....
Tiết trời đầu xuân, nắng non vẫn chưa đủ ấm áp để xua tan hơi lạnh của từng đợt gió nhẹ. Hoa đào hoa mai nở rộ hồng hồng trắng trắng cả một góc viện. Vài con chim nhỏ đậu trên cành có đôi có cặp ríu rít nghe rất vui tai.
Không gian yên tĩnh thường nhật của Tiểu viện phía Nam Phí gia đột ngột bị phá vỡ bởi giọng nói ngọt ngào, có chút trẻ con:
"Nhị tỷ, tỷ xem ta vừa mua được một bức tranh đẹp lắm nè. Phụ thân chắc chắn sẽ rất thích cho xem!"
Tiểu cô nương mặc một thân váy màu hồng, tóc tết hai bên, đầu cài trâm hồ điệp vui vẻ cười tít mắt, vừa chạy ùa vào tiểu viện vừa giơ cao bức hoạ mới mua, miệng nhỏ không ngừng gọi "nhị tỷ". Nàng là Phí Bảo Nhiên, đích nữ Phí gia, cũng là con gái út của vợ chồng Phí Vân Đình. Nàng chỉ mới 14, đến đầu hạ năm nay mới đến tuổi cập kê, tính tính hoạt bát, trong sáng, đơn thuần, rất đáng yêu. Tiểu mỹ nhân này chính là viên ngọc của Phí gia, được Phí Vân Đình hết sức yêu chiều, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng lại sợ tan. Vì thế, trên dưới Phí gia không ai dám đắc tội nàng.
Còn "nhị tỷ" trong miệng nàng chính là Phí Thiên Nương, con gái thứ hai của Phí lão gia. Nàng không phải con dòng chính mà chỉ là một cái nữ nhi do thiếp thất sinh ra.
Từ góc nhìn của người khác, hai người bọn họ quan hệ cũng không tồi, có vẻ rất thân thiết.
Thiên Nương ngồi trong tiểu viện, an tĩnh tự mình chơi cờ dưới gốc cây đào đang độ hoa nở đẹp. Gió xuân nhẹ nàng lùa qua tóc và góc váy nàng, khiến chúng khẽ lay động. Những sợi tóc dài, đen huyền giống như có linh tính riêng, quấn quýt với nhau theo gió. Mái tóc buộc lơi nửa đầu, điểm xuyến vài chiếc trâm bạc tinh xảo, càng đơn giản càng làm tôn lên vẻ đoan trang, dịu dàng của nàng. Tà váy màu thiên thanh bằng voan lụa cũng mềm mại uyển chuyển, nương theo mấy cánh hoa đào. Nghe tiếng gọi, nàng liền nhìn về phía cửa viện, ánh mắt nhu tình, trong veo như nước lập tức tràn ngập ý cười, khoé môi cũng nhẹ cong lên.
"Ta còn tưởng là muội tìm ta có việc gì, hoá ra muội lại mua quà cho phụ thân à?"
Phí Bảo Nhiên cong mắt cười, đôi mắt híp lại giống như vầng trăng non: "Đúng vậy! Nhị tỷ, tỷ xem bức tranh này có đẹp không? Muội phải xếp hàng rất lâu mới mua được đó. Chân muội sắp rụng luôn rồi nè..."
"Là muội tự mình xếp hàng chờ sao?" Thiên Nương đưa mắt nhìn nô tỳ Lệ Vi phía sau muội muội mình, nửa thật nửa đùa nói: "Sao trực giác của ta lại bảo rằng Lệ Vi mới là người xếp hàng chờ nhỉ?"
"Tỷ, tỷ đừng trêu muội. Mau xem bức tranh này đã."
Thiên Nương cũng không nói gì, chỉ cười trừ, nhưng vừa mở bức tranh ra thì sắc mặt nàng lại thay đổi. Phản chiếu trong đôi mắt trong như nước kia là một bức thủy mặc phong cảnh núi Yên Lư vô cùng quen thuộc.
Chẳng có gì lạ, đây là bức tranh nàng mới vẽ xong ba hôm trước. Vậy mà lại lọt vào mắt xanh của tiểu nha đầu này. Xem ra chuyện làm ăn của Phạn Ngân Các mấy ngày gần đây vẫn rất tốt.
"Thế nào nhị tỷ? Rất tuyệt đúng không?"
"Ừm."
"Muội định mang nó tặng cho phụ thân, tỷ nói xem ông ấy có vui không?"
"Tất nhiên là rất vui rồi." Cho dù Phí Bảo Nhiên tặng hòn sỏi thì ông ấy cũng sẽ rất vui mừng, có khi cười đến nỗi chòm râu dưới cằm không ngừng run lên cho xem.
Thiên Nương nhìn bức tranh rồi lại nhìn dáng vẻ của muội muội mình.
Nhớ khi 14 tuổi nàng đang làm gì nhỉ?
Nàng nào đâu có dáng vẻ vô lo vô nghĩ, suốt ngày vui vẻ như Tiểu Nhiên hiện giờ.
Phải rồi, mùa đông năm đó nàng còn phải chịu tang mẫu thân mà. Bây giờ nhớ lại cả người nàng vẫn còn cảm thấy lạnh buốt. Khác với Phí Bảo Nhiên, dù cho nàng quỳ trước mộ mẫu thân giữa trời tuyết đến ngất đi thì vẫn chẳng ai đoái hoài, nếu không phải Mẫn Nhi đỡ nàng trở về thì có lẽ nàng đã chết cóng vào ngày đó rồi. Vậy mà vị đó vẫn bình thản phun ra mấy chữ: "Vẫn chưa chết à? Đúng là mạng lớn." Từng chữ lạnh lẽo còn hơn hoa tuyết, sắc nhọn như mũi dao đâm nát trái tim non nớt của một tiểu cô nương chưa trưởng thành.
Phải rồi, hoá ra trước giờ nàng đều chưa từng có dáng vẻ đơn thuần, trong sáng có thể vừa chạy vừa cười tít mắt thế này. Từ nhỏ đến lớn dù là làm gì cũng phải cẩn thận dè dặt, không dám ăn to nói lớn, đi cũng phải bước nhỏ, không được vội vàng, hấp tấp, lúc nào cũng phải sẵn sàng đối mặt với ánh mắt xăm soi của chủ mẫu đại nhân. À không, phải gọi là "mẫu thân" chứ nhỉ? Gọi là "chủ mẫu" thể nào cũng bị quở trách. Cho dù bà ta chẳng ưa gì cái cách gọi ấy.
Thiết nghĩ, hẳn là thêm mấy tháng nữa bọn họ sẽ tìm một nhà nào đó mà gả nàng đi sớm thôi. Mà nàng chắc chắn chẳng bằng lòng, suốt 16 năm qua, nàng đã phải nhìn sắc mặt của mọi người xung quanh mà sống, nàng cẩn trọng, tỉ mỉ, luôn cố gắng để trở nên hoàn hảo, thậm chí còn vượt xa trưởng tỷ, không lí nào nàng lại không thể hạnh phúc, không lí nào đến nửa đời sau nàng vẫn phải nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống tiếp.
Nàng, Phí Thiên Nương, không muốn một cuộc sống suốt đời lệ thuộc.
Dù không có tiền cũng được, không có nhà cũng được, không có phu quân cũng chẳng sao, nàng chỉ cần một cuộc sống tự do và an nhàn là đủ.
Muốn vậy, nàng phải lớn mạnh hơn nữa, đủ để thoát khỏi thân phận thứ nữ Phí gia, cắt đứt sợi xích trói buộc nàng với nhà họ Phí này.
Và Phạn Ngân Các chính là bước khởi đầu của nàng.
"Nhị tỷ, nhị tỷ...."
"Nhị tỷ!"
"Ừm? Gì vậy Tiểu Nhiên?"
"Hừ hừ!" Phí Bảo Nhiên phùng má, có vẻ tức giận: "Nảy giờ tỷ có nghe ta nói gì không đấy? Nhìn tỷ cứ ngây ra đấy, ta tưởng tỷ ngốc luôn rồi."
"Không đâu, ta vẫn nghe mà."
"Có quỷ mới tin. Ta về đây, tỷ cứ ở đó mà thẩn thờ một mình đi."
Thiên Nương đưa tay ân cần gạt cánh hoa nhỏ trên tóc muội muội xuống, nàng cũng không giữ người lại mà chỉ cười nhẹ: "Được rồi, vậy muội về đi."
Phí Bảo Nhiên đỏng đảnh cầm bức hoạ trở về tiểu viện của mình. Dáng vẻ vẫn rất nhanh nhẹn mang theo chút bướng bỉnh, hai bím tóc của nàng cứ đung đưa qua lại.
Thiên Nương lại ảo não thở hắt ra một hơi. Đôi mắt xinh đẹp không rõ buồn vui hay giận dữ, chỉ thấy sâu thăm thẳm, mang theo chút mất mát và bi thương.
"Tranh ta vẽ thì người bảo rác rưởi, vậy nếu Tiểu Nhiên mang tranh của ta tặng cho người thì sẽ thế nào nhỉ?"
"Có khi người còn cười khoái chí, luôn miệng khen "tuyệt tác" rồi mang treo luôn trong thư phòng không chừng."
Nghĩ rồi, tận đáy lòng vẫn không nén nỗi chua xót: Dẫu vậy, ta vẫn vui, vì cuối cùng người cũng công nhận ta, chỉ là không phải như cái cách mà ta mong muốn.
"Tiểu thư, gió lớn rồi, chúng ta vào trong thôi."
Mẫn Nhi dịu dàng khoát một tấm da cáo đỏ lên cho nàng. Cảm giác ấm áp nhanh chóng bao phủ lấy bờ vai mãnh khảnh.
"Ta không lạnh. Để ta chơi xong ván cờ này đã nhé. Ngươi vào trong thay trà giúp ta."
"Vậy... Người nhớ khoác áo cẩn thận, đừng để bị nhiễm khí lạnh."
"Ừm"
Dù đã hết mùa đông nhưng gió đầu xuân vẫn rất lạnh. Cái lạnh của đất trời sao có thể so sánh được với lòng người. Nàng càm thấy khí trời thế này còn rất ấm áp, ít ra thì ấm áp hơn nơi mà người ta gọi là "nhà" này. Hoặc là nói cái giá rét của thiên địa giết chết người ta trong thời gian ngắn, còn cái giá rét của lòng người không chỉ đày đoạ con người ta hết năm này qua tháng nọ mà còn khiến tâm hồn héo mòn như rút cạn sức sống mơn mởn tuổi trưởng thành, cuối cùng, dù xinh đẹp như hoa như ngọc thì cũng chỉ là một cái xác rỗng. Một thân thể lành lặn nhưng có cả ngàn vết thương.