Tôi đang lướt điện thoại tra cứu tệp tài liệu học tập vừa được tải về, chợt phát hiện ra một tài liệu không có tiêu đề nằm gọn lỏn trong thư mục “học tập” của tôi.
Hơi thắc mắc, tôi bấm vào xem, hiện ra một mẩu truyện nhỏ với dòng tiêu đề khá lớn: <<Xiềng xích yêu thương>>
Chú thích nhân vật: Thích chơi trò tình thú giam cầm.
Haha, thú vị phết đấy chứ. Hừm… Tôi không phải kẻ biến thái, chẳng qua là tôi tò mò thôi nhé.
Tôi cầm điện thoại trong tay, hơi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn sang tên con trai đang ngồi bên cạnh. Anh ấy đang ngồi co mình trên ghế, tập trung chơi game, hai mắt dán chặt vào màn hình di động, dường như chẳng thèm quan tâm tới sự tồn tại của tôi.
Tôi lén thở phào nhẹ nhõm, im lặng nhích người ra xa anh ấy một chút, sau đó lướt sang trang tiếp theo trên điện thoại.
Ô quao, bao sốc luôn!
…
“Lâm Miễu bàng hoàng nhìn lên trần nhà, ánh đèn vàng của ngọn đèn pha lê trên trần nhà chao qua đảo lại, cả người lâng lâng như bị thôi miên, cảm giác mệt mỏi chưa từng có, toàn thân không chút sinh lực.
Như thể nhận ra được sự mệt mỏi ủ rũ của cô, người đàn ông nhìn chằm chằm đôi môi đang run rẩy, sau đó cúi đầu cắn một cái thật mạnh như đang trừng phạt. Nụ hôn của Giang Thù bạo lực, hệt như hành động của một con dã thú, muốn nuốt chửng người phụ nữ vào bụng.
Hành động bạo lực này đã xê dịch mớ xiềng xích trên tay Lâm Miễu, khiến chúng phát ra những thứ âm thanh chói tai.
Mãi cho đến khi người phụ nữ yếu ớt bắt đầu run lẩy bẩy không ngừng, đưa hai bàn tay bị gông bằng những sợi dây xích thô kệch áp lên lồng ngực rắn rỏi của anh ta, cố gắng liều mạng đẩy ra xa, Giang Thù mới ý thức được, hành động nhẹ nhàng hơn, nụ hôn thô bạo dần dần chuyển sang mút mát lưu luyến.
Anh ta dịch chuyển nụ hôn dần từ đôi môi sưng đỏ chuyển lên khoé mắt Lâm Miễu, hôn lên từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
“Miễu Miễu…”
Giang Thù lẩm bẩm gọi tên cô, ngón tay khẽ vuốt ve đuôi mắt ửng đỏ của cô. Hành động dịu dàng nhưng không thể giấu đi sự bệnh hoạn, biến thái trong mắt anh ra được.
Lâm Miễu cắn chặt môi dưới sưng tấy, đôi mắt cô hoen đỏ ngân ngấn nước, từ cần cổ xuống bả vai là những vệt đỏ dài, giống như là vết tích của một trận đòn roi.
Chỉ có Giang Thù mới được quyền ngắm nhìn dáng vẻ này của cô. Không chỉ là vẻ ngoài của Lâm Miễu, cách cô ấy cau mày, buồn bã hay mỉm cười hạnh phúc cũng chỉ được phô bày ra cho một mình anh ta ngắm mà thôi.
Chỉ có như vậy, anh ta mới không còn phải lo lắng vòng thế giới của cô rộng mở, cũng không cần phải sợ tình yêu của cô dành cho anh ta sẽ phải san sẻ thêm cho một người nào khác.
Khi đó, trong mắt cô sẽ chỉ còn hình bóng của một mình Giang Thù mà thôi.
Cuối cùng…
Giang Thù hôn nhẹ lên khoé mắt Lâm Miễu một cái nữa, sau đó vùi mặt sâu vào hõm cổ của cô, khuôn mặt giãn ra thoải mái.
Cuối cùng cũng giữ được cô sạch sẽ, chỉ thuộc quyền sở hữu của một mình anh ta.”
…
Ban đầu đọc cũng thấy cuốn đấy, cũng ổn. Nếu đọc thêm nữa, chỉ sợ tôi sẽ cho rằng mình chính là Lâm Miễu mất.
Đây là lần đầu tiên tôi đọc truyện khiêu d âm, lúc mới bắt đầu cảm giác như mình vừa thấy ma vậy. Có lẽ là do biểu cảm của tôi rõ ràng quá, lúc đỏ lúc trắng, anh chàng bên cạnh ngơ ngác hỏi tôi: “Sao thế?”
Tôi chỉ biết đần mặt nhìn anh.
Người con trai trước mặt mặc một chiếc áo len trắng ấm áp, khuôn mặt non choẹt mềm mại, mái tóc tơ được vuốt qua loa tuỳ ý nhưng không làm mất đi vẻ đẹp trai.
Lúc này anh không chơi game nữa, cứ ngồi trên ghế nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt anh trong trẻo như gom hết trăng sao vào đáy mắt, không chút bụi trần, mang lại cảm giác sạch sẽ, ấm áp.
Dáng vẻ anh như thế thật khiến cho người vừa gặp đã yêu.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, anh là trúc mã cùng tôi lớn lên từ bé.
Và tên của anh chính là… Giang Thù!
2.
Tôi lặng lẽ tắt màn hình điện thoại. Đúng là điên mà, thật là bệnh hoạn!
Chẳng biết tên điên nào lại làm ra cái trò này? Chẳng lẽ lại bảo là do tôi ảo tưởng?
Giang Thù nhướng mày nhìn tôi: “Em xem cái gì đó? Có điểm thi cuối kỳ rồi phải không? Trượt môn nào rồi à?”
Ừ, chẳng thà rớt môn còn hơn!
Tôi tự véo tay mình một cái, đau điếng người. Giang Thù cau mày: “Miễu Miễu?”
Nghe anh gọi tên mình, tự dưng tôi lại nhớ tới những gì mình vừa xem ban nãy, thế là tôi đứng bật dậy, nói với anh: “Đừng có gọi em kiểu đấy!”
Anh ngỡ ngàng: “Em làm sao thế?”
Nói sao giờ? Chẳng lẽ lại bảo em đọc được một mẩu truyện khiêu d âm mà hai chúng ta là nhân vật chính, trong đó anh là tên nam chính biến thái thích giam cầm, trói buộc em à?
Thôi, điên à? Mới nghĩ thôi cũng thấy nực cười, bệnh hoạn rồi ấy chứ.
Dẹp đi! Bệnh hoạn cũng một vừa hai phải thôi. Thà chỉ mình tôi hoài nghi nhân sinh còn hơn kéo thêm một người khác vào.
Hít một hơi sâu, tôi ngập ngừng: “Em…”
Nhưng không biết nói gì để bao biện cho sự bất thường của mình cả.
Nếu tôi cố viện cớ, e là còn phi lý khó tin hơn cả bây giờ nữa.
Tôi cứ suy đi tính lại mãi vẫn không thể nghĩ khác đi được, cuối cùng thốt lên: “Mẹ nó chứ!”
Giang Thù ngơ ngác: “Ơ sao đấy?”
Tôi run rẩy mở điện thoại lên, hoảng hốt khi phát hiện ra mẩu truyện ban nãy đã biến mất không dấu vết!
Là tôi hoa mắt chăng?
Giang Thù bị tôi ngó lơ, hơi cau mày lại, có vẻ khá bối rối.
Đứng ngẩn người mất một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng tìm được cho mình một cái cớ: “À thì, em quên tưới nước cho hoa rồi, em về đây.”
“Đợi đã…”
Mặc kệ anh gọi lại, tôi vẫn cắm đầu cắm cổ chạy trối chếc như ma đuổi sau lưng, dốc hết sức lực chạy ra khỏi nhà Giang Thù càng sớm càng tốt.
Trở về phòng mình, tôi bước đi như người mất hồn. Tôi cảm thấy bản thân như một con ngốc bị bệnh hoang tưởng, đầu óc không tỉnh táo nên mới tưởng tượng ra đủ thứ vớ vẩn thế này.
Mở điện thoại lên, cmn, cái mẩu truyện chếc tiệt kia lại ở đây rồi nè!
Thật hoang đường!
Tôi lao như bay ra phòng khách, hét toáng lên: “Bố ơi, mẹ ơi! Cứu…”
Haiz, không nói được!
Bố mẹ tôi đang xem ti vi, bị tôi làm cho giật mình, ngơ ngác nhìn tôi: “Con gái, sao vậy?”
Ôi điên mất thôi! Chẳng lẽ tôi bị bệnh nan y sắp đi chầu Diêm Vương nên mới thấy ma ư?
Tôi gượng cười giả tạo: “À không có gì ạ. Con chỉ muốn nói yêu bố mẹ thôi.”
Nói xong tôi quay về phòng, mệt mỏi ngã ra giường.
Phải rồi, chỉ có thể giải thích cho hiện tượng bất thường này là tôi đã mắc phải một căn bệnh nan y vô phương cứu chữa nào đó thôi.
Đột nhiên, đúng lúc này…
“Nhóc con, bình tĩnh nào!”
Tôi: “…”
Để xem nào, giọng nói này nghe rất lạ, cái cách nó xuất hiện cũng không bình thường, đột nhiên vang lên trong đầu tôi, bảo tôi cứ bình tĩnh sau bao nhiêu sự việc kỳ lạ xảy ra. Haha cười chếc, đố bố con thằng nào bình tĩnh được đấy?
Ông anh à, em van em cầu anh, làm ơn bình thường lại hộ em, anh cứ làm ba cái trò quỷ này, em sợ muốn chếc.
Tôi vừa thầm nghĩ vừa chờ đợi giọng nói ấy lại vang lên, nhưng không, giọng nói ấy đã biến mất.
Mẹ nó, chơi tôi à?
Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa. Ra mở cửa, là Giang Thù tới tìm.
Bây giờ tôi thật sự đang rất mệt mỏi và hoảng loạn. Thế giới xung quanh diễn ra rất kỳ lạ, hoàn toàn không giống như ngày thường, bao gồm cả Giang Thù trước mặt tôi.
Tôi cố ép mình tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, hỏi anh tới tìm tôi có chuyện gì không. Sắc mặt anh rất khó chịu, giọng điệu mang theo chút ấm ức: “Em không thấy là em nên giải thích cho anh nghe chuyện gì đang xảy ra à?”
Tôi đáp cụt lủn: “Lên cơn động kinh.”
“…”
Giang Thù đứng đực ra, không biết phải nói gì, trong mắt chất chứa vô vàn nghi vấn.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đành bối rối đi tới ngồi vào bàn học, giả vờ cầm cuốn sách đang để mở trên bàn lên đọc.
Haiz, khổ thân trúc mã của tôi, dẫu biết anh hoàn toàn vô tội trong chuyện này nhưng đã lỡ đọc qua mẩu truyện kia rồi, tôi thật sự không thể đối mặt trực diện với anh ngay được, anh hiểu không?
Cơ mà sự thực là anh chả hiểu tôi tí nào cả!
Giang Thù tiến tới sau lưng tôi, hỏi lại: “Lên cơn động kinh á?”
Chắc anh cảm thấy câu trả lời của tôi rất dở hơi: “Em có cần đến bệnh viện không đấy?”
Ừm, lúc đầu tôi cũng cho rằng mình mắc bệnh tâm thần, hoang tưởng gì gì đó. Nhưng giờ thì tôi nghĩ, có lẽ đến cả bệnh viện cũng hết cứu nổi tôi rồi!
“Không đến.”
Anh im lặng nhìn tôi như muốn xác nhận điều gì đó, sau đó ghé vào tai tôi, thì thầm: “Vậy anh vẫn gọi em là Miễu Miễu được nhỉ?”
“…”
Tôi do dự: “Để sau nói nhé?”
Nụ cười trên mặt anh đông cứng lại: “Sao lại để sau?”
Tôi gãi đầu, thái độ dần cáu kỉnh: “Cái cách anh gọi em… không được bình thường ấy. Thôi sau này anh cứ gọi em là Nicholas Lâm Miễu đi.”
Giang Thù đần mặt ra mất một lúc, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng: “Em vẫn nên đi bệnh viện thì hơn.”
Tôi: “…”
“Em ổn mà. Em ổn đến mức hôm nay có thể làm được ba bộ đề luôn đó.”
Tôi cố ép mình phải tỏ ra bình thường nhất có thể: “Em phải học đây. Không phải anh còn có lịch đi chơi thể thao với bạn à?”
Tôi lấy đề ôn luyện ra, đang định lấy bút thì Giang Thù đã nhanh tay đưa ống đựng bút qua cho tôi. Đáng lẽ ra tôi phải lấy bút một cách tự nhiên nhất mới phải, ai có ngờ tay tôi lại run rẩy như đang sợ hãi.
Anh nhìn cách tôi cầm bút, hơi lùi ra phía sau, đứng thẳng lưng: “Lâm Miễu, quay lại nhìn anh đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôi ngồi im không nhúc nhích: “Chuyện gì anh nói luôn đi.”
Anh im lặng không đáp khiến tôi hơi sợ. Đang lúc phân vân có nên quay lại nhìn anh một cái hay không thì chiếc ghế tôi đang ngồi bị kéo lùi lại.
Giang Thù thẳng thừng nắm lấy tựa ghế, xoay cả tôi lẫn ghế lại đối diện thẳng mặt với anh.
Tôi ngây ngốc ngồi yên tại chỗ. Anh hơi cúi người, hai tay chống hai bên mép ghế, bày ra tư thế vây hãm tôi trong vòng tay anh.
Nhận thức được điều này, tôi bất giác chết lặng.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Miễu Miễu sợ anh sao?”
“…”
Ban đầu không phải sợ, nhưng bây giờ hành động của anh khiến tôi vô thức nhớ lại nội dung của mẩu truyện khiêu d âm kia. Tôi hít thở thật sâu, cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Sao lại sợ anh chứ? Em chả hiểu anh đang…”
Anh ghé sát tôi hơn. Lời chưa nói xong mắc nghẹn trong cổ họng không phát ra được nữa.
“…”
Anh cười khẩy: “Đấy, nhìn em chẳng khác gì cô ngốc.”
Sau đó anh đứng thẳng người lên, đảo mắt nhìn đi chỗ khác: “Không ngờ anh cũng có sức ảnh hưởng lớn đến thế đấy.”
Tôi: “…”
Nếu là thường ngày, nhất định tôi sẽ trợn trừng mắt lên khinh thường anh. Nhưng hôm nay thì khác, tôi chỉ có thể bất lực ngồi ngây như phỗng, mồm mép hoá đá không phản bác được gì.
“Vừa thấy anh đã tránh như tránh tà. Khai thật đi, em lén lút làm điều gì xấu xa, bậy bạ sau lưng anh phải không?”
Tôi ra vẻ uất ức: “Rõ ràng em đã hỏi ý kiến anh rồi mà.”
Giang Thù càng khó hiểu hơn: “Ủa chứ không phải em cứ ngó lơ anh mặc kệ anh chơi game à? Có khi em còn đang mừng thầm vì học được nhiều hơn anh ấy nhỉ?”
“… Anh không biết trái tim là đại dương sâu thẳm à? Ngoài miệng nói không quan tâm nhưng trong lòng toàn là kỳ vọng, mong ngóng, hiểu chưa hả?”
Chẳng ai hiểu được nỗi khổ sở của tôi hết.
Giang Thù ngơ ngác: “Chẳng lẽ con gái các em thường xuyên trước sau bất nhất thế à?”
“Anh tự vắt óc nghĩ đi, ai rảnh đâu mà nói.”
Tôi cố chắt bóp một tí tẹo sự bình thường cuối cùng của mình ra để tống cổ Giang Thù ra khỏi phòng