Ta tên Cảnh Như Tuyết.
Cha ta là hộ quốc tướng quân trấn thủ Tây Bắc, đại ca, nhị ca cùng những thủ hạ dưới trướng cha ta cũng đều có nhiều chiến công hiển hách.
Tam ca không thích vung đao múa thương, nhưng tài hoa kinh diễm, mười lăm tuổi đã giành được chức trạng nguyên, vào triều làm quan, hiện tại đã là Lễ bộ thượng thư.
Mà ta, cũng là kinh thành đệ nhất tài nữ, còn là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ với đương kim thánh thượng, là thái tử phi mà hắn dùng kiệu tám người khiêng, hồng trang trăm dặm rước vào cửa.
Mấy ngày trước, hoàng đế băng hà, thái tử kế vị.
Người trong thiên hạ ai cũng cảm thấy ta sẽ thuận lợi bước lên ngôi vị hoàng hậu.
Nhưng mà bọn họ không biết, ngôi vị hoàng hậu này, nếu như giao cho ta, thiên hạ này chỉ sợ phải đổi họ rồi.
Trong phòng, Thẩm Phàm Châu đang ngồi trên giường cười nói với ta:
“Tuyết Nhi, hậu vị không thể cho nàng.”
Ta thổi tắt cây nến, cũng dịu dàng cười với hắn:
“A Châu, ta hiểu rõ.”
Thẩm Phàm Châu biết ta hiểu chuyện, ôm ta vào trong lòng.
“Ta thề, ngoại trừ ngôi vị hoàng hậu, những thứ khác ta đều có thể cho nàng.”
Ta cùng hắn quen biết từ thuở thơ ấu, phu thê năm năm, ta biết rõ những gì hắn nói đều là thật.
Nhưng ta lại né tránh ánh mắt dịu dàng của hắn, “Ngủ đi, không còn sớm nữa rồi.”
Nếu như tam ca không đoán trúng tất cả thì thật tốt.
2.
Đại điển sắc phong hoàng hậu, ta nhìn Thẩm Phàm Châu cầm lấy phượng quan đội lên đầu Lục Minh Châu.
Lục Minh Châu là nữ nhi của đương kim thừa tướng, cũng là trắc phi của Thẩm Phàm Châu.
Lúc nàng ta tiếp nhận phượng ấn chưởng quản lục cung, ánh mắt vượt qua đám người đông đúc, khiêu khích nhìn chằm chằm ta.
Ta đáp lại nàng ta bằng một nụ cười trang nhã.
Có ý nghĩa gì chứ?
Nàng ta tưởng rằng nàng ta cuối cùng cũng có thể thắng được ta một lần.
Nhưng tam ca một tay thúc đẩy ta và Thẩm Phàm Châu gặp gỡ yêu đương, là để trong cuộc chiến tranh giành hậu vị này, ta đảm bảo sẽ thua ngôi vị này vào tay người khác.
Công cao quá chủ, không có hoàng đế nào sẽ mở mắt nhìn danh tiếng của một gia tộc khác trong nhân gian vượt qua bản thân.
Dù cho bọn họ, thủ hộ lãnh địa của thiên tử, chưa từng hai lòng.
3.
Ta được phong thành “Nguyên phi”.
Ta biết Thẩm Phàm Châu vì an ủi ta mà cho ta danh vị đứng đầu chúng phi.
“Nương nương, đây là thuốc ngày hôm nay.” Tiểu Trúc dâng lên cho ta một bát thuốc đen kịt.
Thuốc này, năm năm qua ta không ngày nào là không uống.
Tránh tử, hại thân.
Tam ca muốn ta không để lại cho Thẩm Phàm Châu bất kỳ niệm tưởng nào.
“Từ tháng trước, trong thuốc này có bỏ thêm một vị thuốc đi.” Ta dùng thìa không ngừng chầm chậm khuấy thuốc.
Uống thuốc năm năm, ta chỉ cần nếm một ngụm cũng có thể nhận ra bên trong có mùi vị khác lạ.
Thời khắc đó ta càng hiểu rõ, ngôi vị hoàng hậu này không phải của ta, đã đến lúc ta phải tận lực vì gia tộc rồi.
“Tam ca dự định là lúc nào?” Ta hỏi Tiểu Trúc, nàng là người mà tam ca sắp xếp bên cạnh ta.
“Nương nương chỉ cần uống thêm hai ngày là có thể an ổn rời đi rồi.”
“Nếu như ta không uống?”
“Thoi thóp hơi tàn, chịu thống khổ thêm một tháng.”
Ta cầm lấy bát thuốc, đi đến bên cửa sổ ném bát thuốc vào chậu cây xanh tốt.
“Thay ta chuyển lời cho tam ca, không cần phải đưa thuốc tới nữa.”
Tiểu Trúc nghe vậy liền trở nên vô cùng khẩn trương, dù thế nào thì nàng cũng đã ở cạnh ta hơn mười năm.
“Nương nương! Thuốc này tuy có độc, nhưng mà là loại độc có thể trị được, uống liên tục thì không sao, nếu dừng lại sẽ ngày ngày phải chịu đau đớn đến tận tâm can.”
“Bảo tam ca yên tâm, trong lòng ta tự có tính toán.”
4.
“Từ hôm nay, tỷ muội chúng ta ngày nào cũng sẽ đến quấy rầy hoàng hậu nương nương.” Thục phi thỉnh an xong, liền ngồi xuống, miệng nói không ngừng.
Phụ thân nàng ta là Binh bộ thượng thư, cùng cấp bậc với tam ca ta, thường tranh cãi với cha ta về việc dụng binh. Vì vậy, nàng ta luôn tỏ ra thù địch với ta.
Ta nhấp một ngụm trà, không tiếp lời. Những người khác lại nhịn không được dậu đổ bìm leo.
“Đúng vậy, hoàng thượng mấy ngày nay đêm nào cũng ở Khôn Ninh cung của hoàng hậu nương nương. Nguyên phi nương nương, cuối cùng tỷ cũng nếm trải được nỗi khổ của chúng ta lúc trước rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, là Tôn quý nhân. Trước đây khi còn ở phủ thái tử, nàng ta đã theo phe Lục Minh Châu rồi.
Hiền phi thân thiết với ta, vừa nghe liền đặt cốc trà trong tay xuống.
“Muội muội, lời này của muội là có ý gì. Hoàng thượng là thiên tử, đương nhiên không thể lúc nào cũng thuận theo ý mình, ở bên cạnh người mình yêu thương.”
Cha của Hiền Phi là một tướng quân, tính cách thẳng thắn, trước giờ nói chuyện đều không vòng vo. Lúc trước ở phủ thái tử còn tốt, nhưng hiện tại đã là phi tử, không thể cứ tiếp tục bất cẩn mãi như vậy được.
Ta dùng dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng dừng lại, nói:
“Tỷ tỷ đừng nói bừa, hoàng thượng đương nhiên là yêu thích tất cả các tỷ muội trong cung."
Lục Minh Châu thấy vậy cũng lên tiếng:
“Nguyên Phi nói không không sai.” Nói xong, nàng ta đưa mắt nhìn nhìn quanh tất cả mọi người, “Hoàng thượng mấy hôm nay đều qua đêm tại chỗ ta chủ yếu là vì muốn bàn bạc việc lập Thụy Nhi làm thái tử.”
Nói xong, nàng ta đắc ý dương mắt nhìn về phía ta. Lúc trước tuy rằng lúc trước Thẩm Phàm Châu thích qua đêm ở chỗ ta, nhưng bụng ta lại chưa từng có động tĩnh gì.
Dưới gối Lục Minh Châu có một nam một nữ. Bây giờ, nàng ta lại trở thành hoàng hậu, con trai của nàng ta, cũng theo đó trở thành thái tử.
Chúng phi còn chưa kịp phản ứng, ta đã lên tiếng trước:
“Chúc mừng hoàng hậu nương nương.”
Một lúc sau, trong phòng mới xuất hiện mấy giọng nói mong manh: “Chúc mừng hoàng hậu nương nương.”
Lục Minh Châu cười đến nỗi gương mặt như muốn phát sáng.
Ta nhìn vẻ mặt vui mừng khi được phong làm hoàng hậu của Lục Minh Châu, cũng muốn bật cười một chút.
Luận thân phận địa vị, nàng ta với ta kẻ tám lạng người nửa cân. Thẩm Phàm Châu không muốn giữ Cảnh gia, sao có thể để cho Lục gia được như ý nguyện?
5.
Tân hoàng kế vị, công việc nhiều vô số kể. Lần nữa gặp được Thẩm Phàm Châu đã là bảy ngày sau.
“Nương nương, người vẫn nên tiếp tục uống thuốc đi!” Tiểu Trúc đứng cạnh giường giúp ta lau mồ hôi đã ướt đẫm cả thân thể.
Thuốc của tam ca, quả nhiên không đơn giản.
Đúng lúc này, Thẩm Phàm Châu từ ngoài bước vào.
“Tuyết Nhi, nàng bệnh rồi sao?!”
Tính toán thời gian, có lẽ hắn vừa hạ triều đã đến đây.
“Thái y đâu? Tại sao không cho người tới xem?”
“Có lẽ ban đêm không cẩn thận bị nhiễm phong hàn rồi, thiếp đã toát mồ hôi, có lẽ sắp khỏi rồi, không cần gọi người đến đâu.” Ta để Tiểu Trúc đỡ ta dậy.
Hắn để người hầu lui ra, tự mình chiếu cố ta, đem ta ôm vào trong lòng, khẽ chạm vào đôi môi nhợt nhạt của ta hỏi:
“Tuyết Nhi, có phải nàng trách ta không? Nếu như đêm nay ta ở lại với nàng…”
“Bệ hạ không cần nói nữa, Tuyết Nhi nào dám trách cứ bệ hạ…” Ta cưỡng ép bắt bản thân phải tỉnh táo lại.
“Gọi ta là bệ hạ, còn nói là không trách ta?” Hắn nhẹ nhàng đặt ta trở lại trên giường, đắp chăn cho ta. “Ngủ đi, đêm nay ta sẽ ở đây với nàng.”
Ta kéo tay hắn, mơ hồ gọi:
“A Châu.”
Ta nghe thấy hắn mỉm cười, leo lên giường lần nữa ôm ta vào lòng.
“Ta đây.”