Ngày mẹ ta mất, cũng là ngày ta vừa tròn năm tuổi.
Cha bế ta ra cửa từ sáng sớm, dạo phố mua rất nhiều bánh trái, còn chọn cho mẹ ta một cây bộ diêu (trâm có tua rua) thật đẹp.
Ông nói ngày ấy sinh ta ra mẹ ta suýt bỏ mạng vì khó sinh, bảo ta tối nay tặng cây bộ diêu này cho mẹ.
Ta cười hì hì thưa vâng, trên cây bộ diêu có mặt dây chuyền hoa sen mẹ ta thích, bà thấy chắc sẽ vui lắm.
Cha lại hỏi ta rất nhiều, hỏi ta dạo này có nghe được tin đồn nhảm nhí gì ở học đường không, có người nói không tốt về mẹ sao.
Thấy ta gật đầu, ông có chút lo lắng hỏi ta: “Mẹ đối xử với con có tốt không?”
“Mẹ đối xử với con rất tốt, con thích mẹ.” Ta đáp.
Vẻ mặt căng thẳng của cha ta giãn ra rất nhiều, ông nhẹ nhàng nói với ta: "Mẹ con số khổ, nhưng nàng là người trong sạch nhất trên đời này. Con phải biết nghe lời mẹ, hiếu thuận với mẹ cả đời."
Ta vừa định nói vâng, chợt thấy người hầu trong phủ loạng choạng chạy tới, ánh mắt hoảng sợ: "Phu nhân! Phu nhân ch.ế.t ở đầu hẻm rồi!"
Cha ta không rảnh quan tâm đến ta, ông gần như vừa lết vừa bò mà chạy về phía trước, ngã xuống, tay chân mặt mũi trầy xước, lại loạng choạng bò dậy hốt hoảng chạy tiếp.
Ta khóc lóc đi theo phía sau ông kêu cha, ông cũng không quay đầu nhìn lại.
Cha đẩy đám người ở đầu hẻm ra, người luôn luôn văn nhã chưa từng lớn tiếng bao giờ nay lại mất đi phong thái, tất cả lễ nghi giáo dưỡng đều tan thành mây khói, "Cút ngay! Cút ngay! Không được nhìn! Không được nhìn!"
Ông hét lên như xé ruột xé gan, xé toạc chiếc áo ngoài của mình ra khoác lên người mẹ, rồi vụng về ôm lấy mẹ chạy về phủ.
Ông cứ nức nở khóc thút thít không ngừng, như một con chó nhà có tang cửa nát nhà tan không còn nơi nào để trở về.
2
Cha ta không cho ta đi nhìn mặt mẹ, ông ấy tự nhốt mình trong phòng với mẹ, ai cũng nói cha ta điên rồi.
Cho đến năm ngày sau, mấy ngày liền ông không uống một giọt nước, gầy trơ xương bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đâu vào đấy tang sự cho mẹ.
Cha gầy đi nhiều, lại càng thêm tuấn mỹ.
Ngày tang mẫu, công chúa trang điểm lộng lẫy đoan trang cao quý đi đến nhà ta, nàng xinh đẹp, rạng rỡ như ánh ban mai, là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An.
Nàng thân phận tôn quý, ngôn hành cử chỉ đều lộ ra sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, nhưng khi nhìn thấy cha ta, nàng lập tức thu liễm vẻ ngạo mạn đó, chỉ còn lại sự rung động vô cớ của một tiểu cô nương.
Cha ta tích thủy bất lậu (cẩn mật, không chút kẻ hở) mà ứng phó, thỉnh thoảng nói vài câu khách sáo bình thường cũng sẽ chọc cho công chúa cười không ngớt.
Đêm đó, sau khi tiễn công chúa về, cha ta giữ chặt vai ta, ngồi xổm xuống ngửa đầu hỏi ta: “Con nhìn rõ mặt của tam công chúa chưa?”
Ta gật đầu, lúc đó tuy còn nhỏ nhưng ta đã hiểu được hận là gì.
Sắc mặt cha ta không thay đổi, "Sau này cha sẽ lột cái mặt này xuống làm thành mặt trống bỏi cho con, con chịu không?"
Ta lắc đầu cười ngọt ngào: “Không cần cha đưa, con tự làm được.”
Cha mỉm cười hài lòng.