Tên tôi là Cố Niệm Thu, là người phụ nữ của đại ca.
Không sai, hắn chính là kiểu đại ca mà bạn nghĩ đến.
Nhưng tình yêu giữa tôi và hắn không phải là mối quan hệ cưỡng ép hay bao nuôi như mọi người nhìn nhận.
Tôi và Thẩm Chí quen biết nhau từ nhỏ, hắn giam giữ, nhốt tôi trong tòa lâu đài đẫm m.áu.
Chuyện tình yêu nóng bỏng, rực lửa đó gần như thiêu đốt tôi, nhưng tôi cảm nhận được một cảm giác an toàn khó tả từ nó.
Mối quan hệ của chúng tôi ràng buộc rất sâu sắc, tình cảm cũng đến một cách tự nhiên.
Thẩm Chí bận rộn nhiều việc, hắn đem tôi bảo vệ rất tốt.
Nhưng tôi kiểu gì cũng sẽ vô thức hoảng sợ trong tiềm thức.
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi luôn cảm giác trên tay dính đầy m.áu tươi.
Cái chăn màu trắng bị nhuộm đỏ.
Tôi vội vã kiểm tra hơi thở của Thẩm Chí.
Thẩm Chí ngay tức khắc tỉnh lại khi tôi đến gần, trong mắt tràn đầy cảnh giác, nhìn thấy là tôi thì mới bình tĩnh lại.
Hắn ôm tôi thật chặt, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng đang run rẩy của tôi.
“Niệm Niệm, đừng sợ, anh ở đây.”
Tay bị đặt lên ngực, nhịp đập vừa nóng bỏng vừa mãnh liệt mới miễn cưỡng làm dịu đi sự bất an của tôi.
Nước mắt thấm đẫm quần áo, vải mềm trước ngực bị nhăn thành nếp.
“Thẩm Chí, anh có thể dừng tay lại được không, em sợ, chúng ta cùng nhau sống thật tốt được không, em sợ…..”
Thẩm Chí ghì chặt đầu tôi vào lòng, tôi không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Hắn trầm mặc một lúc, tiếp theo là vô số nụ hôn nhẹ.
“Niệm Niệm, đừng sợ, tất cả những gì anh làm đều là vì em. Chỉ có như vậy, anh mới có thể bảo vệ em thật tốt.”
2.
Tôi sống trong tòa lâu đài kín không kẽ hở do Thẩm Chí xây dựng.
Mong muốn bảo vệ tôi của Thẩm Chí gần như là bệnh trạng.
Mỗi khi tôi tỏ ra có chút thèm muốn đối với bên ngoài, hắn lại run rẩy ôm lấy tôi.
Đôi mắt tràn đầy nước mắt cùng cầu xin, trông rất bất lực.
“Niệm Niệm, tất cả mọi người đều muốn giành em với anh. Em không thể không yêu anh.”
Tôi biết điều đó là không đúng, nhưng tôi yêu hắn, cũng muốn thỏa mãn hắn.
Tôi bị nhốt ở đây như cá chậu chim lồng*.
* Cá chậu chim lồng: Cuộc sống tù túng, bó buộc.
Một sợi xích vô hình được buộc vào mắt cá chân tôi, đầu còn lại được buộc chắc chắn vào cơ thể Thẩm Chí.
Tôi không dám tránh thoát một chút nào, vì sợ làm tổn thương hắn.
Lâu đài mỗi ngày chỉ có Thẩm Chí ra vào, nhưng hôm nay thì khác, cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo.
Thẩm Chí thần sắc hoảng sợ, m.áu đỏ tươi dính một bên mặt.
Trên tay hắn đang ôm một người phụ nữ, màu đỏ trên ngực hắn chói mắt đến dọa người.
Thẩm Chí trước mặt tôi luôn tỏ ra điềm tĩnh, bình tĩnh, thế nhưng bây giờ lại đang hét lên:
“Bác sĩ, bác sĩ!!!”
Nhãn cầu của hắn đỏ ngầu, khiến hắn trông giống như lệ quỷ lấy mạng.
Tôi không thèm suy nghĩ sâu xa, lê bước lên lầu, dùng sức gõ cửa.
“Tống Kha Dữ, cứu người! Cứu người...”
Tôi kích động đến mức không thở được, khuỵu gối xuống trước cửa.
Tống Kha Dữ cuối cùng cũng bước ra.
Anh ấy mặc áo ngủ nhưng lông mày và ánh mắt rất tỉnh táo, vô thức chạy đến bên tôi để kiểm tra tình trạng thể chất của tôi.
Thẩm Chí nghiêm giọng nói:
“Tống Kha Dữ, mau tới cứu Châu Châu.”
Tống Kha Dữ liếc nhìn tôi vài lần, tôi xua tay ra hiệu cho anh ấy biết tôi vẫn ổn.
Anh ấy vỗ vai tôi trấn an trước khi đi về phía Thẩm Chí.
Tôi đang nghĩ đến tình huống của cô gái kia, muốn đi theo.
Nhưng tôi chưa kịp bước vào cửa thì Thẩm Chí đã đóng sầm cửa lại.
Vẻ mặt hung dữ của Thẩm Chí thoáng qua, là vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
3.
Tôi biết cô gái đó là ai.
Thẩm Chí không cho tôi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng hắn sợ tôi cô đơn nên luôn ôm lấy tôi, kể về những việc phát sinh gần đây và những người mà hắn gặp.
Mạnh Châu chính là một trong số đó.
Khi Thẩm Chí nhắc tới cô ấy, trong mắt tràn đầy thưởng thức cùng kiêng kị.
Mạnh Châu là thành viên nữ hiếm hoi trong băng đảng.
Cô ấy có thân thủ tốt, đầu óc lại linh hoạt, mới lộ diện hơn một tháng đã liên tục thăng tiến.
Thẩm Chí thân mật cọ má tôi: “Em nghĩ anh có nên đem cô ấy đề bạt làm phụ tá bên người hay không?”
Trong lòng tôi tràn đầy ghen tuông cùng chua xót, nhưng vẫn buộc mình phải suy nghĩ lý trí.
Lông mi rũ xuống, tôi né tránh nụ hôn nhẹ của hắn: “ Tuỳ anh quyết định… Là nhân tài thì nên được đề bạt, không thể để thủ hạ cảm thấy thất vọng đau khổ.”
Lồng ngực hắn khẽ rung lên, buồn bực mà cười trừ.
Tôi bị Thẩm Chí từ trong ngực kéo ra.
Hắn dùng bàn tay to lớn cố định khuôn mặt của tôi, không ngừng hôn môi, ý tứ trong mắt cũng là hiếm có.
“Bảo bối ghen sao? Thật là đáng yêu~”
Từ sau lần đó, Thẩm Chí không bao giờ nhắc đến cô ấy trước mặt tôi nữa.
Tôi biết họ chắc chắn vẫn còn liên lạc, chỉ là không biết... họ đã thân thiết đến mức này.
Tôi tự trấn an mình không nên lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng trong tiềm thức vẫn vô thức cảm thấy hoảng sợ.