Bởi vì tôi có ánh trăng sáng trong lòng, cô ta bị hệ thống phán nhiệm vụ thất bại, bị tiêu diệt.
Tất cả mọi người nghĩ tôi sẽ điên vì cô ta chết.
Dù sao nam chính phải điên khi nữ chính chết chứ, truyện ngược nào cũng thế mà.
Nhưng tôi muốn cô ta và hệ thống đều phải biến mất hoàn toàn!
Tro bụi phải bay đi, mới xứng với việc gọi là thêu đốt (*), không phải à?
(*) chữ trung là ‘火葬場‘ đây là từ lóng của bên Trung, Hán Việt là hỏa táng tràng, có thể hiểu là lò thiêu hoặc nghĩa là là chỉ về cái giá đắt gấp bội về vật chất và tinh thần với một việc gì đó. Ở đây tác giả đang chơi chữ, thường truyện ngược ‘hỏa táng tràng’ dùng để chỉ việc trả mọi giá để níu kéo lại vợ; còn ở đây nam chính dùng ‘hỏa táng tràng’ theo nghĩa lò thiêu – đốt x-ác thành tro.
1.
Bạn gái tôi, Lục Vãn bị bệnh ung thư dạ dày.
Tại lễ tang, bạn thân của cô ta, Lí Như Sương tức giận mắng tôi:
“Thẩm Cẩm Châu, đồ khốn nạn!”
“Lúc ở cạnh cô ấy còn dây dưa với người khác, ngay cả khi cô ấy bệnh cũng không biết! Mày có biết trước khi mất, Vãn Vãn đau khổ cỡ nào không?”
Cô ta hất nước lên mặt tôi, dùng tro bụi ném lên đầu tôi.
Tôi không tránh.
Máu từ bên trán tôi chảy xuống, đồ vest hơi ẩm ướt.
Truyền thông đưa camera lên quay chụp tôi.
“Nghe bảo vì giám đốc Thẩm đi chăm sóc người trong lòng bị ốm, mới khiến cô chủ nhà họ Lục đau lòng, bệnh ung thư cũng vì vậy mà trở nên nặng hơn, là giám đốc Thẩm hại chết cô ấy!”
“Giám đốc Thẩm gì chứ? Chỉ là một đứa chẳng có gì, trong nhà không còn tiền mà còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hại chết bạn gái của mình!”
“Khốn nạn, không xứng đứng ở đây!”
“Trông đẹp trai đấy, nhưng lại là thứ khốn nạn, đợi cả giới kinh doanh từ chối đi!”
Bọn họ không ngừng nói những lời ác độc với tôi, tất cả bọn họ đều nói tôi hại chết Lục Vãn.
Nhưng linh hồn của cô ta đang ở cạnh tôi nè!
2.
[Hệ thống, xem hắn có tởm không chứ? Lúc tôi còn sống thì xem tôi như kẻ thế thân, là hắn ép tôi phải dùng hình thức truyện ngược đó!]
[Kí chủ, dựa theo kinh nghiệm, bây giờ hắn sẽ nhớ đến cái tốt của cô, sau đó bắt đầu phát điên, bắt đầu tự hành mình, bắt đầu trả thù những kẻ đối xử tệ với cô trước kia rồi t-ự t-ử!]
[Tốt quá, lúc theo đuổi hắn tôi phải dùng cả cái mạng để đu, giờ đến lúc hành hắn rồi!]
[Đúng, chỉ cần hắn t-ự t-ử, nhiệm vụ của cô cũng hoàn thành, chúng ta sẽ không bị xóa sổ.]
Một người một hệ thống đứng cạnh tôi đắc ý.
Ánh mắt của tôi nhìn xuyên qua linh hồn của Lục Vãn, nhìn phần mộ cười.
“Lúc sống không quý trọng, sau khi chết thì giả vờ yêu sâu đậm lắm, tình tới muộn chẳng bằng cỏ rác! Đồ ngu ngốc!”
Đối mặt với lời trách mắng của mọi người, tôi chỉ ngồi xuống đất cúi đầu.
Thân thể cao gầy, ngón tay thon dài hơi cuộn lại, máu chảy xuống nền đất.
Có cảm giác đau đớn nát bấy của kết cục buồn.
Nhưng thật ra tôi phải nhịn cười lắm đấy.
Ai bảo tôi yêu Lục Vãn thế?
Lúc cô ta sống, tôi không yêu cô ta; sau khi cô ta chết, sao tôi có thể phát điên vì cô ta chứ?
Ai lại yêu được hung thủ hại chết người nhà của mình chứ?
Ai sẽ yêu kẻ thù suýt nữa cướp lấy sinh mệnh của vợ mình chứ?
3.
Tôi sống trong tiểu thuyết.
Truyện có tag thế thân, giám đốc ngầu lòi phải theo đuổi lại vợ một cách điên cuồng.
Lục Vãn là thế thân trong quyển truyện này, cũng là nữ chính.
Ban đầu tôi không biết đâu.
Dù sao tôi cũng có một cô bạn gái chơi từ bé, tài giỏi thành công.
Là con trai duy nhất của gia đình giàu có, cuộc đời của tôi rất thuận lợi.
Nhưng bốn năm trước lại thay đổi hoàn toàn.
Tập đoàn họ Lục từ đâu xuất hiện giống như một lời nguyền.
Lần nào cạnh tranh cũng như đoán được tương lai.
Những dự án đầu tư liên tiếp không như ý, nguồn vốn không ngừng gặp vấn đề.
Bản đồ của Tập đoàn họ Thẩm không ngừng nhỏ lại, ba mẹ tôi cũng bận tới mức bệnh nặng.
Lúc này Lục Vãn đến tìm tôi.
Cô ta bảo cô ta sẽ giúp tôi.
4.
Nhà họ Thẩm không ngừng thất bại, nhưng tôi không chịu thua.
Không ngừng đàm phán, không ngừng móc nối quan hệ, không ngừng tranh đấu trên thương trường.
Tôi làm việc tới mức chảy máu dạ dày, dùng hết sức nhưng chẳng cứu vãn được gì.
Kẻ thù như có cái nhìn của thượng đế, đánh tới mức nhà họ Thẩm không còn gì.
Sau khi kết thúc một buổi họp, tôi vừa ra khỏi phòng làm việc thì bị đổ café lên người.
Một bóng người màu vàng gần như nhào vào lòng tôi.
“Xin lỗi, xin lỗi, giám đốc Thẩm, tôi không cố ý, tôi lau cho anh…”
“Tôi là thư ký mới của anh, Lục Vãn.”
“Ngại quá, áo của anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền cho anh.”
Váy màu vàng, giọng nữ mềm mại, gương mặt nhỏ vừa tủi lại mang theo nét kiên cường.
Tôi lạnh mặt, đang định đuổi cô ta thì nghe cô ta nói:
[Mọe ơi! Không hổ là nam chính! Gương mặt này đẹp quá, vừa lạnh lùng lại cấm dục! Dáng người này hẳn là có cơ bụng đẹp lắm, dựa theo nguyên tắc của giám đốc bá đạo, nhà giàu chiều vợ, cái kia dài 18 cm! Bà đây phải đánh gục người đàn ông chất lượng cao này mới được!]
Nhưng cô ta đâu có mở miệng?