Hoàng cung Nghiêu quốc gần đây bỗng nhiên nổi gió.
Nguyên nhân là ba tháng trước, Nghiêu quốc vừa đánh bại Trình quốc ở phía nam, kết thúc nhiều năm chiến tranh.
Hai nước giao chiến nhiều năm, trước sau không phân thắng bại, mà một trận thua lần này lại chân chính định ra đại cục.
Trình quốc bại trận lui về phía nam xa xôi hơn, không dám lại xâm chiếm Nghiêu quốc nửa bước, để tỏ thái độ với Nghiêu và cứu lấy tia lửa cuối cùng, thậm chí Trình quốc đem con trai thứ của đại tướng quân là Thù Ngọc công tử Thu Minh Thù, đưa tới Nghiêu quốc, tùy ý Nghiêu quốc xử trí.
Vị con thứ này của đại tướng Trình quốc tài sắc vô song, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, rất có tiếng tăm ở Trình quốc, chỉ tiếc ở Nghiêu quốc xem trọng vũ lực, mấy thứ này không có bất cứ tác dụng gì.
Hắn nhấc tay nhấc vai còn không nổi, thân thể ốm yếu, không làm gì cũng ho ra máu té xỉu, suy xét trên nhiều phương diện, Nghiêu quốc không thể làm Thù Ngọc công tử chết ở chỗ này, vì thế làm thế nào để xử trí hắn, lại thành một vấn đề khó của Nghiêu quốc.
Vì thế các đại thần của Nghiêu quốc được triệu tập lại, nghiêm túc thương nghị, cuối cùng đưa ra một ý kiến tuyệt hảo —— đem Thù Ngọc công tử đưa vào hậu cung của đế vương Nghiêu quốc, cưới làm phi tử.
Kể từ đó, vị công tử Trình quốc đi đến đâu cũng được chiếu cố đến đó, không bao giờ lo lắng bị nuôi chết, nhân tiện còn kiến Trình quốc nhục nhã, có thể nói là đẹp cả đôi đường.
Vua của Nghiêu quốc không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì về điều này.
Vì thế, một tháng trước, Nghiêu quốc cử hành lễ thành hôn đơn giản, Thù Ngọc công tử được nghênh đón vào trong cung.
Nhưng mà đến lúc này, rắc rối nơi hoàng cung mới bắt đầu.
Vị Thù Ngọc công tử này, không chỉ tài năng mà tiết hạnh cũng hơn người, bởi vì không thể chịu nhục, vừa bị đưa vào cung ngày đầu tiên, liền biểu diễn dùng đầu đầu đâm cột. Đáng tiếc trong cung đã phân cho hắn năm người hộ vệ, hắn không thể dùng đầu mình đâm cột mà chết, ngược lại làm mấy hộ vệ lấy thân ngăn cản ôm bụng xanh mặt.
Khoảng thời gian kế tiếp, những câu chuyện như vậy diễn ra hàng ngày.
Trong suốt một tháng, Thù Ngọc công tử đã chỉ cho hoàng cung Nghiêu Quốc tổng cộng bốn mươi bảy cách tự sát, đáng tiếc không biết là xui xẻo hay do thị vệ quá tận tâm, hắn luôn được cứu vào giây phút cuối cùng.
Sau đó, Thù Ngọc công tử tuy rằng không chết, nhưng cũng bởi vì liên tiếp tra tấn, thân thể càng ngày càng kém, khó có thể khôi phục thương tổn.
Vì lý do này mà các thái giám và cung nữ trong cung của Nghiêu không thể không càng thêm tận tâm chiếu cố vị nương nương này.
Tú Hạ là tỳ nữ của Thu Phi nương nương.
Tiến cung từ nhỏ đến bây giờ, nàng đã ở trong hoàng cung tròn mười năm, nhưng đối với nàng mà nói, mười năm hầu hạ ở đây đều không bằng chăm nom Thu Minh Thù một tháng.
Trời đã sáng, tính thời gian cũng đến lúc Thu Phi nương nương thức dậy, Tú Hạ đi tới cửa cung, nhẹ nhàng gõ cửa, hít một hơi thở sâu, trong đầu đã tưởng tượng đủ loại cảnh tượng sau khi mình tiến vào phòng.
Đơn giản là nếu không phải cả phòng hỗn độn, thì cũng là mảnh sứ đầy đất, hoặc là lụa trắng treo cổ, lại hoặc là máu tươi vương vãi.
Thân là tỳ nữ của Thu Phi nương nương, Tú Hạ đã tập mãi thành thói quen, hơn nữa dần dần không hoảng không loạn.
Gõ cửa mấy lần, như thường lệ không được đáp lại, Tú Hạ trầm mặc đẩy ra cửa chính, đợi một lát, không có cái gì bay tới, lúc này mới an tâm đi vào bên trong.
Không ngờ rằng hôm nay tẩm cung sạch sẽ ngăn nắp, bên trong không có dấu vết của đồ vật bị phá hư, mà Thù Ngọc công tử vốn dĩ kiên định tìm chết, hôm nay lại êm đẹp ngồi ở trước gương, nghiêm túc mà chăm chú nhìn dung mạo trong gương của chính mình.
Nghe thấy thanh âm, Thù Ngọc công tử quay đầu, hắn nhàn nhạt nhìn thoáng qua.
Vị Thù ngọc công tử này, vốn có một khuôn mặt hoàn hảo có thể khiến vạn vật lu mờ, nhưng khoảng thời gian trước hắn hành hạ chính mình quá mức, tổn thương thân thể, trạng thái tinh thần cũng là cực kém, thậm chí có chút cuồng loạn, dù cho là thần tiên cũng phải mất đi vài phần nhan sắc.
Nhưng hiện tại, Thu Minh Thù trước mặt Tú Hạ không giống, giấc ngủ đêm qua giúp hắn khôi phục phần lớn thể lực, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn bình thường, hắn bình tĩnh đứng ở trong phòng. Mặt mày như nước mùa thu vẽ trong tranh, tô điểm bằng những vì sao lay động giữa dòng nước trong màn đêm, khiến người ta không thể rời mắt.
Tú Hạ hầu hạ Thu Phi nương nương đã được một tháng, ngoại trừ ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, đây là lần đầu tiên nàng mất bình tĩnh như thế này.
Ngẩn ra một lát, nàng mới nghe thấy Thu Minh Thù ở phía đối diện nói: "Bỏ đồ đạc xuống, đi ra ngoài trước."
Tú Hạ không có thời gian suy nghĩ, lúc này, tựa như sức quyến rũ của giọng nói du dương dịu dàng đã xâm chiếm cơ thể, ý thức dần dần mơ hồ, chỉ dựa vào bản năng đặt đồ vật xuống, xoay người rời khỏi phòng.
Chờ đến khi ra khỏi cửa điện, nghe tiếng cửa đóng lại, nàng mới chợt hồi phục lại tinh thần, mờ mịt mở to hai mắt cau mày.
Hắn đã nhìn thấy gì trong gương?
Hình như cảm thấy...... Hôm nay giọng điệu của nương nương so với bình thường có chút khác lạ?
Tú Hạ nghĩ không hiểu, cũng không tiếp theo suy nghĩ, mặc kệ thế nào, chỉ cần Thu Phi nương nương không lại nháo nhào tìm chết chính là chuyện tốt.
Tiểu cung nữ nở nụ cười, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Một lát sau, Tú Hạ lại vào tẩm cung vài lần, một lần là mang điểm tâm sáng cho Thu Phi nương nương, một lần là dọn dẹp tẩm cung, cả hai lần nàng đều nhịn không được liếc mắt xem Thu Minh Thù, mà vị này Thu Phi nương nương hôm nay không biết vì cái gì lại thật sự đổi tính. Suốt nửa ngày ở bên trong đã không có đòi chết đòi sống, cũng không có lạnh nhạt nhìn nàng, chỉ là an tĩnh ở trong phòng, khi thì lật sách, khi thì xem bày trí bốn phía, giống như từ khi tiến vào hoàng cung cho đến ngày hôm nay, bỗng nhiên đối với hoàn cảnh xung quanh sinh ra hứng thú.
Vốn dĩ cho rằng hôm nay có thể bình yên một ngày, ai biết sau giờ ngọ, bên ngoài cung điện có thái giám đưa tới một kiện đồ vật, nói là bệ hạ tặng riêng lễ vật cho Thu phi nương nương.
Tú Hạ nhìn thấy lễ vật, trong lòng nhịn không được thở dài.
Có vẻ như hôm nay cũng không thể an ổn, bởi vì lễ vật của bệ hạ là một kiện sa y màu trắng, cổ áo to rộng được làm thủ công tinh xảo mỏng như cánh ve sầu.
Đây là kiểu dáng rất đẹp, nhưng mà lại không thích hợp với nam tử, ít nhất cũng không thích hợp với tâm khí cao ngạo của Thu Minh Thù. Bệ hạ cùng các đại thần cũng không phải chưa từng đưa qua lễ vật, hễ là nhìn thấy loại đồ vật hoa lệ nào sĩ nhục khí chất nam nhi, Thu Minh Thù tất nhiên sẽ tức giận mà tự sát.
Nghĩ đến vậy, hôm nay chắc chắn lại gây ra nhiều chuyện ầm ĩ.
Tú Hạ trong lòng cũng hết cách, tuy rằng sớm đã nghĩ đến kết quả, nhưng vẫn phải căng da đầu đem đồ vật vào trong phòng Thu Minh Thù.
Tú Hạ đem vào ngay thời điểm Thu Minh Thù đang ngồi ở trên cửa sổ, ngơ ngác nhìn lá mùa thu bồng bềnh bay phiêu đãng trong gió.
Nghe thấy tiếng động, Thu Minh Thù quay đầu lại, đang định nói vài câu với cung nữ đã quen mặt này thì nhìn thấy trong tay nàng đang cầm một vật gì đó.
Thu Minh Thù khóe miệng hơi cứng đờ một lát, sau đó dùng giọng điệu cứng ngắc hỏi: "Đó là cái gì?"
Tú Hạ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Hồi nương nương, đây là Bạch Liên Huyễn Ca Lưu Tiên Thường mà bệ hạ phái người đưa tới, là lễ vật bệ hạ tỉ mỉ vì nương nương chọn".
Thu Minh Thù: "......"
Sắc mặt hắn kì quái nhìn chằm chằm kiện áo nửa trong suốt sáng long lanh kia, không khỏi giật mình hỏi: "...... Cái gì lưu tiên thường?"
Tú Hạ: "Bạch liên huyễn......"
"Được rồi, được rồi, ta đã biết." da đầu của Thu Minh Thù tê dại, hắn nhanh chóng ngăn cản nàng nói ra cái tên kỳ quái đáng xấu hổ này.
Hắn tâm tình phức tạp, xoay người nhảy xuống từ trên cửa sổ, nhưng mà bởi vì không thể thích ứng với cơ thể gầy yếu, động tác của hắn hơi khựng lại, hai chân nhũn ra, suýt nữa té ngã.
Tú Hạ nhìn thấy liền sửng sốt, vội vàng tiến lên muốn đỡ hắn, Thu Minh Thù lại duỗi tay từ chối, im lặng đi tới trên giường.
Tú Hạ khó hiểu nhìn Thu Minh Thù, tựa hồ có chút lo lắng.
Thu Minh Thù cúi đầu nhìn đôi tay mảnh dài trắng nõn của chính mình, đột nhiên rơi vào trầm tư.
Từ khi hắn đến thế giới này, đã qua hơn nữa ngày.
Thời gian lâu như vậy, hắn cũng có thể biết rõ ràng tình trạng hiện tại của bản thân, hơn nữa trong đầu đã có sẵn ký ức, hắn đã có bước đầu phán đoán đối với loại tình huống ly kỳ này.
Hắn biết chính mình đã xuyên qua.
Xuyên qua một triều đại không có thật trong lịch sử, trở thành một phi tử chốn hậu cung.
Không sai, phi tử chốn hậu cung.
Đuôi lông mày Thu Minh Thù giật giật, khóe miệng suýt nữa không giữ nỗi nụ cười.
Đương nhiên, thân là một sát thủ chuyên nghiệp ở năm tinh tế 7542, với kinh nghiệm từ trong quá khứ hắn đã sớm có thể điều chỉnh tốt tâm lý ở các loại tình huống khác nhau, nhưng "các loại tình huống", cũng không bao gồm loại trước mắt này.
- --Bây giờ trước mắt hắn là một hình ảnh mà chỉ hắn mới có thể nhìn thấy.
Đó là một bảo đồ sao, trên bức tranh giống như là bầu trời đầy sao, chỉ là những ngôi sao đều không có ánh sáng và và có nhiều đường nối những ngôi sao tối này từ dưới hướng lên.
Ý nghĩa của bức tranh này không rõ ràng, nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, nó giống như cây kỹ năng (*) mà Thu Minh Thù thường thấy trong các trò chơi thực tế ảo, mỗi ngôi sao mờ đó tượng trưng cho một điểm kỹ năng. Trong trò chơi, mọi người thường dựa vào về việc tích lũy điểm kỹ năng để dần dần thắp sáng toàn bộ bản đồ sao và cuối cùng hoàn thành việc nâng cấp kỹ năng.
Nghĩ như vậy, Thu Minh Thù ánh mắt khẽ thay đổi, nhanh chóng phát hiện này dòng chữ phía dưới góc bản đồ.
- Chế độ yêu phi độc ác mang lại tai họa cho đất nước
- Cây kỹ năng quyến rũ
- Điểm kỹ năng: 0
- Giá trị kinh diễm: 3
Thu Minh Thù hơi hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào những giá trị này và chìm trong suy nghĩ.
Cây kỹ năng? Giá trị kinh diễm? Hệ thống yêu phi độc ác mang lại tai họa cho đất nước?
Ngay lúc Thu Minh Thù đang suy nghĩ, có thanh âm đột ngột vang lên trong đầu hắn: "Chúc mừng ký chủ thức tỉnh họa quốc Yêu Phi hệ thống, cấp độ hiện tại là 1, giá trị bùa phép là 2 điểm. Xin hãy tiếp tục cố gắng nhé! Tăng điểm kỹ năng. Giá trị tuyệt vời."
Giọng nói này khiến Thu Minh Thù có chút ớn lạnh, nhưng cũng không đủ khiến hắn thay đổi sắc mặt, hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào bản đồ sao trong mắt, cố gắng dùng tinh thần của mình để nói chuyện với giọng nói trong đầu.
"Giá trị kinh diễm là cái gì? Làm như thế nào để tăng lên?"
Một giọng nói máy móc và vô cảm lại vang lên trong đầu hắn: "Nếu bạn khiến những người xung quanh cảm thấy kinh diễm, bạn có thể đạt được giá trị đáng kinh diễm"
Thu Minh Thù: "..."
Kinh Diễm?
Hắn lại rơi vào trầm tư, đối với hệ thống này sinh ra loại cảm xúc kỳ lạ không rõ.
Đây là loại hệ thống tào lao gì vậy? Tại sao hắn lại phải bị đùa giỡn bởi loại chuyện này?
Nghĩ đến đây, hắn vô thức thay đổi động tác, sau đó bắt đầu nói chuyện với hệ thống trong đầu.
Cung nữ Tú Hạ trước mặt nhìn chằm chằm vào trạng thái không bình thường của Thu Minh Thù hôm nay, lúc này nàng mới ý thức được Thu Phi nương nương cũng không có chỉnh đốn y phục của mình, lúc này hắn đang tuỳ tiện mặc mặc một chiếc áo choàng rộng, mái tóc dài buông xõa, cứ như vậy lôi thôi lếch thếch ngồi ngơ ngác.
Tú Hạ giật mình.
Cùng lúc đó, Thu Minh Thù cất sơ đồ cây kỹ năng vào tầm mắt và nhận thấy các giá trị trong góc đã thay đổi.
Giá trị kinh diễm: 2
Ít hơn một chút so với trước đây.
Thu Minh Thù cau mày, không hiểu tại sao giá trị lại giảm xuống, nghề nghiệp trước đây đã tạo cho hắn thói quen cẩn thận, hắn hỏi hệ thống: "Tại sao lại giảm như vậy? Nếu giảm thì có vấn đề gì?"
"Hình ảnh của chính mình bị tổn hại sẽ làm giảm giá trị kinh diễm. Nếu giá trị kinh diễm giảm xuống dưới 0, ngươi sẽ bị xóa sổ."
Thu Minh Thù theo bản năng nói: "Xóa sổ?"
Hệ thống lần này không có trả lời Thu Minh Thư, giống như cho rằng không cần phải giải thích lần thứ hai.
Thu Minh Thù lại im lặng.
Hệ thống đến rốt cuộc là chuyện như thế nào? Liệu nó có thể thực sự kiểm soát được cuộc sống của hắn? Nhưng ngay cả như vậy, giá trị kinh diễm này có ý nghĩa gì? Có một hệ thống nào nhàm chán đến mức giết người chỉ vì những thứ như nhận được điểm kinh diễm?
Thu Minh Thù nhịn không được cảm thấy buồn cười, nhưng trong tình huống này, hắn thật sự không cười nổi.
Tầm mắt hắn vẫn dán chặt vào giá trị trong góc, không có ý định cứu lấy giá trị choáng váng kém cỏi của mình.
Đến bây giờ hắn vẫn không có cách nào tin tưởng loại chuyện hoang đường này.
Hắn không tin rằng nếu giá trị kinh diễm thực sự giảm xuống 0, hệ thống kỳ lạ này thực sự có thể xoá sổ hắn——
Ngay khi hắn đang nghĩ vậy, giá trị ở góc lại thay đổi, giá trị kinh diễm đã giảm xuống còn 1 điểm.
Vẻ mặt của Thu Minh Thù hơi cứng lại.
Trong phòng, tỳ nữ Tú Hạ không nhìn thấy được những gì Thu Minh Thù nhìn thấy, nàng chỉ khó hiểu nhìn thấy Thu Phi nương nương bộ dáng nhếch nhác, không hiểu sao lại không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ là bởi đồ vật mà bệ hạ đưa mà tức giận?
Như thế cũng không phải chuyện lạ, chẳng qua lần này Thu Phi nương nương thế nhưng không có tức giận mà mắng chửi người hay quăng đồ vật, nhưng như thế cũng làm nàng có chút khó hiểu cùng ngạc nhiên.
Nàng nghĩ nghĩ, quyết định rời khỏi phòng, đem cái xiêm y này đi trước để Thu Phi nương nương bình tĩnh một chút.
Nhưng mà ngay lúc nàng xoay người, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Thu Minh Thù: "Từ từ."
Tú Hạ ôm xiêm y quay người lại, có chút mờ mịt chớp chớp mắt.
Lông mày Thu Minh Thù giật giật, hắn vẫy vẫy tay với Tú Hạ, dường như có chút nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: "Đem bạch liên gì đó giữ lại, giúp ta thay ngay bây giờ."
(*) cây kỹ năng