Đầu bên kia điện thoại là tiếng khóc bi thương của chị dâu, âm thanh hòa với không khí mùa hạ, vang vọng toàn bộ kho hàng bỏ hoang.
"Nói mày đang vội". Nam nhân ngồi đối diện Tư Vân Dịch, hung ác đè thấp chân mày, tay cầm một con dao, lưỡi dao kề sát sườn mặt Tư Vân Dịch.
"Không cần nói lung tung, nếu không tao run tay một chút, liền vạch thêm mấy đường trên khuôn mặt xinh đẹp của mày".
Tư Vân Dịch bị trói hai tay ở phía sau, hai chân tách ra quỳ dưới đất, cổ áo sơmi trắng bị dính vài vết máu, ngữ điệu hòa hoãn nói: "Chị dâu, em đang vội".
"Chú vội, ngày nào chú cũng vội, chú có biết cháu trai chú đang bị đẩy vào hố lửa hay không? Yến gia bên kia không biết từ nơi nào tìm được một nam nhân, khẳng định nói là đại nhi tử nhà bọn họ, muốn cùng con cháu Tư gia liên hôn!".
Tiếng khóc của chị dâu ngày càng thê lương, chói tai tới mức khiến nam nhân kia không khỏi nhíu mày, thân thể tính ngửa ra sau.
"Bọn họ hôm trước tới lấy giấy xét nghiệm ADN, vẫn là Tư gia chúng ta dùng danh nghĩa chính mình viết hóa đơn, Vân Dịch, chú nói xem bây giờ phải làm sao, nhà chúng ta chỉ có một đứa đã thành niên, đứa kia mới 3 tuổi, vừa mới tới nhà trẻ, còn bị mấy đứa trẻ khác ức hiếp".
Chị dâu vừa khóc vừa thao thao bất tuyệt, nam nhân cầm dao không thể nhịn được nữa, một tay liền cắt đứt điện thoại.
Nam nhân hít một hơi sâu, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục làm nốt việc còn đang dang dở.
Thân dao lạnh băng vỗ nhẹ vào gương mặt Tư Vân Dịch, nam nhân trên mặt hiện lên ý cười đầy vẻ tàn khốc.
"Tư thiếu gia, tao tưởng mày phải biết rất rõ bản thân mình đã đắc tội với ai chứ?"
Tư Vân Dịch trầm mặt không nói, mắt hơi rủ xuống, hai hàng mi dài cũng rủ xuống trước mắt.
"Thuê bọn tao cắt đầu lưỡi cùng với hai ngón tay của mày.
Đầu lưỡi thì chỉ có một, không có sự lựa chọn nhưng nếu là ngón tay, nếu mày có thể làm tao thoải mái, tao có thể cho mày một cơ hội, cho mày chọn nên cắt hai ngón tay nào."
Nam nhân ý cười đầy mặt, dùng chuôi dao nâng cằm Tư Vân Dịch.
Không thể không nói, danh xưng "Khổng tước trắng của Cảng Thành" quả là danh xứng với thực với vị Tư thiếu gia này.
Một đôi mắt thanh lãnh, con ngươi xinh đẹp cùng đuôi mắt lại hơi giơ lên, càng thêm vẻ câu người, mũi thẳng tắp, môi sắc thanh thiển, tóc đen dài cùng làn da trắng đến phát lạnh, dáng vẻ cấm dục lại mang vài phần lạnh lùng, ngược lại càng khiến cho người khác dâng lên ham muốn chinh phục.
" Ông chủ Lý cho mấy người bao nhiêu?" Tư Vân Dịch ngửa đầu nhìn về phía nam nhân đối diện mình, ánh mắt mang theo nghi vấn.
" Như thế nào, mày muốn cho bọn tao gấp đôi à?" Nam nhân tươi cười nói: " Ông chủ Lý rất hào phóng, chỉ sợ mày phải thêm nhiều hơn một chút".
"Nhiều hơn một ngôi biệt thự, lại thêm một đôi đồng nam đồng nữ, cùng đốt cho mày có đủ không?" Tư Vân Dịch ngước mắt, môi cong lên một độ cung nhỏ.
"Màyy" Ý thức được bản thân bị trêu đùa, nam nhân trong lòng tức giận, cầm con dao xông thẳng tới trước mắt, hướng về phía cổ Tư Vân Dịch, thân thể dịch sang một bên, Tư Vân Dịch tránh thoát được một kích, nam nhân tưởng rằng bản thân mình có thể đánh thêm một quyền nào ngờ dây thừng vốn trói chặt Vân Tư Dịch không biết từ lúc nào đã bị cởi bỏ, cũng thấy tay Tư Vân Dịch nắm thành nắm đấm, hướng về phía hai mắt mình mà đánh.
Nam nhân không kịp phòng ngừa, đột nhiên bị ăn một đấm, vừa vặn trúng ngay con mắt, nháy mắt con mắt bị đánh liền không ngừng rơi lệ, nam nhân lúng túng hướng về phía Tư Vân Dịch, ý định phản đòn lại nhận ra vũ khí trên tay bị đoạt lấy từ phía sau.
Nam nhân cả người lạnh toát, dùng con mắt còn lại không bị thương nhìn xung quanh kho hàng, chỉ thấy hai đồng bọn đã sớm bị chế trụ, còn hai người khác sớm đã bỏ chạy, một tên trong đó mới lúc trước còn trói Tư Vân Dịch.
Trách không được!!!
"Thiếu gia, ngài không có việc gì chứ?" Một thủ hạ nhanh chóng đem đến một cái áo khoác, khoác lên trên người Tư Vân Dịch.
Thế cục nháy mắt nghịch chuyển, Tư Vân Dịch trên người khác áo khoác tây trang màu đen không nhanh không chậm ngồi xuống vị trí mà nam nhân khi nãy ngồi.
Nam nhân lúc này bị áp quỳ xuống dưới chân Tư Vân Dịch, thân thể không ngừng run rẩy.
"Tao từ xưa tới nay vốn rất nhân từ". Tư Vân Dịch từ trên cao nhìn xuống, hai tay cầm con dao chơi đùa, hứng thú nhìn dáng vẻ sợ hãi của nam nhân.
"Sẽ không khiến mày phải buồn lòng mà chọn lựa"
"Ông, ông chủ Lý sẽ không bỏ qua cho mày đâu..." Nam nhân bởi vì sợ hãi quá mức mà quần phía dưới đã ướt một mảng.
"Ông ta đã đã bị cảnh sát Cảng Thành theo dõi, hôm nay mày còn cung cấp thêm vài lời chứng" Tư Vân Dịch ở bên cạnh nam nhân nặng nề mà mở miệng, "Cảnh sát sẽ mau chóng đến hợp tác với bọn tao, cảnh sát cũng sẽ tới đây nhanh thôi"
Di động bị ném sang một bên bỗng vang lên tiếng chuông, một người nhanh chóng bước đến, nhặt lấy điện thoại di động rồi cẩn thận chà lau, tiến đến bên người Tư Vân Dịch, ghé điện thoại vào tai anh.
"Vân Dịch, chú đã xong việc chưa vậy?" Chị dâu cảm xúc dường như đã không còn vững vàng, âm thanh còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Tư Vân Dịch lấy ra khăn tay trong túi áo khoác, lau đi vết máu bị bắn trên mặt, tiện tay đem mắt kính tinh xảo đeo lên, ngữ khí vẫn trước sau như một mà nói: "Tôi vừa xong việc, chị cứ việc nói đi".
"Yến gia thật quá đáng, chị tìm người đến xem thằng nhóc Yến gia kia, thế mà lại đang ở một cái siêu thị dỡ hàng, lại ngơ ngơ ngác ngác, đến họ còn chẳng phải họ Yến, gọi là cái gì mà Sở, Sở cái gì..."
Chị dâu trong lúc nhất thời không nhớ ra, Tư Vân Dịch an tĩnh một lúc, mở miệng đoán thử "Sở Quân Liệt?"
"Đúng rồi, chính là Sở Quân Liệt!" Chị dâu kích động mà mở miệng.
Ánh mắt Tư Vân Dịch khẽ động, trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm bất thường.
Chính là đêm hôm qua, Tư Vân Dịch nằm mơ thấy một giấc mộng kì lạ, mơ thấy thế giới mà bản thân đã sống 29 năm hóa ra là một cuốn tiểu thuyết có tên "Con rể điên cuồng tìm tới cửa rồi" do Long Ngạo Thiên sáng tác, vai chính Sở Quân Liệt có thiên phú cực cao, cha mẹ đều đã chết, là người thừa kế duy nhất ở Sở gia, nhưng lại ngoài ý muốn trọng thương rồi mất đi ký ức, được vợ chồng Yến gia ở Cảnh Thành nhặt được.
Vốn Yến gia và Tư gia đã có hôn ước từ lâu, Yến gia vì không muốn con trai của họ phải chịu cảnh ở rể liền nói dối rằng Sở Quân Liệt là con cả nhà bọn họ rồi đẩy đến Tư gia.
Sở Quân Liệt sau khi mất trí nhớ trở nên ngẩn ngẩn, ngốc ngốc, mấy đứa tiểu bối nhà Tư gia thà chết cũng không cần, vì thế lão gia tử Tư gia liền đem hắn an bài đến nhánh phụ nhà bọn họ. Mà người bên phụ này ngoài mặt thì đối với Sở Quân Liệt khách khí nhưng sau lưng lại lén lút trao đổi biện pháp ngược đãi đứa con ở rể này. Vào thời điểm sau khi lão gia Tư gia qua đời, Sở Quân Liệt thậm chí bị ném xuống tầng hầm mà sống, mỗi ngày chỉ có thể ăn chút cơm thừa canh cặn.
Đến tận khi Sở Quân Liệt phục hồi lại ký ức.
Trong giấc mộng kia, Sở Quân Liệt thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức thay đổi cả tam quan người ở Cảng Thành, khiến một nhà bên dòng thứ của Tư gia biến mất vô tung vô ảnh, chỉ để lại căn biệt thự đầy máu, mùi máu ấy nồng đến mức 3 tháng vẫn không tiêu tán hết.
Dòng chính Tư gia lúc ấy cũng không thoát được, với thế lực của Sở gia, Sở Quân Liệt chỉ cần giơ tay nhẹ nhàng cũng đủ khiến cho Tư gia tan cửa nát nhà.
Tư Vân Dịch vốn tưởng đây chỉ là con ác mộng, lại không nghĩ rằng mọi chuyện trong mơ lại lần lượt ứng nghiệm.
Chuyện này đích xác có chút kỳ quái.
Phía bên ngoài kho hàng truyền tới tiếng còi xe cảnh sát, ánh đèn xanh đỏ trên xe cảnh sát lập lòe, Tư Vân Dịch bước ra khỏi kho hàng, cùng cảnh sát trao đổi một lát liền trở lại phía xe của mình.
"Thiếu gia, ngài muốn về nhà cũ sao?" Người đàn ông cùng lúc tiến lên mở cửa xe.
"Đi" Tư Vân Dịch suy nghĩ một lát, "Nhân tiện tìm cho tôi phương thức liên lạc với Sở gia ở kinh thành".
"Thiếu gia muốn cùng bọn họ hợp tác sao?" Người đàn ông có chút tò mò.
Tư Vân Dịch cởi bỏ áo khoác tây trang trên người, ngồi vào trong xe, hơi hơi mỉm cười.
"Nói không chừng... Là muốn đem đứa trẻ bị lạc đưa về nhà".
×××××
Tại biệt thự Yến gia, Yến phu nhân đem chồng ảnh chụp hung hăng ném lên mặt người thanh niên, giọng nói mang theo phẫn nộ không hề che giấu.
"Tao đã sớm nói với mày, hai ngày này Tư gia chắc chắn sẽ đến thám thính tình hình của mày! Tao đã nói mày tránh trong phòng cho thuê, không cần phải ra khỏi cửa! Mày lại đem lời nói của tao như gió thoảng qua tai, thế mà lại đi làm người dỡ hàng, còn bị người bên Tư gia chụp ảnh lại!"
Yên phu nhân tức tới đau ngực "Hiện tại thì tốt rồi, tất cả mọi người đều biết mày là người đến từ nông thôn, lại ngu ngu ngốc ngốc đi dỡ hàng, Tư gia còn có thể cho người như vậy làm con rể bọn họ hay sao??"
Người thanh niên trầm mặc chậm rãi cúi người, nhặt lên những ảnh chụp rơi đầy trên mặt đất.
Trong ảnh chụp là hình ảnh chính mình lúc giúp siêu thị dỡ hàng hóa. Lại ở trong con ngõ nhỏ rách nát, mặc một bộ đồ công nhân rẻ tiền, bởi vì thời tiết quá nóng bức nên đem áo khoác buộc ở bên hông, nửa người trên chỉ mặc một chiếc áo đen, trên vai lại lót một cái khăn lông, trên chân mang đôi giày vải rách nát đã bạc màu, keo trên giày cũng đã bung ra gần hết, thoại nhìn quả thật vừa nghèo vừa ngốc.
"Sở Quân Liệt, chỉ cần trốn hai ngày thôi mà cũng khó như vậy hả? Mày có phải cố ý hay không?" Yến phu nhân như ý thức được gì đó, đột nhiên biến sắc.
"Mày có phải ý để người bên Tư gia nhìn thấy cái bộ dạng này, sau đó ép em trai mày ở rể bên Tư gia, em trai mày mới thành niên cách đây không lâu, người làm anh như mày sao có thể ác độc như vậy, tâm mày có còn hay không hả?"
"Con... Con không phải cố ý". Người thanh niên gọi "Sở Quân Liệt" cúi đầu nhìn chằm chằm ảnh chụp trong tay, sắc mặt trắng bệch.
"Con... Là bởi vì thật sự không còn tiền ăn cơm nên, cho nên..."
"Không có tiền ăn cơm??!" Yến phu nhân như nghe được chuyện cười của thiên hạ, tay run run chỉ vào con trai.
"Lúc mày rời đi, tao rõ ràng đã đưa cho mày ba ngàn, mày bây giờ lại nói với tao mày không có tiền ăn cơm?!!"
"Đó là 3 tháng trước". Sở Quân Liệt ngẩng đầu, trong mắt mang theo tia áy náy, thanh âm cũng không tự chủ được mà nhỏ xuống.
"Giá thuê nhà ở Cảng Thành quá cao, chủ nhà ra giá với con, ba ngàn toàn bộ đã dùng vào tiền thuê phòng.
Con cũng muốn tìm một công việc đàng hoàng có thể diện, những con lại không có bằng cấp hay kĩ thuật gì, vậy nên bọn họ đều không có tuyển con. Con ở công trường làm việc hai tháng, tiền kiếm được cũng không đủ để sống, chỉ đành làm chút việc dỡ hàng lặt vặt...
Ngày đó thật sự không phải con cố ý, ông chủ Thường của siêu thị năm nay cũng đã hơn 70, mấy hôm trước còn bị đau eo, siêu thị lại muốn nhập hàng hóa, nên con mới đi hỗ trợ".
"Viện cớ, tất cả chỉ là viện cớ!" Yến phu nhân càng tức giận hơn "Nhìn xem mày đang nói gì kìa, là tiền tao cho mày không đủ đúng không? Mày tốt nhất nên suy nghĩ một chút, lúc trước khi mày xảy ra tai nạn, ai là người mang tiền ra cho mày làm phẫu thuật!"
Sở Quân Liệt cúi đầu, môi mỏng khẽ mím chặt.
Yến phu nhân nhìn bộ dạng "con trai cả", hít sâu một hơi, lại không nhịn được mà đau đầu.
Nếu không phải vì ứng phó với việc liên hôn với Tư gia, chính bà cùng chồng lúc ấy cũng sẽ không đem thanh niên nằm thoi thóp bên ven đường này về nhà.
Chính bà lúc ấy khi biết được thanh niên này bị mất trí nhớ, lại chỉ nhớ rõ tên của bản thân, bà lại vui vẻ một hồi, dùng một bản xét nghiệm ADN đã bị chỉnh sửa qua, khiến cho thanh niên này tin rằng bản thân là con cháu của Yến gia, hiện tại lại âm mưu đẩy người ra làm bia chắn cho việc liên hôn, nhưng ai ngờ bây giờ lại xảy ra sự tình như vậy.
Đêm nay chính là lúc con cái hai nhà gặp mặt, là thời điểm để đưa ra quyết định về việc liên hôn, Tư gia nếu thực sự không cần cái đồ hàng giả này thì phải làm sao bây giờ?
Chính mình vạch ra mưu kế lâu như vậy, lại còn bỏ ra cả đống tiền, nếu thất bại chẳng phải là lãng phí tất cả hay sao!!
Yến phu nhân càng nghĩ càng sốt ruột, nghĩ đến con trai bảo bối của mình có khả năng phải chịu khổ ở rể bên Tư gia thì không khỏi đau lòng một trận, cúi đầu liền nghẹn ngào vài tiếng.
Hiện tại, sự việc đã đến nước này, Yến phu nhân chỉ đành ngẩng đầu nhìn Sở Quân Liệt trước mắt, như bắt được cọng rơm cứu mạng mà nắm lấy ống tay áo Sở Quân Liệt.
"Coi như mẹ cầu xin con, con hãy cho em trai con một con đường sống, chỉ cần đêm nay con được người của Tư gia nhìn trúng, có thể qua nhà họ ở rể, mọi khúc mắc của chúng ta liền tính như xóa bỏ, có được không?"
Vì để Sở Quân Liệt có thể thấy quyết tâm của mình, Yến phu nhân còn lấy cả giấy tờ của Sở Quân Liệt đến, đặt ở trước mặt cậu.
Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn từng tờ biên lai, số tiền trong biên lai từ tiền thuốc thang đến tiền phí trong phòng bệnh ICU thay đổi từ nhỏ đến lớn, có biên lai lên đến tám ngàn. Yến phu nhân như đột nhiên phát hiện ra cái gì, đem một tờ biên lai cao đến mấy vạn lấy lại, xé đi, tùy tiện ném vào thùng rác.
"Tờ hóa đơn này sao lại bị kẹp vào đây vậy, đây không phải của con đâu" Yến phu nhân lau lau khóe mắt.
Sở Quân Liệt rõ ràng thấy được, trên tờ biên lai đó là đôi giày chơi bóng bản giới hạn, là của em trai cậu – Yến An.
"Tổng cộng 35 ngàn..." Yến phu nhân còn chưa nói xong, chỉ thấy Sở Quân Liệt đem mấy tờ biên lại gộp lại với nhau, ánh mắt có chút yên lặng "Con sẽ qua đó ở rể".