít một hơi lạnh.

Cách đâu không lâu, khi cậu hoàn thành nhiệm vụ về căn cứ nghỉ ngơi, toàn bộ nhân viên sống sót là điều hiếm thấy, họ còn mang về các mẫu gen mới, căn cứ cũng được thưởng không ít quà, ai nấy đều vui. Trong đội có cô gái lặng lẽ lại gần cậu, đưa cho cậu một quyển tiểu thuyết.

Trong truyện có một tên pháo hôi cùng tên với cậu, vì thích thụ chính mà dây dưa không dứt, giữa đường lại bị nhân vật phản diện thôi miên, tất cả sự yêu thương đều chuyển hết sang phản diện, vì hắn mà hy sinh tất cả, cuối cùng bị bỏ rơi, thân bại danh liệt.

Ở tận thế cũng không có gì để giải trí, Nguyên Húc đành dùng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi đọc quyển tiểu thuyết kia, sau khi đọc xong trong lòng cũng không mấy để tâm ngược lại thấy khá thú vị. Từ khi Trái Đất bắt đầu tận thế, cậu rất ít tiếp xúc với thứ này, ngay cả tấm bảng vẽ cậu yêu thích nhất cũng bị mất trên đường chạy trốn.

Hiện tại tình hình rất rõ ràng —— tận thế không thể có không khí trong lành thế kia, nói cách khác, cậu xuyên sách, xuyên thành tên pháo hôi cùng tên nọ.

Sau thoáng kinh ngạc, trong lòng cậu dâng lên niềm vui sướng không thể kìm nén —— đây là một thế giới mới hoà bình, cậu không cần vùng vẫy để sống sót, cậu có thể cầm lấy bảng vẽ làm tất cả chuyện mình thích.

Về phần cốt truyện... Được nhiêu hay nhiêu vậy.

Trong nháy mắt cậu đã tính hết những việc sẽ làm sau này rồi.

“Cậu tỉnh rồi à?” Hai người bên giường phát hiện động tĩnh của cậu, người tóc vàng mắt xanh lại gần, thân thiết hỏi, “Đầu có đau không, có chỗ nào không thoải mái không?”

Nguyên Húc khẽ cau mày, như đang suy nghĩ rồi bối rối nói, “Anh là ai, sao tôi lại ở đây?”

Nói đoạn, cậu shh một tiếng, “Đầu hơi đau, tôi... tôi là ai?”

Thanh niên rũ đôi mắt cún xuống, con ngươi màu hổ phách trong suốt nhìn thoáng qua đã có thể thấy đáy, bây giờ đang cau mày luống cuống nhìn sang, ngay cả người máu lạnh nhất cũng bị cậu làm cho động lòng.

Elton còn tưởng mình thôi miên có sai sót, còn định hỏi kỹ hơn thì thấy Nguyên Húc nhìn về Lâu Khải đang phía sau gã.

Cặp mắt to tròn như cún kia hơi mở to, con mắt màu hổ phách sáng lên. Thanh niên mất hết vẻ bối rối bất lực, khoé miệng nhếch lên, cười lộ hai cái răng nanh nhỏ, “Em nhớ rồi, em là Nguyên Húc, là bạn trai của anh.”

Người đàn ông cậu nhìn chăm chú kia có một gương mặt được Thượng Đế thiên vị, ngũ quan thâm thúy như pho tượng Hy Lạc, đôi mắt xanh biển. Điều quan trọng là gương mặt này hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Nguyên Húc.

“Cậu* nhớ tôi là ai ư?” Lâu Khải cúi đầu chăm chú nhìn cậu.

(*Thật ra trong tiếng Trung chỉ có xưng hô ta-ngươi, nếu em edit là anh-em với công thì có vẻ không hợp lý lắm, nên để như vậy nhé. Dù ảnh xưng hô vậy nhưng cũng đang đóng kịch á. Còn em thụ thì em đóng kịch quá rõ rồi.)

“Anh là Lâu Khải.” Nguyên Húc mồm mép rõ ràng, “Là bạn trai của em.”

Nói xong, cậu vui vẻ bổ sung, “Anh đẹp thật, em thích anh.”

Với khuôn mặt này, có sóng gió cũng không thiệt.

Elton có cảm giác giây tiếp theo mình sẽ bị ánh mắt của Lâu Khải giết chết, gã vờ bình tĩnh, “Xem ra nhớ rất rõ, vậy chắc là không sao đâu.”

Gã quay lại nháy mắt với Lâu Khải, ý bảo họ ra ngoài nói chuyện.

Lâu Khải liếc mắt nhìn Nguyên Húc, thanh niên ngồi ở trên giường bệnh, mái tóc đen mượt dính vào má, nhìn thấy ánh mắt của hắn bèn nở nụ cười. Khi cậu không cười thì trông rất ngây thơ nhờ đôi mắt như cún kia, lúc cười thì lại như mặt trời nhỏ đang toả ra ánh sáng ấm áp.

“Có vẻ như thôi miên đã thành công.” Elton thì thầm bằng tiếng Pháp, “Có thể xảy ra sai sót gì đó khiến trí nhớ của cậu ta bị rối loạn nghĩ hai người là một cặp, cùng lắm cũng không sao, cậu chỉ qua loa lấy lệ là được, đợi đến khi lấy được mỏ quặng của nhà cậu ta thì trực tiếp vứt đi là được.”

Lâu Khải thiếu kiên nhẫn mím môi, nghe gã nhắc tới mỏ quặng mới lạnh lùng nói, “Chỉ lần này thôi.”

Elton chưa kịp thở hết hơi đã nghe hắn nói, “Nếu cậu còn dám giở trò với những người xung quanh tôi, thì cha cậu sẽ rất vui khi thấy cậu về nhà kết hôn sinh con, cống hiến cho gia tộc Khắc Tư Lai.”

Tên tóc vàng mắt xanh kia bày ra bộ dạng đáng thương như chú chó Husky bị chủ nhân dạy dỗ.

Tuy Nguyên Húc không biết bọn họ nói gì, nhưng khi Lâu Khải quay lại, nhìn thấy nụ cười trên khoé môi của đối phương, cậu đã biết mình đoán đúng. Theo tính cách không từ thủ đoạn của Lâu Khải, dù cho hắn có thiếu kiên nhẫn đối phó với việc yêu đương với thiếu niên đến đâu thì cũng phải nhẫn nhịn vì mục đích của hắn.

“Em không sao chứ?” Cậu khịt mũi, “Em hết đau đầu rồi nhưng trí nhớ mơ hồ lắm, chuyện lúc trước không nhớ rõ gì hết.”

“Bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường khi bị đập đầu.” Lâu Khải nói, hắn dường như muốn an ủi, nhưng lại không biết cách làm, chỉ đành cong môi, “Nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”

“Vậy em có thể xuất viện không?” Nguyên Húc hỏi.

Lâu Khải gật đầu, nhìn cậu vui vẻ xuống giường, xỏ giày vào, chợt nói, “Cậu còn nhớ chuyện chúng ta chuẩn bị ở chung không?”

Thanh niên thản nhiên xỏ chân vào đôi giày thể thao nghe thấy chuyện này bèn cau mày suy nghĩ rất lâu, sau đó áy náy cười, “Xin lỗi, em không nhớ.”

Đó là đương nhiên, dù sao sống chung là hắn nói bừa. Lâu Khải duy trì nụ cười, muốn nói gì đó nhưng Nguyên Húc đã đột nhiên đứng lên ôm lấy hắn.

“Nhưng mà bây giờ em biết rồi.” Nguyên Húc ôm lấy vòng eo cứng cáp của mỹ nhân, khống chế giọng điệu biến mình thành cậu trai đang trong tình yêu cuồng nhiệt, “Đừng lo, em không sao đâu.”

Vòng eo của bạn trai rất gầy, hình như có cả cơ ngực, thậm chí còn cao hơn cậu nửa cái đầu, muốn tựa cằm lên vai hắn thì phải nhón chân lên.

Cơ thể Lâu Khải cứng ngắc giây lát, động tác nhẹ nhàng kéo cậu ra.

“Phòng dọn xong rồi, hôm nay có thể vào ở.” Vì giọng nói của hắn quá lạnh lẽo, nghe như ra lệnh hơn, “Chuyện của chúng ta còn chưa nói cho người khác biết, cậu đừng đi nói lung tung.”

Nguyên Húc không tức giận, cười híp mắt nhìn hắn. Khuôn mặt hoàn hảo đó không ngừng khơi dậy cảm hứng hội hoạ trong cậu, cảm giác tuyệt vời này đã lâu rồi cậu chưa trải qua, cậu càng có kiên nhẫn 100% với Lâu Khải rồi.

“Trong nhà chắc có phòng vẽ nhỉ, em nóng lòng muốn về vẽ lắm rồi.” Cậu cố gắng ám hiệu một cách tự nhiên nhất.

Mặt Lâu Khải không biến sắc: “Đương nhiên.”

Hai người cùng nhau bước ra đã thấy Elton tội nghiệp canh ở ngoài cửa, “Lâu, vừa rồi cậu chỉ nói chơi thôi đúng không, cậu sẽ không ác đến mức đưa tôi về làm lợn giống đâu nhỉ.”

Lâu Khải liếc nhìn gã, ánh mắt sắc bén như dao, “Hôm nay cậu muốn lên máy bay về không?”

Elton lập tức đứng thẳng, lấy tay kéo khoé miệng lại, sau đó quay người chạy té khói.

“Em không biết anh ấy, cũng không có ấn tượng luôn.” Nguyên Húc nói. Cậu mặc một chiếc áo thể thao sặc sỡ, một cái quần jean rách, ăn mặc như thể một giây sau là có thể đi tiệc đứng cuồng hoan, đi với Lâu Khải mặc tây trang đen như người hai thế giới.

Trên thực tế, cậu đã bị lừa ra khỏi tiệc đứng rồi bị thôi miên, sau đó dựng chuyện bị bóng rổ đập trúng phải vào bệnh viện... rồi mất trí nhớ luôn.

“Là bạn của tôi, lúc tôi nhận được điện thoại cậu bị tai nạn cậu ta cũng ở đó.” Lâu Khải nói, hắn không để lại manh mối nào cho Nguyên Húc, ánh mắt loé lên sự chán ghét, giọng nói chậm lại, “Tôi nhớ cậu từng nói mình không thích mùi thuốc sát trùng, tôi dẫn cậu đi thay quần áo.”

Nguyên Húc ngoan ngoãn đồng ý.

Đây là một khu thương mại, cách đó không xa có một trung tâm mua sắm, Lâu Khải tùy tiện chọn một bộ trang phục vừa mắt, đưa cho Nguyên Húc để cậu thay bộ quần áo kinh khủng kia ra, sau đó hắn mở điện thoại lên, phân phó vài câu.

Đương nhiên, hắn sẽ không để một món đồ chơi có thể vứt đi bất cứ lúc nào về nhà, may mà bất động sản của hắn nhiều, một buổi cũng đủ thời gian để trợ lý của hắn chuẩn bị mọi thứ.

Nguyên Húc thay quần áo chậm hơn hắn nghĩ, Lâu Khải không kiên nhẫn mím môi, toát ra khí tức khó tiếp cận.

“Là Lâu Đổng ư?” Một giọng nói thận trọng vang lên ở phía sau.

Hắn không kiên nhẫn liếc qua, thanh niên bộ dạng thanh tú kinh ngạc cười, “Đúng là ngài rồi, vừa nãy ở xa chỉ thấy hơi giống, không ngờ lại gặp ngài ở đây, trùng hợp quá.”

Nói đoạn, thanh niên hơi ngượng gãi đầu một cái, “Xin lỗi, đột nhiên gặp ngài có chút kinh hỉ, nói năng hơi lộn xộn.”

Lâu Khải lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”

Như thể bị giọng điệu lạnh lùng của hắn làm tổn thương, thanh niên khó chịu cắn môi dưới, miễn cưỡng cười, “Ngài không nhớ em sao, em là Bạch Tân Nhạc, tháng trước ngài đã đến dự sinh nhật mười tám tuổi của em.”

Cậu ta nói xong, Lâu Khải cũng có ấn tượng. Con trai thứ hai của Bạch gia là đối tượng theo đuổi của Nguyên Húc, Elton thôi miên đã chuyển tình cảm của Nguyên Húc đối với Bạch Tân Nhạc sang người hắn.

Mới vừa thôi miên xong, theo lý thuyết thì nên ít gặp người quen.

Lâu Khải đang muốn đuổi cậu ta đi thì Bạch Tân Nhạc nhìn ra sau hắn thốt lên, “Nguyên Húc, cậu lại theo dõi tôi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Húc: Nhân vật phản diện rất đẹp mắt, có sóng gió cũng không thiệt!

Lâu Khải:... Luôn cảm giác tôi thiệt thòi.

Mặt trời nhỏ có tính cách tương đối diễn tinh, không thân thiện như bề ngoài, hơn nữa sẽ không động lòng trước công.

Công là người cộc lốc không hiểu tình cảm, bản thân rung động cũng chả biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang